TRÁCH ANH QUÁ ĐÁNG YÊU

Buổi tối Dương Tâm Dược vẫn thiếu ngủ, đi học liên tục ngủ gà ngủ gật, cho đến giờ cơm trưa vẫn ngáp liên miên như cũ.

Bởi vì nhà ăn bị phong tỏa với lí do để dọn dẹp cho nên một tháng tới học sinh đều chỉ có thể ăn cơm hộp do nhà trường thống nhất đặt. Trường học lại Kinh Anh nghiêm túc phụ trách, cung cấp cơm hộp đến từ một quán cơm hộp rất nổi danh, hai mặn hai chay, món chính bao no, cộng thêm sữa bò và trái cây, ngay cả miệng bắt bẻ của các thí sinh thi Nghệ thuật cũng tìm không ra sai lầm.

Hiện tại không có nhà ăn, cơm trưa chỉ có thể ở trong lớp mà giải quyết.

Mọi người đem sách giáo khoa trên bàn thu thập cho tốt, những người bạn thân với nhau đem bàn học kéo sát vào nhau thành một chỗ cùng ăn cơm trưa.

Chung Khả lấy hết can đảm, bưng cơm hộp của mình tiến đến bên cạnh Dương Tâm Dược.

“Biết ngay là cậu sẽ đến.” Viên Tiêu cười hì hì nói, “Tâm Dược bảo tớ để riêng cho cậu một chỗ.”

Trong lòng Chung Khả có một niềm vui nho nhỏ tất nhiên là không cần phải nói, cậu mím môi nhìn cô gái bên cạnh, chỉ thấy mái tóc xù của cô sau gáy.

Bốn người vây quanh cái bàn, chỗ nhỏ khó tránh khỏi sẽ có chút va chạm chân tay.

Bạch Thiên ghét bỏ mà nói: “Viên Tiêu cậu xích qua kia một chút, cậu ép tớ!”

Viên Tiêu khó xử mà xê dịch cái mông béo của mình, cho Bạch Thiên không gian khoảng 5cm: “Tại sao cậu lại như thế này? Cậu xem Chung Khả kìa, chân dài hơn cậu, dáng cao hơn cậu, cậu ấy cùng Tâm Dược đều ngồi sát trên một cái ghế, cậu ấy cũng đâu có ngại.”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Dương Tâm Dược vội vàng kéo ghế dựa ra bên cạnh ngồi, vùi đầu ăn cơm, giống như trước mặt không phải là một phần cơm hộp hai mươi đồng tiền mà là bữa tiệc lớn hải sản cao cấp năm sao gì đó.

Nhưng ăn ngay nói thật thì hương vị của cơm hộp này thật đúng là không tồi. Dương Tâm Dược sinh ra trong môi trường thể thao, lượng cơm ăn rất lớn, tốc độ ăn cơm cũng nhanh, một hơi có thể ăn 3 hộp, ăn đến khi gió cuốn mây tan, mỗi một lá cải đều bị cướp đoạt sạch sẽ.

Cơm cô ăn đặc biệt “thơm”, chỉ là ở bên cạnh vây xem cũng sẽ làm người ta chảy nước miếng theo. Viên Tiêu không khỏi oán giận, nói mỗi lần cùng Dương Tâm Dược ăn cơm, cô ấy đều sẽ  mất ý thức ăn nhiều hơn một chén cơm; cho dù kén ăn như Bạch Thiên mà cùng cô tổ chức thành đoàn thể thì sau này cũng không thể nào kén ăn nữa.

Chung Khả thích nhất là nhìn Dương Tâm Dược ăn cơm. Hôm nay cơm trưa có một món tôm om đỏ, nước sốt đỏ đậm thơm ngon, đều bọc lấy con tôm to bằng nửa lòng bàn tay, Dương Tâm Dược một hơi ăn hết tám con! Càng về sau, cô dứt khoát buông chiếc đũa xuống, đôi tay bay tán loạn, vỏ tôm rút đi một chút lộ ra phần thịt tôm bên trong. Đôi môi anh đào màu hồng nhạt của cô gái được phủ một lớp mỡ. Cô một hơi nuốt một con tôm, lại tham lam mà nhấp nhấp đầu tôm, hai mắt đều ánh lên vẻ thỏa mãn.

Hai chân cô không tự chủ được mà chấm đất, dùng một giọng điệu khen ngợi đủ để quay chương trình ẩm thực: “Ăn quá ngon!”

Bàn bên cạnh, Đới Kỳ Lân lẻ loi một mình ăn cơm trưa hừ một tiếng, âm dương quái khí mà nói: “Một nữ sinh lại có thể ăn như vậy, về sau ai nuôi cho nổi.”

Kết quả là, Dương Tâm Dược không để ý đến cậu ta, Bạch Thiên không để ý đến cậu ta, Viên Tiêu cũng không để ý đến cậu ta.

Chỉ có Chung Khả để ý đến cậu ta.

Chung Khả nhai kỹ nuốt chậm nuốt đồ ăn vào trong miệng, sau đó quay đầu đi, nhìn về phía mắt kính nhỏ miệng độc kia.

Cậu hỏi: “Đới Kỳ Lân, cậu nghe nói qua ‘ hệ số Engle ‘ chưa?”

Khái niệm này vẫn chưa xuất hiện trong kiến thức trung học của bọn họ, nhưng là làm “Học thần”, Chung Khả đã gặp qua khái niệm này nhiều lần trong đề thi của các tỉnh khác.

Hệ số Engle là tổng chi phí thực phẩm trong tổng chi tiêu tiêu dùng cá nhân, hệ số Engle đạt 59% trở lên là nghèo khó, 50-59% là ấm no, 40-50% là khá giả, 30-40% là tương đối giàu có, thấp hơn 30% là giàu có nhất. Nói cách khác, nếu một người thuộc thành phần trí thức kiếm được 8000 nhân dân tệ sau thuế, mỗi tháng chi phí ăn uống là 3000 nhân dân tệ, như vậy hệ số Engle chính là 3000÷8000, tức là 37.5%, đạt được giai đoạn tương đối giàu có.

Những người đang ngồi khác cũng chưa từng nghe qua hệ số Engle, nhưng Đới Kỳ Lân thân là con nhà người ta, cũng nghe nói qua khái niệm này.

Đới Kỳ Lân: “…… Nghe, nghe nói qua rồi. Làm sao vậy?”

Chung Khả chỉ chỉ cơm hộp trong tay bọn họ: “Cơm hộp này trên thị trường  là 20 đồng tiền một hộp, Dương Tâm Dược tiêu hao lớn, cho dù cậu ấy một ngày có thể ăn 6 hộp thì cũng là 120 đồng tiền.”

“Vậy, sau đó thì sao?”

“Chỉ cần tôi bảo trì thành tích hiện tại, lấy thành tích 700 điểm trở lên để thi vào khoa pháp luật đại học Yến Kinh, cậu nói xem sẽ có bao nhiêu phụ huynh mời tôi tới dạy cho con họ?”

“……”

“Hiện tại dạy kèm một thầy một trò, ít nhất 300 đồng tiền một giờ, ngày cuối tuần 6 tiết, một tháng chính là 7200 đồng.”

“……”

“Khi tôi học cấp ba, tôi có thể nhận được học bổng 5.000 nhân dân tệ mỗi năm, tôi nghĩ nếu như cộng thêm các loại học bổng ở đại học thì thêm nhiều số 0 nữa phải không?”

“……”

Chung Khả ngày thường ít nói, người lại buồn chán, còn dễ mặt đỏ, đột nhiên nhìn qua, cậu giống như là “Tú tài gặp gỡ binh lính có lý nói nhưng không giải thích rõ”.

Nhưng thực tế thì sao, người làm công tác văn hoá mới là không dễ chọc nhất.

Cậu thốt ra chuỗi lời nói này, mỗi chữ đều nói năng có khí phách. Cậu cho dù không tức giận, không có kích động mà cứ như vậy bình bình tĩnh tĩnh làm một đề toán học, đem đáp án chính xác ném tới trên mặt Đới Kỳ Lân.

Chung Khả nói: “Tóm lại, tôi có tin tưởng, đem hệ số Engle áp đến dưới 30%.”

Câu này nhìn như định nghĩa cao thâm nhưng lại cất giấu một ý tứ càng thông tục, càng dễ hiểu, đơn giản hơn.

“Tôi có đủ khả năng nuôi cô ấy.”

Đầu óc Viên Tiêu nghĩ không ra, nghe cũng không hiểu, vẻ mặt lờ mờ hỏi Bạch Thiên: “Học thần nói cái gì vậy?”

Thật ra Bạch Thiên nghe hiểu, cô ấy giơ tay nhéo nhéo gương mặt của Viên Tiêu: “Được rồi, ăn cơm của cậu đi.”

Còn Dương Tâm Dược sao……

Cô đã quẫn đến nỗi đem cả khuôn mặt vùi vào hộp cơm, miệng còn đang nhai cơm nhưng tư duy đã sớm không biết chạy về phía nơi nào: Sinh viên làm gia sư vất vả như vậy, lại không thể đảm bảo thu hoạch dù hạn hán hay lũ lụt, nếu hệ số Engle giảm xuống, kỳ thật cô có thể ăn ít một cơm hộp lại!



Thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã kết thúc, Chung Khả nhìn hộp cơm rỗng trên bàn, xung phong nhận việc đi ném rác. Chỉ là một mình cậu lấy không được sáu hộp cơm, cậu trông mong nhìn Dương Tâm Dược, rõ ràng không muốn từ bỏ cơ hội linh tinh cùng một chỗ với Dương Tâm Dược.

Bây giờ trong đầu Dương Tâm Dược còn hồi tưởng về công thức hệ số Engle, nơi nào không biết xấu hổ mà cùng một chỗ với cậu chứ. Sợ nam châm trên lòng bàn chân của cô không chịu khống chế lại đem cô hút đến bên người Chung Khả.

Cô đang lo không có lý do cự tuyệt thì Viên Tiêu đột nhiên ôm lấy cánh tay cô.

Viên Tiêu ngẩng mặt lên: “Bốn người chúng ta, tớ cùng Tâm Dược phụ trách lau bàn, liền phiền hot boy cùng Thiên Thiên đi ném rác vậy.”

Chung Khả: “……”

Cậu không thể cự tuyệt, chỉ có thể thuận theo ý tứ của Viên Tiêu mà cùng Bạch Thiên mỗi người cầm ba hộp cơm, đi ra khỏi lớp học.

Ở bàn ăn cơm, không thể để đồ ăn lưu lại trên bàn được cho nên Dương Tâm Dược móc ra khăn giấy và lau thật cẩn thận, Viên Tiêu ở bên do dự vài giây, bỗng nhiên bước lại đây.

“Iron man Tâm Dược, tớ có việc muốn nói với cậu……” Giọng Viên Tiêu ép tới rất thấp.

Dương Tâm Dược vừa mới bắt đầu không đem dị thường của cô ấy bỏ vào trong lòng: “Chuyện gì?”

Viên Tiêu: “Tớ nghe nhóm thất tiên nữ nói, phòng giặt có ma, mấy ngày nay mỗi tối cậu đều phải đi tiểu đêm rất nhiều lần, đi phòng giặt bắt ma hả?”

Dương Tâm Dược gật gật đầu: “Việc này cậu cũng biết hả? Cậu phải giữ bí mật, tớ không muốn bạn học trong lớp hoảng sợ.” Bây giờ chuyện phòng giặt có ma còn chưa truyền ra, nếu như truyền ra, khẳng định mọi người sẽ bị ảnh hưởng, mọi người đều sẽ không lo học tập nữa.

Khuôn mặt bánh bao của Viên Tiêu nhăn lại, cô ấy do dự hơn nửa ngày, cuối cùng cũng cắn răng, túm chặt ống tay áo của Dương Tâm Dược.

“Phòng giặt không có ‘ ma quỷ quấy phá ‘đâu.” Cô ấy thần thần bí bí mà nói, “Quấy phá…… là ‘ người ‘.”

Tay Dương Tâm Dược ngừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy: “Tiêu Tiêu, cậu cũng cảm thấy như vậy hả? Tớ cũng nghĩ là trên đời này nào có ma chứ, khẳng định là có người ở phòng giặt cố tình làm chuyện bí ẩn!” Cô nghiến răng, nắm chặt tay, “Nếu để tớ biết là ai đang phá rối, tuyệt đối không nhẹ tay đâu!”

Viên Tiêu vô ý thức nắm chặt thành nắm tay, đôi tay của cô ấy vừa trắng vừa béo, mu bàn tay đều là thịt: “Tâm Dược, nếu ngườ iphá rối i….. là Bạch Thiên thì sao?”

“……!!!” Dương Tâm Dược kinh hãi, “Cậu nói cái gì?”

Trên mặt Viên Tiêu ngoại trừ biểu tình khó xử, thì đều đem tất cả những gì mình biết nói ra hếti.

“Bạch Thiên quả thật thành tích không tồi, nhưng mỗi lần thi đều sẽ sai lầm, hẳn là nguyên nhân tâm lý tạo thành…… Cậu đừng nhìn cậu ấy ban ngày vừa nói vừa cười, nhưng buổi tối lúc về ký túc xá liền không còn tươi cười trên mặt nữa, đặc biệt âm trầm.”

Viên Tiêu cùng Bạch Thiên là bạn cùng phòng ký túc xá, bất luận ban ngày hay là buổi tối đều như hình với bóng. Viên Tiêu là chị gái ngốc vô ưu vô lự, vừa mới bắt đầu cũng không chú ý tới Bạch Thiên khác thường, đơn thuần cho rằng là ban ngày cô ấy quá mệt mỏi, cho nên sau khi về ký túc xá sau cũng không có tâm tư chơi đùa.

Nhưng gần đây, trạng thái của Bạch Thiên càng ngày càng không tốt. Chỉ cần về đến ký túc xá, cô ấy giống như dỡ mặt nạ xuống, cả người quấn chặt một tầng âm u, mặt mũi âm trầm, như là một linh hồn lang thang; chỉ cần vừa rời khỏi ký túc xá, chớp mắt cô ấy lại biến thành cô gái bình thường, trừ bỏ hướng nội ra thì không ai nhận ra cô ấy có vấn đề.

“Đáng sợ nhất chính là…… bây giờ cậu ấy suốt đêm suốt đêm đều mất ngủ.” Nói tới đây, Viên Tiêu dường như xin giúp đỡ  kéo lấy cánh tay Dương Tâm Dược, “Có một ngày nửa đêm tớ tỉnh, phát hiện cậu ấy không ở trên giường, tớ lúc ấy đợi cậu ấy nửa giờ thì cậu ấy mới trở về, hỏi cậu ấy đi đâu vậy, cậu ấy nói đến phòng giặt! —— ai sẽ hơn phân nửa đêm đến phòng giặt chứ! Hơn nữa chính là từ ngày đó bắt đầu, nữ sinh ký túc xá bắt đầu truyền lưu truyền thuyết ma quỷ!”



Bên ngoài lớp học, Chung Khả cùng Bạch Thiên cầm cơm hộp đi vứt, yên lặng đi về phía chỗ thu rác đã chỉ định.

Tuy rằng Bạch Thiên cùng Viên Tiêu là bạn của Dương Tâm Dược, nhưng Chung Khả cùng hai cô ấy đều không quá thân. Nếu Viên Tiêu ở chỗ này, đài phát thanh kia sẽ tự mình tìm đề tài nhưng cố tình Bạch Thiên lại là một cô gái yên tĩnh, cùng Chung Khả vai sóng vai đi cùng một chỗ, không khí xấu hổ muốn chết.

Thôi, quên đi……

Chung Khả an ủi chính mình, cậu muốn làm bạn trai của Dương Tâm Dược chứ không phải làm bạn trai của bạn thân Dương Tâm Dược, không đề tài thì không đề tài đi.

Nghĩ như vậy, Chung Khả liền thả lỏng lại.

Ai ngờ, Bạch Thiên bỗng nhiên chủ động mở miệng.

“Chung Khả Ngải, cậu có cảm thấy hai chúng ta rất giống hay không?” Giọng Bạch Thiên từ từ.

Chung Khả: “…… Hả? giống chỗ nào?”

Đừng trách Chung Khả chất phác, nhưng cậu thật sự không biết chính mình cùng Bạch Thiên giống nhau chỗ nào. Thành tích không giống, giới tính không giống, dáng người cũng không giống……

Bạch Thiên: “Tính cách giống, hơn nữa chúng ta đều là gia đình đơn thân.”

“À, cũng phải.” Chung Khả đã sớm có thể thản nhiên đối mặt với chuyện mẹ rời khỏi cậu, cậu hỏi, “Cha mẹ cậu ly hôn sao?”

“Không phải, ba tớ qua đời.” Bạch Thiên vùi đầu, khiến người khác thấy không rõ biểu tình của cô ấy, “Ông ấy bị tai nạn xe cộ.”

Chung Khả im bặt: “Vậy…… xin nén bi thương.”

“Ba tớ trước khi ra đi, tâm nguyện lớn nhất chính là hy vọng tớ có thể vào được một trường đại học tốt, nhưng tớ nhất định đã làm ông ấy thất vọng rồi.” Cô ấy cười khổ, “Rõ ràng tớ đã ghi nhớ tất cả các vấn đề trong sách, trắc nghiệm cũng không có vấn đề, nhưng khi ngồi xuống tại trường thi, tớ liền hoảng hốt tay run, đại não trống rỗng.”

Bạch Thiên cảm thụ, Chung Khả cũng từng trải qua. Đối với tuổi dậy thì bọn họ mà nói, họ không thể tiếp thu đả kích từ cái chết của người thân, loại thống khổ này không thể đền bù bằng nước mắt, loại bị thương này sẽ kéo dài thật lâu, lâu đến nhiều năm sau, nó vẫn làm tổn thương sự đau đớn của trái tim khi nghĩ về một người thân yêu.

Bạch Thiên lại nói: “Chung Khả Ngải, cậu có thể dạy tớ không?”

“Học tập sao?” Cậu nghĩ đến chuyện gia đình hai người trải qua tương tự, thực sự nhiệt tình giơ tay ra giúp đỡ.

“Không phải, tớ muốn cho cậu dạy tớ, như thế nào có thể giống cậu yêu thương cuộc sống như vậy?” Bạch Thiên nhẹ giọng, “Cậu không biết là tớ có bao nhiêu hâm mộ cậu. Cậu có khoa yêu thích, cậu có thực vật yêu thích, cậu còn có cô gái cậu thích…… Nhưng tớ hiện tại, ngay cả chính mình cũng đều không thích.”

Bình luận

Truyện đang đọc