TRÁI CẤM (NGUY HIỂM THÂN MẬT)



Tai Chân Yểu nóng ran, gáy cô bị ấn mạnh lên cửa.

Trước giờ Tống Lục Bách luôn gọi cả họ và tên cô, khác hẳn với cách xưng hô của mọi người, không quá thân thiết nhưng cũng không quá xa lạ.

Có vẻ như anh vẫn chưa quen.

"Anh trai..." Cô lúng túng nói nhỏ, mặt nóng hầm hập, giống như khi còn nhỏ uống trộm rượu của người lớn vậy.

Có lẽ là do cô quá thiếu quyết đoán, không nghĩ ra được bất kỳ giải pháp thích hợp nào trong trường hợp này, nhưng cô không muốn làm ai trong hai người phải buồn.

Người trước mắt không hỏi tiếp nữa, chỉ đứng yên như vậy hai giây, rồi đột ngột lùi lại.

"Ra ngoài đi." Anh bình tĩnh nói, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Chân Yểu mất mát đi theo sau người đàn ông, lúc ở ngoài hành lang vô thức kéo kéo tay áo anh.

Tống Lục Bách dừng lại, sau đó dùng tay kia nắm lấy cổ tay cô, lặng lẽ dẫn cô đi.

Tống Lịch Kiêu đang đứng cạnh sofa uống nước, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy có người đi chậm tới, cùng với một cái đuôi nhỏ sau lưng.

"Yểu Yểu..." Anh vừa mới gọi một tiếng, đã bị Chân Tuân, người mà anh vừa ngăn không cho vào phòng tìm người, ngắt lời giữa chừng.

"Anh -" Lời vừa ra khỏi miệng, Chân Yểu nhanh chóng nuốt xuống nửa chữ sau, "Các anh...!bàn bạc xong rồi ạ?"
Chân Tuân cười "Ừ" một tiếng, "Thực ra anh đã gọi cho chủ tịch Tống và Tống phu nhân trước khi đến, chắc là bọn họ quên không báo cho Tống thiếu, nên vừa rồi tình hình mới không tốt lắm.

Làm em sợ rồi à?"
Cô lắc đầu, "Không, chỉ cần không cãi nhau là được."
"Không cãi nhau, với cả," Anh dừng một chút, như thể đang cố tình kích thích trí tò mò của cô, "Để không làm em khó xử, anh sẽ ở đây hai ngày cuối tuần, như vậy thì em không cần phải lo việc bị tách khỏi các anh nữa."
Ở...! Ở lại? Chân Yểu ngây người, không ngờ kết quả cuối cùng lại "mỹ mãn" thế này, nhưng bọn họ ở cùng nhau liệu có hòa thuận nổi không?
"Tuyệt vời." Tống Lịch Kiêu hừ nhẹ một tiếng, đi ngang qua trước mặt mấy người đến phòng ăn.

"..." Chân Yểu hơi bối rối, quả nhiên.

"Yểu Yểu, bọn anh ở cùng em, em không vui à?"
Cô cười gượng mấy tiếng, "Vui, vui."
"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm." Chân Tuân đưa tay ra.

Chân Yểu còn chưa kịp nói thì người đàn ông bên cạnh đã lạnh nhạt lên tiếng, "Tôi sẽ dẫn con bé."
Bọn họ thực sự không có hai chữ "hòa bình" trong từ điển...!
Trước khi ngọn lửa của chiến tranh tiếp tục tràn lên người mình, Chân Yểu lặng lẽ rút tay về, bước hai bước sang bên để dựa vào vách tường, "Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, em đi trước nha."
Nói xong, cô lập tức đi dọc theo bước tường vào phòng ăn.

Kết quả là, hai người đàn ông to cao cùng đi chậm phía sau cô gái, không nói một lời cho đến khi tới nơi.

Trong khoảng cách hơn mười mét ngắn ngủi, Chân Yểu chưa bao giờ bước đi lo lắng hay mệt mỏi như vậy.

Nếu một hai ngày tới bọn họ cứ thế thì, thì...!
"Yểu Yểu, ngồi xuống ăn cơm đi." Bỗng nhiên, cách đó không xa vang lên giọng nói của Tống Duyên Từ, "Bữa cơm này anh tự nấu hết, em nếm thử xem ngon không."
"Anh Duyên Từ, anh còn biết nấu cơm nữa ạ?!"
"Biết một chút."
Nhìn thấy cô gái nhỏ được dỗ đến vui vẻ ngồi xuống bàn, đương nhiên Tống Duyên Từ cũng chiếm luôn vị trí bên cạnh cô, Tống Lịch Kiêu khó tin cau mày.

"Anh hai, anh chưa từng nói là mình biết nấu ăn bao giờ."
Chắc chắn cái người này đã chuẩn bị trước khi đến, giữ vũ khí bí mật kín như vậy!
Tống Duyên Từ chẳng nói chẳng rằng, khẽ mỉm cười, thuần thục lấy thức ăn lên đĩa cho Chân Yểu, rồi dùng dao cắt những khối đồ ăn lớn cho cô.

Giữa tiếng va chạm của dao nĩa, cả ba ánh mắt đều tập trung vào chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh cô gái.

Chân Yểu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nghiêng đầu sang một bên nhắc nhở: "Mọi người...!không ăn à? Mau ngồi xuống ăn đi chứ?"

Cô vừa dứt lời, Tống Lịch Kiêu ở cách đó gần nhất lập tức bước tới, ngồi ngay ngắn bên cạnh cô.

Hai người còn lại đi ngược chiều nhau, cuối cùng ngồi xuống chỗ đối diện.

Chân Yểu ăn bữa cơm này trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Tài nấu ăn của Tống Duyên Từ vượt qua cả sự tưởng tượng của cô, ngon đến mức khiến cô không thể ngừng lại được.

Nhưng giữa bữa ăn, chỉ cần cô vô tình khen một hai câu, bầu không khí trên bàn ăn sẽ ngưng trọng lại, trở nên kỳ lạ.

Nhưng để yên tâm thưởng thức món ngon mà không khen ngợi đầu bếp, cô cảm thấy rất tội lỗi.

Cô chỉ có thể niệm "Tôi không nhìn thấy gì" trong lòng, sau đó không ngừng ăn đồ ăn Tống Duyên Từ đưa tới, cho đến khi không thể ăn nổi nữa.

"Anh Duyên Từ, nếu anh không phải bác sĩ thì chắc chắn đi làm đầu bếp được."
"Thích như thế à?" Tống Duyên Từ không nhịn được cười, đưa tay lên xoa đầu cô, "Chờ em đến chỗ anh ở, ngày nào rảnh anh cũng nấu cơm cho em ăn, được không? Đồ ngọt anh cũng biết một chút, em muốn ăn gì cứ nói cho anh biết."
Anh cố tình nói to, để cho mấy người kia nghe rõ.

"Chuyện bây giờ còn chưa giải quyết xong, anh hai anh đã nghĩ đến tương lai có phải sớm quá không?" Tống Lịch Kiêu hừ nhẹ, khó chịu lườm Chân Tuân.

Nghe vậy Chân Yểu nhanh chóng đứng lên, "Em ăn no rồi, muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Chủ đề suýt chút nữa khơi dậy lại lặng lẽ dập tắt.

Cô chỉ để Tiểu Giai đi cùng ra vườn, bởi vì cô muốn trốn khỏi đó tìm một chỗ yên tĩnh, tranh thủ nghĩ xem mình nên làm gì.

Cô không thể bỏ qua chú và thím của mình, nhưng hiện tại trong lòng cô thật sự đang đấu tranh.

Có lẽ là do bây giờ cô vừa mới tìm được một chút cảm giác an toàn và cuộc sống trôi qua quá yên bình, cô không muốn lại bước vào vùng vô định trong bóng tối và làm phiền đến mọi người.

Chân Yểu hít một hơi thật sâu, nghĩ xong cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, ít nhất thì cô đã biết nên trả lời Chân Tuân thế nào.

Lúc về biệt thự, cô tình cờ nghe thấy bác Lâm nói trên tầng đã chuẩn bị xong ba phòng cho khách, Tống Lịch Kiêu lập tức kinh ngạc hỏi: "Anh cả, anh ở tầng một à?"
"Có vấn đề gì không?" Tống Lục Bách hờ hững ngước mắt lên.

"...Đây là nhà anh, anh muốn ở đâu thì ở."
Chân Tuân ngồi một bên nghe cuộc nói chuyện của hai người, hơi quay đầu về hướng hành lang.

Nếu đúng như những gì anh (CT) nhìn thấy khi vừa mới ăn cơm xong, thì cửa hai phòng đối diện nhau, ngăn cách bằng một hành lang rộng hai, ba mét.

Mặc dù đã không ở trong nước bao nhiêu năm nay, nhưng anh ta vẫn có thể nghe ngóng mọi người đồn đại con trưởng nhà họ Tống là người như thế nào - lạnh lùng nhưng rất lễ độ, đương nhiên vì được sinh ra trong gia đình gia giáo.

Vô duyên vô cớ quan tâm người khác như vậy không phải tác phong thông thường của anh ta (TLB), chưa kể đến việc anh ta (TLB) còn không biết Chân Yểu sớm như mấy người Tống Duyên Từ.

Cho nên, bất ngờ đối xử tốt với một cô gái nhỏ không có quan hệ gì, tại sao?
"Tiểu thư, sữa vẫn còn nóng."
Chân Yểu cầm lấy cốc sữa trong tay Tiểu Giai, im lặng uống, Chân Tuân ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Yểu Yểu, ngày mai anh đưa em đến một nơi."
"Nơi nào?" Cô tò mò hỏi.

"Một người bạn của anh ở trong nước làm công tác cứu hộ và bảo vệ động vật đi lạc đã nhiều năm nay, bây giờ có mở một trung tâm cứu hộ ở Tầm Thành, em có muốn đến xem không?"
Sắc mặt Chân Yểu bỗng nhiên sáng lên, "Là động vật nhỏ ạ?"
"Ừ, chủ yếu là chó mèo hoang trong thành phố."
"Em muốn đi xem!"
"Được," Chân Tuân mỉm cười, nét mặt lãnh đạm có vẻ hơi dịu đi, "Sáng mai chúng ta xuất phát."
Chân Yểu định thốt ra từ "Vâng" thì ngay lập tức nghĩ đến ba người còn lại trong phòng khách, cô lập tức nuốt lời trở vào, sửa lại câu nói: "Mấy người anh Duyên Từ cũng có lòng đến đây với em, ngày mai mọi người cùng nhau đi được không?"
Chân Tuân sửng sốt, nhưng không quá ngạc nhiên khi cô gái nhỏ nói vậy, anh bất đắc dĩ cười cười, "Em vui là được."
"Trước khi đưa ra quyết định, tôi phải hỏi một câu." Tống Lịch Kiêu lười biếng nói, "Anh định để Yểu Yểu tiếp xúc gần với mấy con vật đó sao? Có thể đảm bảo con bé sẽ không bị thương không?"
"Động vật trong trung tâm cứu hộ đều được huấn luyện và dạy dỗ cẩn thận, ở đó có người huấn luyện động vật chuyên nghiệp nên không phải lo.

Đương nhiên tôi sẽ không để xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào."
"Nếu đảm bảo an toàn thì tôi không có ý kiến." Tống Duyên Từ biết rõ tiếp xúc với động vật rất có lợi trong việc điều chỉnh trạng thái tâm lý.


Tống Lục Bách nhìn cô gái với gương mặt mong chờ, trong ánh mắt có phần phức tạp và ảm đạm, "Ngày mai mấy giờ?"
"Mười giờ."
Mặt anh không đổi sắc, khẽ gật đầu.

Thế là chuyện này cứ dược quyết định như vậy.

Chân Yểu biết mình không nhìn thấy, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự phấn khích và thích thú của cô chút nào.

Cô vô cùng thích chó mèo, nhưng lại lo lắng rằng mình không thể chịu trách nhiệm cho một sinh mạng, cho nên chưa bao giờ xin ba mẹ nuôi.

Mà bây giờ bản thân cô cũng đang sống nhờ nhà người khác, không có năng lực tự chăm sóc cho mình, nên càng không thể nuôi thú cưng.

Mặc dù không nhìn thấy mèo con chó con khi đến trung tâm cứu hộ, nhưng cô vẫn còn xúc giác và thính giác.

Chắc trong trung tâm cứu hộ cũng không có ai ngoài nhân viên, cô không phải lo lắng khi đối mặt với quá nhiều người.

Lời đề nghị của Chân Tuân rất phù hợp với sở thích và yêu cầu của cô.

"Tối nay đi ngủ sớm một chút." Tống Duyên Từ xoa đầu cô, "Trước sau gì cũng phải tĩnh dưỡng, để mai không mệt."
Chân Yểu bình thường cũng đi ngủ sớm, nghe vậy không phản đối, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi cô gái nói chúc ngủ ngon rồi biến mất sau cánh cửa, mấy người đàn ông tụ tập trong phòng khách cũng lần lượt đứng dậy, đồng loạt trở về phòng.

Hoặc là bản thân có chuyện phải làm, hoặc là không có hứng thú ngồi ở chỗ này giả bộ hòa thuận.

Đối với Tống Lục Bách thì đó là cả hai.

Ba người bọn họ bình thường vốn đã ít khi ngồi nói chuyện cùng nhau, từ khi Chân Yểu đến nhà họ Tống, thời gian bọn họ gặp nhau mới nhiều hơn trước.

Bây giờ có thêm một Chân Tuân thì càng không phải ở lại nữa.

Quay về phòng làm việc, Tống Lục Bách ấn vào email mà Từ Thừa đã gửi nửa tiếng trước.

Trước đó anh không để ý đến chú thím và người được gọi là anh họ của Chân Yểu, cho nên theo thói quen, anh yêu cầu Từ Thừa đi tra thông tin của gia đình.

Nội dung của tài liệu được liệt kê đơn giản rõ ràng, anh lướt từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt dừng lại ở hai chữ.

Con nuôi.

Đồng tử anh hơi nheo lại.

Vừa định lướt xuống xem tiếp, Chu Dự Thời đột nhiên gọi điện đến, lúc nghe máy giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ như cũ, sau lại nửa nghiêm túc nửa không, "Ngày mai cậu định đi cùng em gái quý báu của mình à?"
"Có chuyện gì thì nói đi." Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Tôi gửi mail cho cậu bây giờ, cậu xem thì biết."
Vừa dứt lời, một email mới gửi đến xuất hiện ở dưới góc phải màn hình máy tính, Tống Lục Bách nhíu mày, mở email ra.

Trang mới che đi trang trước, càng nhìn sắc mặt anh càng đen.

"Dự án này vốn rủi ro cao, chưa nói đến đám người trong ban giám đốc, ba cậu mà biết chuyện thì khả năng cao sẽ không đồng ý đâu." Hiếm khi thấy Chu Dự Thời nghiêm túc nói, "Bây giờ là Phong Hằng đánh hơi được tin đồn nên sẽ muốn theo kịp chuyến này, nếu vậy thì nguy cơ của Tống thị sẽ tăng thêm 1/5."
Tống Lục Bách chậm rãi đứng dậy, nhưng vẫn rũ mắt nhìn màn hình máy tính ngập tràn số liệu thống kê.

"Cho nên?"
"Bây giờ vẫn kịp rút lui, sức mạnh và tầm ảnh hưởng của Tống thị đã gần như đứng đầu ở các ngành nghề rồi, không cần phải mạo hiểm lớn vậy."
"Nếu tôi không vào, không có nghĩa là Tống thị có thể giữ được thị phần hiện tại, người khác tiến một bước thì Tống thị cũng sẽ lùi một bước." Vẻ mặt Tống Lục Bách bình tĩnh đến mức gần như thờ ơ, "Tôi chưa bao giờ muốn ngang hàng với ai cả."
Chu Dự Thời trầm mặc một hồi, cuối cùng đột nhiên nở nụ cười, "Được thôi, trước khi gọi điện thoại tôi cũng đã đoán trước cậu sẽ nói vậy, ngày mai tôi đến công ty tìm cậu."

"Ngày mai." Tống Lục Bách trầm ngâm, "Mấy giờ?"
"Nghe cậu hỏi vậy tôi cũng biết thừa.

Cậu nghĩ vấn đề này chỉ qua một đêm là giải quyết xong à? Cuối tuần còn bao nhiêu thứ phải xử lý, vắt óc cả đêm cũng không xong nổi, mà ngày mai vẫn muốn đi chơi cùng em gái?"
Anh nhíu mày ngồi trở lại ghế, yên lặng nhướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi đồng ý đi cùng con bé rồi."
"Không phải vẫn còn Duyên Từ với Lịch Kiêu à, vậy mà cậu vẫn chưa yên tâm? Ai đi cùng chẳng giống nhau, cô bé thiếu một cậu cũng không chết được."
Ngón tay anh giật giật, nhắm mắt hít thở thật sâu để ngăn lại ý muốn dập máy.

"Không giống, anh họ của con bé tên là Chân Tuân mới về."
"Anh họ?" Chu Dự Thời sau khi suy nghĩ một hồi mới hiểu ra, "Ồ, là cậu ta à.

Nhà bọn họ nhập cư lâu rồi, chắc là về vì cô thiên kim tiểu thư này đây.

Đây là chuyện tốt mà, anh họ của người ta đặc biệt bay về nước, cậu còn lo lắng cái gì?"
"Cậu ta về vì muốn đưa con bé đi Anh." Tống Lục Bách kiên nhẫn nói, hơi dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục, "Với cả tôi còn biết, hồi nhỏ Chân Tuân được nhận nuôi, không có máu mủ gì với nhà họ Chân cả."
Chu Dự Thời cười, "Thì sao?"
Thì sao?
"Không có máu mủ gì thì sao? Người ta anh em họ hàng hơn mười năm, bởi vì đột nhiên cậu biết bọn họ không có quan hệ huyết thống, nên mới suy đoán Chân Tuân đang âm mưu chuyện gì mờ ám? Cậu không thấy vô lý à?"
"Cậu cũng độc chiếm cô bé quá rồi đó? Nói cho cùng thì người ta mới là anh trai đàng hoàng, ba người các cậu chỉ trục lợi thôi, sao lại đề phòng người ta chứ?"
Tống Lục Bách không nói một lời.

"Ngày mai như nào thì cũng có Duyên Từ với Lịch Kiêu rồi."
Tống Duyên Từ? Trong mắt anh hiện lên vẻ khinh bỉ.

Sau sự việc lần trước, anh bắt đầu vô tình chú ý đến cách nói chuyện của bọn họ, trong lòng cứ có cảm giác như manh mối yêu đương vụng trộm ở khắp nơi.

Rõ ràng những thứ này chỉ là phỏng đoán vô căn cứ của anh.

"Ngày mai gặp ở công ty." Tống Lục Bách nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói, buông lỏng bàn tay đang siết chặt trên tay vịn.

...!
"Không đi?" Nụ cười trên mặt Chân Yểu đông cứng lại, nói nhỏ, "Sao vậy ạ?"
Chỗ đối diện có động tác đứng dậy, giọng nói trầm thấp của người đàn ông bình tĩnh vang lên: "Công ty có việc."
"Không phải việc gì quan trọng thì để sau đi? Đừng để Yểu Yểu buồn." Tống Lịch Kiêu miệng ngoác đến mang tai, nhưng vẫn giả vờ khuyên một câu.

Chân Yểu vội vàng lắc đầu, "Không -"
Lời còn chưa nói hết, người bên kia đã đi lướt qua cô, mùi hương quen thuộc đột nhiên tới gần rồi lại đi xa khiến cô im bặt.

"...Gặp lại anh sau ạ." Cô ngượng ngùng cúi đầu thì thầm.

Chân Tuân nhíu mày nhìn bóng lưng rời đi, không vui quay đầu lại hỏi: "Yểu Yểu, bình thường anh ta đối xử với em như vậy à? Tốt hay xấu đều tùy vào tâm trạng?"
"Không phải, anh Lục Bách anh ấy...!rất tốt." Chân Yểu lúng túng cười, chỉ có thể phí công giải thích.

"Anh biết Lục Bách mà, nếu không phải vì có chuyện rất quan trọng ở công ty, anh ấy sẽ không lỡ hẹn." Tống Duyên Từ cười, "Xem ra hôm nay chỉ có ba người bọn anh đi cùng em thôi."
"Vậy tốt lắm rồi." Chân Yểu lộ ra nụ cười trên môi, lặng lẽ che giấu đi sự mất mát.

Không khí trong biệt thự ấm áp vui vẻ, chiếc ô tô màu đen ở ngoài cửa không một tiếng động lái ra khỏi cửa theo đường cái.

"Tống tổng, Chu thiếu nói nửa tiếng nữa anh ấy sẽ đến công ty, cùng lúc với chúng ta." Từ Thừa vừa lái xe vừa báo cáo.

Anh ta nói xong, người đàn ông ngồi ghế sau chỉ "Ừ" một tiếng.

Từ Thừa không dám nói thêm nữa, anh ta biết Tống Lục Bách cố tình dành ra hai ngày này để ở nhà với cô con gái nhỏ nhà họ Chân, bây giờ tất cả những người khác đều ở đó, chỉ có anh (TLB) phải đi xử lý công chuyện, ai ở trong hoàn cảnh này cũng đều khó chịu.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới Tống thị.

Chu Dự Thời đến sớm hơn bọn họ vài phút, sau khi hai người gặp nhau, một người tiếp tục giải quyết nhiều việc khác nhau trong văn phòng, người còn lại đến phòng họp để mở họp khẩn cấp.

Các quan chức cao cấp của Tống thị đã đợi sẵn trong phòng họp, cuộc họp kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.

Sau khi kết thúc, Chu Dự Thời đặt ngay ngắn các số liệu xuống trước mặt, Tống Lục Bách nhanh chóng nhìn lướt qua, gật gật đầu, "Tôi sẽ thông báo ngay cho ban giám đốc."
Hai người nói chuyện trong phòng làm việc một hồi, đến gần 11 rưỡi, Chu Dự Thời phát hiện người đối diện liên tục nhìn đồng hồ, không biết là vô tình hay cố ý.

"Đầu óc người nào đó lại bay đến đâu rồi à?" Anh cười khẽ.

Thấy người bên kia không nói, anh cũng giả vờ không biết gì, tiếp tục nói chuyện công việc, thử xem người này có thể giả vờ được bao lâu.

Lại qua năm phút, Tống Lục Bách rốt cuộc đứng bật dậy, cúi người cầm lấy chiếc áo vest ở bên cạnh, khoác lên khuỷu tay.


"Trước mắt hợp đồng này không có vấn đề gì," Anh ngước mắt nhìn sang, thuận tay chỉnh lại cà vạt, "Còn lại thảo luận với ban giám đốc sau."
"Tống thiếu định đi đâu thế?" Chu Dự Thời tiếp tục giả ngu.

Người bên kia cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, trực tiếp nhấc chân đi về phía cửa phòng làm việc.

"Tống Lục Bách." Chu Dự Thời đứng lên, nụ cười đầy ẩn ý, "Lúc nói chuyện cậu nhìn đồng hồ bao nhiêu lần? Quen cậu nhiều năm vậy, tôi chưa từng thấy cái bộ dáng mất tập trung và thiếu kiên nhẫn này của cậu đâu."
"Bây giờ thì thấy rồi đấy." Tống Lục Bách nói cho có lệ, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

"Một người là anh họ trên phương diện pháp luật, hai người còn lại thì so với anh ruột còn tốt hơn, có ba người bọn họ đi cùng, nơi đi tới cũng chẳng phải động bàn tơ trong Tây Du Ký, cuối cùng thì cậu đang sốt ruột cái gì?"
Người ở cửa dừng bước chân, quay đầu dùng ánh mắt nặng nề nhìn lại, trong mắt hiện lên cảm xúc khó có thể phân biệt được.

"Chỉ là đã hẹn trước rồi thôi."
Chu Dự Thời giễu cợt, "Lấy cớ này chẳng khác nào tự lừa mình dối người.

Tôi còn tưởng cậu chỉ thấy cô bé đáng thương, nên mới nghe lời ba mẹ để ý một chút, nhưng bây giờ xem ra không phải thế."
"Cậu không thấy cái quan tâm chăm sóc này của cậu hơi vượt quá phạm vi của một người anh trai à?"
Khoảnh khắc giọng nói đó rơi xuống, trong phòng làm việc yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng hít thở.

Một lúc lâu sau, Tống Lục Bách hờ hững nói: "Đừng nghĩ nhiều quá."
Nói xong, anh hơi vặn nắm cửa ra rồi quay người rời đi.

...!
Tòa nhà cao tầng Tống thị nằm ở quận kinh doanh trung tâm của Tầm Thành, từ trước đến giờ giao thông ở đây vẫn không tốt lắm, nhiều đèn đỏ và tắc đường nối tiếp nhau, lông mày của người ngồi trên ghế lái càng ngày càng nhíu chặt hơn, ba chữ thiếu kiên nhẫn như được viết rõ ràng trên mặt.

Lại một cái đèn đỏ khác.

Tống Lục Bách nắm chặt tay lái, trên trán nổi đầy gân xanh.

Anh đột nhiên thả tay ra rồi ngả người về phía sau, khuỷu tay trái tựa lên cửa sổ, ngón tay day day ấn đường.

Anh nhớ mình rất ít khi nóng nảy hoặc là để lộ rõ cảm xúc như vậy.

Cảnh tượng tối hôm qua và sáng nay hiện lên trong đầu anh, những lời Chu Dự Thời nói cứ lặp đi lặp lại.

Dường như khoảng thời gian ngắn này đã khiến anh quen với cuộc sống như vậy, nên khi bị người khác tới phá đám anh mới mất tự chủ, thậm chí một cái xưng hô cũng phải tính toán chi li, lo được lo mất.

Loại tâm trạng này, 26 năm qua anh chưa bao giờ có.

Vượt ra khỏi phạm vi anh trai?
Vớ vẩn.

Anh tự giễu trong lòng.

Đèn đỏ biến mất, đèn xanh sáng lên.

Tống Lục Bách đạp chân ga, nhưng nét mặt lại không buông lỏng một chút nào.

Trong lòng có một cảm xúc khó nói nào đó đang nhen nhóm, chỉ chực trào ra.

Chiếc xe dừng bên ngoài trung tâm cứu hộ đã được một tiếng, lẽ ra anh có thể gọi điện để xác nhận xem bọn họ đã đi hay chưa, nhưng anh vẫn bực bội nhìn về con đường phía trước.

Nhìn cánh cửa lớn thỉnh thoáng có người đi bộ qua lại, Tống Lục Bách đột nhiên thấy mình vô lý.

Anh đang làm gì vậy? Tạm gác lại chuyện gấp ở công ty thì không nói, bây giờ lại dùng đống thời gian quý báu này để chạy đến đây ngẩn người.

Xe lại được khởi động, ngay khi anh định quay đầu xe, trước cửa đột nhiên xuất hiện vài bóng người.

Ba người đàn ông cao lớn vây quanh cô gái nhỏ bé, không biết nói chuyện gì mà trên mặt ai cũng nở nụ cười.

Sau đó có lẽ cô bé vấp phải thứ gì đó, cả người đổ về phía trước, Chân Tuân đang đi đằng sau cô lập tức vươn tay ra đỡ người vào trong lòng.

Tống Lục Bách hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm cảnh tượng này qua lớp kính chắn gió.

Đúng lúc này, anh cảm nhận rõ ràng một loại cảm xúc vừa mông lung vừa mãnh liệt suốt quãng đường vừa rồi.

- Nó được gọi là ghen tị, không phải đố kị như anh em trong nhà, mà là cảm xúc khi người đàn ông này ghen với người đàn ông khác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc