TRÀ XANH TRONG LÒNG BÀN TAY HOÀNG THÚC TÀN TẬT

Mãi đến gần trưa Lục Vô Chiêu mới đến Tư Chính điện.

Không phải hắn muốn kéo dài thời gian mà hắn thật sự “bị thương”, lại còn “bị hoảng sợ”, đêm qua đi ngủ quá muộn nên sáng nay dậy trễ, không thể vào cung sớm được.

Một khi hắn đã nghỉ ngơi, chỉ sợ người gần gũi như Mạnh Ngũ cũng không dám tới gần làm phiền hắn. Vì vậy vừa qua giờ Thìn thái giám truyền chỉ đã đến phủ Lăng Vương, nhưng đến khi gặp được Lục Vô Chiêu thì cũng đã tới trưa.

Hoàng đế Gia Tông đang định đến cung của Hoàng hậu dùng bữa, nghe thái giám bẩm báo xong thì nhanh chóng mời hắn tiến vào.

Lục Vô Chiêu điều khiển xe lăn vào trong điện, mất nhiều thời gian hơn những người bình thường khác.

Tay phải hắn bị thương nên chỉ có thể dùng tay trái để điều khiển. Tay phải buông thõng đặt trên đùi, tay trái quay bánh xe, từ từ tiến về phía trước.

Lục Bồi Thừa đứng dậy khỏi long ỷ muốn tiến lên nghênh đón hắn. Đại thái giám Triệu Khúc thấy thế căng thẳng trong lòng, vội vàng đi trước, vòng qua sau lưng Lăng Vương, muốn đẩy xe giúp hắn.

Vẻ mặt Lục Vô Chiêu tái nhợt, hắn không từ chối sự giúp đỡ của người khác nữa, gật gật đầu với Triệu Khúc.

Lục Bồi Thừa đứng yên chờ hắn đến.

“Hoàng huynh kim an.”

Nam nhân ngồi trên xe lăn, chật vật nâng cánh tay bị thương lên muốn hành lễ.

Lục Bồi Thừa ngăn cản: “A Chiêu không cần đa lễ, cứ ngồi yên thế.”

Hắn ta là ca ca thương yêu chiều chuộng đệ đệ mình vô đối, không bận tâm thân phận của mình cúi xuống trước mặt bao nhiêu người khác, cầm lấy cánh tay của Lục Vô Chiêu lên kiểm tra.

Lục Vô Chiêu giơ tay lên, tránh được cái đụng chạm của Lục Bồi Thừa, tay hắn nắm hờ đặt lên miệng, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ yếu ớt: “Khiến hoàng huynh lo lắng rồi, thần đệ không sao.”

Dáng vẻ yếu đuối của hắn bắt chước mấy phần của Thẩm Vu.

Lục Bồi Thừa nhăn mày, hắn ta lạnh lùng nhìn thoáng qua một góc trong điện, tức giận quát: “Lục Chi Trạch, cút ra đây!”

Lục Vô Chiêu gẩng đầu, lúc này mới chú ý tới Thái tử đang quỳ trong góc.

Thái tử hoảng hốt bò lên phía trước mấy bước, dập đầu trên đất: “Phụ hoàng, tiểu hoàng thúc.”

“Hoàng huynh… Đây là…”

Lục Bồi Thừa giận giữ nhìn Thái tử chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nhi tử ngoan của trẫm đêm khuya phái người lén xông vào phủ của tiểu thúc thúc, đã trộm đồ thì không nói, lại còn muốn ra tay với tiểu hoàng thúc của mình.”

Lục Vô Chiêu tỏ vẻ ngạc nhiên.

Hắn nhìn Lục Chi Trạch, khó tin nói: “Những người đêm qua…”

“Hừ, để nó tự nói!”

Thái tử run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám cất lời.

Trước đây Lăng Vương từng dùng roi đánh Thất công chúa, khi ấy hắn đã nói “Người thân, chẳng phải càng tốt hơn sao?”, đấy chính là câu nói Lục Bồi Thừa thích nghe nhất.

Mà bây giờ, Thái tử cũng phạm phải lỗi lầm như Lăng Vương, vì lợi ích của bản thân, cùng với tình cảm của mình mà làm những điều tàn nhẫn với người thân của mình, bọn họ rõ ràng phạm lỗi giống nhau, nhưng tại sao đến lượt hắn ta lại bị trách phạt? Thái tử nghĩ không ra.

Lục Vô Chiêu trông thấy tất cả biểu cảm của Thái tử.

Hắn cúi đầu, lại ho nhẹ một tiếng, không ngoài dự đoán lại nhận được sự quan tâm dịu dàng của Hoàng đế.

Đây chính là điểm khác biệt giữa bọn họ, Thái tử ngốc nghếch không bao giờ biết Hoàng đế là người như thế nào. Có lẽ năm Lục Vô Chiêu sáu tuổi bị ép trở thành “Lục Bồi Thừa thứ hai”, hắn đã trở thành người hiểu Lục Bồi Thừa nhất.

Đối với Hoàng đế mà nói, Thất công chúa chẳng qua chỉ là một đứa con thôi. Hắn ta không dành quá nhiều tình cảm cho nàng ta, thương yêu cũng chỉ là ngoài mặt, ăn ngon mặc đẹp, không bao giờ keo kiệt lời khen ngợi yêu thương, nhưng những thứ này chỉ là Lục Bồi Thừa thể hiện cho người ta thấy mà thôi.

Lục Bồi Thừa có thể vì danh tiếng của mình mà điều quan đi cứu nạn. Cũng có thể cưới nữ nhân mà hắn ta không yêu, cũng có thể ra vẻ chung thủy bền lâu. Hắn ta cũng có thể kìm nén bản tính của mình để trở thành một vị quân chủ nhân từ. Hắn ta có thể lừa gạt tất cả mọi người, ngoại trừ Lục Vô Chiêu.

Trời sinh Lục Bồi Thừa là kẻ giả tạo.

Chuyện Lục Bồi Thừa quan tâm nhất cuộc đời này chính là tự tay bồi dưỡng Lục Vô Chiêu trở thành dáng vẻ mà hắn ta thích nhất.

Cho nên hắn ta luôn luôn khoan dung với người đệ đệ này, bởi vì Lục Vô Chiêu chính là một phiên bản khác của hắn ta, phiên bản mà hắn ta muốn trở thành nhất.

Còn Thái tử?

Từ nhỏ Thái tử cũng được Hoàng đế “dạy dỗ”, nhưng trong quá trình ấy Lục Bồi Thừa không tìm được cảm giác thỏa mãn từ việc “chinh phục”. Thái tử vì uy nghi của Hoàng đế nên chỉ biết tuân theo vô điều kiện, làm hắn ta vui lòng, điều này khiến Lục Bồi Thừa cảm thấy nhạt nhẽo.

Hơn nữa con người Thái tử không có sự tranh chấp thiện ác, càng không thông minh như Lục Vô Chiêu, cho nên “tác phẩm” mà Lục Bồi Thừa thích nhất vẫn là Lăng Vương.

Thái tử cũng chỉ là một trong số rất nhiều nhi tử của hắn ta, cũng giống như Thất công chúa, được sinh ra với mục đích nối dõi tông đường mà thôi.

Điểm khác biệt duy nhất với những đứa con còn lại, chính là Lục Chi Trạch chính là con trai duy nhất được thừa tự dưới tên Hoàng hậu, là đích tử danh chính ngôn thuận.

Đáng tiếc Lục Bồi Thừa đã lầm, hắn ta không ngờ Lục Chi Trạch lại ngu ngốc như vậy, không chỉ ngu ngốc mà còn ôm “tham vọng”, thứ mà hắn ta ghét nhất.

Lục Bồi Thừa nhìn Thái tử, đột nhiên thấy hối hận và buồn phiền.

Chọn Lục Chi Trạch làm người thừa kế chính là thất bại duy nhất trong cuộc đời của hắn ta.

Thái tử không lên tiếng, Lục Bồi Thừa cũng không định chừa lại cho Thái tử chút mặt mũi nào.

“A Chiêu, vụ án bị trộm mất hồ sơ đêm qua là vụ án gì?”

“Là vụ người nhà một nữ nhân trong cung Thái tử gây ra án mạng.” Lục Vô Chiêu nói khẽ, “Đã là án mạng thì nên xét xử theo luật, tuyệt không dung tha, đây là ước nguyện ban đầu của hoàng huynh khi thành lập Chiêu Minh ty, cũng là mong muốn của thần đệ.”

