Kế hoạch đón sinh nhật vốn đã lên dây cót xong xuôi, nay lại bị “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu” làm đảo lộn hết cả lên.
Sau một buổi sáng buông thả bản thân, cả người Mạnh Tư Duy mềm nhũn nằm cuộn tròn trên giường không dậy nổi.
Bùi Thầm nằm ngủ với cô một lúc, đến buổi chiều hai người mới ra ngoài.
Mạnh Tư Duy vẫn muốn mặc chiếc váy kia, nhưng khi cô tỉnh dậy thì phát hiện chiếc váy đã nhăn nhúm đến mức không ra hình dạng bởi vì cô vẫn mặc nó trên người trong lúc “hành sự”. Mạnh Tư Duy bĩu môi tức giận, Bùi Thầm tự biết đuối lý nên vội vàng đi lấy bàn là để ủi phẳng váy cho cô.
Mạnh Tư Duy thay váy xong xuôi, cô nhìn bản thân mình trong gương, sau đó chỉ có thể dùng kem che khuyết điểm để che đi những dấu đỏ lộ ra trên da thịt.
Tuy kế hoạch hẹn hò ngày sinh nhật bị đảo lộn do nguyên nhân bất khả kháng, nhưng sau khi thời gian bị rút ngăn đi, những thứ nên có thì vẫn sẽ có.
Mạnh Tư Duy luôn muốn đi công viên giải trí khi về đêm.
Công viên giải trí nằm ở vị trí trung tâm khu phố cổ của thành phố C, là một công viên đã có từ lâu đời, mấy năm gần đây, do quy hoạch của chính quyền thành phố nên nó đã bị chuyển đổi thành mô hình công viên được quản lý bởi thành phố, nhưng phần lớn các trò chơi trong công viên vẫn được giữ lại. Tuy các trò chơi ở đây có phần cũ kỹ và không kích thích như ở công viên Happy Valley, nhưng do nơi này nằm ở vị trí đắc địa, giá rẻ, tràn ngập hơi thở cuộc sống, nên cứ đến tối là nơi đây lại vô cùng sôi động, thậm chí còn có rất nhiều người nổi tiếng đến đây check-in.
Trong đó có một trò chơi hot nhất là vòng đu quay mini, vòng đu quay này nằm ven hồ nhân tạo ở trung tâm công viên, nó không quá hoành tráng rực rỡ, nhưng mỗi khi lên đèn về đêm lại như đưa người ta quay trở về tuổi thơ trong thoáng chốc.
Mạnh Tư Duy nắm chặt tay Bùi Thầm giữa dòng người qua lại như con thoi trong công viên giải trí.
Cứ thỉnh thoảng sẽ có một làn bong bóng xà phòng bay lơ lửng trong không khí, cô nhìn thấy có rất nhiều các em nhỏ cầm trên tay những chiếc máy thổi bong bóng hoạt hình với các kiểu dáng khác nhau.
Mạnh Tư Duy đưa mắt nhìn Bùi Thầm.
Bùi Thầm nhìn một cái là biết suy nghĩ của cô, anh cười nói: “Đi thôi, anh mua cho em.”
Mạnh Tư Duy ngay lập tức nở nụ cười tươi rói, hai người cuối cùng cũng tìm được nơi bán máy thổi bong bóng.
Là một sạp hàng rong, ngoài máy thổi bong bóng ra thì ở đó còn có rất nhiều các loại đồ chơi khác.
Mạnh Tư Duy chọn một chiếc súng bắn bong bóng hoạt hình màu tím, sau đó cô lại thấy trên sạp hàng còn bày bán các loại băng đô cài tóc với các loại hình thù khác nhau nữa.
Cô đeo một chiếc băng đô hình ác quỷ lên đầu, trên băng đô còn có công tắc, khi gạt công tắc lên, hai chiếc sừng ác quỷ trên băng đô sẽ phát sáng.
“Đẹp không anh?” Cô hỏi Bùi Thầm.
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy sở hữu một gương mặt dễ thương nhưng lại đeo hai cái sừng ác quỷ trên đầu, trông cô cực kỳ giống một tiểu ác ma đáng yêu với lòng dạ xấu xa nhưng lại đi làm chuyện tốt.
“Đẹp.” Anh nói.
Mạnh Tư Duy nghe thấy anh nói “đẹp” thì vui đến mức nâng cằm anh lên, sau đó chọn một cái khác đeo lên đầu Bùi Thầm.
Bùi Thầm không ngờ Mạnh Tư Duy lại đeo cả lên đầu anh, lúc mới bị đeo lên thì anh hơi bất ngờ một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền cúi đầu xuống để Mạnh Tư Duy chỉnh lại vị trí chiếc băng đô.
Mạnh Tư Duy nhìn Bùi Thầm đeo chiếc băng đô ác quỷ trên đầu.
Người đàn ông có mái tóc đen và đôi đồng tử sâu hút, những tia sáng với sắc màu kỳ ảo ở công viên khi về đêm tựa như điêu khắc lên mặt anh những đường nét mờ ảo. Ông trời ban cho anh một ánh mắt sâu hun hút nhưng cũng không kém phần lạnh lùng, khi anh khoác lên mình bộ đồng phục thì sẽ trông có phần xa cách, cao quý, nhưng vào lúc này, Mạnh Tư Duy phát hiện phần khí chất thanh lãnh kia đã biến thành sự mê hoặc đầy cám dỗ và nguy hiểm tựa như ma quỷ tới từ địa ngục.
Ông chủ sạp hàng cười cười nhìn đôi tình nhân trẻ: “Đẹp đấy.”
Bùi Thầm gật đầu nói với ông chủ: “Tôi mua cả hai.”
Lúc này Mạnh Tư Duy mới thu hồi tầm nhìn rồi đợi Bùi Thầm thanh toán.
Vốn dĩ khi hai người đứng cạnh nhau đã thu hút bao ánh nhìn rồi, bây giờ họ lại đeo băng đô nữa nên tỷ lệ ngoái đầu lại càng tăng.
Mạnh Tư Duy chơi đã đời trò xe điện đụng, vòng quay ngựa gỗ, và cả đu quay máy bay tự động mà cô đã muốn chơi từ lâu.
Chỉ có duy nhất một trò là cần phải xếp hàng, hai người họ đã đợi xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt ngồi vào một khoang nhỏ với sức chứa hai người.
Mạnh Tư Duy nắm tay Bùi Thầm và ngồi vào khoang.
Khoang đu quay từ từ lên cao, phạm vi tầm nhìn bên ngoài cửa khoang dần trở nên bao quát hơn, Mạnh Tư Duy trông thấy bên dưới là mặt hồ yên ả, là ánh đèn rực rỡ sắc màu của những trò chơi giữa rừng cây xanh ngắt, còn cả những tiếng ồn ào của du khách và trẻ con đang dần nhỏ lại bên tai.
Mạnh Tư Duy bỗng thấy hơi căng thẳng.
Bởi vì cô tự dưng lại đi tin lời câu nói có vẻ vừa cổ lỗ sĩ vừa tầm thường rằng nếu đôi tình nhân nào hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng đu quay thì sẽ ở bên nhau trọn đời.
Bùi Thầm cầm điện thoại chụp cho Mạnh Tư Duy vài tấm ảnh, sau đó anh phát hiện hình như người nào đó trong ống kính đang mất hồn.
Không biết có phải là do anh quá nhạy cảm hay không, nhưng anh luôn cảm thấy dạo này Mạnh Tư Duy luôn giấu tâm sự trong lòng.
Bùi Thầm cất điện thoại rồi nhẹ giọng gọi cô: “Mạnh Tưởng.”
Mạnh Tư Duy “hả” một tiếng theo bản năng, vừa mới xoay đầu, Bùi Thầm liền nghiêng người áp về phía này.
Một tay của anh giữ sau đầu cô, bờ môi ấm áp bao phủ lấy cô, ban đầu Mạnh Tư Duy mở to mắt vì ngạc nhiên, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Vòng đu quay từ từ lên đến điểm cao nhất.
Tất cả những âm thanh ồn ào đều tan biến, ánh trăng đêm nay lặng lẽ dịu dàng hiện ra trên những tán cây.
...
Hai người bước ra khỏi vòng đu quay.
Mạnh Tư Duy tóm tay của Bùi Thầm, sau đó không nhịn được mà liếm môi.
“Anh biết chuyện gì không?” Cô dựa sát vào cánh tay người đàn ông rồi thấp giọng hỏi.
Có vẻ Bùi Thầm không hiểu: “Biết cái gì cơ?”
Sau đó có một đôi tình nhân đi ngang qua, cô gái dính chặt lên người chàng trai làm nũng nói: “Chúng ta chơi vòng đu quay đi mà, nghe nói nếu hai người yêu nhau mà hôn nhau trên điểm cao nhất của vòng đu quay thì sẽ bên nhau mãi mãi đấy.”
Lời của đôi tình nhân kia hai người đều nghe thấy nên cũng không cần cô phải giải thích nữa, Mạnh Tư Duy ngẩng đầu nhìn Bùi Thầm bằng ánh mắt long lanh ánh nước.
Bùi Thầm nghe thấy câu nói ấy thì hơi ngẩn ra, sau đó anh nói: “Anh không biết.”
Mạnh Tư Duy nghe thấy anh nói vậy thì sững sờ một lúc, sau đó cô không nhịn được mà phải phì cười.
Đây có được coi là chó ngáp phải ruồi không?
Không cần phải cố chấp tuân theo bất kỳ lời đồn đại nào cả, phàm là hai người yêu nhau thì chắc chắn sẽ hôn nhau trong bầu không khí tốt đẹp như vậy thôi.
...
Vì thời gian không còn sớm nữa nên vòng đu quay là trò chơi cuối cùng của hai người họ, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.
Vì hôm nay là ngày bị hạn chế lái xe (1) nên hai người đi tàu điện ngầm.
Khi ra khỏi tàu điện ngầm thì trời đã rất tối rồi, các hàng quán ven đường gần như đóng cửa hết.
Đi bộ về tiểu khu mất khoảng mười phút.
Mạnh Tư Duy cất băng đô của cả hai vào trong túi, còn súng bắn bong bóng thì cầm trên tay.
Chỉ cần ấn một cái là vô số bong bóng nối đuôi nhau tuôn ra bên ngoài như những cánh hoa bồ công anh phiêu đãng trong gió, mỗi một bong bóng được ánh đèn đường chiếu rọi khiến chúng tựa như những dải cầu vồng.
Bùi Thầm mỉm cười ngắm nhìn người đang mải miết chơi với đùa chiếc súng bắn bong bóng.
Hôm nay Mạnh Tư Duy đi giày bệt, nhưng vừa ra khỏi ga tàu chưa được mấy bước đã thấy mệt.
Thế là cô cầm súng bắn bong bóng rồi đứng lên bậc thềm bên vệ đường, sau đó bĩu môi phụng phịu.
“Em không đi nổi nữa rồi.”
Một câu bóng gió rất rõ ràng.
Bùi Thầm thấy vậy bèn đứng trước người Mạnh Tư Duy sau đó hơi cúi người: “Leo lên đi.”
Mạnh Tư Duy tự động dùng cả tay cả chân để leo lên lưng Bùi Thầm.
Bùi Thầm vừa cõng Mạnh Tư Duy vừa kéo vạt váy của cô xuống để tránh việc bị lộ hàng.
Mạnh Tư Duy nằm bò trên lưng Bùi Thầm, một tay quấn quanh cổ anh, tay còn lại thì giơ cao chiếc súng bắn bong bóng, sau đó giơ súng về phía trước phun ra một tràng bong bóng lớn.
Cô cảm thấy mình vẫn có chút tế bào lãng mạn trong người.
Tuy nửa đầu kế hoạch sinh nhật năm nay không phù hợp với trẻ em cho lắm, nhưng nửa sau vẫn rất lãng mạn và ấm áp.
Mạnh Tư Duy cảm nhận tấm lưng rộng rãi vững chãi của người đàn ông.
Anh cõng cô đi theo hướng về nhà, bỗng trong một thoáng chốc, cô nghĩ giá như có thể cứ bước đi như vậy thì tốt biết bao.
Đáng tiếc con đường nào mà chẳng có điểm dừng.
Mạnh Tư Duy mượn ánh đèn đường để xem đồng hồ trên tay.
Mười một rưỡi.
Vẫn còn nửa tiếng nữa là sinh nhật sẽ trôi qua.
Mạnh Tư Duy bò ra trên lưng Bùi Thầm nói: “Công tố viên Bùi, sinh nhật vui vẻ.”
Bùi Thầm bật cười khi nghe thấy lời cô nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Mạnh Tư Duy: “Anh còn nhớ sinh nhật của hai chúng ta vào năm ngoái không?”
“Em lỡ ăn mất chiếc bánh kem anh để trong tủ lạnh.”
Nói đến đây, cô bỗng ý thức được điều gì đó, cô ngọ ngoạy một cái: “À không đúng, thật ra cái bánh kem đó là anh mua riêng cho em chứ gì.”
Bùi Thầm giữ chắc Mạnh Tư Duy đang ngọ ngoạy, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.”
“Là mua cho em đấy.”
Mạnh Tư Duy bị sốc vì chiêu trò ngoài lạnh trong nóng, nghĩ đủ cách để đối tốt với mình của anh.
Nhưng bây giờ cô cũng không so đo nữa, Mạnh Tư Duy lắc lắc chân nói: “Lúc đó em còn hỏi anh có điều ước gì không nhưng anh lại nói không có điều ước, anh còn nhớ không?”
Bùi Thầm: “Ừ.”
Mạnh Tư Duy: “Lúc đó em cảm thấy rất khó tin, ai đời lại đón sinh nhật mà không ước điều gì.”
“Khi đó em nhìn thấy dáng vẻ vô dục vô cầu không tranh với đời của anh, cho nên,” Mạnh Tư Duy nhẹ nhàng thở ra một hơi, “anh có biết điều ước sinh nhật năm ngoái của em là gì không?”
Bùi Thầm: “Là gì cơ?”
Mạnh Tư Duy: “Hy vọng vào sinh nhật năm nay, Bùi Thầm sẽ có một điều ước.”
Bùi Thầm ngẩn ra một lúc.
“Anh thấy em có tốt bụng không?” Mạnh Tư Duy ghé vào tai Bùi Thầm thúc giục, “Nên anh mau nói đi, điều ước sinh nhật năm nay của anh là gì?”
Bùi Thầm cảm nhận được hơi thở của Mạnh Tư Duy đang phả vào cổ anh.
Dường như người anh đang cõng lúc này chính là cả thế giới của anh.
Anh cụp mắt nghĩ kỹ một lúc rồi nói: “Vậy thì anh ước, tất cả nguyện vọng Mạnh Tư Duy đều trở thành sự thật.”
Mạnh Tư Duy nghe anh nói vậy thì cười khúc khích.
Điều ước này của Bùi Thầm cũng không khác là mấy so với dự đoán của cô.
“Vậy nhỡ không thành sự thật thì sao đây?” Cô tò mò hỏi.
Bùi Thầm trả lời chắc nịch: “Chắc chắn sẽ thành.”
Mạnh Tư Duy lại cười, sau đó cô điều chỉnh lại tư thế trên lưng Bùi Thầm: “Đây là anh hứa với em đấy nhé.”
Trước khi ước cô còn trịnh trọng hắng giọng một cái.
“Điều ước sinh nhật năm nay của em ấy à,” Mạnh Tư Duy lại giơ súng bắn bong bóng về phía trước rồi phun một tràng bong bóng lớn, sau đó từng câu từng chữ nói ra tâm sự cô giấu kín trong lòng suốt khoảng thời gian gần đây một cách trịnh trọng và nghiêm túc, “đó là hy vọng Công tố viên Bùi, có thể đến một nơi tốt hơn.”
Mạnh Tư Duy ngắm nhìn từng bong bóng đang dần tan biến trong không khí.
Tô Trình Hạo đã từng nói với cô, mà cô cũng biết, Bùi Thầm là vì cô nên mới điều chuyển đến đây.
Vốn dĩ anh có thể phát triển tốt hơn nữa.
Mạnh Tư Duy tham lam mong muốn hai người có thể cứ bên nhau mãi như hiện tại, nhưng lại có một giọng nói khác nói với cô rằng không thể.
Yêu là sự bao dung, là thành quả được vun đắp bởi hai người.
Bùi Thầm có thể chấp nhận và ủng hộ chuyện cô đến đội điều tra hình sự, vậy thì cô cũng muốn Bùi Thầm đến nơi tốt hơn.
Một nơi để Bùi Thầm có thể phát huy hết giá trị của anh.
Bùi Thầm dừng bước.
“Mạnh Tưởng.” Anh mở miệng.
“Anh đừng nói gì cả!” Mạnh Tư Duy vùi mặt vào vai Bùi Thầm, cô cố gắng kìm nén nỗi nghẹn ngào, “Anh đã hứa với em rồi mà, đây chính là điều ước sinh nhật năm nay của em, anh đã nói tất cả điều ước của em sẽ thành sự thật! Không được lừa người!”
“Không phải đã hứa là đợi khi anh được thăng chức tăng lương thì sẽ cầu hôn em sao, sao bây giờ em kêu anh nỗ lực hơn một chút thì anh lại không nghe em nữa rồi!”
“Hay là anh không muốn kết hôn với em nữa chứ gì!”
Mạnh Tư Duy biết cô đây là đang già mồm át lẽ phải, nhưng cô sợ nếu mình không già mồm như vậy thì bản thân sẽ hối hận.
Rõ ràng đang yên đang lành, tại sao lại cứ phải đẩy anh ra xa.
Bùi Thầm cảm nhận được sự ẩm ướt đang lan dần khắp cổ anh.
...
Sinh nhật trôi qua, Bùi Thầm phải đi công tác một chuyến.
Chưa rõ ngày về.
Mạnh Tư Duy lại ở một mình trong căn nhà thuê giá 4800 tệ.
Nhưng lần này Bùi Thầm để lại thẻ lương cho cô.
Lần trước Bùi Thầm đưa thẻ lương nhưng cô không cần, còn lần này Mạnh Tư Duy quyết định nhận lấy, cứ coi như là nỗi nhớ về nơi xa.
Nhật ký cuộc trò chuyện của hai người không phải mỗi ngày đều chat, bởi vì Mạnh Tư Duy rất bận, mà Bùi Thầm thì cũng bận nốt.
Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi không có gì làm, Mạnh Tư Duy gửi tấm ảnh cô tự mình xuống bếp cho Bùi Thầm.
Món này là cô học được từ anh khi Bùi Thầm vẫn ở đây.
Mạnh Tư Duy gửi ảnh xong thì ngồi trên sô pha chơi điện thoại, sau đó cô nhận được một tin nhắn.
Là tin nhắn báo lương tháng này của cô đã về.
Mỗi khi lương tháng về là lúc cô vui nhất, Mạnh Tư Duy nhìn con số trên màn hình rồi cười tít cả mắt, sau đó cô bỗng nhớ ra chiếc thẻ lương mà Bùi Thầm đưa cho cô lần trước.
Cô cứ để mãi ở đấy chưa động đến, nhưng bây giờ Mạnh Tư Duy bỗng tò mò không biết lương của Bùi Thầm là bao nhiêu.
Mạnh Tư Duy tìm thấy tấm thẻ lương mà Bùi Thầm đưa cho cô, sau đó cô nhập lần lượt số thẻ và mật khẩu để kiểm tra trên điện thoại.
Thanh tiến trình trên điện thoại xoay xoay mấy vòng sau đó tải nội dung.
Vốn dĩ Mạnh Tư Duy đang cười, nhưng khi nhìn thấy con số ở cột “số dư” thì nụ cười bỗng tắt ngúm.
Mạnh Tư Duy cứng đờ người, đếm đi đếm lại con số kia, xác nhận vị trí số lẻ sau dấu phẩy, sau đó nhận được kết quả là một con số khổng lồ thì cô như hít phải ngụm khí lạnh.
Vãi.
Bùi Thầm nhiều tiền quá.
(1) Từ gốc: 限号: Đây là một biện pháp của chính quyền thành phố Bắc Kinh dùng để giảm lượng phương tiện cá nhân ra ngoài đường quá mức gây ách tắc giao thông. Điều luật này sẽ phân loại ôtô được tham gia giao thông theo số cuối của biển số, thời gian bị cấm là 1 ngày trong tuần. Cụ thể: Những xe có số cuối là 1 và 6 bị cấm lưu thông vào thứ hai, số cuối là 2 và 7 cấm lưu thông thứ ba, số cuối 3 và 8 cấm lưu thông thứ tư, số cuối 4 và 9 cấm lưu thông thứ năm, số cuối là 5 và 0 cấm lưu hành vào thứ sáu. Các xe ôtô chở khách chỉ áp dụng quy định này trong khoảng từ 9h đến 17h trong ngày. Thứ bảy và Chủ nhật, tất cả xe được ra đường, không có hạn chế.
- -------------------