TRẤN NHỎ LÝ TƯỞNG CỦA TÔI - THANH SẮC VŨ DỰC

Mục Tư Thần là người khá biết kiềm chế, mỗi ngày chỉ cần ngủ đủ 7-8 giờ là sẽ tự tỉnh lại.

Tối qua, cậu đi ngủ vào khoảng 23 giờ, tự nhiên tỉnh dậy lúc 6 giờ 30 phút sáng.

Buổi sáng, nhiệt độ trong nhà rất thoải mái, con búp bê bạch tuộc nằm trong lòng cậu, không lạnh cũng không nóng, cảm giác rất tuyệt vời.

Mục Tư Thần ôm chặt búp bê và dự định làm biếng, nhắm mắt lại nghỉ thêm một chút.

Lúc này, Hạ Phi lại nói mớ.

"Không cần, không cần, quá khách sáo rồi."

"Không không không, ký túc xá của chúng tôi có cửa kiểm soát, phải trở về trước 11 giờ."

"Không sao không sao, trời nắng, tôi phơi một chút là khô."

Nghe có vẻ như một giấc mơ đẹp, Mục Tư Thần cũng không để ý, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Còn búp bê bạch tuộc bị đánh thức, tính gắt ngủ của nó lại trỗi dậy, tức giận nhìn Hạ Phi.

Mục Tư Thần cảm nhận được nhóc con trong lòng động đậy, vươn tay vỗ về và xoa xoa nó, còn bóp bóp cái chân của nó một cách rất bất kính.

Búp bê bạch tuộc đã hòa hoãn hơn một chút, thay đổi tư thế thoải mái, ba chiếc xúc tu cuốn lấy cánh tay Mục Tư Thần và chuẩn bị thiếp đi.

Lúc này, Mục Tư Thần nghe thấy Hạ Phi thì thầm: "Bà chị họ Tô kia, chị đừng có như vậy, đừng như vậy! Ôi trời, tôi nói thật với bà chị, chị không phải kiểu con gái tôi thích, cả hai đều là chị lớn, nhưng so với bạn, tôi thấy Kỷ Tiện An vẫn đẹp hơn!"

Mục Tư Thần và bạch tuộc nhỏ mở mắt ra cùng lúc.

Mục Tư Thần và Hạ Phi ngủ hai giường đối diện, cách nhau khoảng hai mét. Nghe thấy điều này, Mục Tư Thần đứng dậy từ giường, nhẹ nhàng nhảy lên giường của Hạ Phi.

Cơ thể cậu linh hoạt, bình thường có thể nhảy được vài mét, nhưng đây là trên giường trên, không có đà, hành động này của Mục Tư Thần thực sự hơi liều.

Bạch tuộc nhỏ bám vào cánh tay của Mục Tư Thần, cũng đến giường của Hạ Phi.

"Hạ Phi, tỉnh dậy đi." Mục Tư Thần vỗ nhẹ vào mặt Hạ Phi.

Hạ Phi không phản ứng, vẫn lẩm bẩm: "Sức của chị sao lại lớn đến thế, ối, chị trói tôi làm gì!"

Mục Tư Thần quyết đoán tát mạnh hai cái vào mặt cậu ta, mặt Hạ Phi đã bị đánh đỏ ửng lên nhưng vẫn không thể tỉnh lại.

Mục Tư Thần thấy không thể đánh thức Hạ Phi, liền bắt đầu lục tung đồ đạc trên người cậu ta.

"Bà chị họ Tô" trong miệng Hạ Phi rõ ràng là người liên tục gửi gối thêu hình con bướm cho mọi người trong công ty cậu ta, giấc mơ của Hạ Phi xuất hiện cái tên này, chắc chắn có vấn đề gì đó.

Nhưng Hạ Phi hiện tại đã là "Thân cận của hy vọng 007", thấy bạch tuộc nhỏ cũng cảm thấy rất khó chịu, rất khó để tiếp tục bị người khác ô nhiễm mà không có cảm giác gì được.

Nhưng cậu ta vẫn mơ thấy chị Tô, và dù Mục Tư Thần tát cậu ta mấy cái mạnh như thế vẫn không thể đánh thức Hạ Phi.

Mục Tư Thần nhớ lại đồ đạc Hạ Phi mang theo đêm qua, ngoài điện thoại, còn có một cái balo.

Cậu đặt bạch tuộc nhỏ lên giường của Hạ Phi, tự mình xuống giường lục balo, dốc hết các vật trong đó ra nhưng vẫn không thấy bất kỳ thứ nào có hình dạng con bướm.

Quần áo chắc chắn không có gì, bộ đồ này là bộ Hạ Phi mặc khi vào thư viện, Mục Tư Thần đã sử dụng sức mạnh của trụ để tịnh hóa cậu ta, dù lúc đó trên người cậu ta có gì đi nữa cũng sẽ bị loại bỏ cùng một lúc.

Chẳng lẽ là tin nhắn từ điện thoại không?

Mục Tư Thần lại nhảy lên giường, dùng ngón tay của Hạ Phi mở khóa điện thoại, nhưng không thấy tin nhắn mới nào.

"Ê ê ê! Tôi đẹp trai như vậy, chị trói tôi, muốn cưỡng ép tôi, tôi cũng có thể hiểu. Nhưng mà dưa chín ép không ngọt, nhìn thấy mặt chị tôi đã thấy khó chịu, nói không có phản ứng là không thể có phản ứng. Chị, chị cũng không được dùng dao đâu nhá! Bình tĩnh, bình tĩnh! Không có tình cảm thì có thể phát triển, không có phản ứng thì... có thể uống thuốc, dù sao tôi cũng không phải là người có liêm sỉ, sống sót là quan trọng nhất. Chị bỏ dao xuống, chúng ta cùng cố gắng, chắc chắn sẽ tìm ra cách!" Hạ Phi lớn tiếng hét trong khi nhắm mắt.

Trán cậu ta toát đầy mồ hôi lạnh, cơ thể không ngừng vùng vẫy, trên tứ chi cũng xuất hiện những vết đỏ.

Nếu Mục Tư Thần không gọi Hạ Phi dậy ngay, chắc chắn cậu ta sẽ chết trong giấc mơ.

Nhưng hiện tại Hạ Phi đang ngủ, Mục Tư Thần không thể vạch mắt cậu ta ra để cho cậu ta nhìn thấy đồ đằng bản ngã.

Hơn nữa, rõ ràng bây giờ không phải là Hạ Phi bị ô nhiễm, mà giấc mơ của cậu ta bị một thứ gì đó xâm nhập.

Trong giấc mơ của Mục Tư Thần cũng từng xuất hiện một con bướm, nhưng cậu may mắn hơn, đêm đó đã có Tần Trụ vào giấc mơ.

Với sức mạnh của Tần Trụ, đối phó với một con bướm hẳn là dễ như trở bàn tay, dễ dàng nghiền nát nó.

Mục Tư Thần không có khả năng vào giấc mơ, không biết làm thế nào để cứu Hạ Phi.

Cậu chỉ có thể mở ứng dụng trò chơi, xem có thể lấy cái cuốc chữ thập ra ở hiện thực hay không.

Lúc này, bạch tuộc nhỏ đứng trước giường của Hạ Phi với khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt không còn mềm mại ươn ướt như khi nằm trong lòng Mục Tư Thần mà thay vào đó có cảm giác không giận tự uy.

Nó giơ xúc tu lên đập mạnh vào trán Hạ Phi.

Cơ thể của Hạ Phi nảy lên một cái, mặc dù chưa tỉnh dậy nhưng cánh tay và tay cậu ta đã di chuyển.

Cậu ta làm động tác chạy trên giường, trong miệng vẫn đang nói: "Chị gái, tôi không chơi nữa, chuồn chuồn nhé."

Chạy như vậy, Hạ Phi chạy xuống dưới giường, Mục Tư Thần nhanh chóng kéo cậu ta lại, không để bạn cùng phòng rơi từ giường trên xuống.

Mục Tư Thần kéo Hạ Phi, trong khi Hạ Phi vẫn còn nói: "May mà sợi dây này không chắc chắn, nếu không tôi thật sự sẽ bị bà chị điên này đớp sạch mất."

Rồi vẻ mặt của cậu ta bỗng trở nên rất kinh hoàng, hét lên: "A! Sao bà chị này chạy nhanh thế! Chắc chết quá!"

Hạ Phi càng giãy mạnh hơn, muốn nhảy xuống giường, Mục Tư Thần khó khăn kéo cậu ta lại.

Trong lúc lôi kéo, Mục Tư Thần nhìn thấy một chiếc kẹp tóc hình con bướm rơi ra từ sau lưng Hạ Phi.

Đồ vật này dường như đã luôn nằm trên giường của Hạ Phi, lưng cậu ta đè lên đã in ra dấu luôn rồi.

Mục Tư Thần giữ chặt Hạ Phi bằng một tay, dùng tay còn lại nhặt lên kẹp tóc, bóp thật chặt.

Không biết kẹp tóc được làm từ chất liệu gì, rất giòn, chỉ cần dùng sức một chút là nó đã nát vụn thành bột.

Hạ Phi ngừng giãy giụa.

Mục Tư Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, thả Hạ Phi ra.

Kẹp tóc vỡ, Hạ Phi cũng tỉnh dậy, cậu ta nói "Ác mộng kiểu gì vậy" và lật người.

Hạ Phi ban đầu đã cheo veo ở sát mép giường, hoàn toàn dựa vào Mục Tư Thần giữ lại.

Bây giờ cậu ta lật người một cái, không có Mục Tư Thần giữ, thế là lăn thẳng xuống.

Cũng may kỹ năng của Hạ Phi đã tốt hơn so với trước đây, trong khoảnh khắc rơi xuống, cậu ta nhanh trí nắm lấy cái thang, nhờ vậy mà không rơi thẳng xuống.

"Chết mất, sao ông lại chạy lên giường tôi, còn đè tôi ra mép giường, may mà anh Phi của ông thân thủ cao cường." Sau khi giữ được thăng bằng, Hạ Phi nhẹ nhàng nhảy xuống đất, nhìn lên nhìn Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần không để ý đến việc cậu ta đã thoát khỏi hiểm nguy, mà cùng với bạch tuộc nhỏ nhìn mảnh vỡ của cái kẹp tóc trên giường.

Cái trán tròn xoe của bạch tuộc nhỏ cũng xuất hiện những nếp nhăn, tạo thành ba đường gạch dọc.

"Đang nhìn gì vậy?" Hạ Phi tiến lại gần, thấy mảnh vụn trên giường, lấy tay phủi phủi.

Mấy mảnh vụn đó trong chốc lát biến thành bụi mịn, tan biến trong không khí.

"Đây là cái gì?" Hạ Phi sờ cổ mình, đột nhiên thấy vết siết trên cổ, hoảng sợ đến mức mồ hôi lạnh.

"Con bướm." Mục Tư Thần cũng nhặt một mảnh vỡ, nó cũng biến thành bụi rồi tan biến.

"Ông lấy đâu ra cái kẹp tóc hình bướm này vậy?" Mục Tư Thần hỏi.

"Kẹp tóc? Tôi không có bạn gái, lấy đâu ra cái đó?" Hạ Phi cũng đã sáng mắt ra, cậu ta đưa tay ra trước mặt Mục Tư Thần hỏi: "Chuyện tôi mơ thấy, chẳng nhẽ đã biểu hiện ra hết rồi à?"

"Ừ, ông bị người ta trói lại, bị cưỡng ép, ông không nghe theo nên cô ta lao ra đòi giết ông." Mục Tư Thần tóm tắt sự việc.

Hạ Phi sợ xanh mặt.

Chiếc kẹp tóc đã biến thành bụi, chỉ cần phủi đi là sạch, nhưng Hạ Phi cũng không dám cần chiếc ga trải giường đó nữa. Ngay lập tức, cậu ta thay chiếc ga giường, cảm thấy khó chịu và ném nó vào túi rác, dự định tìm một nơi có lò sưởi để đốt sạch.

"Không cần đốt, vấn đề nằm ở chiếc kẹp tóc hình bướm, không phải ở chiếc ga. Nếu đối phương vẫn không buông tha ông, thế thì thay ga giường hay không cũng như nhau thôi. Nếu ông cảm thấy không thoải mái, chỉ cần giặt là được." Mục Tư Thần khuyên.

"Vậy thì..." Ánh mắt của Hạ Phi rơi vào con búp bê bên vai Mục Tư Thần, "Hay là cho tôi con búp bê của ông đi, đem nó giặt cùng, tiện thể để nó tịnh hóa chiếc ga của tôi."

Mục Tư Thần: "..."

Con búp bê: "..."

Hạ Phi thật là một thằng ranh con láu cá, phương pháp mà cậu ta nghĩ ra thật đáng nể. Mấy ngày trước vẫn là vị thánh búp bê, giờ đã biến thành búp bê khử trùng.

"Không cần, búp bê của tôi tôi tự giặt." Mục Tư Thần nói.

"Được, tôi sẽ cho thêm chút nước giặt và dung dịch khử trùng vậy." Hạ Phi cầm chiếc ga ra khỏi phòng.

Mục Tư Thần và búp bê ngồi trên ghế với nhau, suy nghĩ về vấn đề này.

Cậu nhớ lại giấc mơ đêm qua, khi Tần Trụ đề cập đến "thâm nhập".

Đồ đằng con bướm và sức mạnh trong thế giới game quá giống nhau, liệu có phải là sức mạnh từ thế giới đó thâ nhập vào không?

Cậu không thể sử dụng sức mạnh trong thế giới thực, làm thế nào để giải quyết vấn đề này?

Mục Tư Thần mở app game ra, thấy một tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn thông báo rằng, vì cậu đạt cấp độ 25, game đã mở chức năng tư vấn khách hàng cho cậu, nếu có vấn đề có thể xin tư vấn.

Mục Tư Thần quyết định mở trang tư vấn, nói ngắn gọn về vụ việc gặp phải con bướm.

[Hệ thống đang quét trạng thái của Thân cận của Hy vọng 007, vui lòng đợi...]

[Hoàn tất việc quét, phát hiện Thân cận của Hy vọng 007 đã bị tấn công bởi một loại sức mạnh nào đó.]

Mục Tư Thần: "..."

Thân cận của Hy vọng 007... Hệ thống còn gọi bằng cái danh hiệu này nghiêm túc như vậy cơ đấy.

Mục Tư Thần gửi tin nhắn: [Tại sao thế giới thực lại có sức mạnh từ phía đó? Tôi nên làm gì để đối phó với nó?]

Tư vấn khách hàng: [Nếu có tương tác, sẽ có dấu vết, dù mạng lưới có chặt chẽ đến đâu cũng sẽ có kẽ hở. Đã phát hiện thấy sức mạnh không mạnh mẽ, ảnh hưởng mà nó gây ra đối với thế giới là cực kỳ nhỏ, thậm chí còn không bằng tổn hại do con kiến gây ra, có thể bỏ qua.]

Mục Tư Thần: [Chẳng lẽ cứ mặc kệ vậy sao?]

Tư vấn khách hàng: [Người chơi có thể tìm nguồn gốc của năng lượng đó, chỉ cần tìm được nguồn gốc là có thể thu thập.]

Mục Tư Thần: [Thu thập? Không phải là đuổi đi sao?]

Tư vấn khách hàng: [Nó sẽ trở thành đường dẫn cho cậu.]

Dẫn đường... Hệ thống đã chọn sẵn một trấn nhỏ tiếp theo, chỉ chờ bọn họ đối đầu với con bướm.

Thảo nào app nói cho họ biết họ có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn, chờ đợi cơ hội.

Thật đáng tiếc rằng thời gian nghỉ ngơi này thật sự quá ngắn ngủi, chỉ qua một đêm, cơ hội đã xuất hiện.

Không, nên nói rằng cơ hội này vẫn luôn tồn tại, chỉ là Mục Tư Thần không liên kết nó với việc đi đến các trấn nhỏ khác.

Mục Tư Thần: [Tôi nên làm gì? Làm thế nào để thu thập?]

Tư vấn khách hàng: [Người chơi có thể tìm kiếm các vật phẩm có khả năng ghi chép lại trong trấn nhỏ. Khi tìm được nguồn gốc, hãy thu nhận chúng vào bộ sưu tập của mình.]

Khả năng ghi chép? Thứ đầu tiên Mục Tư Thần nghĩ đến là thư viện.

Ngay cả kẻ mạnh như Thẩm Tễ Nguyệt cũng phải để lại một quyển sách sau khi vào thư viện, nếu có vật phẩm có khả năng ghi chép lại trong trấn nhỏ thì nó chắc chắn là thư viện.

Cậu mở bản đồ trấn nhỏ vào thư viện.

Cấu trúc của thư viện trong điện thoại giống hệt như thực tế mà Mục Tư Thần đã thấy, nhưng trên điện thoại, Mục Tư Thần có thể nhìn một cách toàn diện hơn một chút, cậu phát hiện ra rằng ở góc tầng một vẫn còn có một cái cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Cậu nhấn vào cầu thang, nhưng màn hình lại hiển thị: "Không có quyền truy cập".

Mục Tư Thần bất giác nghĩ đến hai khu vực không thể vào trong thư viện, ngay cả Thẩm Tễ Nguyệt cũng đã từng muốn vào nhưng bị cản trở.

Mục Tư Thần: [Thư viện chỉ là một "Trụ", tại sao lại có khu vực không thể biết?]

Tư vấn khách hàng: [Nội dung ở đó đều là những gì "Thiên không chi đồng" để lại, là những điều chưa biết và nỗi sợ hãi mà Ngài đã biểu hiện thành sách và để lại trong thư viện, phong ấn ở tầng hầm. Đồng thời, thư viện cũng có một số sức mạnh khác biệt so với các "Trụ" khác vì đã phong ấn tri thức vượt quá cấp Tàng Tinh.]

Mục Tư Thần: [Vượt quá Tàng Tinh bao nhiêu?]

Tư vấn khách hàng: [Đề nghị ngời chơi kiềm chế sự tò mò, khi sức mạnh của cậu có thể chịu được, tầng hầm của thư viện sẽ tự động mở cửa cho cậu.]

Không cần hỏi, chắc chắn không chỉ vượt quá Tàng Tinh một cách đơn giản đâu, ngay cả Thẩm Tễ Nguyệt cũng muốn vào nhưng không thể vào, ít nhất là vượt quá Di Thiên...

Không, có thể là bí mật còn có cấp cao hơn.

Mục Tư Thần chỉ có thể tạm thời không quan tâm đến tầng hầm giống như một quả bom nổ chậm này, tập trung tìm đồ trong thư viện, cậu nhanh chóng phát hiện ra một dãy kệ sách trống, trên đó mỗi quyển sách đều hiển thị "Đang chờ nhập".

Trong số đó có hai quyển sách đã có bìa, một quyển vẽ một vầng trăng tròn, một quyển vẽ vô số xúc tu.

Hai quyển sách này rõ ràng là của Thẩm Tễ Nguyệt và Tần Trụ.

Bảo sao hôm qua Tần Trụ lại nói rằng cậu đã đáp ứng được điều kiện xâm nhập vào hai trấn nhỏ của bọn họ, nhưng vì sức mạnh chưa đủ, tốt nhất là không nên đi.

Không biết khi nào, cậu mới có thể chủ động tấn công vào trấn Si Mị của Thẩm Tễ Nguyệt.

Không biết đến bao giờ, cậu mới có thể gặp được Tần Trụ.

Ngón tay của Mục Tư Thần lướt qua bìa của hai cuốn sách, nhấp vào một cuốn sách trống, một hộp thoại hiện ra.

[Vui lòng quét nội dung cần nhập vào cuốn sách này.]

Ứng dụng trò chơi còn yêu cầu cấp quyền sử dụng camera từ Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần không ngờ hệ thống lại thân thiện với người dùng như vậy, có thể đưa người vào thế giới khác một cách tùy ý, nhưng ứng dụng mở camera còn cần cấp quyền truy cập.

Cậu đồng ý mở quyền truy cập ngay, ứng dụng lại hiện ra một hộp thoại khác.

[Không phát hiện được thông tin đáng ghi lại.]

Mục Tư Thần vừa muốn tắt ứng dụng thì đúng lúc này, bạch tuộc nhỏ vốn đang cảm thấy rất chán đã vung xúc tu lên, một chiếc xúc tu của nó bị app game ghi lại!

Một tiếng "Tick" vang lên, cuốn sách trống biến thành bìa có một chiếc xúc tu.

[Có ghi chép lại thông tin liên quan đến "Đấng lý trí tương đối" không? Lưu ý, thư viện đã ghi lại thông tin về mặt này, xin đừng lãng phí sách.]

Mục Tư Thần vội nhìn vào bạch tuộc nhỏ, chỉ thấy bạch tuộc nhỏ vốn chỉ có sáu chân giờ chỉ còn mất đi một chân.

Ngay cả nó cũng kinh hoàng, nâng tất cả các xúc tu lên nhìn trái nhìn phải, bất kể đếm bao nhiêu lần vẫn chỉ có năm cái, đôi mắt to tròn bỗng rưng rưng nước.

Mục Tư Thần vội nhấp vào "Không", một chiếc chân màu xanh mươn mướt rơi từ camera điện thoại ra.

Mục Tư Thần vươn tay bắt lấy cái xúc tu, đưa cho bạch tuộc nhỏ: "Có thể gắn lại được không?"

Bạch tuộc nhỏ dùng năm cái chân ôm lấy cái xúc tu kia, chiếc xúc tu đó dần dần trở nên trong suốt, từ từ hòa vào cơ thể.

Chẳng bao lâu sau đó, búp bê bạch tuộc lại mọc thêm một chiếc xúc tu.

Lúc này Mục Tư Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Sức mạnh của thư viện vượt xa tưởng tượng của cậu, có thể thu nhặt sức mạnh của thế giới khác trong thực tại vào sách.

Tất nhiên, điều này cũng là do bạch tuộc nhỏ không hề có ý chống cự, từ lâu đã ngoan ngoãn làm búp bê của Mục Tư Thần, không có chút đề phòng nào nên mới bị tấn công mà không hề biết.

Từ cú tát của bạch tuộc nhỏ làm đứt dây thừng trong giấc mơ của Hạ Phi, có thể thấy sức mạnh của nó vẫn rất mạnh mẽ và có thể ảnh hưởng đến thực tại, chỉ là nó sẽ không chủ động sử dụng nó.

"Lúc nãy là do tao không cẩn thận, đừng giận, tao mời mày ăn sáng nhé." Mục Tư Thần nói, "Mày chỉ có thể uống chất lỏng, thế muốn ăn gì? Đậu nành, sữa tươi, tào phớ có được không?"

Bạch tuộc nhỏ vỗ vỗ vào tay Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần hiểu ý nghĩa của nó một cách bất ngờ, cậu không đồng ý nói: "Sáng sớm thì không nên ăn malatang với coca, không tốt cho dạ dày của tao, dạ dày của tao không chịu được."

Bạch tuộc nhỏ chỉ có thể uống nước súp, nếu đặt lẩu cay, thì đồ ăn trong đó vẫn do Mục Tư Thần ăn.

Hơn nữa, vào lúc này, cửa hàng lẩu cay cũng chưa mở cửa.

Khi nghe thấy sẽ làm tổn thương dạ dày của Mục Tư Thần, bạch tuộc nhỏ đành phải đặt đậu nành và yêu cầu cho thêm đường.

Cái phân thân của tà thần này cũng dễ nuôi, hiểu tiếng người, có thể giao tiếp, còn biết quan tâm đến cậu.

Mục Tư Thần đi xe đạp đến hàng ăn sáng ngoài trường để mua sữa đậu nành, cháo, bánh bao và bánh quẩy, cũng mua cả một phần cho Hạ Phi.

Cậu mang theo bữa sáng trở về ký túc xá, Hạ Phi vừa mới giặt xong ga trải giường, khi thấy cậu ta ngay lập tức nói: "Tôi không muốn làm ở cái công ty quái quỷ này nữa, tôi sẽ gọi điện thoại xin nghỉ việc đây. Bố tôi chắc chắn sẽ mắng tôi, nhưng mắng thì kệ, tôi chỉ là một thực tập sinh, nghỉ việc cũng chẳng có ảnh hưởng gì."

"Đừng nghỉ, để tôi đi cùng ông." Mục Tư Thần nói, "Hôm qua không phải tôi bảo muốn đến làm công nhân vệ sinh tại công ty của ông sao? Ông đã hỏi giúp tôi chưa?"

Hạ Phi ngay lập tức hiểu ý của Mục Tư Thần: "Ông định cùng tôi đi cứu thế giới?"

"Tôi không có khả năng đó, nó cũng không đe dọa toàn bộ thế giới, nhiều nhất chỉ là gây hại cho nhân viên của công ty ông, giống như... một con hồ ly tinh có tu vi hàng trăm năm đột ngột xuất hiện trong xã hội hiện đại." Mục Tư Thần nói, "Hệ thống nói tôi có thể thu thập được sức mạnh của nó, tôi cũng đã tìm ra cách sử dụng công cụ trong thế giới thực, ông không cần sợ, chúng ta có thể gặp nó."

"Quả thật giống hồ ly tinh, nếu không bị chị ta mê hoặc thì còn mò vào tận trong mơ." Hạ Phi nghe thấy có phương pháp giải quyết thì ngay lập tức trở nên hưng phấn, cậu ta nói với Mục Tư Thần, "Hôm qua tôi xin nghỉ nên chưa kịp nói, tôi sẽ gửi tin nhắn cho chị nhân sự hỏi xem có thể thuê ông làm công nhân làm việc theo giờ không."

Làm việc từ 9 giờ, hiện tại đã là 8 giờ, chỉ gửi tin nhắn thôi thì cũng không phải chuyện quá phiền phức.

Chẳng bao lâu sau, Hạ Phi ra dấu "OK" với cho Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần ăn vội vàng mấy miếng cho xong bữa sáng, đặt con bạch tuộc nhỏ vào balo, chuẩn bị đi làm cùng Hạ Phi.

[Tác giả có lời muốn nói]

Mục Tư Thần: Tôi nghèo, đến tự nuôi mình thôi cũng rất khó khăn.

Bạch tuộc nhỏ (khóc): Tôi chỉ cần nước đường trắng thôi cũng được.

Mục Tư Thần: Ờ... cũng dễ nuôi lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc