TRÀ XANH TRONG LÒNG BÀN TAY HOÀNG THÚC TÀN TẬT

Khi cửa Hoa Xuân cung mở ra lần nữa, mùi máu tanh nồng nặc trong phòng lập tức xông vào phổi người ta.

Mạnh Ngũ đang khoanh tay đứng dựa vào cột đá bên ngoài nhìn trời, nghe thấy tiếng động bèn vội vàng chạy đến nghênh đón: “Chủ tử…”

Những lời muốn nói đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng.

Ở nơi sâu thẳm của bóng tối, bóng dáng Lục Vô Chiêu xuất hiện từ đằng xa, hắn đứng ở nơi ánh sáng giao với bóng tối, chỉ có gương mặt lộ ra dưới ánh mặt trời, cả người chôn sâu trong bóng tối.

Trong điện yên tĩnh lạ thường, không có tiếng la hét cũng không có tiếng thở dốc, ngay cả tiếng hít thở nhẹ nhàng cũng dường như không tồn tại.

Phúc Hỉ vươn cổ ngó vào trong.

Xe lăn vẫn tiếp tục tiến ra ngoài, cả người Lục Vô Chiêu được ánh sáng bao bọc, nhưng dường như xung quanh hắn phủ một tầng sương dày, dù là ánh mắt trời cũng không thể xua tan.

Vẻ mặt nam nhân ngồi trên xe lăn trông mệt mỏi hơn lúc đi vào, cả người lộ vẻ chán chường, đuôi mày nhếch lên, ánh mắt vô thần lạnh lùng nhìn Phúc Hỉ.

Phúc Hỉ đột nhiên sững sờ, cổ lạnh toát, hắn ta cố gắng kiềm chế sự tò mò của mình, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lăng Vương điện hạ…”

Nam nhân chỉ nhìn hắn ta trong chốc lát rồi thản nhiên dời ánh mắt, lấy ra một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ lau chùi chiếc roi dính đầy máu tươi.

Ngón tay hắn thon dài trắng bệch, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đầy vết thương cũ cùng những vết chai do cầm đao để lại.

Vết sẹo chằng chịt đóng vảy và mờ dần theo năm tháng, đã hình thành lớp da non từ lâu, giờ đây những ngón tay đầy sẹo ấy đang cầm chiếc khăn tỉ mỉ lau chiếc roi từng chút một.

“Lăng Vương điện hạ, tiện tỳ kia…”

Ả ta sao rồi?

Đã chết chưa hay chỉ mới bất tỉnh?

Lục Vô Chiêu yên lặng tiếp tục lau chiếc roi da, như thể hắn không hề nghe thấy điều gì, Mạnh Ngũ hiểu ý, nháy mắt cho hai tên hộ vệ đi tìm một cái bao tải mang vào trong đại điện.

Chỉ lát sau hai tên hộ vệ mang bao tải ra ngoài.

Phúc Hỉ vô tình trông thấy cái bao tải chưa buộc chặt miệng túi bị máu nhuốm đỏ rực, máu từ bên trong tí tách không ngừng chảy ra ngoài kéo lê từ trong điện đến tận cửa.

Phúc Hỉ buồn nôn lấy tay che mũi và miệng.

“Chủ tử?”

Lục Vô Chiêu vẫn không để ý mà chỉ cúi đầu tiếp tục lau roi da, đến khi chiếc roi đã sạch sẽ như ban đầu hắn mới vung tay ném chiếc khăn nhuốm đầy máu đi, sau đó lẳng lặng đi ra ngoài.

Đám người Mạnh Ngũ nhanh chóng đuổi theo, dù trong đầu Phúc Hỉ có hàng ngàn câu hỏi nhưng lại không dám hé miệng, nên chỉ đành cố gắng đi sát theo phía sau cho kịp.

Bọn họ nhanh chóng đến Hoán Sênh điện, nơi ở của Thất công chúa và Phùng quý phi.

Lúc Lục Vô Chiêu đến cửa, Mạnh Ngũ nâng chân đá ngã tên tiểu thái giám trông cửa đang nỗ lực ngăn cản bọn họ, sau đó hắn đẩy Lục Vô Chiêu qua bậc cửa không có ván kê đi thẳng vào trong.

Trong hoàng cung đâu đâu cũng có cung điện không kê ván cửa, mà Hoán Sênh điện chỉ là một nơi bình thường nhất trong số đó, Lục Vô Chiêu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hắn đặt chân đến đây.

Có vài cung nữ hốt hoảng chạy vào bẩm báo, toàn bộ người trong Hoán Sênh điện cảnh giác bao vây lấy hắn, thế nhưng Lục Vô Chiêu vẫn bình tĩnh đẩy xe vào trong.

Lục Vô Chiêu cứ đi thẳng vào như ở chốn không người vậy. Nhóm cung nhân bị hắn ép lùi lại phía sau, như thể kẻ địch đang đến gần bọn họ.

Bất cứ ai cản đường đều bị Lục Vô Chiêu dùng roi đánh cho lùi lại, toàn bộ Hoán Sênh điện chìm trong tiếng roi giòn giã vang trời, khiến người ta sợ hãi không dám lại gần.

“Lăng Vương làm thế là có ý gì?” Phụ nhân mặc chiếc váy màu hồng thêu hoa mẫu đơn đi ra: “Đã lén lút xông vào Hoán Sênh điện của bổn cung mà còn to gan ra tay đánh người! Người đâu! Bắt bọn chúng lại!”

Nàng ta chống nạnh, bụng dưới hơi nhô lên, hai bên trái phải đều có cung nữ cẩn thận nâng đỡ. Khuôn mặt sắc sảo, diễm lệ, sống mũi cao thẳng cùng với đôi mắt đào hoa dễ khiến người ta bị hấp dẫn, chỉ tiếc là đôi mắt không cân xứng, một bên to một bên nhỏ.

Phụ nhân đang mang bầu này chính là Phùng quý phi, chủ nhân Hoán Sênh cung, cũng chính là mẹ đẻ của thất công chúa.

Chủ tử đã có lệnh nên, nhóm cung nhân vội vàng cùng nhau xông lên.

Lục Vô Chiêu bình tĩnh giơ tay ra hiệu cho hai tên hộ vệ khiêng bao tải đến.

Đám cung nữ và thái giám toàn là những kẻ yếu ớt trói gà không chặt, còn binh lính Chiêu Minh ty ai nấy đều toát ra khí thế không phải rèn luyện ngày một ngày hai mà có được, hai tên hộ vệ mặc áo giáp vừa tiến lên, đám người kia đã sợ hãi lùi về phía sau, vừa hay tạo thành một khoảng trống cho bọn họ.

Bao tải bị ném xuống đất, một tên hộ vệ túm lấy phần đáy dùng sức lắc mạnh cho thứ bên trong rơi ra.

Thứ đầu tiên rơi ra là một cái đầu, trên đỉnh còn bị thủng một lỗ, toàn bộ gương mặt bê bết máu không thể nhận ra là ai.

“A! Là người chết!”

Cung nữ đứng gần đó vừa bỏ chạy, vừa ôm đầu la hét ầm ĩ, người đứng trước hoảng sợ bỏ chạy đâm trúng người phía sau ngã lăn ra đất, bị người khác đạp cho mấy cái.

Tên hộ vệ tiếp tục lắc bao tải làm rơi ra cánh tay, giọt máu tí tách rơi trên tấm đá xanh vốn sạch sẽ không dính một hạt bụi, nhanh chóng tạo thành một vũng máu.

“Ọe.”

Mùi máu tanh nồng nặc khiến cho bọn chủ tớ đã quen sống trong nhung lụa buồn nôn.

Lục Vô Chiêu tỳ má vào cánh tay, nghiêng đầu nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người tên tiểu thái giám đứng cạnh Phùng quý phi.

Lục Vô Chiêu lấy roi da vung lên mặt đất làm vang một tiếng “Vút”.

Toàn bộ Hoán Sênh cung lập tức trở nên yên tĩnh.

Bọn họ nhìn hắn với vẻ mặt hoảng hốt, ngạc nhiên, sợ hãi lại thêm ghê tởm…

Lục Vô Chiêu không còn lạ gì ánh mắt ấy, năm đó khi hắn đi ra từ căn phòng mà Liên phi tự vẫn, đám cung nhân bên ngoài cũng nhìn hắn như vậy.

Lục Vô Chiêu từ từ đến gần Phùng quý phi đang che miệng, sắc mặt nàng ta tái mét, mấy cung nữ vội vàng đứng chắn phía trước nàng ta.

“Bản vương đến đây có việc gì, chả nhẽ quý phi còn không biết sao?” Nam nhân chỉ tay vào chính mình: “Muốn giết bản vương thì nên trực tiếp cầm dao cắm vào chỗ này, bản vương nhất định sẽ không né tránh.”

Mạnh Ngũ đứng phía sau Lục Vô Chiêu nghe vậy thì sững sờ, hắn liếc nhìn chủ tử nhà mình, sau đó cảnh giác đứng thẳng người. Hắn mím chặt môi, vươn tay ra sau lưng tìm đao, nào ngờ không thấy gì bèn tiến lên chắn trước mặt chủ tử.

Mạnh Ngũ biết từ trước đến nay hắn chẳng sợ chết, hắn thà chết một cách rõ ràng còn hơn là bị người ta đánh lén.

Vẻ mặt Phùng quý phi khó chịu: “Lăng Vương đang nói gì vậy? Bổn cung nghe không hiểu!”

Hầu hết tất cả mọi người đều tụ tập trước sân, ánh mắt Lục Vô Chiêu quét một vòng rồi đột nhiên dừng thật lâu trước lối vào đại điện.

Người hắn muốn tìm, Thất công chúa đang trốn phía sau.

Lục Vô Chiêu nhanh chóng vung roi khiến mọi người chạy toán loạn, vì thế không còn ai chắn trước mặt Thất công chúa nữa, hắn vung roi lần thứ hai làm gió lớn nổi lên, chiếc roi da nhanh chóng quấn lấy cổ Thất công chúa.

“Mẫu phi!! Cứu… hức hức…”

Thất công chúa vô thức nắm lấy sợi dây thừng đang quấn trên cổ, chẳng biết Lục Vô Chiêu vung roi thế nào mà càng giãy giụa càng bị siết chặt hơn, khiến nàng ta khó thở.

Lục Vô Chiêu thản nhiên nhìn nàng ta, bình tĩnh kéo một cái làm thất công chúa ngã lăn ra đất, lưng đụng phải phiến đá xanh, nàng ta bị hắn kéo lại gần hơn.

Phùng quý phi đẩy đám cung nhân ra, nàng ta chạy đến ôm lấy con gái: “Lục Vô Chiêu! Ngươi muốn làm gì! Mau thả con gái bổn cung ra!”

“Mẫu… hức..”

Giọng Thất công chúa khàn khàn, những lời nàng ta thốt ra khó nghe như đá mài lỗ tai. Sau lưng nàng ta nóng hừng hực, quần áo mùa hè không quá dày chà xát trên tấm đá tuy không rách nhưng cũng khiến lưng nàng ta trầy da.

Chớp mắt Thất công chúa đã bị kéo đến dưới chân Lục Vô Chiêu.

Phùng quý phi loạng choạng chạy đến, mắt ngấn lệ: “Tiểu Thất, con có sao không?”

Nàng ta tức giận trợn mắt nhìn Lục Vô Chiêu: “Lăng Vương điện hạ thật to gan, dám chạy đến chỗ bổn cung phát điên, vô cớ xông vào cung điện của ta không nói, còn khiến con gái ta bị thương! Ta phải nói cho bệ hạ biết! Để bệ hạ trị tội ngươi! Để bệ hạ giết chết ngươi!!”

Lục Vô Chiêu thản nhiên gật đầu nói sang chuyện khác: “Thiết hải đường ở chỗ quý phi nở đẹp lắm.”

Hắn vừa nói xong quả nhiên sắc mặt Phùng quý phi tái mét, bà ta nắm chặt lấy tay con gái.

Phùng quý phi đương nhiên biết con gái mình đã gây ra tội gì.

Nửa canh giờ trước, nàng ta nghe thấy tiểu Thất đang đắc ý khoe khoang với tỳ nữ hầu hạ bên cạnh: “Trước đến giờ ta đã không thích Lăng Vương kia, nghe nói mẹ hắn là một ả nô tỳ, bây giờ gọi hắn một tiếng tiểu hoàng thúc cũng khiến ta bẩn miệng, lần này phải tìm cách dằn vặt hắn, ai bảo hắn bắt nạt Thái tử ca ca mà ta thích nhất.”

“Thái tử ca ca tìm hắn nhờ giúp vài việc, thế mà hắn lại tìm cách khước từ, chỉ bảo hắn chịu khổ chút thôi mà, một kẻ tàn tật còn suốt ngày vênh váo.”

Thất công chúa là đứa con được sủng ái nhất của hoàng đế Gia Tông, từ nhỏ đã được chiều chuộng sinh hư, làm việc không đâu vào đâu, tính tình kiêu ngạo ngang ngược, nếu không phải lần này động đến Lục Vô Chiêu, Phùng quý phi ắt sẽ không sợ hãi như vậy.

Lục Vô Chiêu là một kẻ điên, mà làm gì có ai lại không sợ kẻ điên chứ.

Phùng quý phi đột nhiên nhỏ giọng: “Lăng Vương có thể tha tội cho nó không…”

Lục Vô Chiêu liếc nhìn cái bụng hơi nhô lên của bà ta: “Cái thai này của quý phi chắc được năm tháng rồi đúng không?”

Vẻ mặt Phùng quý phi hoang mang, lập tức thả tay Thất công chúa ôm chặt lấy bụng. Thái y đã nói có thể lần này là con trai.

Nàng ta nhìn đứa con gái bị hành hạ nằm run rẩy trên đất, rồi lại ôm chặt cái bụng hơn, nàng ta nghiến răng: “Lăng Vương thật sự đối xử với con ta độc ác như thế sao? Nó chỉ mới mười tuổi, vẫn còn là con nít! Nó là cháu gái ruột của ngươi đấy!”

Lục Vô Chiêu vẫn bình tĩnh nhìn bà ta.

“Người thân… chẳng phải càng tốt sao?”

Giọng nói u ám như ác quỷ khiến người ta khiếp sợ.

Cho dù là hoàng tử hay công chúa được sủng ái nhất, chỉ cần Lục Vô Chiêu muốn sẽ không ai cản nổi.

“Đã có gan để mắt đến cái mạng này của bổn vương thì phải có gan chịu tội. Nó muốn lấy mạng bản vương, vậy thì bản vương cũng có thể giết nó. Rất công bằng, đúng không?” Hắn nói.

Lục Vô Chiêu nghiêng đầu nhìn Phúc Hỉ: “Đi báo chuyện này cho hoàng huynh, ta mang người đi trước.”

Sắc mặt Phùng quý phi tái nhợt, nàng ta ngã ngồi xuống đất.

Nàng ta biết hoàng đế Gia Tông thiên vị Lăng Vương không phải là lời đồn đãi.

Hắn bảo “thông báo” chứ không phải là “thỉnh cầu”.

Giống như người hôm nay hắn mang đi không phải Thất công chúa, mà chỉ là một món đồ tầm thường không quan trọng.

Hắn tin rằng cho dù mình có chọc thủng trời, thì hoàng đế Gia Tông cũng không nhiều lời.

Lục Vô Chiêu biết Lục Bồi Thừa sẽ thiên vị mình.

Dù sao thì thứ hắn ta yêu thích nhất chính là người đệ đệ này.

Chính là tác phẩm đắc ý nhất của hắn ta.

Bình luận

Truyện đang đọc