Hôm sau, Bộ Lâm Thịnh Dung xoa xoa mi tâm ngồi dậy, khi cô ngồi dậy chiếc chăn liền rơi xuống.
Cô nhìn bản thân từ trên xuống dưới liền thất vọng vô cùng.
Rất tốt, quần áo đầy đủ đến đáng ghét.
Người ta cả lột đồ cô cũng không muốn.
Cô thật sự khóc không ra nước mắt mà.
Cô nhìn sang bên cạnh hoàn toàn sạch sẽ, không có lấy một chút hỗn loạn liền phồng má.
Cô đã dâng thịt đến miệng mà người ta đến ăn cũng không muốn.
Bên ngoài có biết bao omega muốn làm điều đó với cô, nhưng cô chỉ mong một người hãy ăn sạch mình nhưng người ta lại chê.
Cô có nên chạy ra bên ngoài rồi khóc rống lên hay không đây.
Chẳng lẽ mị lực của cô đối với Vũ Âm lại không có tác dụng.
Bộ Lâm Thịnh Dung càng suy nghĩ càng muốn khóc.
Sau đó cô liền kéo chăn lên chùm bít người mình rồi co lại không khác gì con ốc trong vô cùng tự ti và ấm ức.
Vũ Âm đang bưng tô cháo và đồ uống giải rượu đứng ngoài cửa thấy hành vi trẻ con của Bộ Lâm Thịnh Dung liền cạn lời.
Cô cảm thấy Bộ Lâm Thịnh Dung và Vũ Yên Bằng rất giống nhau, đều không bao giờ lớn cho dù ở thân phận nào.
Cô đứng đó nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung ở trên giường làm trò con bò một hồi cũng tằng hắng nhắc nhở có người đứng trong phòng.
Cô chỉ sợ cô mà nhìn một lát cô ấy sẽ giết người diệt khẩu mất.
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe tiếng tằng hắng liền giật mình ngồi đàng hoàng dậy.
Sau đó cô thấy Vũ Âm đứng ngoài cửa liền đỏ mặt cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không biết cô ấy có phải đang nghĩ cô không đứng đắn không.
Dù sao cô hiện tại cũng ăn nhờ ở đậu biệt thự riêng của người ta mà.
Nhớ hôm đến đây cô đã mặt dày vào thẳng biệt thự mà Vũ Âm thuê để nghỉ dưỡng tại quần đảo Hawaii.
Khi đó nếu cô không ăn vạ thì Vũ Âm đã đá đít cô đi rồi.
“Khi nào cô về nước?” Vũ Âm đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống sofa với bộ dạng ta chính là chủ nhà.
Bộ Lâm Thịnh Dung tất nhiên không có dự định dọn đi rồi.
Cô làm sao có thể dọn đi khi Vũ Âm ở đây.
Thế là cô lại dở trò mặt dày.
“Giờ chị là người của em rồi, em nở đuổi chị đi khi chị không có lấy một nơi nương tựa ở đất khách quê người hay sao?”
Vũ Âm: “...”
Cô thề.
Cả đời này cô không thể nào gặp được người nào mặt dày mặt dạng như Bộ Lâm Thịnh Dung.
Nói chứ chưa có ai như cô ấy, cái gì cũng có vậy mà cứ bám theo cô.
“Cô có thể đến trại doanh của Huyền Thương Hội.” Vũ Âm nhanh chóng đưa ra đề nghị.
Dù sao một alpha và một omega ở chung nhà cũng không tốt.
Cô không sợ bị nói nhưng Bộ Lâm Thịnh Dung thì khác.
Với thân phận của cô ấy chắc chắn sẽ bị nói bản thân đi lụm phải chiếc giày rách.
“Chị không biết, chị giờ là của em, em đừng hòng đuổi chị.” Bộ Lâm Thịnh Dung vốn là kẻ không có mặt mũi.
Cô có ăn vạ hay trực tiếp tỏ ra trà xanh thì đến đỏ mặt cũng không có.
Việc vô làm nếu người khác không đầu hàng chịu thua thì cũng không thể làm gì khác.
Vũ Âm sau khi nghe chỉ muốn đá vào mông Bộ Lâm Thịnh Dung một cái.
Cuối cùng cô ấy không có mặt mũi hay sao.
Bộ dạng lão đại của cô ấy chính là như vậy hả.
“Rồi, cô ở đó mà ăn vạ đi, đừng ăn sáng làm gì?” Vũ Âm thật sự đã đầu hàng với độ mặt dày của Bộ Lâm Thịnh Dung.
Nhưng mà cô cũng không ghét bộ dạng đó.
Ít ra nó làm cô cảm thấy vui vẻ và được sống là chính mình.
Cô ấy không thay đổi vì yêu cô mà cô cảm nhận được trong bản chất Bộ Lâm Thịnh Dung cô ấy chính là như vậy và cô cũng không cần thay đổi vì bất cứ ai.
Vũ Âm trầm mặc.
Có lẽ cô nên ngửa bài với Diệp Khả Khả rồi.
Nếu cứ dai dẳng như vậy cô sẽ không thể sống vì tương lai trong sự quấy rối được.
Cô nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung ngoan ngoãn ăn sáng liền đi ra bên ngoài.
Quyết định giải quyết hết những công việc của Doãn thị mà vị tư bản nào đó đưa cho mình.
Dù sao cô thuê căn biệt thự này với giá là sức lao động thì phải làm cho tốt.
Không Doãn Tư Ninh không dí cô đòi tiền thuê mới là lạ.
Đúng là nhà tư bản xấu xa chỉ biết chiếm lợi từ người khác.
Vũ Âm chuẩn bị xong một số báo cáo rồi mở gmail gửi cho Doãn Tư Ninh rồi tiếp tục vào thư mục ẩn nhấn in ra một số file trong đó.
Cô nhìn điện thoại vốn luôn để chế độ máy bay của mình liền mở lên rồi lại tiếp tục kéo Diệp Khả Khả ra khỏi danh sách đen.
Sau đó nhắn cho cô ta một tin rồi lại tiếp tục kéo vào danh sách đen mà không để cho Diệp Khả Khả có cơ hội trả lời.
Điện thoại lâu ngày không liên lạc vừa mở lên đã có một đống tin nhắn gửi tới.
Vũ Âm cũng tranh thủ đáp lại từng tin một cho đến khi cô nhìn thấy tin nhắn của chị cả.
Chị cả của cô bình thường chẳng thèm nhắn tin với ai, vậy mà bây giờ còn chủ động nhắn tin trước với cô cơ đấy.
Vũ Âm tưởng chuyện gì lớn liền mở tin nhắn ra, cho đến khi cô thấy tin nhắn kia chỉ có duy nhất một bức ảnh.
Vũ Âm: “...”
Cô cảm thấy bức ảnh này trong rất ngu ngốc.
Vũ Yên Bằng em gái nhỏ của cô sao lại có nụ cười ngu ngốc đến vậy.
Vũ Âm còn đặc biệt phóng to khuôn mặt trong bức ảnh ra.
Sau đó cô liền nhăn mặt cảm thấy cái nụ cười trong bức ảnh làm cô nổi cả da gà.
Vũ Yên Bằng rõ ràng bị nhà tư bản thao túng tâm lý rồi.