TRẪM MANG THAI CON CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG

Sở Chiêu Du cọ tới cọ lui, không phải không muốn đổi đồ bảo vệ khác, y tắm rửa không cho người hầu hạ, quần áo cũng tự mặc, cố gắng không để bị sinh bệnh, cả hoàng cung chỉ có Triệu Kim biết y mang thai.

Chậm rì rì đi vào nội thất, Sở Chiêu Du khẩn trương ném quần áo ném lên giường, bắt đầu lục lọi áo lông chồn của y.

Đâu rồi?

Y thích cái áo này, bảo Tiết công công treo trong tủ.

Sở Chiêu Du tìm một vòng không được, quay đầu thấy quyển《 Đại Sở trị quốc luận 》y quăng đầu giường, Nhiếp chính vương tự mình viết, muốn y học thuộc không sót một chữ, còn muốn kiểm tra.

Hai ngàn chữ hùng hồn, Sở Chiêu Du học hai ngày, chưa tới mức thuộc làu làu, chí ít cũng đọc ra được.

Nhiếp chính vương văn thải trác tuyệt*, mưu lược hơn người, Sở Chiêu Du xem như thơ cổ mà học thuộc, không có gì không vui, chỉ là hơi kỳ lạ.

文采卓越(văn thải trác tuyệt): sắc thái và phong cách trang nhã, lộng lẫy và đẹp đẽ được thể hiện trong bài viết, nói lên một người giỏi văn.

Luôn cảm thấy hình như Nhiếp chính vương cố ý viết ra để dạy thai nhi!

Tưởng tượng như thế, tâm phản nghịch của Sở Chiêu Du nổi lên, Tiêu Hành hỏi y vài lần, y đều nói chưa học thuộc.

Nhiếp chính vương năm lần bảy lượt đến tẩm cung y mà hỏi, chuyên chọn buổi tối, Sở Chiêu Du nói chưa thuộc, hắn bèn dây dưa không đi, nói muốn tự mình giám sát, có mấy lần suýt nữa nghỉ ở Phúc Ninh Điện.

Coi trọng áng văn này như thế, đêm nay lại đến kiểm tra tiếp?

Không sai, từ khi Nhiếp chính vương cho mình áng văn này, hành vi bắt đầu kỳ quái, như giáo viên chủ nhiệm rỗi việc vậy.

Đây là mấu chốt, đêm nay y phải giải quyết nó.

Sở Chiêu Du vội vàng lại nhìn một lần, bảo đảm mình không quên.

“Còn chưa xong?” Tiêu Hành ở bên ngoài hỏi.

Sở Chiêu Du: “Xong rồi.”

Y không tìm thấy áo lông chồn, thấy trong góc có cái gối ủ tay, có thể cho hai tay vào sưởi ấm, vội vàng lấy ra, dùng để che bụng.

Sở Chiêu Du từ nội thất ra, ánh mát Tiêu Hành dừng ở cổ áo cùng cổ tay áo y, nơi đó thêu hải văn, dù là cách thêu hay chỉ thêu, giống cái trên người hắn như đúc.

Vật nhỏ mê mẩn áo bó tay, vừa hay Tiêu Hành cũng thích, kiểu long bào này, khiến cho Sở Chiêu Du thoạt nhìn càng thêm đĩnh bạt lưu loát, thanh thoát động lòng người, như một cây trúc, làm người muốn chặt ngang đem về gối đầu, lại muốn cẩn thận che chở mưa gió.

Tiêu Hành rất vừa ý long bào mới của Sở Chiêu Du, quyết định về sau đều dựa theo cái này.

Hắn liếc mắt nhìn gối ủ ấm trong tay Sở Chiêu Du, kinh ngạc: “Lạnh đến vậy à?”

Hắn nắm đầu ngón tay Sở Chiêu Du thăm dò, sắc mặt ghét bỏ: “Lần sau còn không kiềm chế mà ăn mãi một món, đừng nghĩ đến việc thấy nó trong cung lần thứ hai.”

Bóc sơn trà làm tay lạnh như băng, lạnh đến nỗi Tiêu Hành muốn đánh mông y.

Sở Chiêu Du nói ngay: “Không có lần sau, lần này tha trẫm đi.”

“Được rồi, đi dùng bữa.”

Tiêu Hành đưa Sở Chiêu Du tới Hi Ninh Điện dùng bữa, nơi này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có bàn bát tiên kia dùng tốt, nam mộc trống rỗng, bên trong dùng sứ làm ống dẫn nước, nước ấm chuyển động tuần hoàn giữ ấm đồ ăn.

Ưu điểm chính là bữa cơm này, muốn ăn bao lâu, thì ăn bấy lâu, không cần khác phải đổi bàn hâm lại đồ ăn.

Lần đầu tiên Nhiếp chính vương theo đuổi người ta, thủ đoạn trước mắt cũng không nhiều, chỉ biết gãi đúng chỗ ngứa, mời Sở Chiêu Du ăn cơm.

Sở Chiêu Du không nhịn được, Hồng Môn Yến cũng ăn rất ngon.

Không biết Nhiếp chính vương tìm đầu bếp ở đâu, biết nhiều món ăn lạ như vậy, chưa từng nghe qua.

Sở Chiêu Du nuốt nước miếng, thật sự không thể ăn, hôm nay quần áo mỏng, bụng đã hiện ra, ăn no căng nữa là không xong.

Sở Chiêu Du: “Trẫm hôm nay ăn uống không tốt, ngồi nhìn Nhiếp chính vương ăn là được.”

“Ánh mắt bệ hạ không nói như vậy.” Tiêu Hành bá đạo gắp đầy chén trước mặt Sở Chiêu Du, đặt dưới mí mắt Sở Chiêu Du.

Sở Chiêu Du hít mùi thịt kho Đông Pha*, cảm thấy nếu không ăn một miếng, nhãi con trong bụng sẽ làm loạn.

稻香红烧肉: coi trên mạng thì nôm na nó là thịt kho nguyên tảng, buộc bằng thân cây lúa, không biết tả sao.

Trẫm ăn một miếng trấn an nó.

Tiêu Hành lấy đũa cởi bỏ cọng rơm buộc thịt, thịt kho tàu béo mà không ngán, mùi hương tản ra, hương lúa tươi mát như có như không.

Trẫm ăn nửa miếng thôi á.

Một lát sau, Sở Chiêu Du nắm quần áo tỉnh lại, sao trẫm ăn được thế.

Y lau miệng, ngón tay dính một chút nước sốt, vừa định mở miệng, một cái khăn lông ấm áp đưa qua.

Sở Chiêu Du lau sạch miệng, vịn bàn đứng dậy, ôm gối ủ tay, xoay hai vòng: “Nhiếp chính vương, trẫm đọc thuộc lòng trị quốc luận cho ngươi nghe nhá.”

Không thể ngồi nữa, cần cách xa bàn đồ ăn này ra.

Sơn trà không thể ăn thay cơm, y càng ăn càng đói, tối nay ăn nhiều hơn mọi hôm một chén cơm.

“Ừm.” Tiêu Hành nghe Sở Chiêu Du đọc không sót một chữ, trong mắt mang theo ý cười.

Ăn no bắt đầu chủ động đọc thuộc lòng sách, muốn hắn kiểm tra hửm.

Sao trước kia hắn không biết làm thái phó của Sở Chiêu Du lại thú vị thế này?

Sở Chiêu Du đưa lưng về phía Nhiếp chính vương, trán chống vách tường chống lại sự mê hoặc của đồ ăn ngon, làm bộ hết sức chăm chú nhớ lại văn chương.

Ngẫm lại ý nghĩa sâu xa của trị quốc luận, đừng nghĩ đến đĩa gà nướng ngoài giòn trong mềm, cũng đừng nghĩ đến bánh mè nướng vừa to vừa tròn.

“…… Giảm ba phần thuế, vịt nướng sốt mật, không phải —— ui.” Sở Chiêu Du thấy phía sau ấm áp, quay người lại đụng vào Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành đánh rớt gối ôm giữa hai người, tiện tay ném đi.

Ánh mắt của Sở Chiêu Du ngừng lại nơi chiếc gối ôm vừa bay lộn vèo đi nơi khác, da đầu tê dại.

Y lui một bước, Tiêu Hành tiến một bước, chắn y trong góc tường.

“Bổn vương có chuyện muốn nói.”

Tiêu Hành thấy Sở Chiêu Du sắp chui vào góc tường giống chú chuột nhỏ, bất mãn ôm eo y.

Đêm nay dù không thể bộc bạch toàn bộ, cũng phải cho Sở Chiêu Du biết, sau này Tiêu Hành hắn muốn chiếm một nửa long sàng tại Phúc Ninh Điện.

Thân phận Nhiếp chính vương cũng có phần vướng bận, khiến cho hắn làm gì cũng có ý vị bức bách Sở Chiêu Du.

Sợ dọa Sở Chiêu Du, Tiêu Hành nghĩ tới nghĩ lui, định nói một nửa giấu một nửa, để Sở Chiêu Du tự nghĩ.

Hắn không muốn dùng quyền thế Nhiếp chính vương áp chế Sở Chiêu Du, đôi khi vật nhỏ căn bản không sợ hắn, cường công chỉ sợ bắn ngược, còn sẽ làm hắn bắn đi rất xa.

“Trước đây bổn vương nói không cho ngươi cưới vợ ……”

Nhiếp chính vương chọn một cái mở đầu như hạch.

Chỉ cần dùng giọng điệu đó nói một câu như vậy, Sở Chiêu Du đã biết hắn không thay đổi chủ ý.

Vậy hắn muốn nói gì?

Sở Chiêu Du đổ vỡ trong lòng, Nhiếp chính vương chặn y ở đây, là cảm thấy hắn có thể giải được cổ, ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay, muốn nhắc nhở y dừng phí công vô ích?

“Trẫm biết rồi.” Sở Chiêu Du đẩy Tiêu Hành ra.

Tiêu Hành chưa nói gì, Sở Chiêu Du đã muốn chạy, bản năng xem trọng con mồi và cảm giác khẩn trương khi ngả bài, khiến hắn phản xạ có điều kiện ôm chặt Sở Chiêu Du.

Thân thể dán vào nhau, trực giác Tiêu Hành cho thấy có chỗ không đúng.

Bụng Sở Chiêu Du phồng lên quá rõ, một người thật sự có thể chỉ béo bụng không béo mặt ư?

Tiêu Hành trực giác mình bỏ lỡ tin tức quan trọng gì, đang muốn kéo Sở Chiêu Du ra nhìn kỹ, bỗng nhiên nhạy bén cảm giác được có cái gì giật giật.

Không phải đồ vật gì, là bụng Sở Chiêu Du.

Sắc mặt Sở Chiêu Du trắng bệch, lần thứ hai thai động, nhất định phải trùng hợp cho ông bố Nhiếp chính vương ngươi biết hả?

Nhãi ranh!

Y cứng người, giả vờ như không có gì, lặng lẽ che tay giữa hai người.

Còn chưa che được bụng nhỏ, cổ tay đã bị nắm chặt.

Tiêu Hành duy trì tư thế gần sát, không rõ vui buồn hỏi: “Cái gì nhúc nhích vậy?”

Sở Chiêu Du: “Không có, ngươi nhầm ——”

Trong phút chốc y nghẹn lại, bởi vì Nhiếp chính vương đặt tay lên bụng y.

Sợ hãi nguy hiểm không rõ tới gần, khiến Sở Chiêu Du không biết sức từ đâu ra, nhanh chóng ngồi xổm, vùi đầu bảo vệ bụng mình.

“Đừng chạm vào!”. Truyện Mạt Thế

Ngữ khí Tiêu Hành vẫn rất tốt: “Bụng không thoải mái sao? Bổn vương bảo thái y đến xem?”

Hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm gáy Sở Chiêu Du, thấy y vừa nghe đến thái y, bỗng rụt hai tay vào. Hắn nhắm mắt hồi tưởng độ cong bụng, với vài lần buồn nôn của Sở Chiêu Du……

Nỗi lo Sở Chiêu Du mắc bệnh chậm rãi áp xuống, một loại suy đoán khác người và phẫn nộ dâng lên.

Sở Chiêu Du buồn buồn nói: “Không biết Nhiếp chính vương đã từng nghe qua một câu chuyện xưa. Trước đây có một đôi quân thần, hoàng đế trẻ tuổi thích động vật nhỏ, sợ bị đại thần nghiêm khắc phát hiện, một ngày hoàng đế chơi với thỏ con trong hoa viên, đại thần đi tới, hoàng đế sợ bị mắng là mê mất cả khôn, sợ quá nhét con thỏ vào ngực……”

Tiêu Hành ngắt lời y: “Ngươi muốn nói, trong ngực ngươi nhét con thỏ?”

Sở Chiêu Du xấu hổ lúng túng nhắm mắt, là một nhãi ranh ưa quấy rối.

“Kiên nhẫn của bổn vương có giới hạn, ngươi nói thật, nếu không ta gọi thái y.”

Sở Chiêu Du nhấp môi, chuyện mang thai Triệu Kim nói cho y đã đủ thẹn, y lại không mở miệng nói với người khác được, cha đứa bé cũng không được.

“Trẫm……” Sở Chiêu Du bất chấp tất cả, “Chính là như Nhiếp chính vương nghĩ.”

Tiêu Hành đau nứt đầu, hắn suy đoán từng câu từng chữ: “Ngươi cho rằng bổn vương nghĩ gì? Bệ hạ có thể mang thai?”

Sở Chiêu Du hận không thể che lại lỗ tai.

Đối phương yên lặng chứng tỏ suy đoán hoang đường của hắn, Nhiếp chính vương cảm thấy mình sắp điên rồi.

Sở Chiêu Du có thể mang thai? Sao nam lại có thể mang thai? Tiểu hoàng đế hắn nhìn mỗi ngày có thể mang thai?

Của ai?

Dính chưởng khi nào?

“Nếu bệ hạ không nói câu nào, đừng trách bổn vương bất kính, tự tìm chân tướng.”

Sở Chiêu Du vừa nghe Nhiếp chính vương muốn lột quần áo y, sợ tới mức mạnh mẽ gật đầu.

Tia hy vọng cuối cùng của Tiêu Hành cũng không còn, đôi mắt sung huyết, “Ai bắt nạt ngươi? Tần Phi Trần?”

Sở Chiêu Du vội vàng lắc đầu, khẩu khí của Nhiếp chính vương như muốn nghiền nát Tần Phi Trần, nồi này y cũng không dám cho Tần Phi Trần đội: “Không phải hắn, không có ai bắt nạt trẫm.”

Là do trẫm tự nguyện!

Sở Chiêu Du tự nguyện lấy thân nam nhi sinh con cho người khác! Buồn cười hắn đêm nay còn muốn bày tỏ chân tình.

Tiêu Hành giống như không biết nói chuyện, hắn giận dữ phẫn nộ không cam lòng, lại không biết phải làm gì.

Ngươi chậm một bước, có người nhanh chân đến trước, Sở Chiêu Du còn mang trong bụng một đứa trẻ dung hợp huyết mạch hai người.

Ngươi dù không cam lòng, cũng chỉ là một Nhiếp chính vương khác họ, nhiều lắm là hoàng thúc, thái phó, chịu đau đớn của Hợp Tâm Cổ, trước bảo vệ giang sơn cho Sở Chiêu Du, sau lại bảo vệ giang sơn cho con của y.

Chẳng sợ Sở Chiêu Du nói có người bắt nạt y, hắn đều có thể tìm lý do an ủi, biến tất cả giận dữ, không cam lòng, ý muốn chiếm hữu thành đau lòng, nói cho Sở Chiêu Du, bổn vương sẽ không bắt nạt ngươi.

Tiêu Hành như con thú bị nhốt, trong bóng tối không thấy gì thăm dò, vội tìm kiếm một lối thoát, thoát khỏi cục diện làm tim hắn tan vỡ đau đớn như bị đao cắt.

Thế là hắn quay lại đề tài mở đầu, như tìm được một nhánh rơm cứu mạng.

“Có phải bổn vương từng nói, tự tiện sinh con, hậu quả tự gánh?”

Uy hiếp của hắn qua tai Sở Chiêu Du chỉ là trò đùa sao? Tại sao còn sinh con cho nam nhân khác?

Hắn sẽ đau lòng cho ngươi như bổn vương sao?

Sở Chiêu Du giả chim cút, nghe thế, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Phải, ngươi từng nói, ngươi còn nói dù là con của trẫm, ngươi không thừa nhận, nó sẽ không được làm Thái Tử.”

Rõ ràng là mình chất vấn Sở Chiêu Du, Tiêu Hành lại á khẩu không trả lời được câu này của Sở Chiêu Du.

Chẳng lẽ bổn vương lại bá đạo cường quyền? Hiển nhiên không phải, người thượng vị chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện này.

Tiêu Hành nghĩ không thông, như gào lên: “Vậy ngươi còn dám?”

Sở Chiêu Du giương mắt nhìn hắn: “Bởi vì Nhiếp chính vương quá muộn. Ngôi vị hoàng đế ngươi muốn thì lấy đi, vốn dĩ trẫm cũng không muốn truyền đến thiên thu vạn đại.”

Một chữ “muộn” làm tâm Tiêu Hành run rẩy. Hắn đau điếng người, còn phải mang tội danh soán vị.

Mọi chuyện trên đời, sợ nhất chữ “muộn”.

“Ngươi cho rằng bổn vương đơn giản chỉ muốn ngôi vị hoàng đế thôi sao?” Tiêu Hành muốn buông lời hung ác, lại mang theo tình cảm day dứt, không bình tĩnh như Sở Chiêu Du được, nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra lời nào có thể khiến Sở Chiêu Du cảm nhận được nỗi đau* của hắn.

感同身受(cảm đồng thân thụ): nghĩa gốc là cảm kích trong lòng, hiện tại thêm một nghĩa là đích thân nhận lấy

Có lẽ có, nhưng lời đến bên miệng, Tiêu Hành không dám nghĩ, cũng không cho phép mình nghĩ, đành phải bỏ hết mấy câu nhu nhược* đi, khắc chế bảo Tiết công công đưa Sở Chiêu Du về.

模棱两可(mô lăng lưỡng khả): có nghĩa là không bày tỏ thái độ rõ ràng, hoặc không có một mệnh đề rõ ràng, và có thái độ mơ hồ đối với ưu nhược điểm của vấn đề

Sở Chiêu Du đỏ mắt, muốn thì muốn không muốn thì thôi, nhiều hơn trẫm cũng không có. Y xác nhận với Tiết công công: “Lục hẹn ngày mai đúng không.”

Tiết công công gật đầu, luôn cảm thấy cảm xúc của bệ hạ và Nhiếp chính vương không đúng.

……

Lão nhân nào đó tốn nửa tháng, chuyên tâm vừa đếm đậu phộng vừa thay hình đổi dạng bản thân, tránh bị nhận ra.

Khi ông cảm thấy được, cuối cùng vào 28 tháng hai hôm nay, tùy tiện vào kinh thành tụ tập đầy vương hầu tương tướng*.

王侯将相: dùng để chỉ những bậc quyền quý trong xã hội phong kiến được trọng vọng, giàu sang, quyền thế.

Vận khí không tồi, ông mới ăn xong cơm chiều, đã gặp được Nhiếp chính vương xuất cung, hơn nữa là đi một người.

Ông tức khắc vui vẻ* đụng vào, “Trong nhà có tiểu tức phụ mang thai không? Mẫu tử bùa bình an, phụ tử bùa bình an, mười văn tiền ba cái.”

Tiêu Hành không ngừng bước, mặt vô tình lướt qua lão nhân, vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm, thấy là lão nhân gia quen thuộc thì không đề phòng, ai ngờ vừa mở miệng đã chọc vào nỗi đau của hắn.

Lão nhân theo đuổi không bỏ: “Thật sự không có sao?”

“Không mua.” Tiêu Hành cười lạnh trong lòng, đời này làm sao hắn có con nối dõi, trừ phi Sở Chiêu Du có thể sinh.

Hắn dừng một chút, Sở Chiêu Du đúng là có thể sinh, chỉ là không sinh con của thôi!

Lão nhân dừng bước, suy tư tại chỗ, đầu tiên là khen khả năng cải trang giả dạng của mình, ánh mắt đại ngốc tử mắt như vậy cũng không nhìn ra.

Ông sờ râu giả, theo lý thuyết, nếu tiểu ngốc tử mang thai, trước mắt đã gần năm tháng, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nhắc tới phụ tử bình an, đại ngốc tử sắc mặt như thường, xem ra là không có tin mừng.

Lão nhân có thể toàn thân mà lui!

Sắc mặt Tiêu Hành lúc này không thể coi là bình thường, mà ngược lại vô cùng kém, không rõ vui buồn.

Mỗ thần y vui rạo rực chuẩn bị chuồn êm, kinh thành quá nhiều quan lớn quý nhân, không hợp với ông.

Đột nhiên dưới chân dẫm lên một tờ giấy, rơi xuống từ người Tiêu Hành.

Lão nhân nhặt lên, soi dưới đèn lồng khách điếm lướt qua mấy dòng, lập tức nhíu mày.

Cho là sửa phương thuốc lung tung sửa, ông sẽ không nhận ra đây là thuốc phòng nôn lúc mang thai sao!

“Còn nói không có, đây không phải là thuốc phòng nôn sao?”

Vừa dứt lời, người làm rơi đồ mặt lạnh như sương xuất hiện ở trước mặt ông, đoạt lại phương thuốc, tiêu hủy.

Lão nhân: “……” Sao khó ở vậy?

Ông định nói hai câu, nháy mắt, người bên cạnh đã không còn.

“Ha, đại ngốc tử còn giấu kỹ thế.”

Tiêu Hành nắm phương thuốc tàn tạ trong tay, cười lạnh tự giễu.

Uổng công hắn mang theo phương thuốc giải cổ Sở Chiêu Du viết xem như bùa hộ mệnh, không phải hắn xem trọng mạng sống, mà vì đây là Sở Chiêu Du viết.

Hắn không tìm thái y xem qua, buộc mình tin tưởng Sở Chiêu Du.

Kết quả thì sao, thì ra là cách hay phòng nôn!

Tiêu Hành không khỏi nghĩ, Sở Chiêu Du ngoài miệng không thèm để ý ngôi vị hoàng đế, trong lòng có phải đang hy vọng hắn đừng cản trở con đường tự mình chấp chính của y?

“Liên hệ ám vệ theo dõi Tần Phi Trần, lập tức bắt hắn về gặp thấy bổn vương.”

Bình luận

Truyện đang đọc