TRA CÔNG NHẸ CHÚT ĐI!


“Đoàng!”
Cùng lúc, tiếng súng thứ hai cũng nối tiếp vang lên.

Họng súng từ thùng hàng đối diện chĩa ra như cái họng tử thần đen ngòm, viên đạn như tia chớp lao chuẩn xác đến vị trí tim ngay ngực trái Khánh Duy.

“Á!” Hắn lập tức ngã xuống, ánh mắt sửng sốt nhìn về phía phát ra viên đạn, chỉ thấy anh đằng đằng sát khí bước ra, họng súng đổi sang chĩa vào mặt Thái Hoàng, ngạo nghễ nói:
“Đều không biết tự lượng sức mình.


Tim tôi từ nãy giờ vẫn đập liên hồi, chưa thể thoát khỏi cảm giác kinh hãi lúc này, mắt sững sờ nhìn viên đạn của Khánh Duy đang ghim chặt vào vách tường cách đầu tôi chỉ khoảng năm phân.

Rõ ràng nhờ có anh ra tay mau lẹ, Khánh Duy mất lực ngã xuống mới làm đạn chệch hướng di chuyển lên trên.

Khánh Duy đã chết, thế chân vạc liền mất, hiện trường về lại ngay lúc đầu chỉ còn anh và Thái Hoàng đang lăm lăm chĩa súng về nhau.

Dường như cả Thái Hoàng cũng không ngờ động tác anh nhanh nhạy và thủ đoạn tàn nhẫn như thế.


Đấm đá ăn nhau ở tốc độ nhưng thắng nhau lại bởi vì khí thế!
Anh càng thắng càng hăng, mà tâm lý Thái Hoàng đã chộn rộn khi đánh mất một kẻ đồng minh, hắn càng lúc càng bị anh ép vào đường cùng, lưỡi dao trên cổ tôi cũng vì thế mà run rẩy di chuyển lên xuống.

Tôi nín thở không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, sợ dao càng ít sợ ánh mắt như muốn đồ sát tất thảy của anh càng nhiều.

Đôi mắt thăm thẳm như cuồn cuộn sóng trào, con người co lại và long lên sùng sục như sắp sửa bắn ra muôn ngàn tia đạn.

“Mày… đừng có làm liều, tao thực sự sẽ giết nó đấy!”
Lời lẽ rõ ràng là uy hiếp nhưng thấp thoáng run rẩy, cũng nói cho đối phương biết hắn quả thực sợ hãi, càng là không tin vào bản thân mình.

Anh từng bước đi tới, cả người như chảo lửa địa ngục muốn nuốt sống đối phương, tiếng đế giày lộp cộp gõ xuống như âm thanh đếm ngược thời gian chết cận kề.

“Đừng thách thức giới hạn của tao!”
Lưỡi dao càng lúc càng cứa cổ tôi sâu hơn, tôi đau đến rít lên một tiếng, anh cau mày không bước tiếp nữa, biểu cảm vẫn lạnh lẽo không lọt nổi một tia cảm xúc.

“Là do mày ép tao!” Thái Hoàng nghiến răng nói, nói chưa xong tay trỏ đá bóp cò, họng súng chuẩn xác chĩa thẳng về phía anh.

Một tia sáng loé lên đầy ảo diệu.

“Pằng!”
Trong chớp mắt, viên đạn như tia chớp ghim thẳng vào tay trái đang cầm dao của hắn, đường đao xoạc xuống cần cổ tôi nhưng bởi vì mất lực nên chỉ như một vết cào nhẹ.

Còn chưa để hắn hoàn hồn, anh như bóng ma nhảy lên, chân phải lên đá thẳng vào báng súng khiến nó văng xa hai mét.

Động tác liền mạch dứt khoát, cả quá trình giống như một tia chớp không để lại bóng ảnh.

Tôi lập tức vùng khỏi gọng kìm của Thái Hoàng, dùng hết sức lực chạy về phía trước.

“Mày được lắm!”
Thái Hoàng cười tà ác, giọng nói là rít từ kẽ răng mang theo nỗi phẫn hận khôn cùng, hắn cũng không phải bùn nhão, ngay lúc anh vừa tiếp đất thì chân phải liền dang ra đá quặp vào đầu gối anh, lực mạnh đến nỗi như có thể đá nát xương chân.


“Roẹt!”
Nhưng mấu chốt không nằm ở lực đá, mũi giày loé lên một tia sáng bạc, lưỡi dao thấp thoáng trong bóng tối cắm chặt vào đầu gối anh.

Nếu là vết cắt cũng sẽ không khiến anh toát mồ hôi như thế, hình như mũi dao đã được hắn tẩm thuốc gì lên đó.

Thật là quỷ kế đa mưu!
Anh bị hắn mốc cho lảo đảo, cố gắng áp chế cơ thể đang run rẩy anh nhanh chóng tung người bật dậy, chân còn lại thẳng thừng tống một cú đá vào người Thái Hoàng khiến hắn văng thẳng lên bức tường phía sau.

Nếu không phải chỗ đầu gối bị thương đang run lên tôi sẽ tưởng anh mình đồng da sắt.

“Rầm!”
Lực mạnh đến mức như muốn ép nát lục phũ ngũ tạng, hắn ôm ngực ho thốc tháo, một bãi máu đỏ ghê người đổ lên sàn nhà.

Nhưng cánh tay dán trên ngực dần lấp loé một màu trắng bạc chói mắt, lúc nhìn kỹ đã thấy hắn không dấu vết móc từ tay áo ra một khẩu súng nhỏ màu bạc.

Đối với một kẻ cường hãn như siêu nhân và một kẻ vô dụng dễ dàng bóp nát trong cánh tay, người ngốc cũng biết nên nhắm đến ai.

Ánh mắt hắn đục ngầu dời sang tôi, đầu súng cũng theo đó mà di chuyển.

“Pằng!”
Viên đạn như tia chớp bạc nhanh chóng đuổi theo tôi, lưng tôi như có thể cảm nhận được hoả đạn nóng rực chỉ đang ở rất gần, tôi cơ hồ ngừng thở, trái tim cũng sắp sửa ngừng đập.


“Ngạn Du!” Tiếng anh hốt hoảng la lên, lập tức nhào đến kéo lấy tôi.

Ngay lúc này, đường đạn vốn dĩ phải găm vào lưng tôi lại lướt qua vai trái tôi mang theo tất cả linh hồn tôi.

Thái Hoàng lúc này bỗng dưng cười lớn, cười ngạo nghễ như chính hắn mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.

“So với mạng chó của nó, tao càng muốn mạng mày nhiều hơn!”
Bởi vì hắn biết nếu nhắm đến anh khả năng anh tránh thoát tương đối cao, nhưng nếu nhắm đến tôi thì anh chắc chắn sẽ lao đến cứu tôi, chẳng khác gì đưa miệng vào cửa chết.

Cả người tôi trống trải, lúc nhìn thấy anh đang phăng phăng lao đến như một luồng sáng tinh khiết thì hốc mắt lập tức cay xót.

Tôi không kịp suy nghĩ, cắn răng bật người lên cao chắn đi viên đạn ấy.

Trăm tính ngàn tính, rốt cuộc không tính được tôi sẽ liều mạng sống của mình để cứu anh.

“Ngạn Du!”.


Bình luận

Truyện đang đọc