TRẦM ẨN

Biên tập: Bột


Mưa rả rích cả đêm, tới khi nắng sớm chiếu xuống mới ngớt dần. Ánh nắng chậm rãi le lói từ tầng mây chiếu sáng cho cả thôn, đồng thời cũng khiến Lương Vi tỉnh giấc.

Mặt xi măng thô ráp chưa được bừa phẳng khiến mặt đất mấp mô lưu lại không ít nước mưa.

Lương Vi che đầu xuống xe, cả người rùng mình một cái.

Hơi lạnh.

Nhưng nắng sớm chiếu lên người lại có chút ấm áp.

Cô giẫm qua mấy vũng nước nông để vào nhà, nền xi măng khô ráo trong nhà lưu lại một loạt dấu chân.

Lục Trầm Ngân ngồi trước lò nhóm lửa nấu cơm, nắp nồi bằng tre đan bốc lên một tầng khói trắng. Vừa vào nhà, Lương Vi đã nghe hương thơm nồng đậm của cơm trắng.

“Mỗi ngày cậu đều dậy sớm thế này để nấu cơm?”

“Không.” Lúc Lục Trầm Ngân liếc mắt nhìn cô đã thấy một loạt dấu chân.

Những nơi cô đi qua để lại dấu vết, thật ra là dấu dép lê của anh.

Lương Vi “ồ” một tiếng, nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Kem đánh răng của mấy người ở đâu?”

“Cô muốn đánh răng sao? Nhà tôi đều đánh răng, rửa mặt bên ao nước kia. Kem đánh răng và bàn chải đều ở giá treo trên ao.”

Lương Vi mở tủ đựng bát đũa lấy ra một cái bát, nói: “Mượn một chút.”

“Được.”

Bước chân Lục Trầm Ngân không tự giác mà đi theo cô.

Lương Vi đến bên ao nước, sau đó dừng lại mấy giây trước hai chiếc bàn chải được cắm trong cốc đánh răng. Sau cùng cô lấy chiếc bàn chải màu lam cắm trong cốc.

Anh đứng ở cửa nói: “Đó là của tôi.”

Lương Vi rửa tay, dùng ngón trỏ bóp kem đánh răng: “Tôi biết là của cậu.”

Cô dùng bát sứ hứng nước, sau đó súc miệng đơn giản.

Lục Trầm Ngân: “Tôi lấy nước ấm cho cô rửa mặt.”

“Không cần, tôi rửa mặt bằng nước lạnh là được rồi.”

Cô thật đúng là người không để tâm.

Lúc Cát Vân và Lý Đại Cường đi từ trong phòng ra, Lương Vi đang ngồi trước bàn trang điểm. Lúc này cô đang đánh son.

Lục Trầm Ngân đang xào rau.

Lương Vi thu dọn đồ trang điểm xong thì ngước lên đối mắt với Cát Vân. Cô ấy cười cười với Lương Vi rồi đi ra ao nước, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Tối hôm qua đèn tối như vậy, Lương Vi thực sự không thấy rõ mặt Cát Vân, hiện tại cô đã nhìn được rõ ràng. Cô ấy… trông rất trẻ, mà Lý Đại Cường thì hơi có tuổi. Lục Trầm Ngân 25 tuổi, như vậy có lẽ Lý Đại Cường khoảng 50 tuổi rồi.

Dường như Cát Vân vẫn chưa quá 30.

Lương Vi mím môi.

Hiện giờ có rất nhiều cặp chồng già vợ trẻ, cũng không có gì.

Lục Trầm Ngân bưng đĩa rau xào để lên bàn. Thấy Lương Vi có vẻ muốn đi, anh hỏi ra tiếng theo bản năng.

“Có muốn ăn cơm xong rồi lại đi không?”

Lương Vi cười cười: “Tôi không đói.”

“Nhưng hình như tối qua cô cũng không ăn gì.”

Lương Vi: “Bây giờ tôi không đói, ăn cũng không vào. Tôi đi đây, tối lại đến lấy thuốc nước.”

Cô đi vài bước lại quay trở về trong phòng: “Này, cho tôi số điện thoại. Nếu không tối tới nhà mấy người, tôi không biết lấy đồ thế nào.”

Lục Trầm Ngân đưa lưng về phía cô, vừa đánh cơm vừa đọc một dãy số.

Anh lọ mọ trước bếp lò rất lâu, lúc quay đầu lại Lương Vi đã không còn ở đó nữa. Lục Trầm Ngân bước nhanh ra ngoài, chiếc xe thể thao màu đỏ kia đã dần biến mất trên con đường nhỏ.

Anh nhớ tới hôm qua, lúc hoàn hồn lại cô cũng đã không thấy tăm hơi như lúc này.

“Sao lại có thêm một bát cơm.” Lúc động đũa, Lý Đại Cường mới thấy trên bàn cơm có thêm một bộ bát đũa.

Lục Trầm Ngân xới cơm, nói: “Lúc đầu định bảo cô ấy cơm nước xong hẵng đi.”

Cát Vân liếc Lục Trầm Ngân, nói nhỏ: “Cơm rau cơm dưa, sao người ta muốn ăn được.”

Một bàn rau xào xanh mướt, bữa tối hôm qua còn lại lạc, cơm trắng. À, còn thêm một ít cải bẹ nữa.

Lục Trầm Ngân vùi đầu ăn cơm. Lúc mấy người Cát Vân mới ăn được vài miếng, anh đã ăn xong rồi.

“Cậu, cháu đi trước đây.”

“Được. Đúng rồi, hôm nay bọn họ làm xong đất, giữa trưa được nghỉ cháu tới hỗ trợ một chút.”

“Vâng, được ạ.”

Lúc ra cửa đổi giày, Lục Trầm Ngân thoáng nhìn thấy đôi dép nhựa màu xám đen kia, cô đã xếp chúng ngay ngắn ở đó.

____

Lương Vi đến sớm hơn thời gian đã hẹn. Cô ngồi chờ trong xe, cũng không thấy mất kiên nhẫn nên không gọi điện thoại giục kiến trúc sư.

Cô đang vượt ải trong trò chơi, thì Lâm Trí Thâm gọi điện thoại tới cắt ngang. Anh ta nói: “Anh đang trên đường về Nam Thành, trưa chờ anh.”

Lương Vi trầm mặc, không biết đáp lại thế nào.

Lâm Trí Thâm nói: “Anh biết hôm nay em gọi công ty chuyển nhà tới, trưa chúng ta nói chuyện.”

“Được, vậy nói chuyện một chút.”

Đúng là bọn họ cần nói chuyện, dù không phải thổ lộ tình cảm. Anh ta không hỏi cô chuyện chân bị thương, chỉ nói vài câu ngắn gọn rồi cúp máy.

Lương Vi thoát khỏi trò chơi, muốn lên Weibo xem video hài hoặc clip ngắn một chút.

Cô có khoảng mấy chục ngàn người hâm mộ trên Weibo. Vừa mở ra, màn hình đã bị tin nhắn lấp đầy, đa số bình luận đều hỏi vì sao mấy hôm nay không phát sóng trực tiếp.

Lương Vi không biểu cảm gì, đánh một câu ngừng phát sóng trực tiếp rồi tìm một bức ảnh tự sướng của mình trong album ảnh để đính kèm.

Vừa mới đăng lên đã có rất nhiều bình luận, hầu như tất cả đều mang một nội dung: Nữ thần, lại kéo cổ áo xuống thêm chút nữa đi.

Lương Vi nhẹ nhàng “ha” một tiếng, đóng Weibo rồi mở danh bạ điện thoại. Cô nhìn dãy số kia nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó quyết định gửi tin nhắn cho Lục Trầm Ngân.

Nội dung rất đơn giản: Tôi là Lương Vi, đây là số điện thoại của tôi.

Lục Trầm Ngân trả lời lại trong giây lát, tin nhắn cũng rất đơn giản, chỉ có một chữ: Ừ.

Lương Vi nhìn chằm chằm chữ này, cô đang suy nghĩ anh dùng giọng điệu nào để phát ra âm tiết ấy. Là giọng qua loa lấy lệ, điềm đạm hòa nhã hay trịnh trọng đây?

Cô nghĩ tới giọng anh, sau đó lại nhớ tới cánh môi đóng mở, tiếp đến là khuôn mặt yên tĩnh. Cuối cùng, cả người anh như hiện diện trước mắt cô. Lương Vi cầm đĩa CD trên ghế phó lái, đĩa này đóng gói cực kém, đây là bản lậu của lậu.

Anh kiếm sống dựa vào cái này? Thú vị thật.

Lương Vi nhét CD vào trong túi, giơ tay xoa xoa cổ.

Hôm qua cô ngủ không phải quá ngon, chưa nói tới việc giấc ngủ không sâu, cô vặn cổ một chút, thầm nghĩ may mà vẫn có gối.

Lương Vi hơi không nhớ được tối qua bọn họ đã nói gì, dường như lúc đó chỉ có cô lải nhải, nói nhiều như say rượu vậy, nhắc tới rất nhiều chuyện không quan trọng.

Lục Trầm Ngân thì chỉ ừ, ừm, ừ.

Giọng anh nhẹ nhàng mà trầm thấp, có chút giống như qua loa lấy lệ, nhưng lại có phần cực kỳ trịnh trọng. Nhớ tới ánh mắt anh, Lương Vi tin rằng anh không phải người qua loa lấy lệ hoặc thiếu kiên nhẫn.

Lương Vi hà một hơi lớn, đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho kiến trúc sư không.

Kiến trúc sư này tên là Hoàng Đặng Phi, sau khi cô ra ngoài chơi cùng Lâm Trí Thâm thì quen anh ta, nghe nói rất có tài. Lần đó trở lại sau khi chơi ở hộp đêm xong, Lương Vi đã nói với Lâm Trí Thâm thế này.

“Vị Hoàng tiên sinh kia không những có tài mà còn tràn ngập hoóc-môn lừa gạt, mang dáng vẻ con người nhưng thích táy máy tay chân. Đàn ông mấy người, đúng là toàn mặt người dạ thú.”

Sở dĩ lần này cô liên hệ với anh ta chỉ vì lúc đưa danh thiếp ngày đó, Hoàng Đặng Phi từng nói: Nếu cô Lương tìm tôi làm kiến trúc sư, tôi sẽ giảm giá 50 phần trăm cho cô.

Có thể tìm ở đâu kiến trúc sư giảm giá 50 phần trăm như vậy chứ.

Lương Vi đi ra từ trong xe, đứng ở trước trung tâm nội thất vẫy tay với anh ta.

Hoàng Đặng Phi cầm Ipad, ngón tay đưa vài cái, mở ra mấy bức ảnh đồ nội thất đủ kiểu dáng anh ta thấy vừa mắt cho Lương Vi xem: “Cô thích cái nào trong mấy thứ này?”

Lương Vi: “Cái thứ ba không tồi, giường công chúa mộng mơ.”

Hoàng Đặng Phi cười một tiếng, nói: “Nữ sinh mấy người đều thích loại này.”

Đuôi mắt Lương Vi cũng mang ý cười.

“Chân cô bị thương?” Anh ta rất quan tâm hỏi han.

Lương Vi nói: “Bị chó cắn.”

Hoàng Đặng Phi lập tức dặn dò, nói cô không thể hút thuốc uống rượu và ăn đồ cay.

Lương Vi: “Có người dặn tôi lời này rồi.”

“Cũng đúng, chắc tổng giám đốc Lâm lo lắng lắm.”

Lương Vi cười.

Trung tâm nội thất chia làm năm tầng, Hoàng Đặng Phi thường xuyên chạy tới nơi này nên rất quen thuộc. Anh ta đưa Lương Vi đi thẳng lên tầng hai, ở đó bán đồ nội thất phong cách Châu Âu hoặc đồ tư nhân.

Lúc bước lên thang cuốn, anh ta ôm vai Lương Vi rồi nói: “Cô đi giày cao gót, phải cẩn thận một chút.”

“Kiến trúc sư đúng là tri kỉ.”

Hoằng Đặng Phi nhìn về phía trước, nói: “Tổng giám đốc Lâm nhất định còn tri kỉ hơn tôi, nghe nói hai người đã bên nhau rất nhiều năm.”

Giày cao gót của Lương Vi giẫm trên nền gạch sứ, phát ra âm thanh lạch cạch vang dội.

Cô không trả lời Hoàng Đặng Phi, chỉ vào cửa hàng trước mặt rồi nói: “Cửa hàng này trông đẹp đấy, vào xem một chút.”

Hoàng Đặng Phi đẩy kính một cái, không khơi ra đề tài này nữa.

Cửa hàng này bán chủ yếu là đồ nội thất khơi gợi tình thú.

Hoàng Đặng Phi: “Giường và bàn ghế ở đây đều không hợp với cô.”

Lương Vi đi tới trước một chiếc giường, lớp màn tím mỏng như cánh ve từ đỉnh giường rũ xuống. Trên giường cũng được trang trí tỉ mỉ, mép ra trải giường còn được rải một lớp cánh hoa hồng.

Cô nói: “Cái này không tệ.”

Hoàng Đặng Phi lắc đầu.

Lương Vi: “Giường này rất lẳng lơ, chọn cái này đi.”

Sau khi trả tiền xong, Lương Vi thấy tâm trạng mình không tệ, cô còn khẽ ngâm nga hát trong miệng.

Cô nói với Hoàng Đặng Phi: “Giường này để trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi. Phòng ngủ tôi muốn kê giường hình Hello Kitty, cửa hàng nào bán loại giường đó?”

Hoàng Đặng Phi chỉ cửa hàng đối diện: “Bọn họ bán.”

Theo đề xuất của anh ta, Lương Vi mua được bộ đồ nội thất tương đối hoàn chỉnh, tất cả đều là màu trắng, mang phong cách Châu Âu và có hoa văn chạm trổ hình Hello Kitty.

Đối với Lương Vi, chọn xong giường là xong chuyện.

Vì giường chính là nhà cô, nhà của cô chỉ cần có giường là tốt rồi.

Lúc viết địa chỉ, Lương Vi cố ý dặn dò: “Giường này phải được đưa tới trước 7 giờ tối.”

Đảo mắt đã đến trưa, Hoàng Đặng Phi muốn mời cô ăn trưa chung. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Lương Vi đã nói: “Phiền anh chọn giúp đồ trong phòng bếp và phòng khách, cái này tôi không chú trọng. Đi trước đây.”

Anh ta chưa từ bỏ ý định: “Ăn cơm trưa chung đi.”

Lương Vi: “Tôi phải đi gặp Lâm Trí Thâm.”

Hoàng Đặng Phi sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “Được, cô lái xe cẩn thận.”

Lương Vi lái xe 2 tiếng từ trung tâm đồ nội thất Hương Giang tới chung cư ở trung tâm Nam Thành. Đây cũng là nguyên nhân tối qua cô tạm chấp nhận ở lại nông thôn một đêm mà không về chung cư. Quá xa, người như cô lười đi.

Lương Vi đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau đó đè vân tay xuống.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh mơ hồ của TV truyền ra từ phòng khách.

Giày da của Lâm Trí Thâm để ở một bên huyền quan.

Anh ta đã tới.

Lương Vi không đổi dép lê mà đi thẳng giày cao gót vào, vì vậy sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ lưu lại dấu bụi nhợt nhạt của gót giày.

Không cần phải đổi, lát nữa dọn hành lý cũng sẽ bị bẩn.

Lâm Trí Thâm ngồi trên sofa xem phim, ánh sáng trên TV xẹt qua mặt anh ta, biểu cảm của anh ta trước sau vẫn không thay đổi.

Lương Vi ngồi xuống bên cạnh Lâm Trí Thâm, sofa hơi lõm xuống.

Trên bàn trà nhỏ có một bó hoa hồng mềm mại. Lâm Trí Thâm tặng cô rất nhiều thứ, đây cũng là phương thức biểu đạt của anh ta.

Lương Vi rút điều khiển từ xa rồi điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống, nói thẳng: “Anh nói đi, chúng ta cần nói chuyện mà.”

Lâm Trí Thâm chậm rãi quay đầu đối diện với cô, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói trầm trầm: “Chân em thế nào?”

“Bị chó cắn.” Lương Vi hời hợt trần thuật sự thật.

“Tiêm chưa?”

“Tiêm rồi.”

“Sau này cẩn thận một chút.”

“Ừ.”

Lương Vi chợt cười một tiếng, muốn đứng dậy vào nhà bếp lấy đồ uống, nhưng đột nhiên nhớ ra hôm qua cô đã dọn sạch tủ lạnh rồi.

Lâm Trí Thâm: “Trên bàn ăn có bia, hôm nay anh mới mua.”

Cô liếc mắt về phía bàn ăn cách đó mấy mét, bên cạnh bình hoa là túi màu trắng của cửa hàng tiện lợi.

Lương Vi ngồi xuống lần nữa: “Được rồi, tôi không khát.”

Lâm Trí Thâm ngả người về phía sau, tựa vào đệm sofa mềm mại, phim chuyển cảnh anh ta mới khơi mào đề tài.

“Anh tưởng em chỉ nhiệt huyết dâng trào mới mua đất ở nông thôn.”

Lương Vi: “Không phải, tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc.”

Lâm Trí Thâm nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Có thể thấy được, vay tiền ngân hàng để mua nhà ở nông thôn, đúng là rất nghiêm túc.”

Lương Vi: “…”

“Khi nào bắt đầu có ý định này?”

“Hơn nửa năm trước, khi tham gia hôn lễ của bạn học.”

Lâm Trí Thâm nâng chân trái đặt lên đùi phải: “Em cảm thấy chúng ta có thể cắt đứt hoàn toàn?”

Lương Vi cầm lấy một cái gối ôm: “Tại sao không thể?”

Anh ta đặt câu hỏi như trào phúng, cô yên lặng không phản bác.

Lâm Trí Thâm ngoài cười nhưng trong không cười.

“Hôm qua mẹ anh gọi điện thoại cho tôi.”

“Sau đó thì sao?”

Lương Vi lắc đầu: “Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi ở cùng một chỗ với anh vì coi trọng tiền của anh. Mẹ anh cảm thấy tôi là loại hồ ly tinh, khiến anh mê luyến thần hồn điên đảo.”

Anh ta mê luyến cô sao? Cho tới bây giờ vẫn không.

Mẹ anh ta đánh giá cô quá cao rồi.

Lâm Trí Thâm nâng mắt nhìn thẳng vào cô: “Vậy nếu anh không có tiền, em còn theo anh không?”

“Đúng là tôi coi trọng tiền của anh, nhưng tới bây giờ tôi không hề quấn lấy anh.” Lương Vi cầm một cành hoa hồng lên, móng tay bấu vào cánh hoa khô, bóc lớp lá màu xanh tiếp theo.

Lâm Trí Thâm thở nhẹ: “Ừ, anh rõ hơn ai khác em không hề bám người.”

“Vì vậy chỉ cần anh bằng lòng, chúng ta có thể sớm tụ sớm tan.”

Anh ta nhếch môi, xung quanh hoàn toàn im lặng.

Phim đang chiếu tới hình ảnh tàn sát khốc liệt.

Lương Vi quan sát tỉ mặt mày tuấn tú tới góc cạnh của anh ta. Lâm Trí Thâm sinh ra đã có sẵn loại khí chất cao quý, ở trong đám người cũng khiến người ta chú ý tới.

Anh ta có mọi thứ, bao gồm cả sự cô độc.

Hết chương 5.

Bình luận

Truyện đang đọc