TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA

"Đây là điều thần nghĩ, không liên quan tới Thái phó." Tần Anh thẳng thắt lưng nói chuyện, sắc mặt không hề thay đổi.
"Ngươi thúi lắm!" Sầm Duệ thịnh nộ, không để ý cái gì gọi là phong thái đế vương, vỗ án, chỉ vào Tần Anh chửi ầm lên: "Không có Phó Tránh làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi ăn gan hùm mật gấu dám lôi kéo bách quan cùng dồn ép trẫm sao?!" Vừa nói vừa thở gấp, giận tê tâm liệt phế, nói không nên lời nữa.
Lai Hỉ canh giữ ở ngoài, lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh bên trong, nghe thấy Sầm Duệ tức giận thở gấp, thoáng do dự rồi gõ ba cái lên cửa khuyên nhủ: "Bệ hạ, bảo trọng long thể ạ..."
Cửa mở ra, Tần Anh hắng giọng: "Nhanh truyền thái y!"
Trương Dịch thi châm xong, Sầm Duệ vẫn chìm trong hôn mê chưa tỉnh lại. Từ Tri Mẫn cầm khăn lau đi vết máu dính bên môi Sầm Duệ, nghẹn ngào nói: "Bệ hạ làm sao vậy?"
"Bệ hạ hồi trẻ từng chịu đại hình, sau còn trúng độc, bị thương gốc rễ, tiêu hao nguyên khí." Trương Dịch mang sắc mặt ngưng trọng, không đành lòng nói: "Mấy năm nay, từ khi nàng đăng cơ còn ngày đêm làm lụng vất vả, suy nghĩ cân nhắc mệt nhọc, đã thành tật rồi. Lần này lửa giận công tâm, kiệt lực không chống đỡ nổi nên mới hôn mê bất tỉnh."
Hai mắt Từ Tri Mẫn phiếm hồng, nhịn không được rơi lệ, nắm tay Sầm Duệ khóc không thành tiếng.
Lai Hỉ vén mành đi vào, nhìn Sầm Duệ nhắm chặt hai mắt, do dự nói: "Thái Phó đại nhân tới, nói muốn gặp bệ hạ."
Việc trên triều hôm nay, Trương Dịch đã nghe thấy, cũng biết lúc này Sầm Duệ không muốn gặp Phó Tránh, liền tự chủ trương nói: "Nói với Thái Phó là bệ hạ còn chưa tỉnh."
"Để hắn vào." Giọng Sầm Duệ suy yếu vô lực nhẹ nhàng truyền đến, nàng đã tỉnh được một lúc rồi, nhưng sức còn yếu: "Các ngươi đều lui xuống đi."
Lúc Phó Tránh đi vào, Sầm Duệ dựa gối mềm tựa trên đầu giường, đôi môi khô tái nhợt, ánh mắt thanh tĩnh. Ánh mắt của nàng bây giờ không có bất kỳ cái gì gọi là trách cứ hay oán hận, nhưng bình tĩnh tới mức lạnh tâm.
Phó Tránh lẳng lặng ngồi xuống mép giường, dém dém góc chăn, nhìn Sầm Duệ tiều tụy trong xiêm y đơn bạc mà lòng nổi từng trận yêu thương, miệng cũng trách cứ nói: "Sao mặc ít như vậy?"
"Chàng lo sao?" Sầm Duệ cong khóe môi cười, nghiêng đầu nhìn Phó Tránh, bỗng ngộ ra: "Chàng vẫn luôn thế này, dùng cách mà chàng cho là tốt nhất để đối xử với ta. Ba năm trước đây như vậy, ba năm sau cũng như thế. Ta hiểu, chàng vì ta mà bảo toàn ngôi vị hoàng đế này, nhưng chàng có từng nghĩ tới việc vốn dĩ ta không hề muốn cái vị trí này hay không?"
Một mạch nói nhiều như vậy khiến nàng hụt hơi, dừng lại ho một lúc.
Một tay Phó Tránh cầm chặt tay Sầm Duệ, tay kia vỗ lưng giúp nàng thuận khí. Phó Tránh biết bây giờ Sầm Duệ đang nổi nóng, nói gì cũng không nghe vào. Đáng lẽ hôm nay hắn không nên tới, nhưng khi trong cung truyền tin nói nàng bệnh thì không thể yên tâm nổi, nhất định phải tới nhìn một cái xem thế nào: "Nàng phải giữ sức để ngày sau còn..."
Miễn cưỡng ngừng ho, Sầm Duệ buông khăn che miệng xuống: "Để ta nói xong đã. Phó Tránh, tâm tư của chàng, con mắt của chàng quá xâu xa, thủ đoạn quá tàn nhẫn. Còn ta, chỉ là một người bình thường thôi, ta không thể hiểu rõ suy nghĩ của chàng, cũng không thể vô tình như chàng. Ta vẫn cố gắng để mình có thể mạnh mẽ hơn, cố gắng để đuổi kịp bước chàng, để có thể kề vai sát cánh bên chàng. Nhưng quá trình này quá dài, hi sinh quá nhiều người..." Nàng rút tay khỏi lòng bàn tay của Phó Tránh: "Ta mệt rồi."
Trước đây là Long Tố Tố, bây giờ là Từ Tri Mẫn, tương lai còn không biết có bao người rời xa nàng nữa. Sầm Duệ chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc hai chữ "cô độc" như vậy, cũng có thể là do thân mang mệnh, làm nàng cảm thấy cả thể xác và tinh thần chưa từng mệt mỏi tới vậy. Nàng không biết nên đối mặt với Từ Tri Mẫn thế nào, lại càng không biết nên đối mặt với người đẩy Từ Tri Mẫn đi – Phó Tránh như thế nào...
Lúc trước, Phó Tránh đã chuẩn bị mọi ứng đối đối với những phẫn nộ và chất vấn của nàng, nhưng hắn không ngờ khi Sầm Duệ nói ra lại là những lời như vậy. Mọi lời muốn nói đều nấn ná trong cổ họng, hắn muốn giải thích với nàng, nhưng nhìn khuôn mặt tĩnh lặng như dòng nước của nàng, hắn không nói nổi một chữ, cầm xiêm y bên cạnh khoác lên vai nàng: "Dưỡng hảo thân thể." Rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Sầm Duệ mệt mỏi nhắm mắt lại, trước khi Phó Tránh bước ra cửa, nàng nói: "Khoảng thời gian này trẫm sẽ tới biệt cung ở Thượng Lâm uyển tĩnh dưỡng, tất cả mọi chuyện nhờ Thái Phó thay trẫm giám quốc."
Phó Tránh đứng lặng ở cửa một hồi, xoay người thi lễ với Sầm Duệ: "Vi thần tuân chỉ."
Hoàng đế bệnh nặng nằm trên giường, toàn bộ quyền lực đáng lẽ phải phân đều vào tay Tả Hữu nhị tướng, ấy vậy mà không ai ngờ, nó lại tới tay Phó Tránh một lần nữa! Nhóm thần tử Cung quốc đồng loạt rơi lệ, phảng như lại thấy những ngày tăng ca cặm cụi xa xưa đang quay về!
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc chính là, Phó Tránh không lập tức có cử động thu hồi thực quyền, đại thể công việc trong triều vẫn do Từ Sư và Tạ Dung hai bên làm chủ. Phong cách hành sự cũng sửa lại thói phong lệ lôi hành ngày xưa, ôn hòa tới mức khiến triều thần phải hoài nghi Thái Phó có đúng là vị Phụ Chính nghiêm cẩn hà khắc trước kia hay không!
Hoàng đế tới Thượng Lâm uyển dưỡng bệnh, hoàng hậu cũng đi theo bồi giá, một hoàng cung to như vậy trở nên quạnh quẽ tiêu điều. Cung nhân trong Dưỡng Tâm điện đã hoàn thành công việc xong từ sớm, liền tách ra làm chuyện riêng, không ai chú ý tới bóng người đi vào hậu uyển.
Phó Tránh bưng bát gỗ ngồi bên cạnh ao, nhìn đám cá chép béo ú bơi quay nịnh nọt mình, tâm loạn như ma. Lần đầu tiên trong đời, hắn nảy sinh lòng nghi ngờ với những quyết định của mình. Hắn luôn tin tưởng nguyên tắc "Đương đoạn tức đoạn", trong đấu tranh quyền mưu không được phép để nữ nhân tình trường xen vào. Hắn không muốn Sầm Duệ tiếp xúc với những dơ bẩn hắc ám này, cũng không muốn tay nàng dính máu, cho nên những việc này, để hắn làm là được rồi. Hắn muốn che chở nàng thuận gió xuôi chèo trong vòng xoáy quyền lực, không muốn nàng phải chịu bất kỳ thương tổn nào, nhưng ngàn lần vạn lần không ngờ hắn đã làm nàng tổn thương mất rồi...
Hạ qua thu tới, trời xanh mây trắng, bách hoa nở rộ, trong Nghi Xuân cung ở Thượng Lâm uyển, hoa cúc tím còn lấn sắc cả tường vi.
Đồ Khả Tư Hãn đã về thảo nguyên trước, một tháng sau lễ hỏi và cả hôn thư đều được đưa tới. Nói trắng ra thì như vậy vô cùng không hợp quy củ của Cung quốc bên này, nhưng Lễ Bộ Thượng thư chỉ lầm bầm vài tiếng, việc cần làm vẫn phải làm. Đội nghi lễ phải chuẩn bị ngay lập tức, đồ cưới cũng phải chuẩn bị gấp gáp. Sủng thần gần đây – Hộ Bộ thượng thư Vân Đình vì muốn làm Tả tướng và hoàng đế bệ hạ vui vẻ, vung tay một cái, đồ gì cũng lựa cái tốt nhất, đắt nhất, hoa lệ nhất, còn về số lượng, vậy thì khỏi phải bàn. Phó Tránh nhìn mà nhíu chặt mày, vốn định nói gì đó, nhưng tay cầm tấu chương mà mãi vẫn không lên tiếng.
"Hoàng đế ca ca, có phải người đang giận Phụ Hãn của ta không?" A Chiêu bưng chén thuốc, hiểu chuyện đút thuốc cho Sầm Duệ.
Sầm Duệ xoa xoa đầu nàng: "Sao có thể giận lâu như vậy được?"
"Vậy vì sao bệnh của hoàng đế ca ca mãi vẫn không tốt hơn?" A Chiêu nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, hỏi.
Sầm Duệ bỗng dưng đẩy chén thuốc ra, khom lưng ho một trận rồi mới nói: "Vì ta đang trộm lười biếng đó mà."
"Bệ hạ, Yến Vương dẫn hai tiểu thế tử tới thăm ngài." Lai Hỉ đứng bên ngoài nói vọng vào.
"Để cho bọn họ vào đi."
Đồ Khả Tư Hãn đi rồi, theo lệ thì mấy phiên vương cũng nên quay về đất phong, hôm nay Yến Vương tới đề nói lời từ biệt, lại nhớ Sầm Duệ từng nói muốn hắn dẫn hai nhi tử vào cung, nên nhân tiện dẫn tới thăm nàng, dù sao vẫn phải cho hoàng đế chút mặt mũi.
"Ngũ ca tới rồi sao?" Sầm Duệ bưng trà uống một ngụm để trôi đi vị thuốc trong miệng, rồi cười nói.
Yến Vương ngẩn người, đánh giá về xưng hô thân thiết của Sầm Duệ một hồi, nhìn Sầm Duệ cười ấm áp và bình thản, cũng cười lại: "Khí sắc của bệ hạ khá hơn nhiều rồi."
Khoảng thời gian trước, bệnh tình của Sầm Duệ đích xác không có tý khởi sắc nào, người càng ngày càng gầy, tới nay ngay cả xiêm y cũng rộng một vòng lớn. Có điều Sầm Duệ đối với việc vị Hiền Vương này trợn mắt nói dối đã tập mãi thành quen, không có tinh thần tính toán với hắn, ánh mắt đặt lên hai đứa bé sau lưng Yến Vương, thở dài nói: "Hai nhi tử của Ngũ ca đã lớn như vậy rồi cơ đấy, trông thật thông minh lanh lợi, thật sự khiến người ta ước ao."
"Bệ hạ đã lập hậu, sớm muộn gì cũng có tử tự thôi..." Yến Yương nhìn tiểu hoàng hậu ỉ ôi bên cạnh Sầm Duệ, nói như vậy nhưng chuyện này chắc còn phải chờ lâu đấy.
Sầm Duệ nghịch song nha kế của A Chiêu, cười mà không nói, rồi lại nhìn A Chiêu nhìn tiểu nhi tử của Yến Vương không chớp mắt, đột nhiên nói: "Hình như A Chiêu rất thích Dục Nhi của Ngũ ca thì phải?"
Lời còn chưa dứt, thân là huynh trưởng, Sầm Giác kinh hoảng kéo đệ đệ ra phía sau, một hài tử hơn mười tuổi đã nghe ra ý tứ của Sầm Duệ, vậy thì đừng nói chi là Yến Vương. Ý cười luôn giữ trên mặt hắn dần lui đi, quan sát thần sắc của Sầm Duệ, nói: "Bệ hạ, Dục Nhi năm nay mới chỉ năm tuổi thôi."
Sầm Duệ ngẩng đầu nhìn hắn: "Lúc đại ca bị biếm khỏi kinh thành là khoảng mười tuổi. Mười tuổi, cũng đủ để tự tạo dựng thế lực gây áp lực cho hoàng đế rồi. Cao tổ hạ lệnh đại phong con cháu Sầm thị thành phiên vương, bởi nghĩ thiên hạ này là của họ Sầm, nên cùng nhau bảo vệ triều đình. Nhưng trên thực tế, trăm năm qua kể từ khi Cung quốc lập quốc, phản loạn phiên vương nhiều vô kể, lúc tiên đế tại vị đã có suy nghĩ tước phiên..."
Sầm Duệ ngay lập tức nói thẳng vào vấn đề, không để lại đường lui, làm cho không khí trong điện đông cứng, mấy đứa trẻ không hẹn mà cùng nín thở, không dám gây động tác mạnh.
"Tiên đế chỉ là có suy nghĩ mà thôi." Sắc mặt của Yến Vương vẫn như thường, thậm chí còn thong dong cười: "Con cháu Sầm thị đông đúc, cùng chung huyết thống như cây liền cành, muốn tước phiên mà dễ vậy sao? Bệ hạ cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chuyện hôm nay chớ để truyền vào tai các vị thúc bá."
Sầm Duệ không để trong lòng mấy lời uy hiếp của hắn, cười nói: "Nếu trẫm chỉ muốn tước một người, rồi ban những thứ trong tay hắn cho những chư hầu khác thì sao? Đại nạn lâm đầu, lao yến phân phi, huống chi là thúc bá con cháu không có giao tình gì?"
Ánh mắt của Yến Vương trở nên vô cùng sắc bén: "Bệ hạ cố ý muốn dồn ép sao?"
Sầm Duệ nhìn Sầm Dục trốn sau lưng đại ca: "Mấy ngày trước Đoan Thái tần có tìm trẫm tâm sự rằng tuổi tác đã cao mà không được hưởng niềm vui gần bên con cháu. Nay trong cung Thái Phi cũng không còn nhiều người, thỉnh thoảng mới cố được một ván mã điếu hoặc trò chuyện đôi câu, trẫm nghe xong mà lòng chua xót không ngớt. Hơn nữa, nay A Chiêu còn nhỏ, trong cung cũng không có ai ở bên, ta thấy tuổi Dục Nhi vừa đẹp, đúng lúc có thể bầu bạn với nàng. Nếu Ngũ ca còn lo lắng, ta sẽ lại bảo Phó Tránh nhận Dục Nhi làm đồ đệ, ca xem thế nào?"
Đoan Thái tần là quân cờ để Sầm Duệ kiềm chế Yến Vương, nếu muốn để quân cờ này đi thì phải có một quân cờ khác thay thế. Yến Vương là một hiếu tử, huống hồ để Sầm Dục bái Phó Tránh làm đồ đệ, đây là việc nhiều sĩ tử tha thiết ước mơ mà không được, Sầm Duệ tin tưởng hắn sẽ đưa ra lựa chọn nhanh thôi.
"Dục Nhi, con thích kinh thành không?" Yến Vương trầm mặc một lúc lâu, rồi nhìn về phía tiểu nhi tử mà hỏi.
Sầm Dục nhìn phụ vương của mình, lại nhìn Sầm Duệ, suy nghĩ mãi mới nói: "Thích!" Hai mắt cũng sáng rõ: "Cũng rất thích hoàng đế thúc thúc."
Sầm Duệ thoả mãn nở nụ cười.
Sau khi Yến Vương cáo từ, trong nháy mắt Sầm Duệ không còn sức chống đỡ, mệt mỏi tựa ở đầu giường, nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra thì đã là hoàng hôn rồi, trong điện chớp động ánh nến, Từ Tri Mẫn ngồi cạnh tháp may vá xiêm y.
Sầm Duệ nheo lại mắt, nhận ra đây là y phục cũ, cười nói: "Chỉ là mấy thứ đồ dùng lặt vặt thôi, không cần lãng phí sửa chữa, đừng làm mình mệt."
Từ Tri Mẫn cắn đứt sợi chỉ, quý trọng vuốt lên lớp vải, cúi đầu cười: "Có lẽ bệ hạ không còn nhớ, lần đầu tiên thần nữ gặp bệ hạ, người đã mặc xiêm y này."
Sầm Duệ nghe được âm khàn khàn trong giọng nàng, hổ thẹn nói: "Là ta không tốt, lúc trước thì lừa ngươi, bây giờ lại bức ngươi đi... hòa thân."
Từ Tri Mẫn lắc đầu nói: "Bệ hạ không bức ta, Thái Phó đại nhân cũng không bức ta." Nàng nhu thuận và ôn hòa nhìn Sầm Duệ: "Tri Mẫn cam tâm tình nguyện đi hòa thân, bệ hạ đã chọn thay ta một mối hôn nhẫn tốt, Tri Mẫn cũng thấy cửa hôn này rất tốt. Vị Khả Hãn kia nhìn thì là một người thô lỗ, nhưng không phải người lãnh tình, lúc nói chuyện với ta cũng tỏ ra rất tôn trọng. Cuộc đời một nữ tử không cần cầu gì hơn điều này, Tri Mẫn rất thỏa mãn."
Nhiều lần vuốt lớp y phục, Từ Tri Mẫn im lặng hồi lâu, cố lấy tất cả dũng khí nói: "Bệ hạ biết không? Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài đã hết lòng cảm mến, tuy rằng sau đó mới biết được thân phận của bệ hạ nhưng chưa từng hối hận nửa phần. Đối với ta mà nói, bệ hạ là một vị đế vương khoan hồng nhân từ, ta một lòng muốn được làm bạn bên cạnh ngài, cũng mong trở thành tri kỷ sống chết bên nhau. Đáng lẽ ra bệ hạ không nên giận Phó đại nhân, mặc dù Phó đại nhân không nâng tay, ta cũng sẽ chủ động nhận lệnh thôi."
Mũi Sầm Duệ vô cùng chua xót, cố gắng cười: "Ngươi là một cô nương ngốc." Nói rồi, dòng lệ lặng lẽ rơi xuống...
Cảnh Viêm năm thứ hai, ngày mười tám tháng mười, nghi trượng hòa thân của Đức Ý công chúa khởi hành, người đưa dâu bên Cung quốc là Thượng Đô Hộ Chúc Bá Phù, còn sứ giả đón dâu chính là tướng quân Ô Ân ngày ấy bất mãn xuất đầu với Ngụy Trường Yên ở vườn săn. Người đưa đón hai bên đều là người trong quân, cho nên một đường hòa thân này vô cùng an toàn.
Hoàng đế bệ hạ dưỡng bệnh không lộ mặt đã lâu mà vào ngày công chúa xuất giá còn đích thân ra khỏi thành đưa tiễn mười dặm. Nhóm triều thần len lén quan sát bóng người hao gầy trên ngự liễn, đều thổn thức:
"Nghe nói Đức Ý công chúa vô cùng được bệ hạ sủng ái, bao năm nay bên nhau khi hoạn nạn, hôm nay phải cách biệt, đúng là câu chuyện Vương Tường và Nguyên Đế* thời cổ mà, đáng tiếc đáng tiếc.
*Vương Tường tự Chiêu Quân nên còn được gọi là Vương Chiêu Quân, được tuyển vào nội cung dưới thời vua Hán Nguyên Đế. Ở đây nhắc tới việc Hán Nguyên Đế gả Vương Chiêu Quân cho Thiền Vu Hung Nô, thiết lập bang giao giữa nhà Hán và Hung Nô.
"Này, từ lúc nào mà ngươi trở nên văn vẻ thế hả?"
"Người ta đang bị tình cảm của bệ hạ và công chúa làm cảm động mà! Chẳng lẽ ngươi không có tý cảm động nào sao?"
"... Không phải hôm trước ngươi mới cảm động vì câu chuyện yêu nhau lắm cắn nhau đau của bệ hạ và Thái Phó đại nhân hay sao?"
Tiễn Đức Ý công chúa đi, Sầm Duệ nhìn đội nghi thức khuất bóng mới thu hồi ánh mắt, lúc xoay người thì bỗng thấy trước mắt trắng xóa, cả người đổ sang một bên.
"Cẩn thận." Có một lực đạo đỡ lấy nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc