TRÁCH ANH QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Mứt Chanh

Ánh sáng của đèn pin trên điện thoại chợt tắt đi.

Phòng chứa đồ thực tối, nguồn sáng duy nhất chính là chiếc điện thoại trên tay Chung Khả. Nhưng trong nháy mắt, ánh sáng bỗng nhiên biến mất.

Đây giống như là một tín hiệu: Trong bóng tối yên tĩnh, cái gì cũng đều có khả năng phát sinh.

Bất tri bất giác, khoảng cách giữa Chung Khả cùng Dương Tâm Dược lại gần thêm một chút.

Bóng tối trở thành màu sắc tự vệ tốt nhất của cậu, thay cậu chặn đi sự đỏ bừng trên khuôn mặt, để chàng trai vừa nếm mùi vị của mối tình đầu cảm nhận được sự hoảng loạn, hoang mang, khẩn trương tột cùng.

…… Lúc này cậu nên làm cái gì đây?

Cậu, cậu có thể hôn cô sao?

Chung Khả chần chừ, rồi lại luyến tiếc lui ra phía sau.

Bởi vì thật sự cậu rất muốn hôn cô. Tuy rằng cậu biết thời cơ không đủ chín chắn, tuy rằng cậu biết cô thích một người khác, nhưng cậu thật sự nhịn không được nữa.

Khoảng cách của bọn họ thật sự quá gần, qua ánh sáng mờ ảo xuyên qua từ cửa sổ, cậu chấp nhất bắt giữ tầm mắt của cô. Mà cặp mắt kia khiến cậu sững sờ dần dần bị vấy bẩn bởi sương mù.

Nên nói là ý loạn tình mê, hay là nên xưng là nước chảy thành sông đây?

Một khắc kia, không biết dũng khí từ đâu mà đến thúc đẩy cậu cúi người gần sát cô, mà cô nửa nhắm mắt như là một con nai con ngây thơ, bất động, không né tránh.

Tại góc bí mật không có ánh sáng mặt trời chiếu đến, trái tim của chàng trai và cô gái cùng đập chung một giai điệu.

Sau đó.

Sau đó.

Sau đó có người phá cửa mà vào làm gián đoạn bài tình ca nhỏ này.

“Hai người đến tột cùng là chuyện như thế nào?! Tất cả mọi người tới rồi, chỉ có hai người không đến!!”

Một giọng nam có chút kích động vang lên, trong giọng nói mang theo oán trách cực kì.

Dương Tâm Dược cùng Chung Khả đồng thời đều kinh ngạc, ngay lập tức”bật ra” khỏi bầu không khí ái muội vừa nãy. Cả người hai đứa đều cứng đờ, rồi lại không biết đang trốn tránh cái gì, sợ hãi cái gì. Ái muội quanh mình còn chưa tan hết, nhưng trên mặt bọn họ chỉ còn lại có xấu hổ mà thôi.

Dương Tâm Dược cho rằng hai người bọn họ bị phát hiện, hoảng loạn muốn đứng dậy nhưng bị Chung Khả lập tức đè lại.

Chung Khả lắc đầu với cô, nhẹ giọng nói: “Không phải tìm chúng ta.”

“……?”

Quả nhiên, giọng nam kia tiếp tục nói nhanh. Không, không nên gọi là “Nói”, mà nên gọi là “Lên án”.

Giọng nam càng nói càng vội vàng: “Phụ huynh mọi người đều tới rồi, chỉ có hai người không tới!…… Cái gì, mẹ nói không thấy tin nhắn thông báo họp phụ huynh sao?”

Lúc này Dương Tâm Dược cũng nghe ra chủ nhân của giọng nói này: Là học bá Đới Kỳ Lân, “Mắt kính nhỏ ” không ai bì nổi.

Không biết đầu bên kia điện thoại đang nói gì đó, giọng nói của Đới Kỳ Lân càng thêm vội vàng: “Phải! Con biết ba mẹ bận, nhưng chẳng lẽ bận cũng không có thời gian họp phụ huynh cho con sao? Tại sao vì chuyện chị gái thì ba mẹ vĩnh viễn luôn có thời gian chứ?”

“Chị ấy muốn ra nước ngoài trao đổi, ba mẹ liền có thời gian khai tài sản chứng minh cho chị ấy; chị ấy muốn cùng bạn học đi dạo chơi ngoại thành, ba mẹ lại có thời gian lái xe đưa chị ấy đi; cho dù chị ấy quên mang theo một cây bút một tờ giấy, ba mẹ đều có thời gian đưa qua cho chị ấy! Nhưng con thì sao!”

