TRẪM MANG THAI CON CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG

Sở Chiêu Du đến gần kinh phật trên bàn, cầm được một chồng dày trong tay.

Y tháo phật châu trên cổ tay, “Nhiếp chính vương, có phải trẫm nên giao cái này cho ngươi không?”

Tiêu Hành khẩn trương: “Từ khi chín tuổi ta đã ở trên núi, cảm thấy Phật môn nuôi con rất tốt, chỉ là chép để cầu phúc, hy vọng phụ tử các ngươi bình an.”

Sở Chiêu Du vươn tay: “Ồ.”

Tiêu Hành đeo lại phật châu cho y, khổ đại cừu thâm*: “Phượng Tinh Châu nhiều lần phá giới, ta chỉ có hơn chứ không kém.”

*苦大仇深: mô tả sự đau khổ bị bóc lột và áp bức, và có lòng căm thù lớn

Nhiếp chính vương nhân cơ hội bán thảm: “Đôi khi ăn chay ăn lâu sẽ nghĩ không thông.”

Muốn ăn thịt.

Sở Chiêu Du gợi khóe môi: “Ngươi dọa trẫm đúng không?”

Nhiếp chính vương do dự nửa ngày, “Ừm” một tiếng.

Sở Chiêu Du cười ôm vai hắn, chôn mặt trên vai hắn: “Nhịn không được ngươi có thể làm bậy mà.”

Nhiếp chính vương: “Thôi, ta còn nhịn được.”

Ai dám động thủ với một hoàng đế đang mang thai hơn sáu tháng chứ, thần y là người đầu tiên tới phá cửa.

Chỉ có thể mơ mộng một chút, nghĩ về sinh hoạt bốn tháng sau.

Sở Chiêu Du chớp mắt, Nhiếp chính vương nhịn thành hòa thượng, người mệt không phải là y sao? Y âm thầm duỗi tay bắt lấy Nhiếp chính vương, đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên khàn khàn, Sở Chiêu Du yên lặng chờ hai giây.

Hừm…… Nhiếp chính vương còn lâu mới xuất gia.

Trẫm yên tâm rồi.

Không thể ngồi trên đùi được, Sở Chiêu Du nhảy nhanh xuống, cầm lấy một cây bút, chấm chấm mực, đưa cho Nhiếp chính vương: “Ngài tiếp tục đi.”

Tiêu Hành nhìn chằm chằm cổ tay lộ ra của Sở Chiêu Du, tinh tế như tuyết trắng, mang khí chất đa tình uyển chuyển, đẹp hơn tất cả mọi người hắn từng gặp ở gánh hát năm đó.

Ngày nào Sở Chiêu Du cũng khoe khoang mình có thể nổi tiếng khắp Đại Sở, văn nhân thương khách vung tiền như rác, không phải là do y tự biên tự diễn.

Nhiếp chính vương chế trụ cổ tay của y: “Làm chuyện xấu còn muốn trốn hửm?”

Sở Chiêu Du biến sắc: “Thần y nói không được.”

“Chiêu Chiêu.” Tiêu Hành kéo người qua, không cho thương lượng nói, “Dùng tay.”

Sở Chiêu Du muốn rụt tay về, thanh âm như bọc một lớp kẹo bông, kéo ra là sợi đường trắng muốt, y cũng không ý thức được mình khiến Nhiếp chính vương muốn nuốt hết y vào bụng đến nhường nào: “Cầm thú, trên tay trẫm còn đeo phật châu đó.”

Nhiếp chính vương: “Kệ nó.”

Sở Chiêu Du thở phì phì dùng sức rút tay về, tháo phật châu đè lên kinh phật, lại đặt tay vào lòng bàn tay Nhiếp chính vương.

Loại cầm thú như Nhiếp chính vương, đến kiếp sau sau nữa cũng không làm hoà thượng được.

……

Lương Châu.

Địch Yến đột nhiên nhận được bồ câu đưa thư từ kinh thành, trong thư nói, Nhiếp chính vương cầm tù hoàng đế, bệ hạ nhiều ngày không thượng triều, đêm nọ bị hại bỏ mình.

Sắc mặt Địch Yến trắng nhợt, thư rơi từ kẽ tay xuống, lại bị nhặt lên, đọc từng câu từng chữ.

Tin tức đến từ bạn cũ trong cung của nàng, không cha không mẹ, không chọn xuất cung, ở lại làm một ma ma.

Nàng xuất cung ôm hận trong lòng, nói với bạn tốt, nếu như không có chuyện lớn, đừng dùng bồ câu đưa thư liên lạc với nàng, nàng không muốn biết chuyện trong cung.

Mười mấy năm trôi qua, bạn tốt đã cáo bệnh rời cung, không biết tu dưỡng ở đâu, Địch Yến thậm chí quên mất giao hẹn này, hôm nay lại nhận được tin Chiêu Du bị ngộ hại.

Sắc mặt nàng trắng bệch, con gái nhỏ bên người hỏi liên tục mấy lần “Mẫu thân sao vậy”.

“Không phải Triệu Thành ở kinh thành sao? Sao lại như thế?” Địch Yến nhớ thư trượng phu gửi cho nàng, nói mình đã bị lộ thân phận, đang ở trong kinh báo cáo công tác, cháu trai ngoại giữ hắn lại mấy hôm, vài ngày nữa mới cho về.

Còn nói Nhiếp chính vương giảng hoà với bệ hạ, quân thần hoà thuận vui vẻ, tiếp nhận việc bệ hạ mang thai, đảm bảo không soán vị.

Địch Yến lúc ấy khó hiểu, ánh mắt Nhiếp chính vương nhìn Sở Chiêu Du, sâu không thấy đáy, cho thấy không muốn làm thần tử bình thường.

Bây giờ nghĩ lại chắc chắn là Tiêu Hành bên ngoài thoả hiệp lừa Triệu Thành, rốt cuộc hắn vẫn dã tâm bừng bừng.

Địch Yến nhanh chóng sắp xếp công việc ở phủ Lương Châu, kiểm kê nhân thủ, nàng muốn lập tức vào kinh.

Nếu là thật, khởi binh không nổi là chuyện của Triệu Thành, dù nàng liều mạng già này, cũng phải giết Nhiếp chính vương báo thù cho cháu trai ngoại.

Địch Yến mới ra khỏi thành không bao lâu, liền gặp được Triệu Thành trở về từ kinh thành.

Triệu Thành thấy vợ vội vội vàng vàng, suýt nữa nước mắt lưng tròng, cho là nàng đến đón mình, kết quả người ta không nhìn thấy, lướt qua hắn luôn.

Triệu Thành sửng sốt, vội vàng đuổi theo: “Làm sao vậy?”

Địch Yến đưa thư cho Triệu Thành xem: “Ngươi nhìn xem sau khi ngươi đi, Tiêu Hành làm cái gì?!”

Triệu Thành không yên lòng, nhận thư xem, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo là nhíu mày: “Không đúng, Nhiếp chính vương sẽ không cầm tù bệ hạ, hắn không dám.”

Nếu tin tức cầm tù là giả, vậy đoạn sau nói Sở Chiêu Du bị ngộ hại, thật giả còn chờ khảo chứng.

Địch Yến: “Ai nói hắn không dám! Ngươi mắt mù nhưng ta thì không, ta tận mắt thấy hắn uy hiếp Chiêu Du phế cha lập con, ta không nên trở về……”

Triệu Thành vội vàng kéo Địch Yến sang một bên, lời ít ý nhiều nói: “Đứa bé là của Nhiếp chính vương.”

“Ta quan tâm Tiêu Hành hắn có con hay không! Ngươi buông ra…… Khoan đã, ngươi nói đứa bé trong bụng ai là của Nhiếp chính vương?”

Triệu Thành im lặng nhìn nàng.

Địch Yến sửng sốt một lúc lâu, nổi giận: “Được lắm, ta biết ngay tên tra nam kia là hắn mà.”

Ý muốn vào kinh của Địch Yến càng thêm bức thiết.

Triệu Thành mạnh mẽ kéo nàng về: “Đừng gấp, quan hệ giữa bệ hạ và Nhiếp chính vương nhạy cảm, bên này ngươi quýnh lên, cẩn thận bị người lợi dụng. Ta còn bảo Triệu Kim ở kinh thành chờ tin tức mà, có việc hắn nhất định sẽ phái người thông tri.”

“Ta không vội, ta vào kinh xem.”

“Ngươi nóng nảy quá đấy, chúng ta về uống trà đi nào.” Triệu Thành nửa kéo nửa ôm Địch Yến về. Không nói đến tin giả chết người, tình cảm Nhiếp chính vương dành cho bệ hạ hắn đã nhìn rõ, không thì cũng không dám rời kinh. Nếu bệ hạ thật sự có chuyện gì, người cuống chính là Nhiếp chính vương, bọn họ mà mạo muội chỉ thêm phiền.

Địch Yến thanh tỉnh lại, đúng rồi, bạn tốt của nàng đã xuất cung, nếu Chiêu Du bị ám sát, để trấn an Lương Châu, Tiêu Hành cũng sẽ giấu diếm, làm sao người ngoài biết được?

Nhưng mà sao cha đứa bé lại là Nhiếp chính vương!

Nàng nhớ hình dáng tên tra nam Sở Chiêu Du miêu tả, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của y khi đấy rõ ràng là kiểu vô căn cứ.

“Bệ hạ bảo muốn xin lỗi ngươi, không phải y cố ý gạt ngươi.”

Địch Yến: “Chắc chắn y không cố ý, chỉ là không dám nói. Sao Chiêu Du mệnh khổ như vậy, bị Nhiếp chính vương cưỡng bách, y sợ mất mặt, khổ cũng chỉ có thể giấu trong lòng……”

Trong lòng dì lại não bổ ra đủ loại quá khứ bi thảm của bù nhìn.

Triệu Thành nhịn không được, nói: “Nghe nói là cháu trai ngoại ngươi động thủ trước.”

“Không thể nào, cháu trai ngoại ta năm ngoái mới mười chín! Nhiếp chính vương mặt người dạ thú, mới mười chín đã làm y mang thai!”

“Mấy năm trước Triệu Kim còn chưa đến mười chín, ngươi đã thu xếp làm mai cho hắn.”

“Không giống! Với lại bây giờ Triệu Kim cũng chưa thành thân!” Địch Yến đau lòng, dù trong lòng biết kết quả này là việc đáng vui mừng, nhưng vẫn không nhịn được bẻ cổ tay, Nhiếp chính vương năm nay 28! Không cưới được vợ, trâu già gặm cỏ non!

Triệu Thành cảm thấy không nói với Địch Yến trong thư là quyết định vô cùng sáng suốt, nếu không hắn còn chưa tới Lương Châu, có khi Địch Yến đã giết đến kinh thành cũng nên.

Không phải không thể đi, chỉ là lo nàng không màng sống chết mà lên đường, có khi trên đường xảy ra chuyện.

Sức ngựa kém bồ câu đưa thư, qua hai ngày, Tiêu Thất mới đến Lương Châu, nói với Địch Yến, bệ hạ mạnh khỏe, Triệu phu nhân nếu nhớ cháu trai ngoại, lúc nào cũng có thể đến kinh thành thăm.

Địch Yến: “Chờ một lát, ta đi ngay.” Tìm cái bao tải chắc chắc đã.

Triệu Thành: “Ngươi không được đi.” Hắn vừa trở về, vợ lại phải đi, một năm nay chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, Địch Yến mà đi lại muốn ở đến tết.

Cuối cùng Địch Yến vẫn bị Triệu Thành thuyết phục, chờ em bé sinh ra rồi đi.

……

Cuối tháng tư, kinh thành mưa nhỏ, vào tháng năm, ánh nắng ấm áp, kinh thành rực rỡ hẳn lên, lá liễu xanh mướt, phủ lên tường đỏ hoàng cung.

Cành khoai lang gieo xuống mọc tốt, mùi máu đã tiêu hết, xanh mướt một mảng.

Vùng duyên hải truyền đến tin tức tốt, có người mang về bắp và khoai tây. Sở Chiêu Du thiết lập Tư Nông cục ở vùng duyên hải, phái chuyên gia phụ trách, đồ nhận được phải kiểm tra cẩn thận, trứng sâu thiêu thân gì đốt hết, lại chia cây ra mấy nơi trồng, tỉ mỉ đào tạo, hạt giống mấy năm trước toàn bộ dùng cho gieo trồng.

Tin tức này truyền đi, Dương Châu lại chậm chạp không có tin tức.

Thời gian trôi qua lâu, người được phái đi tìm Tiêu Man lăn lộn nhiều nơi, mới biết được đại khái, mười năm trước, Tiêu Man bị bệnh, đại phu kê thuốc giá cao, tuy có tiền để dành, lại sợ mua thuốc hết mất không còn gì, dứt khoát không chữa.

Lúc này nàng diễn xướng đủ rồi, tiếc nuối duy nhất chỉ có Tiêu Hành. Vì thế nhờ người giao hết tiền tiết kiệm cho Đinh phủ, từ đây không rõ tung tích.

“Sau nàng rời gánh hát, chắc là tìm chỗ chờ chết.” Người biết chuyện nói một cách không chắc chắn.

Theo khẩu cung của người Đinh phủ, Tiêu Man đưa đến một cái rương nặng trĩu, giá trị không dưới năm trăm lượng, có tiền lại không chữa bệnh, chắc là muốn chuộc tội.

Tiêu Hành mở rương, lấy ra tờ giấy xưa cũ, hắn đã xem qua một lần, mặt trên chỉ có sáu chữ —— Nguyện quân bình an, Tiêu Man.

Tiêu Hành cười, dù tới cuối cùng, phương thức chuộc tội của nương hắn cũng không phải là đi đến gặp hắn, thậm chí không dám gọi một tiếng con trai.

“Chủ tử, còn tìm nữa không?”

Tiêu Hành: “Không cần.”

Nếu Tiêu Man còn sống, làm sao không biết Nhiếp chính vương hiện tại tên là Tiêu Hành.

Tiêu Man bảo hắn đừng đi tìm nàng, cứ như vậy đi, chừa chút hy vọng ít ỏi, đỡ hơn phải thấy một bộ xương trắng.

Sở Chiêu Du biết Tiêu Hành đau khổ, y nhớ ra khi mình mới gặp Nhiếp chính vương, hát cho hắn nghe “Trên đời chỉ có mẹ tốt”, sau khi Tiêu Hành biến ngốc, đáy lòng bài xích hát hí khúc, lại không bài xích mẫu thân, có thể thấy được ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng người này, vẫn xem Tiêu Man như mẫu thân.

Nhiếp chính vương chính là người như vậy, hắn có thể nhẫn nhịn Sở Chiêu Du rất nhiều chuyện, cũng có thể nhẫn nhịn Tiêu Man, huống chi bọn họ không phải mẫu tử xa lạ, mà từng ở chung chín năm, trước khi Tiêu Man quyết định đưa con cho người khác, đối xử với con cũng không tệ.

Ai tốt với Nhiếp chính vương một phần, sẽ được báo đáp vạn phần. Sở Chiêu Du tốt với hắn nhất, thuần túy nhất, hắn một lòng với y, dần dần trầm luân, cuối cùng không để ý ý muốn ban đầu, hắn thích Sở Chiêu Du, không chỉ là vì y đã từng cứu hắn.

Sở Chiêu Du nhớ lại hai lần mình muốn rời khỏi Nhiếp chính vương, đi địa cung, đi Long Uy sơn trốn tránh, cảm thấy thật hổ thẹn.

Sau này y không đi đâu hết, ở yên nơi đây, cho Nhiếp chính vương một gia đình.

……

Tháng sáu, Sở Chiêu Du nghe nói khoai lang sinh trưởng rất tốt, đào lên có thân củ nhỏ, vài lần muốn tự đi xem khoai lang gần chỗ mình nhất, bị Nhiếp chính vương nghiêm khắc ngăn cản, thậm chí đám khoai lang trưởng thành này, Sở Chiêu Du đừng hòng ăn miếng nào.

Sở Chiêu Du ôm một trái dưa hấu lớn, chống bụng mình, xúc từng muỗng từng muỗng, “Trước khi trẫm ăn xong dưa hấu, không muốn nói chuyện với ngươi.”

Cực cực khổ khổ tìm khoai lang, lông cũng không cho xem.

Tiêu Hành: “Hôm nay ngươi không được ăn nữa.”

Đây đã là lần thứ hai thấy Sở Chiêu Du ôm dưa hấu lớn, không phải cùng một trái.

Nhiếp chính vương nhớ tới nỗi sợ hãi bị sơn trà chi phối.

Sở Chiêu Du không thể tin được: “Ý của Nhiếp chính vương là, hôm nay không muốn nói chuyện với trẫm?”

Bụng trẫm sắp to như dưa hấu rồi, ngươi lại muốn chiến tranh lạnh, hừm.

Nhiếp chính vương nhéo mặt y: “Ngươi xem lại lương tâm mình đi, ý ta là như vậy sao?”

Sở Chiêu Du: “Ta muốn ăn.”

Nhiếp chính vương: “Không cho ngươi ăn khoai lang là có nguyên nhân, ngươi ăn ít một miếng, sẽ thêm một rễ cây có thể nảy mầm, sang năm có thể mọc thêm mười cân.”

Sở Chiêu Du: “Vậy trẫm để dành sang năm ăn, năm nay ăn dưa hấu tạm.”

Nhiếp chính vương không muốn nói chuyện, còn tịch thu dưa hấu.

Lông mày hắn sắc lẹm: “Ta thu thì thu, ngươi dám nhéo bụng mình thử xem!”

Sở Chiêu Du có một chiêu rất rất đáng giận, tự y giận người ta, bị Nhiếp chính vương yêu cầu không cho làm gì, sẽ ra vẻ giận dỗi bắt nạt nhãi con.

Nhiếp chính vương không hiểu Sở Chiêu Du đang bắt nạt ai, bắt nạt nhãi con không thành vấn đề, nhưng không thể nhéo bụng mình.

Hắn suy nghĩ cẩn thận, bổn vương mới là người bị đổi cách bắt nạt.

Sở Chiêu Du đang muốn trêu đùa Nhiếp chính vương, thân vệ đưa đến một phong thư Lục Cảnh Hoán gửi tới.

Y búng ngón tay vào thư, linh cảm bên trong là Lục Cảnh Hoán kể khổ.

Vừa mở ra, quả nhiên, Lục Cảnh Hoán khổ đại cừu thâm nói, Phượng Tinh Châu gần đây hơi kỳ quặc, vô lý nói hắn học sách lược trị quốc ở Đại Sở, muốn hắn tự xử lý chính sự.

Nếu học nghệ không tinh muốn mời quốc sư rời núi hỗ trợ, phải trả một cái giá thật đắt.

Sở Chiêu Du bình tĩnh gấp thư lại.

Đây là một bức thư không thể cho Nhiếp chính vương xem.

Mấy tháng nay Nhiếp chính vương rất chăm chỉ, không dám mệt đến Sở Chiêu Du, càng gần tám tháng càng chăm chỉ, dường như tinh lực không xài hết.

Lúc Sở Chiêu Du lấy giấy viết thư, Tiêu Hành lướt nhanh qua, sợ Lục Cảnh Hoán rủ Sở Chiêu Du ra ngoài chơi mấy năm.

Rất tốt, Lục Cảnh Hoán rất bận, không rảnh nghĩ lung tung.

Rất bận…… Nhiếp chính vương bỗng nhiên nhíu mày, nhớ tới thời gian mình từng bãi triều, Sở Chiêu Du đem theo tấu chương đến cửa cầu hắn, thái độ rất tốt.

Vì thế hắn nói: “Nếu hắn đã học xử lý chính sự, ngươi cũng nên làm.”

“A?” Sở Chiêu Du cảm thấy ngay lúc này Nhiếp chính vương đưa ra yêu cầu vô cùng dụng tâm hiểm ác.

“Ngươi ngoan một chút, ta sẽ giúp ngươi.” Tính ra Tiêu Hành lại kém Phượng Tinh Châu, chỉ dám đưa ra một yêu cầu nhỏ.

Đến khi Sở Chiêu Du sinh con, hắn có thể yêu cầu thứ khác.

Như là trước khi phê tấu chương, nghe một vở diễn trước.

Sở Chiêu Du chân thực nhận ra rằng đây là một nhược điểm lâu dài, y nghĩ nghĩ nói: “Vậy trẫm tự phê, mất ăn mất ngủ, suốt đêm suốt đêm, bụng đói òng ọc ——”

Tiêu Hành nắm miệng y: “Đủ rồi.”

Hắn phê tấu chương còn không được hửm.

Tháng bảy, Địch Yến từ Lương Châu vào kinh thành.

Vừa đến đã gọi cái tên Nhiếp chính vương dám ủn mất cải trắng nhà nàng đi phê bình, nói chuyện đàng hoàng về cái khổ của Sở Chiêu Du.

Mắng mắng, Địch Yến bỗng nhiên không muốn mắng nữa.

Da mặt Nhiếp chính vương quá dày, gần đây căng thẳng chuyện Sở Chiêu Du, bị mắng lại không căng thẳng nữa, Địch Yến dù gì cũng từng sinh hai đứa nhỏ, hiểu nhiều hơn hai nam nhân, bị mắng lại có cảm giác an tâm quỷ dị.

Địch Yến: “Chắc là ngươi đang căng thẳng.”

Thần y nói từ bây giờ đến tháng tám lúc nào cũng có thể sinh, Tiêu Hành nửa đêm phải tỉnh ba bốn lần, xem tình huống của Sở Chiêu Du.

Hắn bỏ số tiền lớn mời thần y đến Phúc Ninh Điện ở, bị thần y từ chối, chỉ có thể chọn một thái y và bà vú đáng tin cậy, túc trực ở bên ngoài Phúc Ninh Điện, chờ sẵn.

Sở Chiêu Du hơi ưu sầu, muốn thần y kê cho Nhiếp chính vương một chút thuốc an thần, để buổi tối hắn ngủ ngon một chút.

Nhiếp chính vương đối mặt với chén thuốc Sở Chiêu Du bưng, biểu tình không khác chén độc dược lần trước (lần ẻm dụ uống thuốc giải mà bảo thuốc độc á): “Vậy nửa đêm ngươi đau bụng ta không phát hiện phải làm sao!”

“Không có đâu, trẫm thương lượng với nhãi con rồi, sinh ban ngày.” Sở Chiêu Du nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Nhiếp chính vương: “……” Hắn cũng không ngốc.

Tiêu Hành dưới ánh mắt chỉ trích của bệ hạ, hất đổ chén thuốc, “Tốt nhất là ngươi sinh ban ngày.”

Bằng không Sở Chiêu Du nói hươu nói vượn, chờ sinh con ra, thế nào hắn cũng phải “dạy dỗ” một trận đàng hoàng.

Giờ Tý, Sở Chiêu Du giống vài lần trước, quen cửa quen nẻo nhỏ giọng đánh thức người bên cạnh: “Nhiếp chính vương, trẫm muốn uống rượu.”

Đối với Sở Chiêu Du thường đưa ra yêu cầu vô lý lúc nửa đêm, Tiêu Hành đầy kinh nghiệm: “Không được, ngoan, nhịn một chút, sữa đậu nành, nước lê, mì nước quẩy xoắn…… Kẹo hồ lô thì có thể suy xét.”

Tất cả đều là đồ Sở Chiêu Du từng đòi lúc tâm huyết dâng trào, đối diện cặp mắt hắc bạch phân minh đang tận lực khát cầu kia, chỉ cần có thể ăn, Sở Chiêu Du muốn uống nước tắm, Nhiếp chính vương cũng không thể nói không.

Sở Chiêu Du kiên trì lạ thường: “Không, trẫm muốn uống rượu thêm can đảm.”

“Không được.”

Tiêu Hành đối diện với y, bỗng nhiên ý thức được điều gì, đầu óc trống rỗng ba giây: “Đau không?”

Bình luận

Truyện đang đọc