TRẦM HƯƠNG TỰA CỐ NHÂN

3.

Ta chưa từng mong cầu điều gì quá lớn lao, chỉ nghĩ rằng, nếu cứ sống như vậy mãi... cũng đã là điều tốt đẹp.

Nào ngờ, loạn quân đột ngột nổi dậy, khiến triều đình trở tay không kịp. Vị tướng từng đính hôn với Phương Tư Huyền chiến tử sa trường.

 

Tạ Thính Trúc – một văn thần tay chưa từng cầm qua binh khí – lại chủ động xin ra trận.

Nhờ chàng bày mưu hiến kế, quân triều đình dần lật ngược thế cờ, từng trận đánh đều giành thắng lợi, khiến quân phản loạn tan tác như lá rụng mùa thu.

 

Phần thưởng từ trong cung dồn dập ban xuống Tạ gia như nước chảy không ngừng. 

Đích tỷ nhìn thấy mà không khỏi thốt lên đầy ganh tỵ:

“Vinh hoa này vốn nên là của ta, chẳng phải sao?”

 

Nhưng vinh hoa đó ... cũng chính tay nàng đã buông bỏ.

 

Những bức gia thư từ Tạ Thính Trúc liên tục gửi về.

Trong thư, chàng chỉ thăm hỏi sức khỏe mẫu thân, hỏi han tình trạng hoa cỏ trong vườn, thậm chí còn nhắc đến con ch.ó mực trông cổng.

Duy chỉ có ta - chưa 1 lần được chàng nhắc tên.

Sự ghét bỏ ấy, rõ ràng như ánh sáng ban ngày, không cách nào che giấu.

 

Về sau, tỷ ấy một mình đi tìm Tạ Thính Trúc.

 

Ngày đại quân khải hoàn trở về, sau lưng chiến mã của Tạ Thính Trúc, là kiệu hoa của Phương Tư Huyền.

Dân chúng hai bên đường chen chúc đón chào, pháo nổ vang trời.

 

Khung cảnh ấy, rực rỡ đến nỗi khiến người ta ngỡ rằng , Tạ Thính Trúc đang rước nàng về làm thê tử, từ đây đầu bạc răng long, mặn nồng suốt kiếp.

 

Quả nhiên, hệ thống đã nói không sai. Nam nữ chính là định mệnh dành cho nhau.

Còn ta, chẳng qua chỉ là một chướng ngại nho nhỏ trên con đường tình duyên của họ mà thôi.

 

4.

Đúng vậy, ta là người xuyên sách. Ký ức thức tỉnh vào chính đêm thành thân.

Nhiệm vụ của ta là —Trở thành hiền thê của Tạ Thính Trúc,

 

Đến khi chàng công thành danh toại, ta phải c.h.ế.t đi.

Chỉ có như thế, Tạ Thính Trúc – người sẽ trở thành Thái phó tương lai – mới có thể quang minh chính đại sủng ái người thê tử thật sự của chàng: Phương Tư Huyền.

 

Cho nên, khi bị quân phản loạn ẩn náu trong thành bắt giữ, ta không vùng vẫy phản kháng nhiều.

Phía sau có quân truy đuổi, quân địch mang ta cùng Phương Tư Huyền đến bên vách núi, bị dồn vào đường cùng.

 

Tên thủ lĩnh loạn quân cười cuồng loạn:

“Tạ Thính Trúc, cả vợ lẫn người tình của ngươi đều đang trong tay ta.

Hai nữ nhân này chỉ có thể giữ lại một, kẻ còn lại xuống suối vàng bầu bạn với ta!”

 

Phương Tư Huyền đã sợ đến mức nước mắt đầm đìa, chỉ biết yếu ớt gọi trong nghẹn ngào:

“Thính Trúc, cứu muội!”

 

Mắt ta bịt lụa, không nhìn rõ được vẻ mặt của Tạ Thính Trúc.

Chỉ có lòng không ngừng tự hỏi:

Chàng có lo cho ta không?

Có do dự không biết cứu ai trước không?

Chàng có từng thật sự hiểu lòng ta?

 

Ba năm chung sống, sớm tối bên nhau, ta từng rung động, từng nuôi hy vọng hoang đường rằng, Tạ Thính Trúc rồi sẽ chọn ta.

 

Nhưng theo cốt truyện, người chàng chọn luôn là Phương Tư Huyền.

Sau đó, vài chương thương cảm dành cho ta, rồi cả hai lại tiếp tục ân ái mặn nồng, trọn kiếp bên nhau.

 

Cớ gì phải phiền phức đến vậy? Ta chết, chẳng phải là xong rồi sao?

Vì thế, ta đẩy Phương Tư Huyền ra phía sau, không chút do dự xoay người, nhảy xuống vực sâu.

 

Hình như có ai đó gọi tên ta, hình như có bàn tay níu lấy vạt áo ta.

Nhưng những điều đó, đã chẳng còn quan trọng nữa.

Bởi vì —

【Nhiệm vụ đã hoàn thành. Ký chủ có thể tùy ý lựa chọn thân phận để sống tiếp ở thế giới này.】

Cuộc đời thực sự thuộc về ta, giờ mới chính thức bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc