TRÀ XANH XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI THIẾU GIA THẬT


Ôn Trà dẫn Tiết Tửu đến công viên nghịch cát, chính xác mà nói thì cậu sợ tay dơ nên chỉ ngồi trên ghế phơi nắng nhìn Tiết Tửu tự chơi một mình.
Nắng mùa thu hiếm khi ấm áp như thế, xé toạc mây mù chói chang đến hoa cả mắt.
Ôn Trà vừa lướt Weibo vừa dạy đời Tiết Tửu: “Bé ngoan, cố lên con, sau này xây villa biệt thự.”
Tiết Tửu cười hì hì, đôi tay trắng trẻo tròn trịa dính đầy cát, cứ như vừa lăn lộn trong bãi cát, nó hỏi Ôn Trà: “Anh thích Tề Quân Hạo hả?”
Có lẽ lúc nãy nó đã nghe được Tiết My nói chuyện với Ôn Trà.
Cậu tắt điện thoại, xoay màn hình mấy vòng, nhướng mày nói: “Sao cưng nhiều chuyện vậy?”
Tiết Tửu chau mài: “Em cứ cảm thấy anh không thích hắn ta, nhưng mà…”
Dù gì thì nó cũng còn nhỏ, chưa biết trên thế giới này có một loại người nói còn hay hơn hát.

Nó chỉ thấy Ôn Trà khăng khăng đòi đi theo Tề Quân Hạo nên một mực cho rằng Ôn Trà thích Tề Quân Hạo.

Nhưng trong thâm tâm nó lại nói là dường như Ôn Trà không giống như vẻ bề ngoài.
Trực giác của trẻ con đúng là không chê vào đâu được.
Ôn Trà xoa mái tóc tơ mềm mại của nó: “Em đoán đi, đoán đúng thì anh nói cho nghe.”
Tiết Tửu cạn lời, nắm tay Ôn Trà: “Tề Quân Hạo không phải thứ tốt lành gì, đề nghị anh đừng thích hắn ta.”
Ôn Trà bật cười.
Phải biết nhân vật chính của cuốn sách này là Tề Quân Hạo, tuy là nhìn ai cũng biết hắn phong lưu đa tình, nhưng lúc nào cũng được lọc filter nam chính, bất kể nam nữ già trẻ gì gặp phải hắn đều khen không dứt lời.

Người dám nhận xét hắn như thế chắc cũng chỉ có Tiết Tửu mà thôi, cũng làm rõ hơn vận mệnh làm vật hi sinh của nhà họ Tiết không bị nam chính làm mờ mắt.
“Ừ, được thôi.” Ôn Trà lại không thể nói mình chỉ diễn kịch thuận theo kế hoạch dạy hư con nít, chỉ đành ừ hử cho qua.

Ai ngờ đâu Tiết Tửu ném cái xẻng nhỏ qua một bên, lon ton chạy đến trước mặt cậu: “Em nói thật đó, tuy là anh cũng chẳng ra gì, nhưng Tề Quân Hạo không xứng với anh, hơn nữa Ôn Nhạc Thủy cũng thích hắn, anh đừng có treo cổ chết trên một gốc cây…”
“Hả?” Ôn Trà nhéo gò má tròn trịa của nó, chẳng nương tay chút nào: “Ý cưng là anh không bằng Ôn Nhạc Thủy?”
Mặt của trẻ con giống như thạch trái cây, mềm mềm lại đàn hồi, bị Ôn Trà nựng đến mức đỏ ửng cả mặt, chu mỏ nói ngọng thành "Không phải đâu!", mắt cũng bắt đầu rưng rưng.
Ôn Nhạc Thủy và Trần Thi Thi vừa ra khỏi cổng lớn nhà họ Tiết đã nhìn thấy cảnh Tiết Tửu bị Ôn Trà “bắt nạt” tới sắp khóc, Ôn Nhạc Thủy bèn hô lớn: “Tiểu Trà! Sao anh lại ức hiếp em họ như vậy?”
Lúc này Ôn Trà mới nhìn thấy có người đến, cũng chẳng buông tay, quay sang chỗ phát ra tiếng nói.

Ôn Nhạc Thủy và Trần Thi Thi đã bước đến trước mặt cậu, dùng vẻ mặt chính nghĩa cương trực lặp lại: “Tiểu Trà, anh mau buông em họ ra, không được bắt nạt em ấy.”
Nghe thấy tiếng động trong vườn, ba người trong nhà cũng đi ra, gồm Tiết My, Tiết Thanh Châu và Tề Tu Trúc.
Trần Thi Thi nhìn thấy Tiết Thanh Châu xuất hiện thì vui mừng khôn xiết, lúc nhìn thấy Tề Tu Trúc thì càng ngạc nhiên.

