TRẬN CHIẾN TÌNH YÊU

Ánh nắng buổi chiều vô cùng chói chang, bao phủ khắp mặt đất, khiến JaeJoong sau khi đi dạo một vòng liền quyết định quay về bể bơi khách sạn chơi còn sướng hơn.

Trên đường về, vì dây giày bị tuột phải cúi xuống buộc lại nên JaeJoong bị tụt lại phía sau một chút, đến lúc ngẩng lên đi tiếp thì trông thấy một một anh chàng ngoại quốc đang đi tới, tóc vàng mắt xanh, thân hình cường tráng, mũi cao mắt sâu, nói chung cũng khá điển trai.

JaeJoong vô tình liếc nhìn một cái, lại chạm phải ánh mắt anh ta, anh ta liền mỉm cười với cậu. JaeJoong ngẩn người, theo bản năng cũng cười lại.

Không hề ngờ được đối phương lại đi thẳng đến trước mặt cậu, “Xin chào, có thể làm quen được không?” Phát âm còn có chút gượng gạo.

Anh ta đang bắt chuyện với cậu? JaeJoong có chút không rõ người này chỉ đơn thuần là quá mức nhiệt tình hay còn có hàm ý khác.

“Cùng đi uống một ly nhé?” Anh ta định khoác tay lên vai cậu.

“Không!” JaeJoong tránh được.

“Tôi rất thích cậu.” Đột nhiên anh ta nói đầy nghiêm túc.

Không phải là ‘nhất kiến chung tình’ (tình yêu từ cái nhìn đầu tiên) đấy chứ? Người nước ngoài cũng mạnh bạo thật! JaeJoong có chút kinh hãi,nhưng lập tức lắc đầu cự tuyệt, “No!”

“Why?” Người đó lại nói một loạt câu tiếng Anh, vì nói quá nhanh nên JaeJoong nghe không hiểu.

“JaeJoong?” Vừa lúc YunHo phát hiện JaeJoong đi tụt lại phía sau liền quay lại tìm.

JaeJoong lập tức vòng tay ôm lấy YunHo, hôn lên má anh một cái rồi quay sang giải thích với người nước ngoài kia, “He is my darling.”

Người nước ngoài rất có phong độ, cũng không lằng nhằng thêm, chỉ nhún vai tỏ vẻ đáng tiếc rồi bỏ đi.

YunHo đại khái cũng hiểu được tình huống, nhìn nhìn bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay mình, không nói gì.

JaeJoong có chút đắc ý, “Haha, anh ta cũng hiểu được là chúng ta rất xứng đôi.”

“Đi thôi, YooChun JunSu đang đợi.”

“Ừ đi.” JaeJoong tiếp tục khoác tay YunHo không buông, lúm đồng tiền như hoa.

Mà YunHo cũng để yên cho JaeJoong làm thế.

***

Tiện nghi và dịch vụ tại khách sạn cũng khá đầy đủ. Bốn người ở phòng tập thể thao tập mấy giờ liền đến khi đổ mồ hôi đầm đìa, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Vận động mạnh xong rất dễ đói, lại nghe nói buổi tối có bắn pháo hoa và biểu diễn ca nhạc, nên bốn người nhanh chóng ăn bữa chiều rồi ra biển tìm  sẵn vị trí đẹp.

JunSu nói khát nước, cả bốn lại vào một cửa hàng tiện lợi.

YunHo thấy YooChun vội vàng vơ một hộp BCS cùng một lọ không biết là thứ gì, tò mò nhìn qua, phát hiện đó là KY. “Cậu mua cái này làm gì?”

YooChun nhếch môi cười, “Đêm nay tớ sẽ đổi phòng với JaeJoong, phải chuẩn bị trước chứ.”

YunHo sửng sốt.

YooChun tránh qua đi tính tiền.

YunHo nhìn nhìn, do dự một lát, rồi cũng đưa tay ra lấy một lọ. Uhm, đi du lịch thế này… chuẩn bị sẵn sàng cũng tốt hơn.

***

Trên bờ biển rất đông người, tuy các đôi tình nhân là chủ yếu, nhưng cũng có nhiều cô gái đi cùng nhau, mà đối với họ, bốn chàng đẹp trai anh tuấn không đi cùng bạn gái như thế này vô cùng ít gặp, cho nên đám YunHo JaeJoong nhận được không ít ánh mắt chú ý của mọi người.

“Chúng ta qua bên kia đi.” Sau khi nhìn một vòng, JaeJoong phát hiện một chỗ dưới tàng cây ở phía xa. Khoảng cách vừa phải, người cũng ít.

“Bùm! Bùm! Bùm!” Pháo hoa rực rỡ đủ sắc màu bắt đầu nở bung trên không rồi rơi xuống, hệt như cơn mưa sao băng, trong nháy mắt cả bầu trời đêm rực sáng. Tuy khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến tất thảy ngỡ ngàng kinh ngạc.

“Đẹp thật!” JaeJoong sóng vai đứng cạnh YunHo, ngắm nhìn ánh sáng lan toả khắp trời, không nén nổi liền cảm thán.

Quay đầu lại muốn nhìn biểu tình của YunHo, khoé mắt lại trông thấy rất nhiều đôi tình nhân đang ôm hôn nhau.

Phải rồi, lấy trời làm tấm màn, xem pháo hoa như tiếng pháo chúc mừng, ở dưới bầu trời đầy sao ôm nhau hôn nhau, đó là chuyện vô cùng lãng mạn cũng vô cùng hạnh phúc.

JaeJoong kéo áo YunHo một cái, thu hút sự chú ý của anh.

“Sao?” YunHo cúi xuống, chỉ thấy JaeJoong chạm nhẹ ngón tay lên môi mình, chớp chớp mắt đầy quyến rũ, rồi đôi môi hồng như cánh hoa khẽ hé ra, mời gọi, “Kiss.”

Trong hoàn cảnh này, tâm tình YunHo vốn đã thoải mái rất nhiều, không do dự liền vui vẻ tuân mệnh. Tay trái ôm lấy eo JaeJoong, tay phải nâng cằm cậu, chiếm lấy đôi môi mềm mại kia một cách chuẩn xác.

JaeJoong cũng thuận thế ôm lấy cổ YunHo, hưởng thụ hạnh phúc trời cho này.

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, hai người nhanh chóng chìm đắm vào nụ hôn này, hai đầu lưỡi rất nhanh đã quấn quýt lấy nhau, một dòng chỉ bạc không kịp nuốt chảy xuống từ khóe miệng hai người.

Sự nhiệt tình bất ngờ của YunHo khiến JaeJoong thiếu chút nữa không chống đỡ được, khắp khoang miệng khoang mũi đều tràn ngập hương vị của anh, khả năng hô hấp gần như bị tước đoạt. Lần đầu tiên hôn nhau nồng nhiệt như thế khiến hai chân cậu như nhũn ra, phải dựa vào YunHo mới không bị ngã.

YunHo hơi rời môi JaeJoong ra một chút để cậu có thể hít thở, nhưng vẫn quyến luyến chạm môi vào môi cậu, dùng đầu lưỡi liếm lên đôi môi đỏ như cánh hoa. Tư vị này quả thật quá sức ngọt ngào, khiến anh chẳng muốn dừng lại.

“Thích không?” Trong lúc môi hai người vẫn đang quấn quýt, YunHo khẽ hỏi.

Cái gì? JaeJoong không phản ứng kịp.

Không hề ghét bỏ, thậm chí còn thích nụ hôn với cậu ấy, đây hẳn là biểu hiện thích cậu ấy mất rồi, YunHo nghĩ, hoàn toàn không phải chỉ là sự hấp dẫn về mặt thể xác, mà người con trai này có thể dễ dàng khiến anh không khống chế được cảm xúc của chính mình. Bắt đầu từ khi nào mà mình đã quen với sự hiện diện của cậu ấy ở bên cạnh?

Khóe môi YunHo cong lên thành một nụ cười dịu dàng, khiến JaeJoong nhìn thấy phút chốc liền ngẩn người.

Từ giờ cứ như vậy đi, thuận theo tự nhiên, thật mong chờ không biết JaeJoong sẽ tiếp tục xuất ra chiêu gì mới để theo đuổi anh.

Nụ cười trên môi YunHo càng lúc càng rạng rỡ, anh lại cúi xuống hôn lên môi JaeJoong. Hao tâm tốn sức suy nghĩ lý do làm gì chứ, anh muốn hôn cậu ấy, liền hôn, hai bên đều tình nguyện, có gì mà không thể?

Mặc dù có chút không hiểu tình hình ra làm sao, nhưng JaeJoong biết người đang để hết tâm trí vào nụ hôn với mình chính là YunHo, vậy là đủ rồi. Cậu liền nhắm mắt lại, đáp lại anh với sự nhiệt tình không hề thua kém.

Mà YooChun với JunSu ở ngay đó, đối diện màn kiss live kia chỉ biết trợn mắt nhìn. Hai người này cũng quá can đảm đi, còn không để ý xem đây là chỗ nào nữa.

JunSu vốn nghĩ mình sẽ rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng thực ra cảm xúc chủ đạo trong cậu lúc này lại là sự ngượng ngùng. Cậu vô thức lùi lại, đụng phải YooChun, hai người quay sang nhìn nhau mãi cho đến khi JunSu nhận thấy khát vọng trong mắt người kia.

Mặt JunSu nóng lên, cúi đầu tránh đi ánh mắt người trước mặt, “Tớ qua bên kia xem pháo hoa.”

“Tớ cũng đi.” YooChun lo lắng JunSu trốn mất,  cũng đi theo.



Bị hôn đến mức toàn thân nóng lên, JaeJoong không kiềm chế nổi liền yêu cầu, “Chúng ta về phòng đi.”

“Ừ.” YunHo nghe vậy liền dứt khóat kéo JaeJoong đi về. Cuối cùng thì mấy thứ đồ mua hồi nãy cũng đã đến lúc sử dụng.

Tuy rằng thấy lạ vì YunHo hoàn toàn khác bộ dáng ‘giả vờ đứng đắn’ ở trường, thay vào đó lại còn chủ động, nhưng JaeJoong đương nhiên không ngốc đến mức đem chuyện này ra hỏi, chỉ đơn thuần cứ đắm chìm trong hạnh phúc này thôi.

“JaeJoong!”

JaeJoong dừng một chút, nhưng lại làm ra vẻ không nghe thấy gì, tiếp tục bước nhanh hơn về phía trước.

“JaeJoong!” Tiếng gọi càng to.

YunHo không rõ chuyện gì nên dừng lại, quay đầu nhìn ra sau.

Mà YunHo đã dừng, JaeJoong cũng không còn cách nào đi tiếp nữa.

“Hóa ra đúng là em!” Đúng vậy, người khiến cho JaeJoong chỉ muốn bỏ chạy chính là Shin HyeSung.

Hồi nãy Seul Ki nói có một đôi nam sinh đang ôm hôn nhau anh còn không tin, sau khi nhìn qua thì thấy họ thích nhau là chuyện của họ, không liên quan đến anh thì thôi, ai ngờ Choi Dong Wook lại nói một trong hai người đó nhìn rất giống bạn trai cũ của Seul Ki, anh liền cẩn thận nhìn lại, quả thật thấy giống, muốn đi lại xem kĩ hơn thì vừa lúc hai người kia đi tới, liền gặp nhau.

Shin HyeSung  nhíu mày nhìn hai bàn tay của YunHo và JaeJoong đang nắm chặt.

JaeJoong vội vàng bỏ tay ra, giống cậu học trò nhỏ ngoan ngoãn đứng yên, chờ giáo huấn. Trong lòng cậu, ngược lại, đầy oán hận: Ông trời ơi là ông trời, chỗ này đông người như vậy, tại sao lại cố tình để hyung ấy nhìn thấy con??? Không biết hyung ấy có thấy cảnh hôn nhau không nữa?

“JaeJoong, quan hệ giữa hai người là thế nào?” Shin HyeSung hỏi thẳng, anh cho rằng mình có trách nhiệm làm rõ chuyện này.

“Chuyện đó thì liên quan gì đến anh?” YunHo cảm giác có chuyện không hay, liền bước qua chắn phía trước JaeJoong.

“Tôi là sư huynh của JaeJoong, nhìn JaeJoong lớn lên, không thể để cậu ấy lầm đường lạc lối được!” HyeSung hai tay khoanh trước ngực, vẻ nghiêm khắc.

Thấy dáng vẻ JaeJoong đầy tội nghiệp, YunHo đột nhiên nảy sinh mong muốn bảo hộ cậu, “JaeJoong đang sống rất tốt, không cần anh phải quan tâm.”

“JaeJoong! Trả lời câu hỏi của hyung!” HyeSung không nhìn YunHo, trực tiếp hỏi JaeJoong.

JaeJoong ló ra từ phía sau YunHo, cười ha ha định khoả lấp chuyện này, “Hyung đừng dữ thế, em với bạn học cùng đi xem pháo hoa thôi mà, đâu có vấn đề gì!”

“Bạn học?” HyeSung hừ lạnh một tiếng, “Hyung không biết em với bạn học thân thiết đến nỗi có thể hôn nhau cơ đấy!”

Hyung ấy thấy rồi! Trong đầu JaeJoong nhanh chóng tính toán, Làm sao bây giờ? Liều mình phủ nhận hay là…

YunHo vô cùng không thích giọng điệu như thể bắt gian tại giường của HyeSung, anh và JaeJoong hôn nhau thì sao, việc gì phải ngại anh ta? “Học trưởng, chúng tôi đang hẹn hò, ôm hôn nhau cũng chẳng phải việc lớn.”

JaeJoong chấn động, cậu không nghe lầm chứ, YunHo cư nhiên lại thừa nhận? Cậu còn tưởng không biết phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể nghe anh nói những lời này.

“Nhưng hai cậu đều là con trai! JaeJoong, đầu óc em có vấn đề rồi phải không?” HyeSung bắt đầu mất bình tĩnh.

“Em thích cậu ấy mà.” JaeJoong nhỏ giọng nói, không dám trực tiếp tranh cãi với HyeSung.

“Kim HeeChul biết không? Hyung sẽ nói cho cậu ta biết!” HyeSung định đem anh trai của JaeJoong ra áp chế cậu.

“Hyung ấy có biết, là em nói với hyung ấy đầu tiên, mà hyung ấy cũng đồng ý rồi.” JaeJoong có chút đắc ý.

“Đầu óc của HeeChul cũng hỏng rồi sao?? Thật đúng là…!!! Làm sao em lại có thể hẹn hò với một cậu con trai cơ chứ??” HyeSung tức giận đến mức không còn để ý gì đến hình tượng.

“Nhưng em thích cậu ấy.” JaeJoong lặp lại, ngại sắc mặt khó coi của HyeSung nên cũng không dám lớn tiếng.

“Em đi theo hyung!” HyeSung đưa tay ra kéo JaeJoong đi.

YunHo theo phản xạ nắm lấy tay còn lại của cậu.

“Á!” Bị hai người kéo về hai hướng khác nhau, JaeJoong bị đau kêu lên.

YunHo lập tức bỏ tay cậu ra. HyeSung liền nhân cơ hội đó đem JaeJoong đi.

JaeJoong vội vàng ra dấu OK với YunHo để anh khỏi lo lắng. Quen biết sư huynh này lâu như vậy, cậu đảm bảo có thể an toàn trở về.

Thật sự không phải lo lắng sao? YunHo nhìn theo hai người đi xa, khẽ nhíu mày.

Bình luận

Truyện đang đọc