Trong điện im lặng như tờ.

“Chỉ là Thái tử… giúp người ta che giấu hành vi phạm tội, nhưng lại vô tình để lại manh mối.”

Hoàng đế tức giận ném hồ sơ vào người Thái tử, chỉ tay vào mặt Thái tử khiển trách: “Mấy chuyện xấu hổ như mang một nữ nhân thấp kém vào cung, lại còn cưng chiều như bảo bối trẫm cũng không muốn nhắc lại, có điều ngươi là Thái tử, chẳng nhẽ không biết có bao nhiêu ánh mắt ngày đêm nhìn ngươi chằm chằm sao?!”

Hoàng đế thở hổn hển: “Ngươi không thận trọng từ lời nói đến việc làm thì thôi đi, lại còn gây ra mấy việc này cho trẫm xem, ngươi trách mình quá rảnh rỗi, huênh hoang kiêu ngạo, cho rằng cả thiên hạ này đã là của ngươi rồi đúng không?!”

“Phụ hoàng bớt giận, xin người bớt giận!” Thái tử sợ hãi: “Nhi thần tuyệt không có ý này thưa phụ hoàng!”

“Thái tử, trẫm đã cho ngươi cơ hội rồi, lúc ấy trẫm đã nói gì với ngươi? Bảo ngươi xử lý mấy nữ nhân kia cho sạch sẽ, cuối cùng thì sao? Ngươi không những không xử lý, mà còn giúp người nhà ả ta che giấu tội danh, ngươi còn dám phái người ban đêm xông vào phủ Lăng Vương làm tiểu hoàng thức của ngươi bị thương?!”

“Ngươi đang làm gì thế? Hả? Ngươi khinh thường tiểu hoàng thúc của ngươi đi đứng không tiện có phải không? Nếu hai chân hắn lành lặn có thể đánh trả, có phải ngươi còn định giết chết tiểu hoàng thúc của ngươi luôn đúng không?!”

Thái tử nghẹn ngào hét lên: “Nhi thần chưa từng nghĩ tới việc làm cho tiểu hoàng thúc bị thương!”

Ở trong mắt Lục Bồi Thừa, hành động này của Thái tử chính là đang thách thức uy nghiêm của hắn ta.

Ai mà chẳng biết Lục Vô Chiêu là người không thể động đến?

Mấy năm nay Lục Bồi Thừa nuông chiều vị đệ đệ này, khó khăn lắm mới xây dựng được danh tiếng tốt như bây giờ, nào ngờ Thái tử lại chĩa đao vào Lăng Vương như thế, chuyện này truyền ra ngoài không biết bách tính sẽ nói Thái tử hẹp hòi, lạnh lùng đến thế nào nữa đâu.

Vết nhơ duy nhất trong cuộc đời của hắn ta đều nằm trên người vị Thái tử này, làm sao hắn ta có thể không tức giận được!

“Ngươi có biết đêm qua thuộc hạ của ngươi đã gặp ai không? Hả?!”

Đêm qua kẻ trộm vừa nhảy ra khỏi phủ Lăng Vương đã bị Cấm quân tóm gọn.

Cho dù là Cấm quân cũng không sao, xui xẻo ở chỗ, thủ lĩnh Cấm quân Tạ Tu Hòa, cùng với bạn hắn ta là Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, thêm cả trưởng tử của Tả Đô ngự sử Đô Sát Viện cũng có mặt ở đó.

Cấm quân cùng với ba người của Tam ty áp giải hai tên trộm về đại lao. Luân phiên thẩm vấn cả đêm, phải gọi là vô cùng sôi nổi.

Thái tử nước mắt lưng tròng, hắn ta không ngờ người của mình chạy thoát khỏi phủ Lăng Vương lại có thể trùng hợp bắt gặp mấy vị công tử ấy được.

Phụ thân Tạ Tu Hòa bỏ mình trên sa trường, Nhị đệ Tạ Khanh Vân thì theo Thẩm Tông Chí ra tiền tuyến, Tạ Tu Hòa vì chăm sóc cho mẫu thân già trong nhà nên tự nguyện buông bỏ cơ hội ra chiến trường mà ở lại kinh thành. Xưa nay Tạ gia không kết bè kéo cánh, thanh danh của hắn ta trong kinh thành cũng rất tốt.

Lục Bồi Thừa phong hắn ta làm thủ lĩnh Cấm quân, cũng rất trọng dụng hắn ta, một phần nhằm xoa dịu các anh hùng đã hy sinh, một phần để bách tính thấy rõ hắn ta là vị quân chủ sáng suốt.

Thiếu Khanh của Đại Lý Tự mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cũng rất tài giỏi. Còn trưởng tử của vị Tả Đô ngự sử trong mắt không lọt hạt cát chính là một thanh niên tuấn tú, thẳng thắn, cứng đầu cứng cổ.

Ba thiếu niên tụ hội đi uống rượu, nào ngờ bắt gặp hai tên trộm từ phủ Lăng Vương đi ra, chính vì gặp ba người bọn họ cho nên dù vụ án này nhỏ đến mức nào thì cũng trở thành vụ án kinh thiên động địa.

Hoàng đế đã tức giận rồi mà hết lần này tới lần khác Lục Vô Chiêu còn thản nhiên đổ thêm dầu vào lửa.

“Hoàng huynh bớt giận, việc này đều là do thần đệ không tốt, người đừng nóng giận.”

Vẻ mặt Hoàng đế hòa hoãn lại: “Việc này là lỗi của Thái tử, đệ đừng nói đỡ cho hắn ta.”

Vừa dứt lời đã thấy Lục Vô Chiêu rũ mắt ra vẻ mất mát.

“Ban đầu Tam ty giao vụ án này lại cho Chiêu Minh ty, thần đệ cũng không định bận tâm, nhưng trong lúc vô tình phát hiện có liên quan đến Thái tử…”

“Trước khi vào cung, vụ án trong tay thần đệ rất nhiều, nhưng…. vụ án này, thần vẫn nhận.”

Lục Vô Chiêu xoa xoa cánh tay bị thương, trong đầu hiện lên dáng vẻ và giọng nói của Thẩm Vu mỗi khi diễn kịch.

Hắn hơi tức giận: “Vốn là nghĩ, nếu tra được chuyện gì gây bất lợi cho Thái tử, thần đệ cũng sẽ đè xuống, giúp hắn ta che giấu…”

Lục Vô Chiêu hé miệng, muốn nói lại thôi. Hắn nhìn Thái tử, vẻ mặt đau xót.

“Thần đệ không ngờ… Thái tử lại không tin ta, không những trộm mất hồ sơ, mà còn… khiến ta bị thương.”

Hắn cười khổ: “Có thể đây là báo ứng của ta, lần trước thần đệ khiến Thất công chúa bị thương, nên bây giờ mới đến lượt mình.”

Thái tử càng nghe càng thấy không đúng, đang muốn mở miệng giải thích.

Ánh mắt sắc bén của Lục Vô Chiêu chiếu đến, sau đó biến mất không dấu vết, đổi thành dáng vẻ oan ức đáng thương.

Hắn ra đòn chí mạng: “Trên đường tiến cung, thần đệ đã nghe thấy không ít người đang bàn tán chuyện này.”

Ánh mắt Lục Bồi Thừa lập tức lạnh lẽo, Thái tử thấy vậy, sắc mặt tái mét, ngã ra đất.

Lục Vô Chiêu cúi đầu, âm thầm cong môi, khẽ thở dài một tiếng:

“E rằng đã lớn chuyện.”

“Hoàng huynh, sợ là không thể bảo vệ được … Thái tử.”



Là Triệu Khúc đưa Lục Vô Chiêu từ Tư Chính điện ra ngoài.

Xe ngựa từ từ đi về phía phủ Lăng Vương, Lục Vô Chiêu ngồi bên trong vén rèm nhìn cửa cung đang càng lúc càng xa.

Một lát sau, hắn buông rèm dựa ngựa vào thành xe.

Trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng cười vui vẻ của nam nhân.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng phóng khoáng.

Thẩm Vu, tâm nguyện của nàng đã hoàn thành rồi. Vậy… còn ta? Ta… Thật sự có thể sao?

Bình luận

Truyện đang đọc