“Các người đem con quên đi rồi sao?! Con cũng là con trai của hai người, liền bởi vì sinh ra trễ hơn chị ấy mười lăm phút, cho nên ở trong lòng hai người vĩnh viễn không quan trọng sao?!”

Dương Tâm Dược giật mình, càng thêm may mắn vì vừa rồi Chung Khả giữ chặt cô, thật sự quá sáng suốt. Mọi nhà đều có bản kinh khó niệm, không nghĩ tới Đới Kỳ Lân đứng đầu vũ trụ, kỳ thật là đang dùng kiêu ngạo che dấu nội tâm bị bỏ qua kia. Nếu bây giờ bọn họ đi ra ngoài, chỉ sợ là Đới Kỳ Lân sẽ càng xấu hổ và giận dữ khó chịu thôi.

Chung Khả cùng Dương Tâm Dược liếc nhau, bọn họ đều không muốn nghe lén chuyện của Đới Kỳ Lân, nhưng chàng trai bẻ gãy sừng trâu căn bản không có chú ý tới hai người đang trốn ở trong góc.

“Con biết chị gái lợi hại hơn con, chị ấy sẽ ca hát đánh đàn khiêu vũ, mà con cái gì cũng không biết, chỉ biết đọc sách! Kết quả lần trước thi đại học còn không có phát huy tốt, thi rớt!”

“Con bị chị ấy bỏ lại, lúc sinh ra chị ấy đi trước con, chị ấy vĩnh viễn đi ở phía trước con! Chị ấy đi về phía trước, chị ấy vào đại học, chị ấy quen bạn mới, chị ấy có thế giới mới. Con thì sao, con còn dừng lại tại chỗ, còn phải học lại một năm nữa, đọc những cuốn sách này, thi mấy lần thi, mỗi ngày 7 giờ đến trường học, 10 giờ rưỡi tối xong tiết tự học buổi tối, sinh hoạt như vậy kéo dài một năm! Chị ấy tự do, mà con phải đợi ở chỗ này!!”

Nói xong lời cuối cùng này, giọng Đới Kỳ Lân bắt đầu bật khóc nức nở.

Cái người kiêu ngạo, tự mãn, học bá từ trước đến nay không đem bất cứ ai trong lớp này để vào trong mắt, ở trong căn phòng tối tăm yên tịnh lại một mình nức nở.

Rốt cuộc, cậu ta cũng chỉ là chàng trai 17,18 tuổi. Câu đang ở tuổi dậy thì mẫn cảm nhất, muốn dùng gai nhọn cả người che dấu trái tim pha lê vẫn chưa rắn chắc kia.

Dương Tâm Dược rất hiểu cậu ấy —— tuy rằng mỗi ngày cô nhìn qua thật vô ưu vô lự, không phải đọc sách thì là trêu chọc Chung Khả, nhưng cảm giác cấp bách trong lòng cô không kém bất cứ ai.

Hai chữ “Học lại” này, nhìn qua như cho mọi người một cơ hội, nhưng bản chất của nó kỳ thật cũng không phải “Bàn tay vàng”, mà là một con “mèo Schrodinger”.

Các người thật sự cho rằng, mọi người sau khi học lại đều có thể được như ý nguyện vào được trường đại học lý tường sao? Đương nhiên là không có khả năng rồi, càng nhiều người chịu đựng không được áp lực thật lớn của lớp học lại, bị “Kỳ vọng” quá cao dẫn đến suy sụp, túm vào bên trong vũng bùn.

Cho dù lại học một lần nữa, nếu như bạn không có tất thắng quyết tâm, không có cắn răng kiên trì nghị lực, lúc đứng ở ngã tư đường đời như cũ vẫn sẽ chọn sai phương hướng.

Hơn nữa đại học cùng cấp ba là hoàn toàn khác nhau, đại học tự do mà nhiều màu, cấp ba hợp quy tắc mà nghiêm cẩn. Chị gái sinh đôi của Đới Kỳ Lân đã bước vào đại học, mở ra giai đoạn thế giới mới, mà Đới Kỳ Lân lại dậm chân tại chỗ ở lớp học lại —— chuyện này chênh lệch thật lớn, cậu ta làm sao chịu đựng được đây?

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Dương Tâm Dược không khỏi mang lên một tia đồng tình.

Cách đó vài mét, Đới Kỳ Lân hít mạnh một cái rồi lau sạch nước mắt trên mặt.

Cậu ta lại một lần nữa ưỡn ngực, giống như là lần đầu tiên có thành tích thi tháng vậy, phía sau lưng kiêu ngạo mà phản cung.

Cậu ta lớn tiếng với chiếc điện thoại—— “Nếu hôm nay hai người không tới họp phụ huynh, về sau cũng không cần phải xen vào chuyện của con! Các người có chị gái là đủ rồi! Về sau các ngươi liền cùng người khác nói, nhà mình chỉ có một đứa con gái,tên là Đới Phượng Hoàng!”

Dương Tâm Dược: …… Chị gái sinh đôi của Đới Kỳ Lân là Đới Phượng Hoàng? Làm sao mà ba mẹ có thể đặt được cái tên như vậy chứ?.

“Con?! Từ nay về sau con không phải con trai của ba mẹ, chờ một năm nữa con 18 tuổi con sẽ đi đổi tên, con…… Con không cần Kỳ Lân gì hết, con phải đổi là ……Con là Đới tiểu cẩu!!”

“Gâu gâu gâu!”

Bầu không khí vốn cực kỳ bi thương lập tức liền tan biến. Cả khuôn mặt của Dương Tâm Dược vặn vẹo, liều mạng nghẹn lại ý cười; lại nhìn Chung Khả bên cạnh cô đang gắt gao cắn ngón tay mình, sợ để lộ một chút thanh âm.

Trước kia tại sao bọn họ không phát hiện mắt kính nhỏ lại buồn cười đến như vậy. Một giây đầu khiến cô muốn rơi lệ,  giây tiếp theo liền khiến cô thiếu chút nữa bật cười ra tới.

“Đới Tiểu Cẩu” nếu ra mắt với tư cách là diễn viên hài, cô tuyệt đối sẽ đi cổ động, mang theo hai mươi quả bom nổ dưới nước!

Đới Kỳ Lân thở dốc, cúp điện thoại một cách giận dữ và bước ra khỏi phòng chứa đồ trong khi vẫn lo lắng chăm sóc bản thân, như thể đang nói chuyện với chính mình.

Cho đến khi bóng dáng của cậu ta biến mất, cánh cửa đóng lại và căn phòng lại trở nên tối đen. Dương Tâm Dược cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đấ, một hơi đem tiếng cười vừa nãy bổ sung.

Tiếng cười của cô gái cực kì dễ nghe, cho dù là không hề có hình tượng mà ôm bụng cười to, cười nhiều đến nỗi amidan cũng đều thấy được nhưng lại làm người ta cảm thấy hết sức đáng yêu.

Cô cười cực kỳ cuốn hút, cười cười liền ngã xuống trên người Chung Khả, đẩy cậu cùng nhau cười.

Chung Khả cười nửa ngày, cũng không biết là đang cười “Đới tiểu cẩu” hay là đang cười cô trong lòng ngực.

Hai người cười đến nỗi cả người thoát lực, biến thành “Âm nhạc Trùng trùng điệp điệp “. Đánh bậy đánh bạ như thế vậy mà đem chút tâm tư kiều diễm ban nãy đều cười tan đi.

Hai người ăn ý đều không nhắc tới ánh đèn điện thoại đột nhiên tắt đi ban nãy, trong nháy mắt, cả hai thiếu chút nữa đã vượt quá giới hạn nhưng giờ đã rút lui về ranh giới thích hợp rồi.

Trong lòng Chung Khả có tám phần đáng tiếc, hai phần còn lại là may mắn —— nếu lúc ấy thật sự hôn cô, cậu sẽ không bao giờ có thể lấy thân phận là “Bạn bè” ở bên cạnh cô nữa.

Dương Tâm Dược đỡ bụng bủn rũn từ trên người Chung Khả bò dậy, dùng mũi chân đá đá vào chân cậu: “Được rồi, đừng cười nữa, vừa rồi Đới Kỳ Lân nói phụ huynh đều tới rồi, chúng ta nhanh mang ghế xếp đi ra ngoài nào.”

Chung Khả vội vàng bò dậy, cùng Dương Tâm Dược mỗi người cầm mấy cái ghế xếp, vội vàng rời khỏi phòng chứa đồ.

……

Mười phút sau, Viên Tiêu phụng mệnh thầy toán tới phòng chứa đồ tìm dụng cụ dạy học.

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có thể dùng đèn pin trong điện thoại mà thôi.

Một tia sáng xuyên qua bóng đêm, hướng về mặt đất phía góc tường.

“Chậc chậc chậc!” Hai mắt Viên Tiêu tỏa ra ánh sáng, tấm tắc bảo, “Trên mặt đất dấu vết tro bụi hỗn độn như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra một hồi  ‘ đại chiến ‘  kịch liệt sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc