TRA NAM NÀY TA KHÔNG MUỐN NỮA

13.

Yến hội ở phủ trưởng công chúa kết thúc được hai ngày thì Tề Minh Tiêu sai người đưa thiệp cưới của hắn và Lưu Tích Nhược đến Lý phủ.

Thiếp mời vừa phát ra cũng hiểu Tề Minh Tiêu lần này thật sự vì Lưu Tích Nhược mà bỏ công, hôn lễ được chuẩn bị rất kỳ công.

Huynh trưởng ta tức đến mức muốn đem Tề Minh Tiêu trùm bao bố đánh cho một trận, may mắn tẩu tẩu ta đã kịp đem huynh ấy ngăn lại.

Ta xem màn hôn lễ hoành tráng này, nhất thời cảm thấy có chút nghi hoặc.

Tề phủ có bao nhiêu của cải, thân là tiền chủ mẫu ta hiểu rõ hơn ai hết.

Vậy tiền này hắn đào ở đâu ra.

Không nghĩ đến hôm sau đã nghe nói Tề phủ đang bị tra xét.

Ca ca hưng phấn chạy vào nói cho ta, kế hoạch của phụ thân đã thành công, bắt đầu thu lưới.

Đầu tiên là Lâm Nhất bị vạch trần nhận hối lộ, mua bán quan chức.

Sau đó thì Tề Minh Tiêu cũng bị tra ra, là do bị thủ hạ cùng người nhà Lâm Nhất cáo trạng. Sự việc nháo to đến trước ngự tiền.

Cuối cùng vỡ lẽ ra Lâm Nhất gi.ết lương tướng để chiếm công lao, còn cấu kết với địch.

Hoàng đế long nhan giận dữ, ai cần mất đầu thì mất đầu, ai phải vào ngục thì vào ngục.

Hôm sau Trương Phương Nghi đến tìm ta, sắc mặt có chút khó xử.

"Nhị tiểu thư, có một vị tên Lưu Tích Như đến tìm."

Nói đến danh tính của đối phương, Trương Phương Nghi lắc đầu nói.

"Nhị tiểu thư, tất cả mọi người đều biết nàng là ai. Nàng nói nàng muốn rời khỏi Tề tướng quân. Ta nghĩ nói đều là nữ nhân, dù cho có thù hằn gì thì hẳn vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau."

Ta cúi đầu, trầm giọng hỏi: "Phương Nghi, ngươi biết vì sao nàng muốn rời khỏi Tề phủ không?"

"Bởi vì Tề tướng quân hiện đang bị giam giữ."

"Nàng đã hưởng thụ vinh hoa phú quý do Tề Minh Tiêu mang đến thì cũng phải chịu đựng được hậu quả đến từ nó. Nàng vốn dĩ đâu phải là nữ tử gặp hoàn cảnh khó khăn tuyệt vọng gì mà tìm đến nơi này."

Cho dù bỏ qua ân oán riêng giữa ta và Lưu Tích Nhược, ta cũng không thể giúp ả.

Nếu như tất cả mọi nữ tử trong thành đều bắt chước Lưu Tích Nhược, muốn leo cành cao trở thành phượng hoàng hưởng thụ vinh hoa phú quý. Sau này trượng phu gặp hung hiểm khó khăn lại tìm đến nhóm chúng ta xin hỗ trợ hoà ly. Vậy thì thật thương thiên hại lý.

Trương Phương Nghi trả lời: "Nhị tiểu thư thứ tội. Ta nhìn nàng bộ dáng đáng thương nên nhất thời muốn giúp nàng, lại không nghĩ nàng là kẻ tuyệt tình như vậy."

"Lưu Tích Nhược chỉ lo xem mình là phu nhân của Tề Minh Tiêu mà quên mất thân phận của chính mình. Nàng ta và Tề Minh Tiêu còn chưa có hôn ước, ngay cả thị thiếp còn không bằng, cùng lắm chỉ tính như thông phòng thôi. Tề phủ bị tịch biên gia sản thì nàng cùng lắm được xem như nô bộc, bị đuổi ra đường thôi.

Ta chợt nhớ đến lời Lưu Tích Nhược nói với ta lúc trước.

Nàng nói chờ nhà ta bị tịch biên tài sản, nàng sẽ nhận ta về làm nha hoàn rửa chân.

Nghĩ cũng thật hay nha.

Bình luận

Truyện đang đọc