Cô ta cố ý nghiêng góc mặt đẹp nhất của mình ra, dịu giọng dỗ dành Tiết Tửu: “Bé đừng khóc nữa, có gì thì từ từ kể lại cho chị nghe nha?”
Tiết Tửu càng khóc lớn, khóc đến nổi trợn cả mắt, nó chỉ vào Ôn Nhạc Thủy và Trần Thi Thi: “Bọn họ dọa cháu! Huhuhu tự dưng hai người đó nhảy dựng ra, nhìn y như quỷ!”
Tay Ôn Trà khựng lại, nghĩ thầm: Ghê gớm thật, thằng nhóc này quả nhiên đã lĩnh ngộ được tinh túy từ cậu, lúc nào cũng điên cuồng chống đối nhân vật chính, nhóc không vào vai phản diện còn ai vào vai phản diện nữa?
Nụ cười trên mặt Trần Thi Thi sượng ngắc, để lộ vài phần méo mó, cô ta không dám tin vào tai mình, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Em trai à, em nói gì vậy? Em nói rõ ràng xem, vừa rồi Ôn Trà…”
“Đủ rồi.” Tiết My ngắt lời cô ta, rồi quay sang hỏi Ôn Trà: “Tiểu Trà, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Nhạc Thủy lặng lẽ nắm chặt tay.
“Con đang đùa với em họ, Tiểu Thủy với bạn nó đi ngang nhìn thấy, chắc bọn họ chỉ hiểu lầm thôi, Tiểu Thủy quan tâm nhiều quá thành ra lại thêm loạn.” Ôn Trà buồn bã cúi đầu, vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi, sau này con không đùa quá trớn như vậy nữa, xin lỗi Tiểu Tửu nha.”
Tiết Tửu mặt đầy nước mặt dụi vào ngực cậu, âm thanh non nớt nghẹn ngào: “Đâu có liên quan gì đến anh, bọn họ mới là người dọa em mà.”
Một lớn một nhỏ ôm nhau nhìn góc nào cũng thấy đáng thương.
Ôn Nhạc Thủy vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Tửu, anh tưởng là…”
Tiết Tửu khóc đến nấc lên, ngắt lời cậu ta: “Anh tưởng là! Sao lúc nào anh cũng tự cho mình là đúng vậy, lần trước rõ ràng là không phải em làm hỏng bút máy của anh, nó tự lăn xuống đất chứ bộ, anh cứ khăng khăng là em làm, hại anh giận em, sau này anh đừng nói linh tinh nữa được không!”

Tiết Tửu đâu phải vô duyên vô cớ ghét Ôn Nhạc Thủy, ví dụ như lần đó nó chạy vào phòng Tiết Thanh Châu chơi, ai ngờ tới chiều thì cây bút bà nội lúc còn sống tặng cho Tiết Thanh Châu vỡ tan ra trên đất rồi.
Ôn Nhạc Thủy ấp a ấp úng nói lúc chiều có nhìn thấy Tiết Tửu chạy vào phòng Tiết Thanh Châu, chưa đợi Tiết Tửu kịp phân trần, cậu ta đã tự cho là mình thông minh bênh vực Tiết Tửu, nói gì mà “con nít còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nó không cố ý đâu”.
Nhưng đâu phải là nó làm! Ôn Nhạc Thủy dựa vào cái gì mà nói vậy!
Chuyện tương tự như vậy còn nhiều lắm, tạo thành ám ảnh sâu sắc cho tuổi thơ của Tiết Tửu.
Ôn Trà biết lúc nó nhắc tới chuyện này nhất định là rất đau lòng, lặng lẽ ôm chặt nó thêm một chút, vỗ về trên lưng dỗ dành nó.
Tiết Thanh Châu cũng khác bất ngờ: “Tiểu Tửu, xin lỗi em, anh không có giận em đâu.”
Tiết Tửu ngoảnh đầu không chịu nhìn bọn họ, cứ khóc không ngừng.
“Được rồi, tất cả vào nhà đi.” Tiết My mở lời, vẻ mặt bình thản như không, nhưng trong lòng lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ với đứa con nuôi vốn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ôn Nhạc Thủy không ngờ không chỉ không thể nắm thóp Ôn Trà mà còn làm bản thân mất mặt, cậu ta thấp thỏm vân vê góc áo, e dè nói: “Tiểu Tửu, xin lỗi em, anh…”
Tiết Tửu hừ lạnh một tiếng.
“Cô ta đến đây làm gì?” Tề Tu Trúc vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, nhếch cằm chỉ hướng Trần Thi Thi đang đứng bên cạnh Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Nhạc Thủy đáp: “Thi Thi là bạn thân của em, cô ấy rất thích pha chế nước hoa, nên em dẫn cô ấy đến giới thiệu cho anh họ.”
Trần Thi Thi giấu ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Tề Tu Trúc, nở một nụ cười thật tự nhiên, nén vui mừng trong lòng xuống.

Tề Tu Trúc nhắc đến cô ta, lẽ nào đã chú ý đến cô ta rồi sao?
Tiết Thanh Châu lạnh mặt, chỉ gật đầu chứ chẳng nói tiếng nào.

“Em thật sự rất hâm mộ anh, hương xạ hương và hoa quế trong tác phẩm Tình yêu xứ Tây Nguyên lần trước anh cho ra mắt quả thật là đẳng cấp thần tiên…”
Đối với những lời khen có cánh mà Trần Thi Thi thao thao bất tuyệt, Tiết Thanh Châu chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng cảm ơn, chẳng bị lay động chút nào.
Chẳng có được phản ứng như trong tưởng tượng, Trần Thi Thi càu nhàu trong lòng, rõ ràng nghe người ta nói Tiết Thanh Châu là người tốt tính, dễ gần, cô ta còn định thông qua Ôn Nhạc Thủy ké chút danh tiếng của Tiết Thanh Châu.


Nào ngờ Ôn Nhạc Thủy tự cho mình thông minh tự dưng nhảy ra nói em trai ruột người ta bị bắt nạt, đứa em họ giả như cậu ta có thể lên mặt được với ai.
Nhưng cô ta nào chịu thua, cố ý nghiêng mặt qua, dùng âm lượng nhỏ nhưng ai cũng nghe được hỏi Ôn Nhạc Thủy: “Tiểu Thủy, đây là…”
“Đây là con nuôi của mẹ, tam thiếu gia Tề gia, anh Tề Tu Trúc.” Ôn Lạc Thủy giới thiệu.
Trần Thi Thi điệu đà mỉm cười: “Hóa ra là anh Tề, nghe danh ngài đã lâu, lần trước anh mở tọa đàm ở đại học C, em là người chịu trách nhiệm chiêu đãi ngài, chắc ngài quên mất em rồi.”
Lần trước lúc Tề Tu Trúc đến đại học C, Trần Thi Thi đã chú ý đến anh ta, nhưng khổ nỗi không có cơ hội tiếp xúc, nào ngờ hôm nay chẳng cần làm gì đã gặp được.
Tề Tu Trúc ngoại hình nổi bật, gia thế không tầm thường, chỉ cần bò lên giường anh ta, cả đời sau nhất định sẽ sung sướng không thôi.
“Quên rồi.” Tề Tu Trúc lạnh lùng đáp.
Trần Thi Thi mỉm cười: “Em là Trần Thi Thi, sinh viên của học viện truyền thông đại học C, là bạn thân của Tiểu Thủy.”
Tề My sống trong giới trâm anh thế phiệt này nhiều năm như thế, sao có thể không nhận ra tính toán của Trần Thi Thi, trực tiếp phớt lờ cô ta mà hỏi thẳng Ôn Nhạc Thủy: “Tiểu Thủy, con đến nhà họ Tiết làm gì?”
Ôn Lạc Thủy nhanh chóng sốc lại tinh thần: “Khi nào mẹ mới về nhà? Cha nhớ mẹ rồi.”
Ôn Trà nhàn nhạt nói: “Cha không nhớ con sao? Quả nhiên là cha chẳng thích con chút nào.”
“Tiểu Trà!” Tiết My khẽ tay Ôn Trà, có ý trách mắng: “Đừng nói linh tinh.”
Dạo này Tiết My đang tạm thời ở lại nhà họ Tiết, không chỉ vì chỗ này gần hội trường triển lãm của bà, mà còn vì giữa hai vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn liên quan tới Ôn Trà, Tiết My cho rằng Ôn Hưng Thịnh không quan tâm tới Ôn Trà, hai người nói một lúc liền cãi nhau.
“Được rồi, mẹ biết rồi.” Tiết My miệng nói vậy, nhưng lại chẳng đưa ra câu trả lời cụ thể.
Ôn Nhạc Thủy mấp máy môi, cuối cùng cũng thông minh được một lần lựa chọn im miệng.
Chuông thông báo reo lên.
Ôn Trà lấy điện thoại ra, hơi nhướng mi.
Cũng trùng hợp ghê nhỉ.
“Tề Quân Hạo: Tiểu Trà, chúng ta gặp nhau một chút được không?”
Cậu lau dấu vân tay trên màn hình, chỉ trả lời một chữ: “Được.”
Nếu không phải vì lúc đầu đã đồng ý giúp nguyên chủ giải trừ chấp niệm thì còn lâu cậu mới dây dưa với hắn như thế.

