TRẦM ẨN

Biên tập: Bột


“Cậu làm gì mà ngẩn ra thế, tới lượt cậu đấy.”

Lục Trầm Ngân lấy lại tinh thần, đưa tay lau gậy.

Anh lại bắt đầu không nói tiếng nào, Lương Vi không biết dây thần kinh nào của anh đáp sai nữa.

Trong phòng chỉ có tiếng bóng bi-a va vào nhau vang lên thanh thúy.

Lương Vi không thích kiểu trầm lắng, an tĩnh như vậy, cô quăng gậy đi, ngồi xuống sofa cạnh tường, nói: “Đêm nay tôi sẽ không hút thuốc, uống rượu, cậu muốn về thì về đi.”

Lục Trầm Ngân lấy điện thoại ra xem thời gian, 10 rưỡi.

Anh nói: “Cô đừng xuyên đêm, đợi lát nữa cùng về đi.”

“Lâu lắm rồi tôi không đánh mạt chược.”

“Thức đêm không tốt.”

Lương Vi: “Đúng là cậu nên mua biệt thự ở đây đấy.”

Lục Trầm Ngân bỏ gậy xuống, nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút, ở đâu?”

“Sao tôi biết được.” Lương Vi đứng dậy, dẫn anh đi tìm nhà vệ sinh.

Cô đứng giữa hành lang quan sát hai bên, chỉ vào phía Tây, nói: “Chắc là phòng bên đó, cửa kia trông giống cửa nhà vệ sinh.”

Cánh cửa đó là cửa kính mờ, Lục Trầm Ngân đi tới phía trước rồi nắm lấy tay nắm cửa. Cửa thủy tinh bỗng hiện ra hai bóng người đan vào nhau, cửa theo đó cũng rung lên.

Anh ngơ ngẩn.

Từng tiếng rên rỉ đang truyền ra từ cánh cửa kia, như không đánh đã tự khai.

Anh quay đầu nhìn về phía Lương Vi, nói: “Chắc dưới lầu cũng có nhà vệ sinh.”

Lương Vi chặn đường đi của anh, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Cậu đỏ mặt?”

Lục Trầm Ngân nhếch môi, anh lách người qua rồi đi xuống lầu.

Lương Vi đá vào cánh cửa thủy tinh kia một cái rồi nói: “Kiềm chế chút.”

Âm thanh rên rỉ trong phòng lập tức ngừng lại.

Lục Trầm Ngân tìm được nhà vệ sinh tầng một thì đi vào, khóa trái cửa.

Anh tựa vào trên cửa, ngửa đầu nhắm mắt, chậm rãi cắn chặt răng.

Anh cứng rắn.

Không phải vì nghe được âm thanh rên rỉ kia, mà bắt đầu từ lúc nhìn thấy rãnh sâu hút đó của Lương Vi, anh đã dần dần cứng rắn, đến cuối cùng cứng ngắc tới khó chịu mới ra ngoài hít thở một hơi.

Trước kia thấy ảnh hoặc trò đùa khiêu dâm trên điện thoại, anh đều không có phản ứng gì.

Anh vẫn chưa biến thái tới mức tự mình giải quyết ở nhà người khác.

Lục Trầm Ngân rửa mặt mấy lần bằng nước lạnh, muốn để xao động kia bình ổn trở lại.

Nhưng càng nghĩ lại càng cứng rắn.

Trong đầu anh đều là bộ ngực của Lương Vi.

Anh không dám ngẩng đầu nhìn thẳng chính mình trong gương.

Hai tay nắm thành quyền chống trên bồn rửa mặt bằng sứ, có thể thấy được gân mạch nổi lên rõ rệt trên mu bàn tay, máu nóng trong người kêu gào như muốn phá kén xông ra.

Lương Vi gõ vào cửa, tiếng gõ khiến toàn bộ cơ bắp của anh thêm căng cứng.

“Lục Trầm Ngân, cậu có ổn không?”

Anh không trả lời.

Lương Vi nói: “Vậy cậu giải quyết từ từ, tôi lên đánh bài trước.”

Lúc này mới truyền ra câu “Được” trầm thấp của anh.

Lương Vi ngồi tại bàn mạt chược chơi mấy lần, Lục Trầm Ngân mới lên tới nơi.

“Cậu làm sao mà lâu vậy? Cơ thể không thoải mái?” Cô ngẩng đầu liếc qua, luôn cảm thấy sắc mặt anh không quá tốt.

“Nhận vài cuộc điện thoại.” Lục Trầm Ngân không tiếp ánh mắt của Lương Vi.

Tiếu Mỹ ngồi trên đùi Trần Khải Huy, cười nói với Lục Trầm Ngân: “Trai đẹp, bên kia có ghế, ngồi cùng đi.”

Lục Trầm Ngân gật đầu, cầm ghế lại rồi ngồi xuống bên cạnh Lương Vi.

Anh nhận ra giọng nói này, đây là âm thanh của người phụ nữ trong nhà vệ sinh lúc nãy.

“Ù rồi!” Trần Khải Huy ngả hết bài, ôm lấy Tiếu Mỹ, hung hăng hôn một cái.

Lương Vi cũng ngả hết bài ra, nói: “Ván này kết thúc quá nhanh, thả quân xong chẳng thuận gì cả.”

Trần Khải Huy nói: “Thế nào, tổng giám đốc Lâm không thỏa mãn được cậu?”

Lương Vi vứt tiền cho anh ta.

Tạ Gia Hoa len lén liếc Lương Vi, nhưng không thấy được biểu cảm gì trên mặt cô.

Tổng giám đốc Lâm.

Lục Trầm Ngân không biết đó là ai, nhưng có thể nghe ra anh ta và Lương Vi có quan hệ rất đặc biệt, có thể là bạn trai bạn gái.

Cô có bạn trai.

Cô xinh đẹp như vậy sao có thể không có bạn trai chứ, dù không có thì cũng sẽ không thiếu người theo đuổi.

Nói đến tổng giám đốc Lâm, Chu Lâm đột nhiên hét lên, hoảng loạn ném bài xuống rồi mở WeChat, mở cả đoạn video cô ấy quay lúc nãy.

“Lương Vi, tôi xin lỗi, đăng video lên quên không loại anh ta ra. Không biết anh ta có nhìn thấy không, hy vọng là không thấy…”

Lương Vi cười cười: “Video gì?”

“Chính là cảnh thả đèn Khổng Minh vừa rồi, video về cậu và cậu trai này.” Chu Lâm tìm dòng trạng thái rồi xóa đi.

Lương Vi tùy ý nói: “Thấy thì thấy, không có gì đáng ngại.

Mọi người nhìn nhau.

Tất cả đều biết Lâm Trí Thâm là người có tính kiểm soát lớn với Lương Vi.

Lương Vi nói: “Mấy người bày ra bộ mặt cương thi đó làm gì, tôi muốn làm gì thì làm cái đó. Lên giường với ai ngủ với ai, anh ta không xen vào được.”

Cô luôn nói như vậy nhưng trên thực tế, mỗi lần quen người đàn ông nào cũng đều không có sau đó.

Cô sẽ không phản bội Lâm Trí Thâm, ít nhất thân thể sẽ không.

Chu Lâm thận trọng thăm dò: “Hai người thế này là tách ra rồi?”

Mọi người đều nghe nói, Lâm Trí Thâm muốn kết hôn với con gái nhà họ Trần.

Lương Vi hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, tách rồi.” Cô ném ra một quân bài khung đỏ.

Trương Chí Vũ cười to hai tiếng: “Vậy không bằng cậu theo tôi đi.”

Lương Vi cười nhạo một tiếng: “Cậu cứ mơ đi.”

Lục Trầm Ngân ngồi bên cạnh cô không lên tiếng.

Chơi qua một lượt, Lương Vi thua hơn hai ngàn tệ.

Cô mở ví da rồi nói: “Tôi còn 500 tệ, thua hết thì không chơi nữa.”

Ví da cô dùng có màu đỏ, sáng bóng mà lộng lẫy. Lục Trầm Ngân chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua một chút. Ánh đèn chiếu từ trên đỉnh xuống, khiến bóng anh kéo ra thật dài.

Trần Khải Huy nói: “Không sao, có thể chuyển khoản qua WeChat.”

Tạ Gia Hoa nói: “Chị Lương, em có thể cho chị vay tiền.”

Trần Khải Huy nói: “Chị Lương của cậu không thiếu tiền, chỉ keo kiệt thôi.”

“Im miệng đi, vua trụy lạc.” Lương Vi nhàn nhạt trêu chọc.

Một trận cười vang lên, mặt Tạ Gia Hoa hơi đỏ như có chút không nhịn được.

Khuỷu tay của Lương Vi chống trên mặt bàn, cô đột nhiên quay người nhìn về phía Lục Trầm Ngân: “Cậu không chán chứ?”

“Không chán.”

Ngón tay Lương Vi như có chút vô tình lại cố ý gõ xuống mặt bàn.

Lúc Trầm Ngân hơi không tự nhiên khi đối mắt với cô. Anh lấy điện thoại ra xem thời gian, 12 giờ 3 phút đêm.

Anh đứng lên, nói: “Tôi về trước đây.”

Lương Vi cũng đứng dậy: “Tôi tiễn cậu.”

Đêm đã về khuya, cô mặc váy thắt eo thấy hơi lạnh. Chỉ có hai người bọn họ trên con đường vắng vẻ trong khu nhà.

Lục Trầm Ngân nói: “Cô vào đi, tôi biết đi đường nào.”

“Không không không, tiễn Phật tới tận Tây Thiên.”

Chiếc xe tải cũ của anh vẫn đỗ bên đường, càng không chút bắt mắt trong màn đêm này.

Lương Vi xoa xoa cánh tay, nói: “Hơn nửa đêm rồi lái xe cẩn thận một chút, đến nhà gửi tin nhắn cho tôi.”

Đèn đường nhàn nhạt, chiếu xuống bóng cô thật nhu hòa.

Lục Trầm Ngân nói: “Được… Cô…”

“Ừ?”

“Khi nào cô về.”

Lương Vi: “Ngày mai đi.”

Anh cúi đầu, đáy mắt phủ một tầng cảm xúc khó mà nắm bắt.

Lục Trầm Ngân nói thật nhỏ: “Tôi đi đây, cô mau vào đi.”

Lương Vi cong mắt cười lên, cô nói: “Được, vậy mai chúng ta gặp lại.”

“Lương Vi.” Anh gọi cô lại.

Lục Trầm Ngân nói: “Qua Trung thu rồi.”

Hai giây sau Lương Vi mới hiểu ý của anh.

Cô ngước lên nhìn anh, không còn thấy lạnh nữa.

“Cậu đợi tới 12 giờ vì muốn ở bên tôi qua Trung thu?”

Anh gật đầu.

Lương Vi đi đến trước mặt Lục Trầm Ngân, đưa tay ôm lấy anh.

Cánh tay cô vòng lấy eo của anh, cách lớp áo phông mỏng, Lương Vi có thể cảm thụ được nhiệt độ cực nóng của cơ thể anh.

Lần này là thật sự không lạnh.

Cánh tay để xuôi hai bên của Lục Trầm Ngân cứng lại, anh cúi đầu có thể ngửi được hương tóc của cô.

Sau đó nghe thấy Lương Vi cười nhẹ, nói: “Cảm ơn.”

Dứt lời, cô buông anh ra.

Cô đi rồi, Lục Trầm Ngân nhìn bóng lưng cô tới ngẩn người.

Ngày mai gặp.

Trước mỗi lần chia tay, cô đều nói ngày mai gặp.

Ngày mai là lần tiêm thứ mấy?

Anh tính một chút, là lần tiêm cuối cùng.

Vậy ngày mai có còn câu ngày mai gặp nữa không?

Trên đường quốc lộ hoang vu dường như không có xe đi lại, ven đường có bóng mờ của mấy cây Long Nhãn lâu năm, ánh trăng rót vào từng khe hở của kẽ lá.

Hoàng hôn đầu thu, anh nhớ rõ cô.

Một tay anh vịn tay lái, tai nghe chương trình đài đêm khuya.

Người dẫn chương trình nói: “Có phải bạn không thể ngăn được tình cảm với đối tượng nhất kiến chung tình (1) của mình không?”

(1) Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu

Cửa sổ mở rộng, gió lạnh ùa vào, thổi tới từng đốt xương ngón tay của anh.

Rốt cuộc Lục Trầm Ngân cũng tìm được cụm từ để hình dung tình cảm của mình.

Anh nhất kiến chung tình với Lương Vi.

Về tới nơi đã là rạng sáng, Lý Đại Cường nghe được tiếng xe thì đi từ trong nhà ra. Từ năm 16 tuổi, Lục Trầm Ngân đã sống cùng ông ta, anh luôn nhất mực ngoan ngoãn, dường như đây là lần đầu tiên trong ấn tượng, ông ta thấy anh đi đêm.

Lý Đại Cường khoác áo lên, đứng ở cửa: “Sao về muộn thế, vừa gọi điện thoại cho cháu cũng không được.”

Lục Trầm Ngân từ trong xe đi xuống, anh sờ vào túi lấy điện thoại ra, màn hình không sáng lên nữa.

“Hết pin.” Anh trả lời.

Lý Đại Cường lấy thuốc lá trên bàn, ngồi xổm hút thuốc ở cửa, áo trên người bị quết xuống mặt đất.

Ông ta nói: “Bà lão kia phải nằm viện mấy tháng, người ta muốn cậu bồi thường 50 ngàn. Ha, ông đây lấy đâu ra 50 ngàn chứ, năm nay không kiếm nổi một đồng, bồi thường cái con khỉ.”

Lông mày Lục Trầm Ngân cũng xoắn lại một chỗ, trầm mặc nửa ngày anh mới nói: “Nếu không bồi thường, bọn họ định sẽ thế nào.”

“Đâm đơn kiện thôi, lời người nhà bên kia rõ là hống hách. Mẹ nó, nhìn đã thấy khó chịu.”

“Cậu…”

Lý Đại Cường liếc mắt nhìn anh.

Lục Trầm Ngân: “Đợi năm nay tới hạn hợp đồng, đừng ở nơi này nữa, không làm ra lợi nhuận, chi bằng đi tìm việc gì chân chính.”

“Ha, việc chân chính? Đời này muốn làm gì thì phải làm viêc đó. Cháu quên rồi à, ông Trương trồng cây bắp cải năm đó, kiếm lời tới 10 vạn tệ đấy.”

“Đó cũng là do vận may tốt, hai năm nay thời tiết không ổn, năm nào cũng mưa to.”

Lý Đại Cường cầm thuốc, hung hăng hít vào một hơi cuối cùng, nửa ngón út hơi run lên.

Lý Đại Cường nói: “Vậy cũng muốn liều một phen.”

Lục Trầm Ngân vào nhà đun nước, không nói chuyện này với Lý Đại Cường nữa.

Tính tình Lý Đại Cường cố chấp, nói cũng không nổi.

Tuy hai năm nay vẫn luôn thua thiệt, Lý Đại Cường vẫn một mực muốn thử, luôn muốn trồng trọt để kiếm tiền.

Nếu ông ta không phải người có tính cách như vậy, thì sao có thể đánh cuộc mãi, thiếu tiền mãi mà không thể trả nợ như thế được.

Lý Đại Cường ngồi ở cửa thật lâu, tới khi sương đêm khiến tóc ướt đẫm, ông ta mới bần thần trở về phòng ngủ.

Lục Trầm Ngân rửa mặt xong mới cắm sạc điện thoại di động. Máy vừa khởi động đã nhảy ra mấy cái tin nhắn, tất cả đều là của Lương Vi.

“Cậu về đến nhà chưa?”

“Sao điện thoại của cậu lại tắt máy?”

“Mau trả lời tôi.”

Anh nằm trên giường, chỉ trả lời Lương Vi một câu “Tôi về rồi”.

Không ngoài dự đoán, một giây sau chuông điện thoại đã vang lên, là điện thoại của cô gọi tới.

Bên cô vẫn còn vang lên âm thanh của trận mạt chược.

Lương Vi: “Sao lại về muộn thế, không phải chỉ cần nửa tiếng sao?”

“Tôi đã về từ sớm rồi.”

“Là vậy sao, biết cậu không để bụng lời tôi nói mà. Được thôi, cậu về tới nhà, tôi yên tâm rồi. Cúp đây.”

“Ừ.”

Lương Vi cúp điện thoại rất nhanh.

Lục Trầm Ngân bỏ điện thoại xuống, đưa tay đặt lên mắt.

Lương Vi…

Anh yên lặng ghi nhớ cái tên này, nhớ tới khắc cốt ghi tâm.

Hết chương 15.

Bình luận

Truyện đang đọc