TRẪM, ĐÃ YÊU MỘT CON LỢN

Lúc Mục Duệ Húc quay về thì thấy Chu Tiểu Bạch đã tỉnh dậy, đang ngồi thẩn thơ ở trên giường, trong phòng tối om nhưng qua ánh trăng Mục Duệ Húc có thể thấy rõ làn da trắng nõn của Chu Tiểu Bạch, và đôi mắt giống như đang phát sáng của y.

Chu Tiểu Bạch chăn che ở dưới chân, cứ ngồi như vậy mở mắt nhìn hắn chăm chăm.   

“Sao dậy rồi?” Mục Duệ Húc ngồi bên cạnh Chu Tiểu Bạch, ôn nhu sờ sờ đầu của y.

Chu Tiểu Bạch tiền lại gần ôm lấy Mục Duệ Húc, đầu tựa vào ngực Mục Duệ Húc, rầu rĩ nói, “A Húc, ngươi đi đâu thế? Ta dậy liền không thấy ngươi đâu cả.”

“Đi ra ngoài một chút thôi, Tiểu Bạch mau ngủ đi.” Mục Duệ Húc ôm lấy Chu Tiểu Bạch nằm xuống, đem chăn ở dưới chân Chu Tiểu Bạch kéo lên trên, đắp lại giúp y.

Chu Tiểu Bạch kéo kéo y phục Mục Duệ Húc, thấp giọng nói, “Cái kia, nếu như ta ngủ thiếp đi ngươi cũng không được đi nữa nha.”

“Được, ta bảo đảm không đi nữa.” Mục Duệ Húc cười nói.

Chu Tiểu Bạch nghe thế thì cảm thấy an tâm phần nào, cọ cọ vài cái trên ngực Mục Duệ Húc rồi an phận ngủ thiếp đi.

Vừa nãy lúc mới tỉnh lại, nhìn thấy khung cảnh xa lạ xung quanh, bên cạnh lại không có một người, Chu Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có. Y vốn định ra ngoài tìm Mục Duệ Húc, thế nhưng trên người lại không mặc y phục, y biến thành người lâu như vậy cũng đã nhận thức được rằng, nếu như không mặc y phục mà đi ra ngoài gặp người khác sẽ rất mất mặt, vì thế cứ ngồi im trên giường nhìn ra ngoài cửa, chờ Mục Duệ Húc về. Đợi được đến khi Mục Duệ Húc quay trở về, Chu Tiểu Bạch cảm thấy giống như có cái gì đó thất lạc rơi xuống trong lòng mình. Khi cảm giác an tâm kéo tới thì Chu Tiểu Bạch lập tức cảm thấy buồn ngủ, sau đó cầm lấy góc y phục Mục Duệ Húc ngủ say.

Ngày hôm sau, Chu Tiểu Bạch bị một cỗ mùi hương thơm phức làm cho tỉnh lại. Lúc y mở mắt ra thì nhìn thấy Mục Duệ Húc bưng tới một bát cháo tỏa ra từng trận mùi thơm nức mũi.

“Đây là cháo cá bọn họ vừa nấu xong, heo con, rời giường mau lên!” Mục Duệ Húc cười nói, đồng thời đem một bộ y phục mới đặt bên cạnh Chu Tiểu Bạch, nói “Đây là y phục mới ta dặn bọn họ đi mua, mặc vào đi.”

Chu Tiểu Bạch vừa nhìn thấy đồ ăn liền hết sức nghe lời, ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, rửa mặt, sau đó liền bắt đầu cầm bát cháo lên ăn như hùm như sói.

Lúc Chu Tiểu Bạch đang ăn thì nghe thấy có người gõ cửa. Thời điểm y ăn, thật sự là phải gọi y một tiếng Lục Thân Bất Nhận(*), chính là trên thế gian này ngoài đồ ăn của y và cái miệng của y ra thì mọi thứ chỉ là hư không, vì thế hoàn toàn không có phản ứng. Mục Duệ Húc sớm đã biết tính tình này của y nên đứng dậy mở cửa, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Giản Ngư ở phía trước. Trong tay còn bưng mấy món nhắm.

“Mục đại ca, đây là đồ ăn sáng của hai người.” Giọng Giản Ngư có chút khàn khàn, con mắt cũng đỏ hồng như mắt thỏ.

Mục Duệ Húc cũng không quan tâm lắm, nhích người qua một bên để nàng đi vào. Chu Tiểu Bạch đang sung sướng ăn uống nên cũng không hề phát hiện điều gì.

Lúc đi tới cửa, Giản Ngư đột nhiên dừng lại, nhìn Mục Duệ Húc ở phía sau, Giản Ngư đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc nói, “Mục đại ca, ta van cầu huynh hãy cứu ca ca ta, ta biết hai người không phải là người bình thường, ta biết huynh là người có năng lực, ta van cầu huynh hãy cứu lấy ca ca ta!”

Chu Tiểu Bạch bị hành động của Giản Ngư làm cho giật mình, không thèm ăn nữa, lôi kéo Mục Duệ Húc, có chút ngạc nhiên hỏi, “A Húc, có chuyện gì vậy? Cá nhỏ(**) có chuyện gì thế?”

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, ra hiệu y yên lặng. Sau đó nhìn Giản Ngư quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói, “Ca ca ngươi ngày hôm nay là có thể tỉnh rồi, hôm qua ta cũng đã viết cho các ngươi đơn thuốc, cứ chiếu theo đó mà bốc là được. Ngươi không cần như vậy.”

“Mục đại ca, ta biết huynh không có lí do gì phải giúp ta cả, nhưng mà ta thật sự không có biện pháp nào khác. Chuyện ngày hôm qua, nhà chúng ta đã phát sinh rất nhiều lần, nếu như còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, ca ca ta sẽ bị cha ta đánh chết mất.” Giản Ngư quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.

Mục Duệ Húc trong mắt không có một tia tình cảm gợn sóng, bình tĩnh nhìn tiểu nữ hài quỳ trên mặt đất, ngữ khí bình thản, “Đây là việc nhà của các ngươi.”

Giản Ngư nghe thấy thế thì cắn môi, cứ như vậy nhìn Mục Duệ Húc. Nàng thật sự là không có cách nào cả, lần này ca ca của nàng không có chuyện gì, nhưng còn lần sau thì sao? Nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng nàng cảm giác được, người trước mắt này, chỉ cần hắn mở miệng thì tựa hồ hết thảy sự tình đều được giải quyết.

Chu Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ của Giản Ngư, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu, kéo kéo y phục của Mục Duệ Húc, có chút cầu xin nói, “A Húc, chúng ta đáp ứng cá nhỏ đi.”

Mục Duệ Húc nhàn nhạt nhìn Chu Tiểu Bạch, “Chúng ta chỉ ở lại đây một ngày, hiện tại phải đi rồi.”

“A Húc, chúng ta giúp cá nhỏ một chút đi.” Chu Tiểu Bạch tiếp tục khẩn cầu nói.

Mục Duệ Húc trong lòng có chút không thoải mái, ngày hôm qua hắn phát hiện được vật nhỏ này cùng nha đầu kia quan hệ có chút không bình thường. Bây giờ còn vì nha đầu kia van xin mình, rốt cuộc ngươi cùng nàng quan hệ như thế nào, tại sao lại vì nàng mà van xin ta?!

“Ăn xong rồi phải không? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi.” Mục Duệ Húc lạnh mặt, một luồng áp thấp chầm chậm kéo tới.

Chu Tiểu Bạch biết tâm tình Mục Duệ Húc có chút không tốt, nhưng là không biết rốt cuộc là tại sao. Thế nhưng nhìn thấy Giản Ngư khóc thành bộ dạng thế kia, Chu Tiểu Bạch trong lòng cũng không dễ chịu, y vốn còn muốn khuyên Mục Duệ Húc ở thêm mấy ngày, y còn muốn cùng Tiểu Hoa chơi thêm mấy ngày. Nhưng bây giờ, Mục Duệ Húc không chỉ không giúp Giản Ngư, mà còn bắt y đi. Chu Tiểu Bạch cảm thấy hơi tức giận.

“Giản Ngư, đừng khóc, A Húc không giúp ngươi thì ta giúp ngươi.” Mục Duệ Húc xem xét sắp xếp đồ, mà trên căn bản là bọn họ đi tay không đến đây nên không cần thu dọn cái gì, lúc đi ra liền nghe thấy câu này của Chu Tiểu Bạch.

Nhìn Chu Tiểu Bạch đỡ nha đầu kia đứng lên, tiểu nha đầu kia còn vừa khóc vừa kéo, Chu Tiểu Bạch còn dùng mu bàn tay lau nước mắt cho đối phương. Mục Duệ Húc thấy thế nào cũng cảm thấy vô cùng chói mắt, làm sao lại có cảm giác bản thân đã nuôi chồng giúp người ta một thời gian dài vậy chứ?!

“Đi thôi.” Mục Duệ Húc mặt lạnh, nhìn Chu Tiểu Bạch cùng Giản Ngư đứng chung một chỗ có chút chói mắt.

“A Húc, chúng ta giúp cá nhỏ một chút đi.” Chu Tiểu Bạch tiếp tục cầu khẩn nói.

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch kéo tay Giản Ngư, trong lòng một trận đau nhói, cười lạnh một tiếng, “Ta lại không biết ngươi cũng có bản lĩnh giúp nàng, nếu như vậy đã có ngươi rồi thì cần gì ta giúp nữa?”

“A Húc.” Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc như vậy, không khỏi cảm thấy có chút xa lạ.

“Chu Tiểu Bạch, ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ đến cùng có đi hay không?” Mục Duệ Húc mắt lạnh nhìn Chu Tiểu Bạch hỏi.

Chu Tiểu Bạch có chút ngớ ra, đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Bạch kêu hết tên họ của y ra, nhưng mà sao lại nghe xa lạ đến thế. Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút sững sờ đứng tại chỗ, một bước cũng không nhúc nhích được.

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch không nhúc nhích, trong lòng càng thêm lạnh buốt. Người mà bản thân yêu thương chiều chuộng lâu như vậy, chỉ vì một tiểu nha đầu mới quen mà nói đi là đi. Mục Duệ Húc quay người bỏ đi, lúc Chu Tiểu Bạch muốn đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng Mục Duệ Húc đâu nữa cả.

“A Húc?” Chu Tiểu Bạch có chút không dám tin tưởng nhìn những gì vừa xảy ra. A Húc đi rồi sao? A Húc hắn, đem mình vứt tại nơi này, đi một mình?

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch?” Giản Ngư vốn là muốn cầu xin Mục Duệ Húc giúp ca ca mình một chút, nhưng mà không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như vậy, bây giờ nhìn  vẻ mặt sững sờ của Chu Tiểu Bạch, Giản Ngư cũng có chút sốt ruột.

“Hả?” Chu Tiểu Bạch lấy lại tinh thần, có chút ngơ ngác nhìn Giản Ngư.

“Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?”

Chu Tiểu Bạch không nói gì, y cảm thấy tâm trí của mình đang rất hỗn loạn. Từ khi y biến thành người đến giờ, A Húc vẫn vẫn luôn ở bên cạnh y, cái gì cũng đều là hắn nói cho y, cái gì hắn cùng đều dạy cho y, hắn chính là thế giới của y, y chính là lấy Mục Duệ Húc làm trung tâm tồn tại và quây quanh hắn, hiện tại, Mục Duệ Húc đi rồi, A Húc hắn đem y bỏ lại một mình ở nơi đây mà đi rồi.

Chu Tiểu Bạch cảm giác các cơ quan trong cơ thể của mình đều đình chỉ vận hàng, y bị A Húc vứt bỏ rồi? Y bây giờ, tựa hồ quay trở lại đoạn thời gian mới biến thành người, đến việc bước một bước cũng không biết phải làm sao.

Giản Ngư bởi vì phải làm việc, bất đắc dĩ cứ như vậy đi ra ngoài.

Chu Tiểu Bạch nằm lỳ ở trên giường, cảm giác cả người mình dường như đã trở nên trống rỗng. Y tựa hồ đã quên mất muốn khóc là phải làm sao khóc, nếu như không có A Húc ở cạnh thì cũng sẽ chẳng ai quan tâm xem y có khóc hay không.

Nghĩ đến việc A Húc dạy y cách mặc y phục, dạy y cách sử dụng đũa, A Húc đối với y vừa cười bất đắc dĩ vừa thương yêu chiều chuộng, dáng vẻ gọi y là heo con mỗi khi kêu y rời giường, còn cả dáng vẻ vô cùng chăm chú lấy xương cá ra cho y kia, Chu Tiểu Bạch cảm giác dường như trái tim mình cũng muốn ngừng hoạt động.

Tựa hồ đã không có A Húc, thì cái người gọi Chu Tiểu Bạch này cũng sẽ không tồn tại.

Lúc này, trên cây đại thụ của một căn nhà bên cạnh. Ám Nhất thân là đệ nhất ám vệ bên cạnh hoàng thượng có chút bất đắc dĩ nhìn chủ tử nhà mình, thăm dò nói, “Cái kia, chủ nhân, người đã không yên lòng như vậy thì sao không đi vào đi ạ? Người xem công tử dường như rất thương tâm đấy?”

Mục Duệ Húc mắt lạnh nhìn hắn, Ám Nhất thức thời ngậm miệng. Sau đó lại tiếp tục bồi tiếp Đương Kim Thánh Thượng đứng ở trên cây, quan sát người bên trong phòng.

Lại nói đến việc, Hoàng đế đại nhân bởi vì nhất thời ghen tuông bùng phát nên tức giận bỏ đi, sau đó bởi vì vấn đề mặt mũi mà muốn trở về cũng không thể trở về ngay lập tức. Chỉ có thể đứng ở trên cây, đón gió một mình quan sát động tĩnh Chu Tiểu Bạch bên trong, cho Chu Tiểu Bạch vào danh sách đen xong thì bản thân lại cảm thấy khó chịu thêm.

Một đám ám vệ nhìn thế nào cũng thấy không ổn, ngài nói xem ngài đến cùng là đang chơi cái trò mạnh mẽ gì thế? Ngài nếu như không yên lòng thì cứ đi vào hò hét một hồi là được rồi, nếu như công tử có làm gì không đúng thì ngài cứ đi vào hảo hảo giáo dục lại một hồi thì không phải được rồi sao? Ngài rốt cuộc là đang so mạnh mẽ cái gì đây?

Buổi trưa, Giản Ngư đem canh cá mà ngày hôm qua Chu Tiểu Bạch rất thích đến, nhưng Chu Tiểu Bạch cứ ngồi ngơ ngác, giống như một tên đầu gỗ vậy, không có một chút phản ứng. Giản Ngư không thể làm gì khác hơn là đem canh cá để xuống bàn, sau đó lại đi ra ngoài.

Mục Duệ Húc ở ngoài phòng nhìn, một mặt lo lắng, “Y làm sao có thể không ăn cơm chứ? Bọn họ tại sao lại để nguyên xương cá mà bưng lên thế kia? Vạn nhất hóc xương thì sao?”

Chúng ám vệ:...... Chúng ta cũng không có ăn đây?! Còn có, nơi nào mà có dịch vụ lấy xương cá ra khi phục vụ món ăn thế hả?!

Buổi tối, Giản Ngư bưng canh cá đã nguội xuống, đổi lại một bát cháo cá, khuyên nhủ, “Tiểu Bạch, ngươi ăn một chút gì đó đi có được không? Ngươi không phải rất thích món này sao? Ta biết đều là lỗi của ta, nếu ta không…….” Giản Ngư nói giữa chừng thì không nói tiếp được nữa, nước mắt lại chảy xuống, sau đó đem cháo đặt ở bên cạnh Chu Tiểu Bạch, rồi lại đi ra ngoài.

Mục Duệ Húc trên cây: “Nàng ta tại sao có thể cứ như vậy mà đi ra ngoài chứ, nếu như y không ăn thì cứ trực tiếp rót vào chứ!”

Chúng ám vệ:...... Nếu làm như vậy, ngài nhất định sẽ bảo nàng thô lỗ sau đó làm cho nàng vạn kiếp bất phục! Ta nói ngài đến cùng đang dạy mạnh mẽ cái gì thế hả? Trực tiếp đi vào không phải xong sao? (Ú: thật là tội mấy anh ám vệ:))))

Buổi tối, Chu Tiểu Bạch ngơ ngác ngồi ở trên giường nhìn cửa lớn, giống như Mục Duệ Húc ở nơi nào đó sẽ xuất hiện rồi bước vào phòng.

Mục Duệ Húc nhìn cánh cửa kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“A, công tử ngã chổng vó rồi!” Không biết là ám vệ nào hô lên một câu. (Ú::))))))))

Mục Duệ Húc trong lòng quýnh lên, vội vàng vọt vào, sau đó liền đối mặt với con mắt ngơ ngác của Chu Tiểu Bạch, nhất thời nói không ra lời.

—————–   

Chú thích: 

(*) Lục thân bất nhận: lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận

(**) Đáng lẽ tên là phải dịch Tiểu Ngư, nhưng mà Ú thấy để là “Cá nhỏ” nó dễ thương hơn nên Ú để là “cá nhỏ” luôn ha.

Bình luận

Truyện đang đọc