TRẤN NHỎ LÝ TƯỞNG CỦA TÔI - THANH SẮC VŨ DỰC

Mục Tư Thần vẫn là lần đầu tiên gặp phải “Trụ” biết lẩn trốn như vậy, vị trí nó ẩn nấp thực sự rất khó tiếp cận.

“Có thể bay qua được không?” Mục Tư Thần lấy cuốc chữ thập ra hỏi.

Cuốc chữ thập to ra, xoay tròn một vòng trên không trung, rồi lại thất vọng trở về tay Mục Tư Thần.

Cậu nhìn thấy “Trụ”, nhưng không thể đến gần.

Mục Tư Thần nhìn lên bầu trời, do dự.

Cậu đã nhìn thấu mọi thứ, nhưng giấc mơ đã được chế tạo xong từ lâu.

Cho dù “Trụ” có thể điều khiển giấc mơ, kết nối các giấc mơ theo cách thích hợp nhất, nhưng nó vẫn chỉ là một thực thể vận hành tự động dựa trên quy tắc, phải tuân theo các quy tắc do chính nó đặt ra.

Chỉ cần chưa tỉnh mộng, nó sẽ tiếp tục mãi mãi.

Ngay cả khi Mục Tư Thần nói ra những lời vạch trần sự thật, cốt truyện của giấc mơ vẫn tiếp tục diễn ra.

Con “bạch tuộc nhỏ” với khuôn mặt của diễn viên nam kia tiến lại gần kéo tay Mục Tư Thần, ngoại hình đã hoàn toàn giống người, nhưng hành động vẫn bắt chước theo cách của bạch tuộc.

Mục Tư Thần bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn chú ý đến hành động của con bạch tuộc giả, bị dọa sợ lập tức thu tay lại.

“Em đang nói gì vậy? Tôi chỉ biến đổi theo sở thích của em thôi mà? Anh không thích em sao?” Con bạch tuộc giả cũng ngước đôi mắt lên như bạch tuộc nhỏ, chớp chớp hai cái.

Tâm lý vững vàng như Mục Tư Thần, cũng sợ đến nỗi run lên bần bật.

Đây là loài quái vật gì, giấc mơ này phát triển đến đây, đã trở thành ác mộng rồi.

May mà có Hạ Phi, có giấc mơ của cậu ta tham gia, dù Mục Tư Thần không tách cảm xúc vui vẻ ra, có lẽ cũng sẽ không bị giấc mơ mê hoặc, giao ra quá nhiều năng lượng cảm xúc đâu.

Mục Tư Thần lùi lại vài bước, tránh xa con bạch tuộc giả mạo, lưng vô tình va vào moto bay.

Thần máy móc bên trong moto bay vẫn kiên trì lẩm bẩm: “Người kia, còn hai điều ước, đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này.”

Mục Tư Thần có chút bất lực, vị thần đèn Aladin máy móc này từ đầu đến cuối đều toát ra mùi vị như kiểu hàng giả vậy, lời nói hiện tại càng có cảm giác giống như tiếng rao “Khách đi qua lại đừng bỏ lỡ nha, chỉ còn hai món, chỉ còn hai món thôi” của những quầy hàng bán rong.

Trong giấc mơ của ba người họ, giấc mơ của Hạ Phi giống phim hoạt hình nhất, giấc mơ đều là những điều như ngựa thần lướt gió tung mây…

Chờ đã.

Mục Tư Thần quay đầu nhìn chiếc moto bay, nhận ra điều gì đó.

Cõi mộng, ngựa thần lướt gió tung mây, những từ ngữ vụn vặt này khiến Mục Tư Thần cuối cùng cũng hiểu ra một điều.

Tại sao những “Trụ” khác chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại lĩnh vực của mình, mà “Trụ” của nhà hàng Lý tưởng lại có thể sáp lại gần “Thức hải tâm linh”? Giống như đang rời khỏi lĩnh vực của mình vậy.

Nhưng thực tế, mọi chuyện không phải như vậy.

Vị trí của “Trụ” vẫn nằm trong lĩnh vực, trong giấc mơ của nhà hàng Lý tưởng.

Nó dựa vào sức mạnh của giấc mơ, dán vào rìa “Thức hải tâm linh”.

Mục Tư Thần và cuốc chữ thập cảm thấy không thể đến gần “Trụ” ở tận cùng trời, bởi vì lúc này cậu đang tỉnh táo, cậu biết mình không có khả năng bay, không thể đến gần “Trụ”.

Nhưng thực tế, Mục Tư Thần lúc này đang ở trong một giấc mơ hư ảo, vô lý, nơi mà mọi thứ đều có thể xảy ra.

Cho dù nhận thức hạn chế hành động của cậu, không cho phép cậu bay qua, nhưng không phải vẫn còn một vị thần máy móc có thể cho cậu ước nguyện sao?

Mục Tư Thần lập tức nói: “Tôi muốn có khả năng tiếp cận ‘Thức hải tâm linh’.

Đèn báo trên moto bay nhấp nháy vài cái, nó nói: “Cậu đừng có ước những điều không thể thực hiện được như vậy!”

Cũng đúng, moto bay dù sao cũng chỉ là một yếu tố trong giấc mơ, muốn nó tiếp cận “Thức hải tâm linh” quả thật là khó khăn cho nó.

Mục Tư Thần lại nói: “Vậy hãy cho tôi khả năng chạm vào những thứ vô hình.”

“Ước muốn này còn hợp lý hơn một chút.” Moto bay nhấp nháy vài tia sáng, “Ước muốn của cậu đã thành hiện thực. Từ nay về sau, cậu có thể chạm vào linh hồn vô hình và các thực thể năng lượng vô hình khác, và cậu vẫn còn một điều ước.”

Mục Tư Thần đưa tay chạm vào sợi dây nối với thức hải tâm linh ở ấn đường, quả nhiên lần này cậu có thể chạm vào sợi dây này.

Nhưng điều này không phải do moto bay có phép thuật gì, mà là đây là giấc mơ, ngay cả bản thân Mục Tư Thần cũng là vật vô hình.

Cậu vốn đang ở thể tinh thần, có thể chạm vào sợi dây vô hình, điều hạn chế cậu là nhận thức.

Giống như việc cậu không thể cảm nhận được “thức hải tâm linh” nên không thể phát hiện ra sợi dây này, cậu cảm thấy mình không thể chạm vào sợi dây ảo này nên không thể chạm vào. Nhưng cậu cho rằng mình đã sở hữu một loại sức mạnh bí ẩn nào đó thông qua ước nguyện, vậy thì cậu có thể chạm vào.

Đây là một thế giới cực kỳ duy tâm.

Dù sao đây cũng chỉ là giấc mơ, chỉ là “tâm linh”, mọi nguyên tắc vật lý ở đây đều không có hiệu lực.

Mục Tư Thần tiếp tục ước nguyện thứ ba: “Ước nguyện cuối cùng, cho tôi sức mạnh có thể bay đến bất kỳ nơi nào trên thế giới.”

“Thật đúng là khi con người có cơ hội thực hiện ước mơ thì sẽ muốn được bay.” Moto bay nhấp nháy vài cái, hỏi Mục Tư Thần: “Cậu muốn mọc cánh bay, hay là không cánh mà bay trực tiếp?”

“Không cần cánh.” Mục Tư Thần từ chối.

Mọc cánh sẽ khiến cậu nhớ đến Thân cận Vũ Mục, hơi giảm San.

“Thật sự không cần cánh sao?” Moto bay khẳng định lại, “Rất đẹp trai đấy.”

Quả là moto bay mang phong cách cá nhân của Hạ Phi.

Mục Tư Thần nhìn moto bay, moto bay thở dài: “Không cần đâu, không cần cánh.”

Nó tỏa ra một luồng ánh sáng bao trùm Mục Tư Thần, sau đó nói: “Cậu đã có thể bay rồi, chỉ là không có cánh thì không đẹp, cậu thật sự không cần cánh sao? Tôi có thể tặng cậu một điều ước bổ sung.”

“Không.” Mục Tư Thần lạnh lùng nói.

Cậu thử một chút, phát hiện cơ thể mình rất nhẹ, chỉ cần nghĩ là có thể bay lên.

“Tôi đã thực hiện ba điều ước của cậu rồi, từ hôm nay, Thần máy móc sẽ được tự do. Ba điều ước của cậu đều rất đơn thuần lương thiện, Thần máy móc thích những thiếu niên như cậu. Tôi quyết định từ nay hóa thân thành moto bay, đồng hành bên cạnh cậu, giúp cậu trở thành siêu anh hùng!” Moto bay lóe lên vài tia sáng, các bộ phận bắt đầu tháo rời, biến thành một robot.

Mục Tư Thần:“…”

Rất tuyệt, rất Hạ Phi.

“Vậy hãy dùng sợi dây của cậu đi, đưa tôi bay đến ‘Trụ’. Mục Tư Thần nắm lấy sợi dây vô hình trên moto bay.

Giấc mơ được “Trụ” xử lý, vì vậy nên sợi dây trong giấc mơ kết nối với “Trụ”. Còn Mục Tư Thần hiện tại chưa bị ô nhiễm, không bị ‘Trụ’ kiểm soát, nên sợi dây của cậu không kết nối với ‘Trụ’ mà là ‘Thức hải tâm linh’.

Hai hướng tuy trùng nhau nhưng vị trí hoàn toàn khác biệt.

Mục Tư Thần theo sợi dây vô hình của moto bay bay lên, xuyên qua trần nhà, xuyên qua bầu trời, xuyên qua tầng khí quyển, xuyên qua không gian thời gian, thoạt nhìn mất rất lâu, nhưng thực chất có lẽ không quá một phút, dễ dàng đến trước ‘Trụ’.

Cánh bướm rũ xuống bao bọc đồ đằng trên não, tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt, bao phủ nhà hàng Lý tưởng bên dưới.

Vô số sợi dây từ đồ đằng rũ xuống, kết nối với mỗi nhân viên, mỗi giấc mơ trong nhà hàng Lý tưởng, và mỗi người nghiện nhà hàng Lý tưởng.

Mục Tư Thần lấy ra cuốc chữ thập, một lần nữa lấy 10% giá trị tin cậy từ hệ thống, gắn vào cuốc chữ thập.

Trước đây mỗi lần cậu sử dụng sức mạnh hoàn toàn dựa vào giấy dán bản ngã đào từ Tần Trụ, giờ đây cậu đã có thể sử dụng năng lượng của riêng mình.

Cuốc chữ thập xoay tròn trên không trung tạo thành một tia sáng bạc, đập mạnh vào đồ đằng con bướm, kỹ năng “Đào góc tường” được kích hoạt, đồ đằng con bướm từ từ biến thành đồ đằng bản ngã.

Trong quá trình này, Mục Tư Thần xuyên qua sợi dây của mình, từ “Thức hải tâm linh” bên cạnh, mơ hồ cảm nhận được một luồng tức giận.

“Đây là sự tức giận của con bướm sao?” Mục Tư Thần hỏi.

[Đúng vậy, nhưng Ngài chỉ tức giận một cách tượng trưng thôi, không cần quan tâm lắm đâu. Nếu Ngài để tâm đến “Trụ” này, Ngài đã cưỡng chế đánh thức bản thể, ngăn cản cậu xâm nhập vào “Trụ” từ lâu rồi.]

Câu trả lời của Hệ thống, cũng là điều Mục Tư Thần luôn nghi ngờ.

Nhiếp Ức Hải chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng, đã khiến cậu suýt mất kiểm soát trở thành kẻ điên, một tồn tại mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể bị ràng buộc bởi quy tắc “Trụ” mà khuất phục, nói đuổi đi là bị đuổi đi ngay, sau đó cũng không có bất kỳ hành động nào, để mặc cho cậu, một kẻ có ý đồ bất chính, ở lại nhà hàng Lý tưởng.

Thủ đoạn của quái vật cấp Thần là điều con người không thể tưởng tượng nổi, Mục Tư Thần chỉ mới đạt đến cảnh giới Ngụy thần đã có nhiều thủ đoạn như vậy, cậu không tin rằng con bướm không có cách đối phó với cậu.

Con bướm để họ tự do hành động trong nhà hàng Lý tưởng, chắc chắn có lý do khác.

“Tôi luôn cảm thấy, thứ tự thị trấn tôi cần đi đoạt là do cậu cẩn thận lựa chọn từ trước.” Mục Tư Thần nói với Hệ thống. 

Hệ thống: [Hệ thống chỉ chọn ra con đường có khả năng cao nhất từ vô số lựa chọn trong tổ hợp. Cho dù như vậy, khả năng thành công cũng chỉ có 0,01%, người chơi có thể đi đến ngày hôm nay, may mắn và thực lực là hai thứ không thể thiếu.]

Quả nhiên, từ Mắt to đến Con bướm, tất cả đều do Hệ thống sắp xếp, nhưng tại sao con bướm lại sẵn sàng từ bỏ một “Trụ”?

Chắc chắn là bởi vì có thứ gì đó quan trọng hơn “Trụ”, khiến con bướm cảm thấy sự trao đổi này đáng giá.

Mục Tư Thần suy nghĩ mãi, chỉ có thể nghĩ đến 10% giá trị tin cậy mà cậu đã trao cho “Phệ mộng chi điệp”, nhưng đó chỉ là năng lượng mà cư dân thị trấn dâng hiến, số lượng cũng không nhiều, tại sao “Phệ mộng chi điệp” lại bỏ qua cho họ vì một chút năng lượng này?

Khi Mục Tư Thần vẫn chưa tìm ra lời giải đáp, đồ đằng con bướm đã hoàn toàn biến thành đồ đằng bản ngã của cậu.

Cuốc chữ thập tỏa ra ánh sáng màu tím trở về bên cạnh Mục Tư Thần, ánh sáng kim loại phát ra từ nó càng thêm rực rỡ, trông sáng bóng, hoàn toàn khác biệt so với cái cuốc sắt đầy rỉ sét ban đầu.

Không cần hỏi, cuốc chữ thập chắc chắn lại thăng cấp rồi.

Mục Tư Thần thu lại cuốc chữ thập, cảm nhận sức mạnh của cái trụ mới.

Cậu cảm nhận được rất nhiều cảm xúc đấu tranh của khách hàng trong cột trụ, vừa muốn trốn thoát, vừa không thể thoát khỏi niềm vui mà giấc mơ đẹp mang lại.

Loại xói mòn tinh thần này cũng là một loại ô nhiễm.

“Tịnh hóa.” Theo lệ, Mục Tư Thần sử dụng sức mạnh của đồ đằng bản ngã để thanh tẩy ô nhiễm, trả lại bản ngã cho họ.

Do có duyên đọc ký ức của nhân viên phục vụ, do anh ta là tín đồ của Tần Trụ, Mục Tư Thần theo sợi dây trên đồ đằng, tìm đến nhân viên phục vụ, chú ý đến trạng thái tinh thần của anh ta.

Nhân viên phục vụ thực ra đã mất rất nhiều năng lượng cảm xúc rồi, anh ta cũng rất khó cảm nhận được niềm vui.

Anh ta đứng nghiêm chỉnh bên cạnh bàn ăn của ba người Mục Tư Thần, vô cảm giám sát ba người.

Lúc này, trong lòng anh ta bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, giống như tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được nới lỏng, tất cả cảm xúc đều có lối thoát để trút bỏ.

Nhưng cảm xúc của anh ta đã rất ít, ngoài sự nhẹ nhõm ra anh ta rất khó cảm nhận được nhiều cảm xúc khác.

Anh ta chỉ vô thức rơi nước mắt, chính bản thân anh ta cũng không biết tại sao.

Mục Tư Thần nhìn thấy trên ngực anh ta xuất hiện một đồ đằng bản ngã nhỏ bé không trọn vẹn, đồ đằng này đang từ từ được sửa chữa.

“Cảm xúc đã mất có thể phục hồi được không?” Mục Tư Thần hỏi.

[Người chơi nghĩ xem, những cư dân trong nhà máy đã bị lấy đi một phần cảm xúc sẽ như thế nào?]

Điều này Mục Tư Thần vẫn chú ý, cậu nhớ những cư dân trong thị trấn cũng có đồ đằng bản ngã bị khuyết, nhưng khi thư viện được thu phục, lĩnh vực của thị trấn dần dần hoàn thiện, những đồ đằng bản ngã của những người này cũng như được hồi sinh, từ từ được sửa chữa.

“Có thể mọc lại được không?” Mục Tư Thần hỏi.

[Cảm xúc là một loại năng lực, không phải là một loại năng lượng. Khả năng sinh ra năng lượng, bị “Trụ” hấp thụ, nhưng “Trụ” không thể chiếm đoạt khả năng của dân cư.]

Mục Tư Thần hiểu ý hệ thống.

Cảm xúc như một cái ao, khi tràn đầy năng lượng, cảm xúc dư thừa, cái ao đó đầy nước, thậm chí nước có thể tràn ra ngoài.

Khi cảm xúc bị tiêu hao, trở nên cạn kiệt, cái ao sẽ khô cạn, mặc dù đã mất nước, nhưng vị trí của cái ao vẫn còn ở đó, năng lực cảm nhận thế giới vẫn còn.

Chỉ cần cung cấp lại năng lượng cho họ, cái ao sớm muộn gì cũng sẽ đầy.

“Năng lượng mới đến từ đâu?” Mục Tư Thần hỏi.

Để ao nước đầy, chắc chắn phải có mưa chứ? Thế giới khô cằn này, làm sao có mưa được?

[Nguồn gốc từ bản ngã, nguồn gốc từ đáy lòng.]

Mục Tư Thần hiểu ý hệ thống, giống như đáy ao có một mạch nước ngầm, khi sức mạnh bản ngã đủ lớn, mạch nước ngầm khô cạn cũng sẽ dần dần phun ra dòng nước trong sạch.

Lúc đầu nước có thể rất ít, nhưng từ từ, cái ao sẽ lại đầy nước.

Lúc này nnhân viên phục vụ chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, thoát khỏi sự phụ thuộc vào nhà hàng Lý tưởng, nhưng tình cảm vẫn khô cằn.

Nhưng rồi sẽ có một ngày, khi đồ đằng bản ngã được sửa chữa, anh ta sẽ lại cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn và sự hối hận.

Khi bị ô nhiễm, dù không tự nguyện, nhân viên phục vụ vẫn làm một số việc trái với lương tâm đ*o đức, làm tổn thương đồng đội của mình.

Mục Tư Thần không định làm bác sĩ tâm lý cho nhân viên phục vụ, con người cuối cùng cũng phải tự chữa lành, tự giải thoát, tự tha thứ cho bản thân.

Sự hối hận cũng là một động lực để tiến về phía trước, có lẽ cảm xúc này có thể khiến anh ta trân trọng cuộc sống, trân trọng đồng đội, trân trọng bản ngã khoa khăn lắm mới vun trồng lại được trong tương lai.

Sự thay đổi của mọi người trong nhà hàng Lý tưởng cũng khiến Mục Tư Thần hiểu tại sao con bướm lại tha cho anh ta.

Bởi vì cậu đã nghe được câu nói từ tiếng sóng – Không ai có thể vượt trên cả Di Thiên, trừ khi sở hữu sức mạnh thứ tư.

“Sức mạnh thứ tư, chính là bản ngã, phải không?” Mục Tư Thần hỏi.

Hệ thống không trả lời, dường như đây là sự thật mà nó không thể nói ra.

Sự im lặng của Hệ thống lại càng khiến Mục Tư Thần khẳng định câu trả lời.

Bầu trời, mặt đất, biển cả, loài người đã sở hữu sức mạnh to lớn như vậy, liệu họ còn là con người nữa không?

Ban đầu Mắt to cũng muốn bảo vệ trấn Đồng Chi, nhưng Ngài dần dần lạc lối trong sức mạnh và chống ô nhiễm, ra tay với chính người dân mà Ngài luôn muốn bảo vệ, trở thành quái vật.

Cái gọi là quái vật cấp Thần, chẳng qua là những vật chứa xấu xí bị sức mạnh nuốt chửng sau khi mất đi bản ngã, chứ không phải là thần linh thực sự.

Không có “bản ngã”, bị sức mạnh điều khiển để nuốt chửng linh hồn, khao khát sức mạnh cấp bậc cao hơn, mãi mãi không thể trở thành thần linh thực sự.

Giá trị tin cậy 10% của Mục Tư Thần, sức mạnh sở hữu vô cùng yếu ớt, nhưng lại là sức mạnh tin cậy mà tất cả dân cư trao cho Mục Tư Thần  trong trạng thái tỉnh táo bằng ý chí của chính họ.

Và nó lại được chuyển hóa bởi đồ đằng bản ngã của Mục Tư Thần, là một phần nhỏ năng lượng thực sự sở hữu “bản ngã”.

Con bướm không nỡ bỏ đi năng lượng này.

Ngay cả khi phải đối mặt với nguy cơ mất đi “Trụ” này, con bướm cũng muốn tiêu hóa hoàn toàn năng lượng này.

Nhưng “bản ngã” dù có hữu dụng, thứ phải hy sinh có quá nhiều không?

Thứ mà con bướm phải đối mặt không chỉ là mất đi một trụ, mà còn là nguy cơ mất đi toàn bộ trấn Mộng Điệp.

Hiện tại mới chỉ trôi qua 7, 8 tiếng, Mục Tư Thần đã chiếm được nhà hàng Lý tưởng, liệu con bướm có thật sự không sợ Mục Tư Thần lợi dụng thời gian còn lại, chiếm thêm một “Trụ”, khiến trấn Mộng Điệp rơi vào tình thế nguy cấp?

“Liệu có phải còn lý do khác?” Mục Tư Thần hỏi.

[“Thức hải tâm linh” ngay trước mắt, tại sao người chơi không vào khám phá nhỉ?] Hệ thống nhắc nhở.

Mục Tư Thần ngước nhìn biển cả nằm giữa hư không, vô số sợi dây nhỏ hội tụ thành giọt nước, tạo thành “Thức hải tâm linh”.

Khi thực sự đối mặt với biển cả rộng lớn này, Mục Tư Thần nhận ra sự bất hòa trên người mình.

“Tôi đang sợ hãi nó, liệu tiềm thức của tôi có dám bước vào ‘Thức hải tâm linh’ không?” Mục Tư Thần tự hỏi lòng mình.

Lúc đầu cậu cảm thấy mình không thể bay, không thể thực sự đến được ‘Thức hải tâm linh’; sau đó cậu phải giải quyết ‘Trụ’, thanh lọc nhà hàng Lý tưởng; tiếp theo cậu lại chú ý đến tình trạng tâm lý của nhân viên phục vụ; cuối cùng cậu thậm chí còn suy nghĩ về lý do con bướm tha cho mình, nhưng vẫn không chịu bước vào “Thức hải tâm linh”.

“Thức hải tâm linh” là tập hợp biển cả tiềm thức của vô số người, bên trong chắc chắn ẩn chứa vô số bí mật. Nó giống như một ngọn núi vàng, bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn vào núi đào vàng, Mục Tư Thần lại quanh quẩn dưới chân núi, dùng những lý do như “quá mệt”, “dù sao núi cũng không mọc chân chạy mất được”, “nghỉ ngơi một chút mai đi”, “tôi còn chưa ăn cơm” để ngăn cản bản thân lên núi.

[Điều này rất bình thường, khi đối mặt với “Thức hải tâm linh” ẩn chứa những bí mật trong tâm hồn của bản thân, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy sợ hãi.]

“Nhưng dù sao tôi cũng phải học cách đối mặt với bản thân.” Mục Tư Thần nắm lấy sợi dây vô hình ở giữa trán, dũng cảm bay về phía “Thức hải tâm linh”.

Thực ra trong mắt cậu, dù đã đến tận rìa “Thức hải tâm linh”, Mục Tư Thần vẫn cảm thấy nó rất xa vời, dường như mãi mãi không thể chạm tới.

Nhưng khi Mục Tư Thần vượt qua mọi trở ngại, quyết tâm tiến gần nó, nó lại chủ động tiến về phía Mục Tư Thần, chỉ cần một bước nhảy nhẹ nhàng, đã hòa vào “Thức hải tâm linh”.

Khi bạn xa lánh tâm linh, dù nó ngay trước mắt, bạn cũng cảm thấy nó xa vời vô cùng; Nhưng khi bạn muốn đến gần tâm linh, dù nó ở tận chân trời, bạn cũng cảm thấy nó trong tầm tay.

Mục Tư Thần chìm vào biển cả này, toàn thân giãn ra.

Điều này thoải mái hơn cả việc ngâm mình trong nước thật, giống như linh hồn trở về với bào thai trong bụng mẹ, trở về trạng thái nguyên thủy thuần khiết nhất, vừa an toàn vừa thư giãn.

Cậu thoải mái đến mức suýt muốn ở lại đây mãi mãi không trở về.

May mắn thay, nhờ sự thúc giục liên tục của hệ thống, Mục Tư Thần mới từ từ mở mắt, dùng “Chân thực chi đồng” ở mắt trái, cố gắng nhìn vào biển cả này.

Lúc đầu, cậu nhìn thấy vô số sợi dây từ bốn phương tám hướng, phần lớn sợi dây cậu không nhìn thấy điểm kết thúc, những sợi dây này chìm vào bóng tối, ẩn trong bóng tối.

Nhưng có một số rất ít sợi dây, Mục Tư Thần có thể tìm thấy nguồn gốc.

Đó chính là trấn nhỏ Hy Vọng của cậu.

Nhận thức được điều này, trước mắt Mục Tư Thần hiện lên bản đồ “Thức hải tâm linh”.

Đó là một không gian tối đen, có một điểm sáng yếu ớt như sao băng, chính là trấn nhỏ Hy Vọng. Các khu vực khác tối đen như mực, không có bất kỳ ánh sáng nào, chỉ có thể nhìn thấy đường ranh giới.

“Hệ thống, đây rốt cuộc là…” Mục Tư Thần nhìn bản đồ này, cảm thấy không thể tin được.

Cậu vẫn nhớ bản đồ này, đây chính là bản đồ mà hệ thống đã hiển thị cho cậu khi cậu mới vào game, ở trong thời gian bảo vệ tân thủ!

Bình luận

Truyện đang đọc