TRẬN CHIẾN TÌNH YÊU

Đến khách sạn, việc thứ nhất chính là chia phòng. Hai phòng đôi, phải xếp thế nào đây?

“Tôi với YunHo một phòng.” JaeJoong cầm lấy một chiếc chìa khoá.

“Vậy tôi và JunSu…” YooChun còn chưa nói xong đã bị JunSu cắt ngang, “Khoan đã.”

Ba đôi mắt quay sang nhìn JunSu.

JunSu do dự một chút, “Để tớ với JaeJoong một phòng.” Không muốn JaeJoong ở cùng phòng với YunHo, càng không muốn JaeJoong ở cùng YooChun, cho nên chỉ còn phương án cuối cùng, mình ở với JaeJoong.

Ngoài dự đoán của mọi người, JaeJoong lại nhún vai tỏ vẻ không sao hết. Thực ra trong lòng cậu đã sớm tính toán, đợi đến tối muộn sẽ đổi phòng với YooChun là được, chắc chắn cậu ta sẽ không phản đối.

Đem hành lý đơn giản sắp xếp xong, bốn người thay quần áo đi chơi.

Địa điểm thứ nhất, bãi biển.

Bốn chàng đẹp trai, mỗi người có một vẻ hấp dẫn khác nhau đồng thời xuất hiện trên bờ biển, lập tức trở thành trung tâm thu hút mọi ánh mắt. Tuy đã đeo kính râm, nhưng trong mắt JaeJoong và YooChun vẫn không giấu nổi vẻ đắc ý.

Nếu ra biển, hầu hết mọi người đều chọn bơi, nhưng JaeJoong lại thấy hứng thú với việc cưỡi môtô nước hơn. JunSu vốn thích sự kích thích cũng không hẹn mà cùng chọn nó. YunHo muốn lặn biển. Mà YooChun thì tạm thời tìm cái ô che nắng, nói phải thưởng thức cảnh biển đẹp trước đã.

JaeJoong phóng ánh mắt khắp bãi biển thưởng thức mỹ nữ mặc bikini, lại quay qua nhìn vẻ mặt không lấy gì làm thoải mái của JunSu, cuối cùng là vì vẻ ngớ ngẩn khó thấy của YooChun mà cuời trộm. Lúc quay đầu lại, YunHo đã trang bị đầy đủ xong, chuẩn bị đi lặn rồi.

Cùng người yêu tay trong tay lặn xuống biển, ngắm những đàn cá màu cùng những rặng san hô rực rỡ, quả thực rất lãng mạn. Nhưng JaeJoong có chút không thích bộ đồ lặn cồng kềnh kia.

Do dự một lát, cuối cùng tính ham chơi trời sinh chiếm thượng phong, JaeJoong vẫn quyết định đi thuê môtô nước để cưỡi.

Điều khiển môtô ở trên mặt nước đạp gió rẽ sóng quả thực mang đến khoái cảm thật đặc biệt. Cảm giác được tung hoành khắp nơi, nhanh chậm tuỳ ý, gió biển ùa vào mặt mang theo vị mặn nhưng đầy tươi mát, dưới chân sóng tung đầy những bọt trắng xoá, khiến tâm trí hoàn toàn rúng động, cảm giác tuyệt vời đến mức không thể diễn tả bằng lời, người chưa từng trải nghiệm qua không thể nào cảm nhận được.

Cũng như hiện tại, JaeJoong hưng phấn đến mức muốn hét to.

“Á!” JaeJoong hét thật, nhưng không phải vì phấn khích quá độ, mà do khẩn trương quá độ.  Một chiếc môtô nước hướng đối diện đang phóng thẳng về phía cậu. Chẳng lẽ trên mặt biển rộng lớn lại xảy ra tai nạn ‘đâm xe’?

“Tránh qua đi!” JaeJoong lúng túng chuyển hướng xe sang bên phải.

“Á!” Đằng sau vang lên một tiếng thét chói tai.

JaeJoong quay đầu lại, chỉ thấy môtô của JunSu, chắc hẳn JunSu theo sau cậu nhưng vì cậu ngoặt gấp nên cũng phải rẽ theo, rồi nhất thời không giữ nổi trọng tâm mà ngã xuống nước.

“Ơ?” JaeJoong vội vàng dừng lại, cẩn thận tìm kiếm thân ảnh của JunSu.

Chắc cậu ta cũng biết bơi, JaeJoong nghĩ, nhưng mặt nước vẫn không có xáo động gì.

Đợi 5 giây, JaeJoong quyết định nhảy xuống nước tìm.

Vào khoảnh khắc nhảy khỏi môtô lao xuống nước, JaeJoong thoáng trông thấy đầu của JunSu nhô ra, ngay ở phía dưới cậu. Kết quả là đầu cậu đụng phải đầu JunSu, hai người va thành một đoàn, JunSu lại chìm xuống.

Đúng là đen như quạ!

Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của ‘thủ phạm’ gây nên vụ ‘đâm xe’ này, JaeJoong đem được JunSu lên môtô, rồi nhanh chóng quay lại bờ biển.

JaeJoong để JunSu nằm xuống bãi cát, hoá ra cậu ta đã uống mấy ngụm nước biển rồi. JaeJoong nhấn mạnh xuống bụng JunSu để cậu ta ói hết nước ra, nhưng JunSu ói ra mấy ngụm rồi vẫn chưa tỉnh lại.

JaeJoong chớp mắt, nhìn thấy YooChun vì phát hiện có sự cố mà chạy qua bên này, lập tức nảy ra một ý. Cậu liền giả vờ kích động, “YooChun, JunSu bị rơi xuống biển, cậu nhanh làm hô hấp nhân tạo đi!”

Đang tình thế cấp bách, YooChun không còn tâm trí đâu mà phân biệt thật giả, cũng không để ý đám đông vây xung quanh, liền trực tiếp cúi đầu ôm lấy mặt JunSu, áp môi làm hô hấp nhân tạo.

Hai đôi môi vừa chạm nhau, còn chưa kịp truyền không khí qua, JunSu đã mở mắt.

“Cậu tỉnh rồi!” YooChun vui mừng.

JunSu nhấp nháy mắt, mất mấy giây mới phản ứng được, trông thấy ánh mắt tò mò của mọi người, mặt liền đỏ lên, “Cậu… cậu…”

Vẻ thẹn thùng của JunSu khiến YooChun cũng trở nên ngượng ngùng, lúng túng giải thích, “Tớ chỉ… hô hấp nhân tạo…. vì cậu bị ngất…”

Hai người mặt đỏ bừng cùng im lặng.

Đúng là thuần khiết quá đi! JaeJoong than thầm.

“Tốt rồi, YooChun, cậu đưa JunSu qua bên kia nghỉ một chút đi.” JaeJoong mở miệng, cậu sợ mình mà không lên tiếng thì hai người này không biết im lặng ngồi đây đến khi nào.

Chơi cũng đủ rồi, giờ đi tìm YunHo đã. Đợi YooChun JunSu đi rồi, JaeJoong vừa đi ra bờ biển vừa nhìn xung quanh.

Không chú ý đường đi, kết quả là đụng phải người.

Lùi lại hai bước, JaeJoong vừa ngẩng đầu, hai tiếng “JaeJoong oppa” khiến cho cậu muốn quay đầu bỏ đi luôn.

Nhưng đối phương lại đang rất kích động, “Đã lâu không gặp, JaeJoong oppa!”

Không còn cách nào khác, JaeJoong đành mỉm cười nhưng trong lòng chẳng hề vui vẻ gì, nói, “Thật trùng hợp.”

Bae Seul Ki, bạn gái đầu tiên của cậu, bởi vì thầy bói nói hai người không hợp nhau mà chia tay, lý do đó cho đến nay vẫn làm JaeJoong canh cánh trong lòng.

Cô ta đang khoác tay một người đàn ông khá điển trai, vẻ thân mật, JaeJoong đoán chắc đây là bạn trai hiện tại của cô nàng, vừa nãy cậu đụng vào chính người này.

“Đây là bạn trai của em, Choi Dong Wook; còn đây là bạn trai đầu tiên của em, Kim JaeJoong.” Bae Seul Ki nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau. Xét trên một phương diện nào đó mà nói, thần kinh của cô nàng cũng không phải bình thường. Còn JaeJoong hoàn toàn không hứng thú với việc đứng đây tán chuyện với hai người này.

“Chào anh.” JaeJoong chào cho có lệ, định câu tiếp theo sẽ là “Tôi có chút việc phải đi trước.”

Nhưng cậu còn chưa kịp nói, Bae Seul Ki đã nhìn nhìn xung quanh, sau đó hỏi, “Oppa đi một mình thôi sao?”

Sắc mặt JaeJoong u ám hẳn. Nếu để cô nàng này biết mình đang theo đuổi một người con trai, nhất định cô ta sẽ nghĩ vì mình bị cô ta nói lời chia tay => chịu đả kích nặng nề => hành động điên rồ. Thực ra lúc đấy hai người đều là trẻ con, không hiểu tình yêu là gì, vừa chia tay hôm nay thì hôm sau đã chuyển mục tiêu sang người khác rồi, cũng không liên lạc gì với nhau nữa.

Mặc dù JaeJoong chưa bao giờ cho rằng việc mình thích YunHo là chuyện không nên để cho ai biết, nhưng ngay lúc này, cậu vẫn muốn trước mặt bạn gái cũ giữ được thể diện cùng tôn nghiêm của chính mình, vì thế cậu mỉm cười, “Anh đang đi đón honey nhà anh.”

“Thế ạ, vậy hôm nào bốn người chúng ta hẹn gặp nhau đi.” Ánh mắt Bae Seul Ki loé lên một chút, sau đó cười như bình thường.

“Chuyện đó nói sau.” JaeJoong đáp qua rồi bỏ đi luôn.

Đi được mấy bước, cậu nghe hai người phía sau nói chuyện.

“Bạn trai cũ của em trông cũng được nhỉ.”

“Có đẹp hơn em không?” Con gái vốn vô cùng mẫn cảm với vẻ ngoài của mình.

… JaeJoong không nghe rõ anh ta trả lời thế nào.

“Một người con trai quá mức xinh đẹp sẽ khiến người khác không có cảm giác an toàn.” Bae Seul Ki chốt lại câu chuyện.

Không có cảm giác an toàn cái con khỉ! JaeJoong rất muốn quay lại nói, ngày trước là ai vì có bạn trai có vẻ ngoài xuất chúng mà suốt ngày kéo đi khắp nơi khoe khoang? Đúng là nói dối không biết ngượng.

JaeJoong bực bội tiếp tục đi về phía trước, chợt nhìn thấy một người mặc trang phục lặn đang đi từ dưới biển lên.

“YunHo!” JaeJoong vừa gọi vừa chạy lại.

Người đó tháo mặt nạ dưỡng khí ra.

Không phải YunHo. JaeJoong khẩn cấp phanh lại. Nhưng người đó đã phát hiện cậu lại gần, liền ngẩng lên, vẻ mặt khó tin, “JaeJoong?”

Không lẽ hôm nay hoàng lịch viết “Không nên ra khỏi cửa” hay sao? JaeJoong lòng tràn đầy hối hận, biết thế đi chơi công viên nước cho rồi.

“Sao em lại ở đây? Đã lâu quá không gặp rồi!” Người kia hưng phấn tóm lấy tay cậu.

Bây giờ có muốn chạy cũng không được. JaeJoong miễn cưỡng lên tiếng, “HyeSung hyung.”

Shin HyeSung, con trai của sư phụ dạy Hapkido cho JaeJoong, xem như là sư huynh của JaeJoong, đồng thời là anh họ của Bae Seul Ki, hồi trước chính là nhờ HyeSung mà JaeJoong và Seul Ki mới quen nhau.

HyeSung đối xử với JaeJoong vô cùng tốt, nhưng cũng chính vì thế mà khiến JaeJoong đau đầu. Vị sư huynh này thương cậu như em trai ruột, cho nên đã ra sức tác hợp cậu và Bae Seul Ki để cậu thành em rể của mình. Sau khi chia tay với Seul Ki, cậu cứ thấy HyeSung là trốn, sau đó cậu lại chuyển nhà, HyeSung ra nước ngoài nên hai người mất liên lạc. Nhưng điều quan trọng nhất khiến cậu không muốn gặp HyeSung lúc này là: Sư huynh cậu rất ghét đồng tính luyến ái.

Shin HyeSung có gương mặt thanh tú, nhưng vóc dáng lại to cao. JaeJoong nhớ từng có nam sinh tỏ tình với HyeSung, nhưng đai đen Hapkido mà HyeSung đeo cũng không phải để làm cảnh, một cước đem người kia đá bay. Dáng vẻ hung hãn khi đó của HyeSung gây ấn tượng vô cùng sâu sắc với JaeJoong. Nếu như để anh biết bây giờ mình đang theo đuổi con trai, nhất định sẽ bị lôi đi giáo huấn. Nói không chừng HyeSung còn đến tìm YunHo để thuyết phục bằng vũ lực.

….Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi!

Nhất quyết không để HyeSung ngăn cản mình. JaeJoong cố gắng nghĩ ra lý do hợp lý để rút lui.

“Em đến đây một mình à?” HyeSung hỏi.

“Em đi cùng bạn.” JaeJoong đáp.

“Hyung đem theo mấy đệ tử của võ quán đến đây, vừa thi đấu xong nên cho mọi người đi chơi thoải mái một chút.” HyeSung mỉm cười, vì bất ngờ gặp được sư đệ yêu quý nên anh rất vui vẻ.

“Thi đấu ạ?” JaeJoong mở to mắt. Phải rồi, nếu HyeSung hyung cũng tham gia giải đấu lần này, xem ra mình và YunHo muốn giành giải nhất cũng khá khó khăn.

“À phải rồi, Seul Ki cũng đến đây.” Chợt nhớ ra cô nàng đi cùng bạn trai, vẻ mặt HyeSung có chút áy náy.

“Em vừa gặp xong.” JaeJoong hoàn toàn không để ý.

“Em nghỉ ở đâu? Có kế hoạch gì không? Hay anh em mình tìm chỗ ngồi nói chuyện đi, nhiều năm không gặp rồi!” HyeSung kích động, muốn kéo JaeJoong đi luôn.

Không phải chứ! JaeJoong trong lòng muốn khóc, cái gì cậu cũng chưa kịp làm mà.

YunHo! YunHo cậu ở đâu? Nhanh tới cứu mạng >.<

JaeJoong cố gắng gượng cười, “Hyung, bây giờ em còn có việc, hôm khác gặp được không ạ?”

“Vậy em cho hyung số điện thoại đi.”

JaeJoong tiếp tục trốn tránh, “Dạo này em phải trốn một kẻ đáng ghét nên chuẩn bị đổi số, hay hyung cho em số của hyung đi.”

“Cũng được.” HyeSung không nghi ngờ gì.

Phù, cuối cùng cũng đối phó được. JaeJoong thở ra một hơi dài.

“JaeJoong.”

Khoé môi JaeJoong giật giật, lại nữa!

YunHo lúc này đã lên bờ, cởi trang phục lặn, nhìn thấy JaeJoong đang cùng một người lạ nói chuyện, liền cất tiếng gọi cậu.

“JunSu đâu? Không phải đi cùng cậu sao?” YunHo thuận miệng hỏi.

“Cậu ta đi cùng YooChun qua bên kia rồi.” JaeJoong trả lời xong, quay đầu qua nhìn đến HyeSung đang quan sát YunHo.

Vừa định giới thiệu hai người với nhau, HyeSung liền mỉm cười xã giao, “Jung YunHo phải không? Không ngờ cậu lại quen biết JaeJoong.”

Thấy đối phương biết tên của mình, YunHo nhìn kỹ lại vài lần, có vẻ quen mắt, “Chúng ta có quen nhau sao?” Giọng nói không chắc chắn lắm, ánh mắt YunHo hướng qua JaeJoong dò hỏi.

“Tôi từng xem cậu thi đấu trong giải toàn quốc năm ngoái, quả thật rất lợi hại, nhưng năm nay nếu cậu muốn giành ngôi quán quân thì phài qua được cửa của tôi đã.” HyeSung kiêu ngạo tuyên bố.

Hoá ra là đối thủ, YunHo chợt hiểu, “Chuyện đó phải thử mới biết được.”

Lúc nói câu này YunHo không có ý gì đặc biệt, nhưng vẻ lạnh nhạt của anh dễ bị người khác hiểu lầm là ngạo mạn.

Thấy HyeSung có vẻ không vui, JaeJoong vội vàng kéo YunHo đi, không quên nói với HyeSung, “Hyung, chúng em có việc đi trước.”

“Nhớ gọi điện thoại cho hyung nhé.” HyeSung dặn.

“Em biết rồi.” JaeJoong lôi YunHo đi, vội vã như thể có quái vật đang đuổi theo vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc