TRÁI CẤM (NGUY HIỂM THÂN MẬT)



Khi bước đến cửa phòng khám, Tống Duyên Từ quay đầu nhìn về phía sau, đập vào mắt là dáng vẻ xoắn xuýt của cô gái nhỏ, con ngươi không có tiêu cự trở nên vô cùng sống động, thể hiện rõ sự bứt rứt.

"Có chuyện gì à?"
"Không, không có gì." Chân Yểu lắp bắp.

Trên đầu truyền tới cảm giác ấm áp từ mu bàn tay, "Sao mặt em đỏ vậy?"
"Chắc là...!em căng thẳng quá."
"Đừng sợ." Tống Duyên Từ cười động viên cô.

Chân Yểu luôn cảm thấy Tống Lục Bách bây giờ nhất định đang nhìn mình, nhưng cô không thể nhìn thấy, càng nghĩ càng xấu hổ.

Vừa rồi anh có lòng tốt nói băng vệ sinh thành khăn giấy để cô không cảm thấy ngượng, nhưng tại sao cô lại tự phát hiện ra vào lúc này cơ chứ...!
Cô yếu ớt cúi đầu xuống, được Tống Duyên Từ dẫn vào phòng, theo sau lưng là những bước chân trầm ổn, đều đặn.

...!
"Các vết máu bầm đã tan hết rồi, nhìn các chỉ số khác nhau cũng đang hồi phục rất tốt..." Bác sĩ dừng lại, cân nhắc một lúc trước khi tiếp tục, "Chúng tôi đã loại trừ tất cả các tổn thương hữu cơ, có lẽ nên đi đến khoa tâm thần để thử một chút."
Chân Yểu không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay tiếp tục mờ mịt, "Khoa tâm thần?"
Bác sĩ đáp một tiếng, giải thích: "Rất có thể cô Chân bị ám ảnh tâm lý dẫn đến rối loạn chức năng hệ thần kinh, nên mãi mới không phục hồi được thị lực."
Căn phòng yên tĩnh lại.

Một kết quả nghe có vẻ mơ hồ.

"Xác suất hồi phục và thời gian?" Không ngờ Tống Lục Bách lại lên tiếng trước.

"Không có câu trả lời chắc chắn."

Anh bắt gặp ánh mắt của Tống Duyên Từ, khẽ gật đầu.

Cô gái nhỏ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, không nói chuyện cũng không để lộ ra bộ dáng đáng thương, hoàn toàn khác với dáng vẻ học sinh đầy sức sống vừa kéo chặt dây đeo cặp ngoài cửa.

"Yểu Yểu." Tống Duyên Từ ngập ngừng gọi một tiếng.

Người Chân Yểu bất giác run lên, hoang mang lo sợ gật đầu, bỗng nhiên có linh cảm về điều anh sắp nói, nên đành mở miệng trước: "Vậy thì...!trước tiên..."
Cô lắp bắp nói, nửa ngày cũng không nói hết cả câu.

"Về nhà trước." Tống Lục Bách trực tiếp đưa ra quyết định.

Cô nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Vâng!"
"Em khám nhiều như vậy chắc cũng mệt rồi, nên về nhà nghỉ ngơi trước." Tống Duyên Từ gật đầu, "Yểu Yểu, bây giờ anh không ra ngoài được, em đi về cùng Lục Bách nhé."
Tất nhiên, không có ai phản đối quyết định này, hiện giờ cô rất muốn ra khỏi bệnh viện, cho dù có sợ hãi và e ngại Tống Lục Bách thì cũng chỉ có thể nhượng bộ.

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Chân Yểu ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ Tống Lục Bách lái xe qua đón.

Cô đang chìm trong cảm xúc của mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào - nguồn âm thanh cách cô không xa, căn cứ theo cấu trúc của một bệnh viện đa khoa, có vẻ như là hướng của khoa cấp cứu.

Mơ hồ có thể nghe thấy những từ như "Tống phu nhân" "Lục tiểu thư" "Gãy xương", lúc này người đang nằm trong phòng cấp cứu là người mà dì Huệ vội vàng đi chăm sóc.

Phòng cấp cứu nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Chân Yểu hít một hơi thật sâu rồi nghĩ về kết quả khám bệnh mà bác sĩ vừa nói.

Đến lúc ngồi lên trên xe cô mới thấy hơi ngượng ngùng và xấu hổ.


Chân Yểu mím môi, đưa tay chạm vào dây an toàn rồi kéo sang bên hông, cố gắng nhắm ngay lỗ cắm, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị trượt ra khỏi mép ổ cắm.

Rõ ràng là kể cả có không bị mù thì không cần nhìn cũng cắm vào được.

Cửa xe bên kia đột nhiên mở ra, Chân Yểu nghĩ đến tình huống lúc sáng bị cho là "cậy mạnh", cô tiếp tục gấp gáp xử lý cái dây an toàn, nhưng một giây sau thứ trong tay đã bị một lực mạnh kéo về phía trước.

"Cạch" một tiếng, dây an toàn đã được cài xong.

Khi anh thu tay lại, ống tay áo vô tình quệt phải mu bàn tay cô, cô ngượng ngùng rụt tay lại đặt lên chân mình.

Tống Lục Bách không nói gì, trái tim treo lơ lửng của cô đã dịu đi một chút.

Xe vừa mới khởi động, một làn gió mát lạnh đột ngột thổi vào từ khe cửa sổ bên cạnh.

Chân Yểu sững sờ.

Lần trước anh cũng yêu cầu tài xế mở cửa sổ để cô bớt khó chịu khi ngồi trong không gian kín, không ngờ hôm nay anh lại làm như vậy, hay là nghĩ lần này cô cũng không thoải mái nên anh mở ra trước.

Chỉ là hơi lạnh một chút.

Gió thổi trên má, tóc mai hai bên trán cũng bắt đầu bay lượn trên không trung, Chân Yểu bị gió lùa đến cay mắt, phải vội vàng vén tóc ra sau tai, còn không dám cử động quá mạnh.

Cuối cùng cô cũng không cưỡng lại được cái lạnh mà lặng lẽ co rúm người.


Cửa sổ xe bỗng dưng đóng lại, sau đó cửa sổ bên phía ghế lái lại mở ra, đồng thời gió nóng từ điều hòa cũng dần dần được khuếch tán.

"Lạnh cũng không biết nói?"
Nghe xong Chân Yểu đáp lại theo bản năng: "Không lạnh."
Anh không nói tiếp nữa.

Có hơi ấm từ điều hòa, gió lạnh thổi vào không còn khó chịu nữa.

Tâm trạng cô cũng từ từ bình tĩnh lại một chút, nhưng lại hối hận vì mình không thể che giấu cảm xúc tốt hơn.

Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, trong xe lại yên tĩnh quá thể, cô dần dần buồn ngủ.

Vốn dĩ cô không định ngủ, nhưng lần này lại mơ màng ngủ quên mất, hơn nữa về đến nhà rồi cũng không nhận ra.

Cuối cùng cô bị Tống Lịch Kiêu đánh thức.

"Yểu Yểu, đứng dậy về phòng ngủ đi, đừng để bị cảm lạnh." Tống Lịch Kiêu một tay chống cửa kính xe, nhìn gương mặt trắng nõn của cô bé đang ngủ say mà ngứa ngáy tay chân, không kìm lòng được đưa tay ra nhéo.

"...!Anh Lịch Kiêu?"
"Ngủ say vậy à?"
Chân Yểu có hơi xấu hổ, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, đột nhiên lại thấy hơi mơ màng.

Tống Lịch Kiêu buồn cười, "Ngủ đến ngốc rồi à? Quên là em vừa mới từ bệnh viện về? Người vẫn còn đang ngồi trong xe đấy."
"Em chỉ là chưa kịp phản ứng." Cô do dự nhìn sang bên trái, "Anh Lục Bách đâu?"
"Anh ấy á, đi trước rồi."
Chân Yểu được Tống Lịch Kiêu đỡ xuống xe, "...Đi trước?"
"Không phải là cứ để em đó rồi đi." Tống Lịch Kiêu vừa cười vừa nói, "Giúp việc trong nhà nói xe đậu ngoài cửa đã lâu mà không có động tĩnh gì, thế là anh vừa đi ra thì thấy anh ấy đứng ngoài xe hút thuốc.

Anh hỏi tại sao không gọi em dậy, thì anh ấy để anh gọi, xong rồi đi luôn."
Chân Yểu thấy hơi khó hiểu.


Tống Lịch Kiêu không hề che giấu lời nói châm chọc của mình chút nào, "Chắc chắn là anh ấy không biết cách nói chuyện với con gái, không biết làm thế nào để gọi em dậy."
"...Vậy sao?"
"Có gì mà không vậy, anh ấy rất khó gần, hơn nữa còn chưa từng kiên nhẫn với phụ nữ, huống chi là một cô bé như em."
Hai người vừa nói chuyện vừa cùng nhau đi xuyên qua con đường mòn ở giữa hai hàng cây xanh để đến vườn hoa.

Vô cùng khó gần.

Chân Yểu im lặng nghĩ đến bốn chữ này, thừa dịp hỏi: "Anh ấy là người như thế nào?"
"Anh ấy? Ngày nào cái khuôn mặt đó cũng chỉ có một biểu cảm, hoàn toàn không để bất cứ thứ gì vào trong mắt, khó có thể tiếp cận, trước sau như một."
Cô im lặng, trong lòng càng thấy thấp thỏm không yên, một lúc sau mới hỏi tiếp: "Vậy anh ấy trông như thế nào?"
Vừa dứt lời, hai bàn tay mảnh khảnh bất ngờ áp vào má cô, một trái một phải, đồng thời nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, để ngẩng lên một độ cao khá thoải mái.

Dường như Tống Lịch kiêu hơi cúi người xuống, xích lại gần, lúc nói chuyện có một luồng khí ấm chạy qua lông mi của cô.

"Trông như thế nào? Không phải chỉ là hai mắt, một mũi và một miệng thôi sao, bình thường phụ nữ tiếp cận cũng là vì tiền của anh ấy, xét về ngoại hình, Tống Lục Bách còn kém xa anh."
Tống Lịch Kiêu càng nói càng có khí thế, anh ôm lấy khuôn mặt của cô gái nhỏ, nhéo hai bên má đầy thịt của cô, mặt mày đắc chí giương cao lên.

"Còn cả chiều cao, dựa theo góc nhìn lên này của em thì chỉ cần đến đây là đủ, anh ấy còn không cao đến lông mày của anh đâu."
"...Hả?" Chân Yểu nhíu mày, hình ảnh Tống Lục Bách mà cô tưởng tượng trong đầu lập tức tan thành mây khói.

Anh Lục Bách...!anh ấy lùn vậy sao? Giọng nói hay như vậy, tại sao mặt mũi lại bình thường thế chứ?
Hai người một người thì không nhìn thấy gì, người còn lại cũng không có mắt đằng sau lưng, cho nên cũng không phát hiện ra người đàn ông đang đứng cách đó mấy mét.

Tống - lùn - nhìn bình thường - người khác chỉ tiếp cận vì tiền - Lục Bách: "..."
Tống Lịch Kiêu đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh chưa kịp nói gì thì một giây tiếp theo giọng nói lạnh lẽo đã truyền đến.

"Sống 26 năm, đây là lần đầu tiên anh mày biết ngoại hình mình nhìn như thế đấy.".


Bình luận

Truyện đang đọc