Nhưng bây giờ, Ôn Trà lại nổi hứng đi gây chuyện, làm tròn vai phản diện của mình.

Cậu buông Tiết Tửu ra, phá vỡ không khí quái dị giữa đám người, nói với Tiết My cũng như tất cả người ở đó: “Con ra ngoài chút nha mẹ.”
“Được.” Tiết My thuận miệng hỏi: “Con định đi đâu?”
Nụ cười hạnh phúc treo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Trà: “Anh Quân Hạo hẹn con ra ngoài.”
Bầu không khí vừa mới thoải mái lập tức căng thẳng trở lại, Ôn Nhạc Thủy nghi hoặc hỏi lại một lần: “Anh Quân Hạo?”
Tiết My trầm ngâm: “Để Tu Trúc đưa con đi.”
Ôn Trà đưa mắt nhìn sang người đàn ông cao lớn này, anh ta chẳng nói gì, có vẻ là mặc nhận rồi.

Cậu cười đáp: “Được ạ.”
Lòng Tiết My rối như tơ vò, cuối cùng chỉ bước đến chỉnh lại cổ áo cho Ôn Trà, dịu dàng nói: “Về sớm một chút, mẹ ở nhà đợi con.”
Ôn Nhạc Thủy hoang mang, bắt đầu tìm cớ rời khỏi: “Mẹ ơi, quản lý vừa thông báo hành trình, con cũng đi trước nhé.”
Cậu ta kéo Trần Thi Thi còn đang lưu luyến, cố giữ mặt mũi tạm biệt mọi người, lúc đi ngang Ôn Trà lại lén lút cắn môi dưới.
Xe hơi bon bon trên đường lớn.

Nhà hàng Tề Quân Hạo đặt là một nhà hàng Tây sang trọng nổi tiếng, Ôn Trà cố tình thay một bộ vest được cắt may vừa vặn với thân hình của cậu, đẹp đẽ như một chú khổng tước nhỏ, bởi vì được mặc đồ mới mà vui vẻ ngồi ngân nga bên ghế phó lái.
Tay nắm bánh lái của Tề Tu Trúc hơi sững lại: Đi gặp Tề Quân Hạo mà vui vậy sao?
“Cậu thích nó ở chỗ nào?” Anh ta hỏi Ôn Trà.
Ôn Trà cố ý nói một lý do hết sức thô thiển: “Thích anh ta vì anh ta có tiền có quyền, hơn nữa còn trẻ đẹp.”
“Lớn hơn cậu ba tuổi mà cũng còn trẻ?” Tề Tu Trúc nhìn phía chân trời, vừa đúng lúc hoàng hôn đang rực, ánh ráng chiều kéo bóng cây như dài vô tận, những cái bóng kỳ lạ không ngừng ập lên thân xe.
Ôn Trà cười giả lả: “Dù sao cũng trẻ hơn người lớn hơn tôi tám tuổi.”
Tề Tu Trúc không nói nữa, tập trung lái xe đến thẳng chỗ hẹn, Ôn Trà xuống xe còn quay lại gõ cửa kính, ánh mắt lấp lánh tựa như thủy tinh: “Chú, lát nữa chú có đón tôi không? Làm ơn đó, đợi tôi chút xíu thôi.”
Người này chẳng có chút lương tâm nào, thế mà lại muốn dắt mũi người ta dẫn đi.
“Không.” Tề Tu Trúc lạnh lùng đáp.
Anh ta tắt máy rút chìa khóa bước xuống xe, thân hình cao lớn chắn trước mặt Ôn Trà: “Tôi vào trong cùng cậu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc