TRẪM, ĐÃ YÊU MỘT CON LỢN

Mục Duệ Vũ nghe xong cảm thấy có chút ngại ngùng, nhìn cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu tan của Quán Tố cùng vẻ mặt có chút tái nhợt của Huyễn Lam khiến y không khỏi có chút chột dạ. Mục Duệ Húc tức giận không thèm nhìn Mục Duệ Vũ, người này bình thường vô căn cứ thì thôi, lần này lại chọc vô cái sọt lớn như vậy, cũng may hiện tại cũng không phải là quá muộn, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn hậu quả, thế thì Quán Tố liệu có chịu từ bỏ ý định giết người không chứ!

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ, vỗ lưng an ủi y. Lần này lại còn đem Chu Tiểu Bạch dính vào, thật sự là không thể lại buông tha tên tiểu tử này, nhất định phải cho hắn một chút giáo huấn, bằng không còn không biết lần sau chọc vào cái sọt nào đây?

“A Húc, người kia thật kỳ quái.” Chu Tiểu Bạch sau khi an tâm trong vòng tay ấm áp của Mục Duệ Húc bình tĩnh tâm tình, tuy rằng nghe không hiểu giữa bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng cũng có thể biết đại khái biết tình huống hiện tại thế nào. Tuy rằng Huyễn Lam  vừa nãy thật giống muốn giết y, khiến Chu Tiểu Bạch vẫn còn có chút sợ sệt, nhưng nghe thấy thì có vẻ Huyễn Lam làm vậy cũng là có nguyên nhân.

Chu Tiểu Bạch trốn phía sau Mục Duệ Húc len lén đánh giá Huyễn Lam, giống hệt như một tiểu hài tử đang vô cùng hiếu kì nhìn một đồ vật kì lại nhưng vì sợ hãi nên không dám đến gần.

Huyễn Lam đem ngọc bội sau khi lấy được bắt đầu tự mình chữa thương, Quán Tố ngay ở bên cạnh làm hộ pháp cho hắn. Chu Tiểu Bạch nhìn thấy trên đầu Huyễn Lam mọc ra một đôi tai hồ ly màu trắng, cảm thấy điều này thật sự là rất thần kỳ, mở to hai mắt nhìn Huyễn Lam. Sau đó lại thấy cơ thể Huyễn Lam có chút không giống như trước, nhưng Chu Tiểu Bạch lại không nhìn ra nơi nào không giống, liền kéo góc áo Mục Duệ Húc, có chút ngạc nhiên hỏi. Mục Duệ Húc theo tầm mắt Chu Tiểu Bạch nhìn sang, hơi kinh ngạc  nhìn sắc mặt Huyễn Lam đã trở nên tương đối ôn hòa, trên đầu mọc ra một đôi tai hồ ly, nhìn qua dáng vẻ vô cùng kiều diễm xinh đẹp. Mục Duệ Húc tựa hồ cảm thấy người này nơi nào đó có chút không đúng, cảm giác so với vẻ nhu mì kiều mị vừa rồi rõ ràng khác nhau. Tầm mắt Mục Duệ Húc dần dần dời xuống dưới, sau đó có chút không dám tin tưởng nhìn Huyễn Lam.

Người này...... Không phải vừa này là nữ sao?!

Mục Duệ Vũ nãy giờ cũng quan sát tình huống của bọn họ, bởi vì lòng mang hổ thẹn, vì lẽ đó liền đặc biệt quan tâm đến tình trạng khôi phục của Huyễn Lam, kết quả Mục Duệ Vũ nhìn thấy, không khỏi liền trợn to hai mắt.

“Hắn ta...... Hắn ta không phải...... Nữ ư?!” Mục Duệ Vũ giống như là gặp ma mà kêu lên.

Quán Tố sắc mặt khó coi nhìn Mục Duệ Vũ, trong mắt mơ hồ có sát khí.

Mục Duệ Vũ thức thời ngậm miệng, nhưng vẫn còn có chút không thể tin được nhìn Huyễn Lam. Huyễn Lam vừa rồi vẻ mặt tư thái đều mang một dáng vẻ mảnh mai của nữ nhân, bây giờ nhìn lại, vẫn là vẻ kiều mị như cũ, nhưng loại quyến rũ kia rõ ràng không giống, hơn nữa mặt mày trong lúc ấy cũng mang theo một chút hương vị không thể lẫn vào đâu được, hơn nữa cả người Huyễn Lam cũng mang theo một loại anh khí nam nhân nhưng không quá trớn, chính là loại cảm giác mê hoặc như của yêu quái.

Huyễn Lam chậm rãi mở mắt ra, so với dáng vẻ như liễu rũ trong gió lúc nãy rõ ràng đã có chuyển biến. Một đôi mắt màu lam lạnh lùng đảo qua nhìn một đám người đang há hốc mồm như thấy quỷ, lạnh lùng hỏi, “Nhìn đủ chưa?!”

Mục Duệ Vũ phản ứng tựa hồ chậm nửa nhịp, vẫn là kinh ngạc nhìn Huyễn Lam. Quán Tố nhíu mày, đối với Mục Duệ Vũ hắn thật sự là không có thái độ tốt được. Người này lần đầu tiên gặp mặt liền khiến Tiểu Lam nhận lấy dằn vặt như vậy, hiện tại mặc dù không có nguy hiểm gì, nhưng bọn họ cũng tự dưng giống hệt chịu nhiều dằn vặt như vậy, mà Huyễn Lam càng vì chuyện này, ít nhất phải tổn thất trăm năm tu vi, hiện tại người này còn trừng trừng nhìn ái nhân của hắn như thế. Người như thế, phỏng chừng ai cũng sẽ không có hảo cảm. Nguyên nhân hiện tại Quán Tố vẫn không trực tiếp ra tay giáo huấn Mục Duệ Vũ, đại khái cũng chỉ có thể nói Quán Tố thân đã từng là một cao tăng, vì thế đều mang theo một lòng dạ khoan dung bao la!

“Bệ hạ bây giờ có phải hay không nên cho Quán Tố một câu trả lời rồi chứ? Tuy rằng hiện tại chúng ta đã lấy lại ngọc, Tiểu Lam ít ngày nữa là có thể khôi phục, thế nhưng mấy ngày nay Tiểu Lam chịu đựng dằn vặt, khiến y tổn thất tu vi trăm năm, Quán Tố hi vọng bệ hạ có thể cho chúng ta một câu trả lời.” Quán Tố nhìn Mục Duệ Húc bình tĩnh nhưng cũng không cho cự tuyệt nói.

Mục Duệ Húc cau mày nhìn Mục Duệ Vũ, tên tiểu tử này thật sự là quá không biết phân biệt, Mục Duệ Húc nghĩ, Quán Tố dù gì cũng là người xuất gia, làm sao cũng sẽ không quá phận quá đáng, đơn giản nói rằng, “Lúc này đúng là gia đệ sai lầm, trẫm cũng sẽ không che chở, trẫm có thể đáp ứng các ngươi một yêu cầu, các ngươi muốn cái gì, hoặc là có cái gì muốn trẫm làm, chỉ cần trẫm làm được, các ngươi đều có thể đưa ra, còn về gia đệ, y cũng là nên phụ trách việc sai phạm của bản thân, việc này trẫm tuyệt không nhúng tay, mặc cho đại sư xử lý, xử trí như vậy, đại sư cho rằng ổn không?”

Quán Tố im lặng nhìn Mục Duệ Húc, Mục Duệ Húc xử sự cũng xác thực công chính, sau đó gật gật đầu.

“Hoàng huynh, huynh không thể như vậy, đệ là đệ đệ duy nhất của huynh mà!” Mục Duệ Vũ nghe thấy Mục Duệ Húc nói thế thì ánh mắt tối sầm lại. Mặc cho xử trí, xem cái anhas mắt Huyễn Lam nhìn y thế kia, cảm giác liền muốn đem y ngàn đao bầm thây, mặc cho xử trí, này không phải là trực tiếp đưa chính mình xuống Địa ngục sao?

Mục Duệ Húc mắt lạnh nhìn y, bình tĩnh nói, “Đây là do ngươi chính mình tạo nghiệt, còn liên lụy người khác, ngươi còn dám kêu khổ?!”

Mục Duệ Húc nói xong, quay về Quán Tố gật đầu, sau đó mang theo Chu Tiểu Bạch có chút sợ sệt bỏ đi.

Mục Duệ Vũ nhìn Mục Duệ Húc mang theo Chu Tiểu Bạch rời đi, tâm trạng chìm xuống, sau đó nhìn sắc mặt khó coi của Quán Tố cùng nụ cười trên sự đau khổ của người khác của Huyễn Lam, bất giác cảm thấy sau sống lưng trở nên lạnh lẽo.

Hoàng huynh, có phải bởi vì thương tổn đến Chu Tiểu Bạch của huynh nên huynh mới đối xử với ta như vậy phải không?!

Mục Duệ Vũ tỏ vẻ không quan biết nhìn hai người, cười nói, “Cái kia, đại sư, cao tăng, chuyện này......”

Huyễn Lam nhìn y, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, đầy hứng thú nhìn y, “Ngươi bây giờ cho rằng bản thân có thể chạy thoát sao?”

“Cái kia...... Chuyện này là ta không đúng. Ta liền ở đây xin lỗi các ngươi, các ngươi là đại nhân không chấp tiểu nhân, giơ cao đánh khẽ thả ta được không?” Mục Duệ Vũ chột dạ, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt nói.

“Buông tha?!” Huyễn Lam cười lạnh nhìn y, đứng lên, đi tới trước mắt Mục Duệ Vũ, nhất cử nhất động vô cùng phong lưu, “Chả nhẽ những đắc tội chúng ta phải nhận những ngày qua đều là cho không sao? Tu vi trăm năm của ta chính vì thế cũng hao tổn, ngươi nói ta quên là quên thế nào!”

“Đại tỷ này, không, đại ca, ngươi nghĩ như thế này thử nhé? Ta hiện tại tổng cộng mới sống hơn hai mươi năm, ngài có thể hay không xem ta vì còn trẻ người non dạ mà buông tha cho ta đi?” Mục Duệ Vũ cười có chút cứng ngắc.

Mục Duệ Vũ nhìn Huyễn Lam áp sát, cảm giác mình giống như là nhìn thấy Ngày Tận Thế.

“Bọn họ không sao chứ?” Chu Tiểu Bạch ngồi ở trên giường, Mục Duệ Húc đang giúp y bôi thuốc.

“Không biết.” Mục Duệ Húc hững hờ  đáp.

Da dẻ Chu Tiểu Bạch giống hệt hài tử mới sinh, trắng nõn như ngọc, lại vô cùng mềm mại mịn màng, vừa rồi chỉ là dùng dây thừng trói như vậy một hồi, cũng đã trầy da một chút rồi, còn rươm rướm máu. Mục Duệ Húc có chút đau lòng, dùng hẳn thuốc bôi loại thượng hàng xoa xoa vết thương cho Chu Tiểu Bạch.

Thuốc này thấy hiệu quả rất nhanh, mang theo mùi hương thơm ngát của cây cỏ, xoa lên lành lạnh man mát, khiến Chu Tiểu Bạch cảm thấy rất thoải mái.

“Người vừa nãy nhìn thật đẹp!” Chu Tiểu Bạch không đầu không đuôi nói một câu.

Mục Duệ Húc tay đang xức thuốc đột nhiên dừng lại, sau đó vờ như không có gì phát sinh, mang theo tùy ý hỏi, “Tiểu Bạch nói tới ai?”

“Nữ nhân kia a, chính là người mà sau đó biến thành nam nhân ấy.” Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, nói.

“Ồ, Tiểu Bạch cảm thấy y đẹp ư? Nhưng mà y suýt chút nữa đã giết ngươi.”

Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, có chút khó khăn nói, “Ta cũng cảm thấy y thật đáng sợ, đặc biệt lúc mắng người, thật hung nha! Nhưng dung mạo của y thật rất đẹp, ta xưa nay chưa gặp ai đẹp đến vậy!”

Mục Duệ Húc nhìn vẻ mặt vô cùng phức tạp của Chu Tiểu Bạch, không khỏi bật cười, đem thuốc để lên bàn, sau đó xoa xoa cái đầu nhỏ của y, nói: “Ngươi tại sao cảm thấy y đẹp?”

Chu Tiểu Bạch tựa hồ bị vấn đề này làm khó, không biết nói thế nào, chỉ nói là, “Thì chính là nhìn đẹp a!”

“Vậy Tiểu Bạch cảm thấy ta thế nào?” Mục Duệ Húc cười hỏi.

Chu Tiểu Bạch cẩn thận nhìn Mục Duệ Húc, dường như bởi vì nhìn kĩ như thế nên mặt cả hai dán sát vào nhau, hô hấp hai người tựa hồ cũng tụ hợp với nhau. Mục Duệ Húc nhìn con mắt trong sáng thấu triệt kia của Chu Tiểu Bạch, hắn lần đầu tiên nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Chu Tiểu Bạch cảm thấy có cảm giác kỳ quái nào đó đang lan tràn trong lòng mình, nhưng y lại không biết cái cảm giác này là cái gì. Y chỉ ngơ ngác nhìn Mục Duệ Húc, nhìn khuôn mặt kiên nghị của hắn, mang theo ngũ quan anh khí, còn đôi mắt lúc nào cũng mang theo dịu dàng nhìn mình.

“Tiểu Bạch cảm thấy ta trông thế nào?” Mục Duệ Húc lại hỏi thêm một lần nữa, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu nhìn Chu Tiểu Bạch.

“A Húc, A Húc......” Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì, chỉ là ngơ ngác nhìn Mục Duệ Húc.

“Tiểu Bạch, ta thế nào?” Mục Duệ Húc không hề chớp mắt nhìn Chu Tiểu Bạch lên tiếng.

“A Húc, không giống.” Chu Tiểu Bạch trầm mặc một hồi rồi nói.

“Nơi nào không giống?”

“Chính là không giống, A Húc, là một người đặc biệt, cùng bọn họ đều không giống!” Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc, vẻ mặt thành thật nói.

Mục Duệ Húc nhìn đôi mắt xinh đẹp của Chu Tiểu Bạch chỉ toàn chứ hình bóng của mình, lại nghe Chu Tiểu Bạch dùng những từ ngữ đơn giản chất phác kia nói ra, khiến trong lòng hắn cảm thấy ấm áp vô cùng, Mục Duệ Húc trong lòng nóng lên, cứ như vậy trực tiếp hôn lên.

Nụ hôn này của Mục Duệ Húc vừa mãnh liệt nhưng cũng rất ôn nhu. Chu Tiểu Bạch cơ hồ chính là một tấm giấy trắng, giống như một tiểu hài tử vậy, sạch sẽ yếu đuối, là linh hôn ngây thơ đơn giản nhất trên thế giới này, Mục Duệ Húc dùng phương thức của hắn giúp Tiểu Bạch tiếp nhận thế gian này, học tập quy tắc của thế gian này, mãi cho đến khi, bọn họ có thể đồng thời đứng cùng nhau trên thế gian này.

Chu Tiểu Bạch ngây ngốc nhìn Mục Duệ Húc, không biết đây rốt cuộc là ý vị gì? Nhưng y cảm giác được môi Mục Duệ Húc kề sát lên môi mình, thứ mềm mại trơn tuột nào đó cứ như vậy tiến vào trong miệng mình, ở trong miệng mình tùy ý đi khắp, còn quấn lấy lưỡi mình cùng nhau du lượn. Chu Tiểu Bạch cảm giác được toàn bộ cảm quan của mình tựa hồ cũng đã dần dần mơ hồ, chỉ còn sót lại nơi mà mình cùng Mục Duệ Húc đang tiếp xúc với nhau, tựa hồ, chỉ có đối phương là thứ còn tồn tại duy nhất  trên thế gian này.

Kết thúc một nụ hôn dài, Mục Duệ Húc lưu luyến rời khỏi môi Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch vội vã tham lam hít thở từng ngụm lớn, hai mắt có chút thất thần nhìn Mục Duệ Húc, đôi môi nhỏ xinh đỏ bừng. Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch như vậy, cảm giác mình cả đời này đã không thể buông tay người này được rồi.

Một cảnh tượng động lòng người như vậy, một trân bảo tốt đẹp như vậy, cả đời này đều chỉ thuộc về hắn. Mục Duệ Húc cảm giác không khống chế được hô hấp của bản thân, nhưng hắn vẫn không có quên, bây giờ Chu Tiểu Bạch còn quá nhỏ, vì lẽ đó, hắn vẫn cần phải chờ đợi. Cái cảm giác này, giống như chờ đợi một viên trân bảo hoàn chỉnh, mang theo chờ mong, ngọt ngào, còn có dày vò.

“A Húc, vừa rồi là làm gì vậy?” Chu Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi. Vừa loại cảm giác đó khiến y cảm thấy nghẹt thở, nhưng lại có một cảm giác rất kỳ quái, cảm thấy rất thoải mái.

“Đó là...... Hôn, chỉ dành riêng cho hai chúng ta lúc đó, Tiểu Bạch chỉ có thể cùng ta làm việc này.”

“Hôn.” Chu Tiểu Bạch nhìn ánh mắt thật lòng của Mục Duệ Húc, có chút ngơ ngác lặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc