2.
Tề Minh Tiêu phất tay áo tiến vào phủ.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh một cái rồi quay về thư phòng.
Về phần Lưu Tích Nhược, nàng ta bị giữ lại bên ngoài.
Tề Minh Tiêu đi đến sảnh trước của chính phòng, quay đầu lại thì sững sờ.
Hắn buộc miệng hỏi: "Nhược Nhược đâu?"
Ta cười lạnh trả lời: "Nhược Nhược nào? À, nếu chàng muốn nói về Lưu cô nương tiếng xấu đầy mình thì được thôi. Nếu như nàng nguyện ý, ta cũng có thể đón nàng từ cửa hông vào làm thiếp cho chàng."
"Ngươi..."
Tề Minh Tiêu khó chịu nhưng vẫn phải nhịn xuống, thái độ hắn bỗng nhiên mềm mại hẳn.
"Phu nhân, nàng là nữ nhi nhà thái phó, còn Nhược Như chỉ là đứa trẻ mồ côi. Nàng cái gì cũng có còn nàng ta thì chẳng có gì, làm sao có thể tranh được với nàng. Nàng có thể độ lượng một chút được không?"
Ta thấy hắn ra sức bắt cóc đạo lý với ta, vì thế gật đầu: "Chàng nói đúng, ta chẳng phải đang nhường lại phu quân cho nàng ta sao."
Cẩu nam nhân, ai thích thì lấy.
Dù sao kẻ tự gây nghiệp chướng vận may cũng sẽ không còn được bao nhiêu, cứ để quả báo trừng trị hắn.
"Lý Hữu Ninh, nàng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. "
Trong ký ức của ta, đây vẫn là lần đầu hắn gọi ta bằng cả họ lẫn tên.
"Gia thế của nàng tốt, địa vị lại cao, bước chân ra đường được ngàn hô vạn ủng. Từ bé nàng đã cái gì cũng có. Nhược Như hết thảy đều không có, ngoại trừ ta, nàng ấy cái gì cũng không có."
Ồ, thì ra có một gia thế tốt là lỗi của ta, hắn nói đến mức sắp tự cảm động được bản thân luôn rồi.
"Thế sao chàng không đến cứu vớt những nạn nhân đói đến mức phải đi ăn xin qua ngày trong miếu hoang đi. Nếu lòng chàng từ bi đến vậy, sao không đến mang họ về phủ mà nuôi."
"Nàng có thể đừng so sánh Nhược Như với đám khất cái đó không?" Tề Minh Tiêu cau mày đến mức sắp trở thành một đường thẳng.
Ta trả lời, "Không phải đều cùng là người có hoàn cảnh đáng thương sao? Họ so với Lưu cô nương còn khổ sở, cần sự giúp đỡ của chúng ta hơn."
Ngay lập tức, tình cảnh trở nên có chút giương cung bạt kiếm.
Hắn nắm chặt hai tay, vô cùng phẫn nộ.
Không khí nơi chính phòng vô cùng căng thẳng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Vào lúc này Lưu Tích Nhược bước vào, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi nàng ta, trông càng khổ sở đáng thương hơn.
Nàng ta quỳ xuống trước mặt ta, bật khóc.
Trông ta như một ả độc phụ lấy việc bắt nạt một thiếu nữ bé nhỏ đáng thương làm niềm vui.
"Xin phu nhân đừng trách cứ tướng quân, tất cả đều do Nhược Như sai. Nhược Như biết mình xuất thân hèn mọn, chưa bao giờ muốn cùng phu nhân tranh giành. Là do ta muốn đến kinh thành, tướng quân liền dẫn ta đi cùng."
Ta nghe thấy liền bật cười.
"Ra là vậy. Ta lại không biết rằng chỉ cần ai muốn đến kinh thành, tướng quân liền dẫn theo kẻ đó cùng đi đấy."
Khi nhìn đến thanh vận khí trên đầu ả ta giảm dần do nghiệp chướng mà ả gây ra, tâm tình ta đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.