[TR/ALLTAKEMICHI] TỬ THẦN THIẾU NIÊN (TỔNG MẠN)

" Cảm ơn ngài !! có lời của ngài . Tôi nhất định sẽ không để thua mấy tên kia đâu . Đây là 500 yên ạ " Baji mừng rỡ ra mặt, như đã quyết định điều gì, nắm chặt lòng bàn tay lại ý chí bừng bừng . Đưa tiền cho người kia xong chạy ào ra ngoài biến mất tiêu 

" ...... " Đây là dang làm điều tốt mà nhỉ ?? Takemichi bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng chẳng biết vì sao

" Saniwa ngươi đây là-- "

" Phổ độ chúng sinh, cứu nhân độ thế, tích trữ công đức, cho con cháu đời sau "

" ...... " Thiệt không đó trời ??!! .... cảm thấy nghi ngờ nhân sinh cực mạnh nha . Không để anh ta mệt mỏi quá lâu đã có thêm một vị khách nữa xuất hiện vào cái nơi quái quỷ như thế này 

" Tôi nghe nói chỗ này linh thiêng lắm, xin hỏi...." Lại là một giọng nói quen thuộc, Taiju-san !!! sao anh ta lại đến cái chỗ này a !!?? Takemichi đánh lên hồi chuông báo động trong đầu mình, tuôn rơi mồ hôi trên trán, kiềm chế không chột dạ tính bỏ của chạy lấy người thì...


" Saniwa có khách ạ "

" ........ " Người đã đưa đến trước mặt luôn rồi !!!! Takemichi cảm thấy nhân sinh cũng không hề ý nghĩa mấy a

" Chuyện là thế này, tôi là con trai trưởng trong một gia đình đã từng rất êm ấm cho đến lúc mẹ tôi không còn nữa, khoảng cách của tôi và những người em cũng đã ngày một xa hơn . Tôi không hiểu chúng, cứ luôn tự cho hành động của mình là tốt nhất dành cho chúng nó..... "

" ........ " Là đang xá tội đó à ?? Taiju-san ???

" Đến một ngày, cuộc sống của tôi đã bị đả lộn hết cả lên bởi một người.... từng cử chỉ, hành động, lời nói, cho đến vẻ ngoài của người ấy đều khiến tim tôi đập nhanh đến lạ thường . Xin hỏi--- "

" ...... Ta đã hiểu, người nọ chính là căn nguyên của tội lỗi sao " Takemichi hoàn toàn chẳng biết cái người ấy là chính mình, còn rất một bộ dáng vẻ chính mình đã hiểu tiếp tục giải thích " Người ấy có thể là trời sinh để khắc cuộc đời nhà ngươi, diệt cỏ phải diệt tận gốc..ngươi hiểu rồi chứ "


" Là vậy thật sao ?? Phải đi chôn Hanagaki... " Taiju hoang mang ra mặt, miệng lẩm bẩm ra cái tên hú hồn cái hồn còn nguyên của Takemichi 

" Gì cơ !!!! khoan khoan bình tĩnh anh trai !!! Người đó mỏng manh như giấy vậy, một quật đủ chết tươi rồi " Takemichi khóc không ra nước mắt liên tục can ngăn, nhém nữa tự đào hố chôn bản thân, mày chơi ngu vl Michi ơi là Michi

" Nhưng ngài mới nói "

" Không... ngươi đã hiểu lầm !! ý của ta chính là, người đó xuất hiện trong cuộc đời ngươi lúc này là để cứu rỗi . Đúng vậy, đó là thiên thần là đệ nhất mỹ nam . Biến mất khỏi cuộc đời sẽ khến lòng dân chúng căm phẫn không thôi "

" Đúng là vậy thật " Nhắc mới nhớ...đám bọn Touman cũng quá nhiều đi

" Phải cung phụng thường ngày bằng khoai tây chiên và kem socola bạc hà..có như thế cuộc đời ngươi mới gặp được nhiều điều tốt lành hơn "


" Tôi đã hiểu, quả đúng là thần hiển linh có khác..đây là 500 yên " Và thế là Taiju cùng cái background tung hoa tung hoa lấp lánh và hạnh phúc rời đi trong sự chột dạ và cạn ngôn . Thôi thì ngưng bà nó cái nghề nghiệp này được rồi..quá đau khỗ khi toàn gặp phải người quen a 

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

" Chủ công !! người đã về ạ " Gokotai và Sayo đang quét tước ở khoảng cách máy thời không không xa . Vừa thấy máy móc khởi động liền mừng rỡ không thôi quên hẳn luôn công việc của mình mà chạy tiến đến đón chủ nhà mình 

" Gokotai-chan ,Sayo-chan anh về rồi, hai đứa vẫn khỏe mạnh là tốt rồi " Takemichi mềm nhũn tim trước sự đáng yêu chữa lành tâm can này...xoa đầu hai đứa nhỏ một chút " Hôm nay anh đến là để rèn đao kiếm mới "

" Sắp có người mới sao ạ !! hy vọng là mọi người của Awataguchi nhà em a ~~ Ichigo-nii nữa " Gokotai hưng phấn đến chẳng còn rụt rè . Đám tiểu lão hổ con linh động nhào vào lòng Takemichi làm nũng thể hiện cảm xúc của chủ chúng nó 
" Ichigo... " Takemichi gõ gõ một ngón tay lên thái dương ngẫm nghĩ . Ah, là anh trai cả lớn nhất trong gia đình tiểu thiên sứ nhỏ đây nè . Là một người ôn hòa và dịu dàng chắc chắn cũng một chín một mười với Mitsuya-kun . Hình như trên diễn đàn các Saniwa còn có được biệt danh Vương tử điện hạ ' Dâu ' (???) 

" Thế hai đứa có muốn đi theo anh không ? " Nhận lời mời mắt đứa nào đứa nấy sáng như sao nhưng ngay sau đó lại nhỏ dần suy sụp xuống . Bọn nhỏ tuy rất muốn bên cạnh chủ nhân nhưng còn có còn công việc ở đằng sau 

" Công việc để sau cũng được, nếu hai đứa vẫn còn lưỡng lự thì anh sẽ đi thông báo một tiếng cho Yagen và Kiyomitsu " Giờ hai người đó đang là quản gia cấp cao của Honmaru này trong việc quán xuyến mọi thứ khi không có cậu ở đây . Đừng hỏi vì sao Mikazuki ' Lão gia gia ' và Kousetsu ' tiểu công trúa ' thực lực mạnh như thế lại không làm gì nhiều ? 
Hơ hơ... các lão đại thường rất phế trong việc này a, ngoài chiến đấu ra cứ dưỡng lão cho họ là được rồi

" Vâng ạ !!! " Chủ nhân đã nói như thế vì bọn họ rồi, bọn họ nào do dự lâu nữa...nhanh nhẩu một đứa một bên song song sánh bước cùng Takemichi đi đến ' Phòng rèn đao ' 

" ....... " Ơ còn hắn thì sao ??? làm kẻ chẳng có tiếng nói nào rất khó khăn a !!! Đúng vậy, Kasen vẫn còn thời gian Cận thần bên cạnh Takemichi, hắn có chút chua xót trong lòng lại vờ như chẳng có gì, xem như báo ứng vì ngày đầu tiên đã lựa chọn làm lơ Saniwa đi 

Một ngày được kề cận như thế rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được một chút Saniwa làm người như thế nào, ôn hòa đối đãi, thấu hiểu lòng người, tuy có những lúc làm người mệt tâm nhưng cũng không hẳn là vấn đề lớn...nói đúng hơn tràn đầy sức sống như thế mới có thể mang đến một tương lai tốt đẹp thắp sáng lên cái Honmaru này 
" Kasen-san ?? sao lại còn ngây người như thế... mau theo kịp tôi đi nào " Takemichi nghiêng đầu, đôi mắt chứa đựng cả biển trời ôn nhu và ấm áp đối với hắn. Kasen bất chợt tim đập dồn dập hơn cả lúc đánh trận, lúng túng tay chân bước đi...trong lòng lại là mật ngọt ngào rót vào cõi lòng đã từng u ám 

Bay lả tả hoa trong mưa, quần áo hoa lệ màu tím Tsukumogami phong tao mà xoay một vòng, "Ta là Kasen Kanesada, yêu thích phong nhã văn hệ danh đao. Thỉnh nhiều chỉ giáo..chủ nhân "

" Monsuke đâu rồi hai đứa ? "

" Trước khi đi nó có báo là về bên Chính Phủ Thời Gian làm báo cáo ạ "

" Là vậy à, thế ai sẽ là người hướng dẫn tôi cách rèn đao đây " Một bầu trời tĩnh lặng, xin lỗi chứ Gokotai là tinh khiết đao mới hoàn toàn, Sayo lại do chán ghét chủ cũ nên chưa từng đến phòng rèn đao , chỉ có Kasen là đứng ra dõng dạc nói :
" Tôi biết ạ, từng có một lần xem chủ..Saniwa cũ rèn đao "

" Tốt Kasen-san, làm phiền anh rồi "

" Xin ngài đừng nói thế, đây là chức trách nên có của thần . Giúp chủ cũng là một phần của tao nhã "

Dựa theo lời nói của Kasen, Takemchi ngây ngô bỏ nguyên liệu theo linh cảm 350/750/350/750 và 560/660/660/560 

" 02:30:00 "

" 03:20:00 " 

" Hơn 3 tiếng !!!! sẽ là Ichi-nii sao ạ " Gokotai hồi hộp mong chờ, chủ nhân nhà mình cũng quá siêu phàm đi

" Ngài có vận khí Châu Âu ư ? " Kasen mịt mờ đưa ra nghi vấn trong lòng mình ra . Đối mắt với Takemichi cũng là sự hoang mang không hề kém cạnh 

" ..... " Không thể nào..đi ? 

Chờ đợi trong một khoảng thời gian như vậy rất lâu, Takemichi đánh cái ngáp xong kéo Gokotai, Sayo và Kasen chơi đủ thứ trò dân gian để gϊếŧ thời gian luôn 

" Ơ này !!! hai đứa chạy nhanh quá đó "

" Dứt khoát một lần Kasen-san !!! giờ không phải lúc để tao với chả nhã đâu ahhh "
" Khoan khoan... không phải chơi như vậy trời ơi !!! "

" ...... " 

" ..... " Hai con người chết lặng xuất hiện sau đám hoa anh đào phấp phới...à không là một thôi.

" Thú vị quá đi a ~~ chủ là một người ưa thích sự náo nhiệt sao " Màu tóc trắng bạc thanh niên hào hứng reo lên một tiếng, toàn thân trên dưới trắng muốt tựa tuyết những ngày đông 

" Chủ nhân !!! xin người hãy trách phạt hạ thần vì đã đến quá mức chậm trễ như vậy " Màu nâu tóc ngắn thanh niên lại vọt đến ngay trước mặt Takemichi ' Cụp ' quỳ xuống, nặng nề thanh âm tự trách không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc