TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA

Làm sao Phó Tránh có thể để mẫu thân đại nhân đang hăng hái của mình xông vào hoàng cung cầu hôn với Sầm Duệ được, đành nói hai ba câu để tạm thời gác việc này sang một bên. Có điều từ hôm ấy trở đi, mỗi lần Phó Tránh từ nha môn về, lúc nào cũng thấy Phó phu nhân dùng ánh mắt trông mong nhìn mình. Nếu thấy hắn đi một mình về, là lập tức rút khăn tay thở dài, hận không thể vò nát cái khăn: "Ta xem A Duệ cũng không phải hoàn toàn không có ý với ngươi. Con à! Rốt cuộc ngươi đã gây ra chuyện thiên nộ nhân oán gì mà khiến nàng giận như vậy hả?!"
Hai ngày trước Sầm Duệ đã đưa A Dục về cung, Phó Tránh hoàn toàn không có cơ hội gặp Sầm Duệ nữa, hắn cũng nóng ruột nóng gan. Mỗi ngày ở Ngự Thư phòng nhìn Sầm Dục chấp bút tập viết theo mẫu, trước mắt lại hiện lên hình ảnh mấy năm trước Sầm Duệ cũng ngồi ở chỗ này. Khi đó nàng như con khỉ con thích nhảy nhót, hay động tay động chân, vậy mà lúc luyện chữ lại chuyên chú một cách khác thường, Phó Tránh lúc này có chút ghen tỵ với mình của khi đó, có thể danh chính ngôn thuận bên nàng sớm chiều.
Thái Phó đại nhân kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm phong phú đã biết cái gì gọi là tương tư dài ngắn.
"Cũng không phải chuyện lớn..." Phó Tránh nắm tay lại, đặt bên môi khụ một tiếng, tự giải vây cho mình: "Con làm vậy chỉ muốn tốt cho nàng thôi." Tuy rằng hiện thực có hơi chút...
Phó phu nhân thấy Phó Tránh ấp úng thì giận tím mặt, đập vào gáy hắn mắng: "Không phải chuyện lớn? Phụ tử các ngươi chẳng khác gì nhau cả, dù giết người phóng hỏa thì trong mắt các ngươi cũng không phải việc gì lớn a! Ta đã sớm nói là không thể cho cha ngươi kèm ngươi rồi mà, giờ nhìn đi, cái tính tự cho mình là đúng thành chân truyền rồi đấy! Ngươi tự nhìn cái bộ chết không biết hối cải này đi, đừng nói là tức phụ tương lai của ta, chính ta cũng phát hỏa!"
Phó thư đồng bưng trà lên nghe xong thì tái mặt, khắp thiên hạ này, người có thể áp chế đại nhân chắc cũng chỉ có phu nhân thôi, à không đúng, giờ thêm cả bệ hạ nữa. Nói tới mà phải nghĩ, không biết tới khi nào hắn được đổi giọng gọi bệ hạ là thiếu phu nhân nhỉ? Nghĩ mà kích động quá.
"Nếu ngươi đã làm chuyện có lỗi với nàng, thì mau đi xin lỗi đi!" Phó phu nhân nhìn Phó Tránh chết còn mạnh miệng thì tức muốn bể phổi.
Phó Tránh im lặng đón nhận trận giáo huấn cuồng phong mưa rào của Phó phu nhân xong mới nói: "Nàng bây giờ, không muốn gặp ai cả." Đã trốn cung hai tháng rồi...
Phó thư đồng ôm bàn hóng hớt, thêm mắm thêm muối nói: "Cũng không phải ạ, bệ... Thiếu phu nhân không phải thường xuyên gặp Ngụy công tử sao?" Lời còn chưa dứt đã nhận được ánh mắt rét lạnh của Phó Tránh, nuốt nuốt nước miếng tự giác lăn ra ngoài cửa.
"Vẫn là tiểu đồng tử biết nói chuyện." Phó phu nhân nghe ba chữ "thiếu phu nhân" mà vui vẻ ra mặt, nhưng nửa câu sau vào tai thì sắc mặt trầm xuống: "Ngụy công tử mà sao nghe cứ như rễ hành thế nhỉ?!"
Ngụy công tử không phải rễ hành a phu nhân, Phó thư đồng ở ngoài cửa ngẩng mặt nhìn trời, đó là tình địch của đại nhân đó ạ!
Ngày hôm sau, Phó phu nhân một đêm không ngủ ngon kịp cản đường Phó Tránh trước khi hắn vào triều, tức giận nói: "Dựa vào cái đầu gỗ sấm sét đánh không nứt này của ngươi thì không biết phải chờ tới bao giờ ta mới được ôm tôn tử nữa. Mặc kệ ngươi dùng cách gì, phải thay ta nhắn lời này cho con dâu."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Từ Tri Mẫn đã gả đi được hai tháng, Sầm Duệ mỏi mắt chờ mong cuối cùng cũng nhận được thư của nàng. Vừa nhìn thấy nét chữ thanh tú bên trên, lòng Sầm Duệ lại đau xót, hốc mắt cũng hơi nóng. Thư dùng giấy điệp rất dày, xưa nay Từ Tri Mẫn vẫn ít nói, nay có thể viết tường tận tình trạng bên kia của nàng thế này đã là rất khá, cũng khiến Sầm Duệ yên tâm rồi, vì xem nàng bút tích nhẹ nhàng, giữa những hàng chữ lộ ra an nhàn bình thản, rất khoan thai.
Sầm Duệ đọc đi đọc lại mấy lần, quý trọng gấp lại, theo thói quen tính đặt vào cái hộp trên đầu giường thì lúc này mới nhớ mình không ở trong Dưỡng Tâm Điện.
Lai Hỉ bưng canh đi vào, nhìn Sầm Duệ buồn bã, nói: "Bệ hạ, Tần Thị Trung lại tới lần nữa, thỉnh bệ hạ hồi triều."
"Ta ở đây bao lâu rồi?" Sầm Duệ không cự tuyệt lập tức giống lúc trước.
Lai Hỉ vừa thấy, lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Đã sắp ba tháng rồi, năm mới sắp tới rồi đấy ạ. Mặc dù Nghi Xuân cung này tốt, nhưng cũng không thể ấm áp như Dưỡng Tâm Điện được, không có lợi cho bệ hạ tĩnh dưỡng."
"Những lời này là Tần Anh dạy ngươi à." Sầm Duệ bưng bát uống một ngụm: "Còn ở đó không? Truyền hắn vào đi."
Tần Anh cũng đã nhiều ngày không Sầm Duệ rồi, lúc quỳ lễ liếc thấy nàng suy nhược nhưng tinh thần đã khá thì cũng thoáng an tâm: "Bệ hạ."
"Trong triều gần đây thế nào?"
"Thế lực của Vân Đình đã lớn không ít, một số quan viên ban đầu còn phụ thuộc vào Từ gia nay dần hướng về phía hắn, hai bên cũng có chút va chạm." Tần Anh suy nghĩ, bẩm báo chi tiết hơn: "Bên Từ tướng lại không có động tĩnh gì."
"Vân Đình này..." Sầm Duệ suy nghĩ nửa ngày mới tìm được chữ: "Không phải con chim tốt!"
"..." Trong lòng Tần đại nhân yên lặng khách sáo với hoàng đế bệ hạ, con chim hư phá hoại mùa màng này còn không phải ngài nuôi lớn sao: "Về phần Ngụy thị, trong ba tháng này Vệ Dương hầu tới quận Giang Ninh tuần sát binh mã hai lần, ở Kim Lăng còn xây nhà, làm như cố ý sẽ ở lại một thời gian."
"Kim Lăng vương mặc kệ mọi chuyện khiến mười vạn binh mã của quận Giang Ninh rời rạc không có nề nếp, có lẽ Ngụy Trường Yên muốn đi luyện binh." Sầm Duệ trầm ngâm một lát, gõ gõ lên mép giường: "Ngươi chọn người đáng tin đặt vào quận Giang Ninh đi."
Lông mi của Tần Anh khẽ nhúc nhích, lập tức đáp lời. Không biết Ngự Sử đài trình cái gì lên cho bệ hạ để bây giờ bệ hạ lại nổi lòng nghi ngờ Vệ Dương hầu.
Sầm Duệ nhìn hắn còn định nói, cười cười: "Ngươi đừng khuyên, ngày mai ta sẽ hồi cung."
Mọi chuyện trong cung vẫn như cũ, A Chiêu đã hồi cung trước cùng Sầm Dục, vừa thấy Sầm Duệ về thì dính như keo. Khi Sầm Duệ đang cùng nàng xem sách, Lai Hỉ bên ngoài thấp giọng nói họa sĩ của Viện Hoạ tới tham kiến Hoàng hậu nương nương.
Người vừa bước vào Sầm Duệ đã sửng sốt, người được gọi là họa sĩ không ngờ là huynh trưởng từng gặp một lần trong hôn lễ – Sầm Cẩn. Nàng vỗ gáy, trì độn nhớ trước đây Kim Lăng vương từng cố ý đi tìm nàng, nói tốt xấu gì Sầm Cẩn cũng là ca ca, nghèo túng như thế không phải là làm xấu mặt nàng sao, ý tứ là muốn thưởng cho hắn nhất quan bán chức để Sầm Cẩn có cơm ăn.
Quan chế trong triều rườm rà, hai năm qua Sầm Duệ đã có ý niệm muốn cắt giảm, sao có thể nuôi trắng một người vô công được. Lai Hỉ ở bên nghe xong, a một tiếng, nói "Không phải hai ngày trước Trương họa sĩ của Viện Hoạ mới ốm chết sao ạ?"
Nói tới đây, đây cũng là lần đầu tiên Sầm Duệ chính thức gặp mặt Sầm Cẩn. Lúc trước sở dĩ nàng không gặp Sầm Cẩn là để tránh xấu hổ như giờ phút này, cùng một cha sinh ra, một người là cửu ngũ chí tôn, một người là họa sĩ không có cả phẩm cấp...
"Bệ hạ." Sầm Cẩn vừa vào đã quỳ xuống.
Sầm Duệ lập tức nói: "Miễn lễ, ngồi đi."
Trong lúc vẽ tranh, không khí trong điện cực kỳ yên ắng, Sầm Duệ ngả người ngồi một bên an ủi A Chiêu liên tục kêu mệt, một bên bất động thanh sắc đánh giá Sầm Cẩn. Nhìn nửa ngày, lúc hắn rửa bút mới đánh mắt sang bức họa, cười nói: "Tranh này không kém phần nào với Từ Lập Thanh đâu."
Sầm Cẩn căng thẳng, khẩn trương nói: "Bệ hạ khen quá rồi."
Sầm Duệ nhìn hắn mặc lam bào cũ, trong thói đời nâng cao đạp thấp này, tuy nói là huyết mạch hoàng thất nhưng tới cùng thì vẫn là một thứ dân, sợ là ở Viện Hoạ cũng chịu không ít thiệt thòi: "Thế tử cũng thích vẽ, về sau sau giờ ngọ mỗi ngày đến dạy thế tử vẽ tranh đi."
Sầm Cẩn thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu nhìn Sầm Duệ, rồi lại thấp mặt: "Thần tuân chỉ."
A Chiêu kéo kéo tay áo Sầm Duệ, nhỏ giọng nói: "A Dục chưa từng nói muốn học vẽ mà..."
"Lắm miệng!" Sầm Duệ bịt miệng nàng lại, xấu hổ cười cười.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Bữa tối ở Lương Hoa Điện, Sầm Duệ ngồi cùng A Chiêu được một khắc rồi vẫn không thấy Sầm Dục đến. Lai Hỉ tới thư phòng một vòng, trên mặt lộ vẻ không yên, nói: "Thế tử... Hôm nay phạm lỗi, bị Thái Phó đại nhân phạt chép sách. Ý của Thái Phó đại nhân là chưa chép xong thì không được ăn cơm."
A Chiêu há hốc miệng, nhảy xuống ghế kêu la: "Thái Phó đại nhân hơi quá đáng rồi đấy, sao có thể không cho A Dục ăn cơm chứ?"
Đi được hai bước bị Sầm Duệ kéo lại, đẩy bát cơm ra trước mặt nàng: "Phạm lỗi thì phải bị phạt, Thái Phó không làm sai. Ngoan, ăn cơm đi." Trong lòng lại thầm nghĩ, không ăn một bữa thì sao, nhớ ngày đó mình còn bị đói mấy ngày, thiếu chút nữa là xuống đất gặp lão tử nhà mình rồi.
Cơm xong thì xem tấu chương, Sầm Duệ thấy thư phòng nhỏ bên kia vẫn đèn đuốc sáng trưng, không đành lòng, sai người đi chuẩn bị chút điểm tâm cho Sầm Dục.
Trong cung có thư phòng riêng chuyên dùng cho các hoàng tử hoàng nữ nhỏ tuổi, nhưng cách Dưỡng Tâm Điện khá xa, Sầm Duệ chỉ có mình Sầm Dục cần đọc sách, nên sai người sửa đông thiên điện Dưỡng Tâm thành thư phòng, tính ra thì bên đó cũng thuộc Noãn các của Phó Tránh, nay cho Sầm Dục vào học.
Đèn trong thư phòng nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp, Sầm Duệ đẩy cửa bước vào, vừa ngẩng mặt nên nhìn đã thấy choáng váng. Phó Tránh còn chưa xuất cung sao?!
Sầm Duệ đỡ tường không nói gì, lại phát hiện đôi thầy trò kia hình như không nhìn thấy mình, tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện hai người này dùng tư thế giống hệt nhau, chống má ngủ say. Vì thế, Sầm Duệ nhịn không được lại phải đỡ tường. Nghiêm khắc phạt chép bài đâu?! Đùa nàng đấy à?
Lai Hỉ ôm khay gỗ sơn nước muốn bước lên đánh thức Phó Tránh, Sầm Duệ ngăn lại, thở dài một hơi. Nàng đón lấy khay thức ăn, bảo hắn lui ra trước.
Lai Hỉ công công quay đầu nhìn bệ hạ nhẹ tay nhẹ chân đi qua, này này này, sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống một nhà ba người quá vậy!!!!
Sầm Duệ không muốn đánh thức Sầm Dục, còn nhỏ như vậy đã rơi vào tay Phó Tránh hắc tâm hắc mặt này cũng thật đáng thương. Nhưng nàng không nghĩ tới là, Phó Tránh cũng sẽ mệt mỏi ngủ gật đấy!
Đặt khay thức ăn sang một bên, Sầm Duệ quan sát Phó Tránh, nhìn đôi mắt hắn nhắm chặt, vẻ mặt mệt mỏi, hơi thở nặng nề, hình như thật sự đang ngủ. Sầm Duệ lưu ý động tĩnh của Phó Tránh, ngồi trước tiểu án cầm từng quyển sách lên, cẩn thận xếp lại gọn gàng. Lại có chút tâm tư nhỏ mà rút bút lông khỏi tay Sầm Dục, đặt vào trong đồ rửa bút, rửa sạch đi.
Làm xong tất cả, Sầm Duệ xoa xoa vai, nhìn Sầm Dục cuộn người thành một cục, đi lên lấy chăn nhẹ nhàng khoác lên người nó. Tiếp đó, Sầm Duệ lại lặng lẽ đứng dậy tìm thêm một cái chăn nhung, muốn khoác lên người Phó Tránh. Mu bàn tay vô tình chạm vào khuôn mặt của hắn, lạnh lẽo, gần như không có độ ấm. Trái tim Sầm Duệ co lại, nhìn sườn mặt của hắn phát ngốc.
Lông mi khép chặt bỗng nhiên chớp động, Sầm Duệ cả kinh lui từng bước nhỏ, khi buông tay thì ánh mắt lướt qua trang giấy trước mặt Phó Tránh, trên đó chỉ viết một câu "Duy tương chung dạ trường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển mi*."
*Chong mắt thức nhìn đêm, đáp đền những tủi lòng của nàng.
Sầm Duệ ngẩn người, đọc lại lần nữa, cuối cùng dở khóc dở cười. Đây là câu thơ do một vị thi nhân nổi tiếng của tiền triều viết vì thương nhớ vong thê. Còn Phó Tránh thì viết câu này để biểu đạt nhớ nàng hay là mong nàng sớm chết một chút đây?
Phó Tránh hơi mở mắt ra, đôi mắt đen như mực mông lung buồn ngủ, mơ hồ nhìn Sầm Duệ, bỗng nhiên như ôm con mèo mà ôm Sầm Duệ vào trong lòng, gối mặt lên vai nàng, lẩm bẩm nói: "A Duệ..."

Bình luận

Truyện đang đọc