TRẤN NHỎ

Có mười một cái tên mà Albert có thể nghĩ đến, kể cả Willy Steven.

Faun cẩn thận thu thập danh sách, đưa tất cả thức ăn cậu đã mua cho Albert, như vậy gã có thể trốn ở nơi ẩn náu của gã một lúc lâu.

Rời khỏi nhà hàng, cậu đi đến một cửa hàng tiện lợi khác lần nữa mua sắm, sau đó đi lối tắt về nhà.

Dọc đường đi, cậu đều nghĩ đến việc chuyển giao năng lực Sứ Giả. Đây rốt cuộc là một kế hoạch khả thi hay là ý tưởng kì lạ của bọn Lính Gác, cậu phải tìm Lukes xác nhận một chút. Thời điểm đứng trước cánh cổng, cậu đột nhiên cảm giác bị bao phủ bởi một loại căng thẳng không thể giải thích, cậu không biết khi nào bản thân có giác quan và thị lực nhạy bén như vậy, tựa hồ nhìn thấy một bóng đen vụt qua dưới chân cầu thang. Nhà Joey Barenque nằm trên tầng hai, tầng dưới là phòng bảo vệ và một căn phòng trống.

Cậu bên trong cảnh giác, bàn tay giữ đáy túi giấy đã lặng lẽ nắm khẩu súng lục Glock, nhưng trên mặt là một vẻ ngoài bình thường.

Mặc dù đã có đề phòng, Faun cũng hiểu rằng nếu gặp một đối thủ như Fink với khả năng ảnh hưởng đến não bộ con người, cảnh giác và súng lục sẽ không có tác dụng. Ở tình huống biết rõ có nguy hiểm này, cậu vẫn đi vào. Cầu thang cọt kẹt vang vọng, khi cậu còn cách lầu hai một bậc thang, một bàn tay từ chỗ rẽ trong tối vươn ra đè lấy cổ cậu.

Faun cảm thấy một trận lạnh buốt, bàn tay kia đặt tại trên gáy cậu, lập tức nhắc cậu nhớ đến thi thể lão Warren. Cậu không kịp tránh né, cả người đơn giản ngã ra sau, cùng kẻ đánh lén lăn xuống cầu thang. Có lẽ sống lưng bị va đập, bàn tay kia buông ra, Faun lập tức quay người nắm lấy cổ tay hắn. Túi giấy không biết rơi đi phương nào, mấy quả táo lăn long lóc. Faun nhắm nòng súng vào hắn, đột nhiên, một âm thanh sắc bén xé gió vang lên bên tai. Cậu cảm thấy hai má đau đớn, như bị đạn cắt qua.

Người kia nhấc cánh tay còn lại lên, Faun dịch nòng súng nhắm thẳng cánh tay hắn nổ súng.

Không có cảnh báo, chỉ có tiếng súng, cậu đã quyết định tại trấn nhỏ tuyệt không do dự hay nhắc nhở, không còn nói "Cảnh sát đây, đứng im", cũng không còn đọc bất kỳ quyền lợi nào nữa. Cậu nhanh chóng quen với cách giải quyết vấn đề ở trấn nhỏ.

Kẻ đánh lén hét thảm, xuyên suốt quá trình cả người Faun chảy mồ hôi lạnh, nhưng lại không nguy hiểm như cậu tưởng tượng. Tình hình bây giờ có lợi cho cậu.

"Willy Steven."

"... Mày nhận ra tao?" Phải mất một lúc lâu người này mới mở miệng nói chuyện, Faun biết ngoại trừ đau đớn, hắn còn phải trả giá.

"Đây là lần đầu chúng ta gặp gỡ." Faun nói. "Tôi không quen biết anh, nhưng tôi biết anh là kẻ giết Warren."

"Xem ra mày đã làm rất nhiều bài tập về nhà." Willy Steven thở hổn hển, miễn cưỡng nở một nụ cười quái dị. "Vậy mày có từng nghĩ, giết chết lão Warren và thả hai thằng ngu kia, không chỉ có một mình tao?"

Tim Faun nảy lên, không ngần ngại quăng hắn, đánh về phía góc tường. Tình thế này so với bắn nhau còn hiểm ác hơn, nhưng xung quanh không có người khác. Thần kinh của Faun căng dây đàn, đột nhiên cậu cảm thấy một bàn tay nắm lấy tóc cậu, trong nháy mắt cậu chưa kịp phản ứng, đập thẳng vào tường.

Máu ngay lập tức chạy xuống, đau nhức mang đến trận choáng váng khiến cậu cơ hồ muốn hôn mê, Faun biết rằng một khi mất đi ý thức, tất cả coi như xong, cậu ép buộc bản thân chịu cơn đau đớn, nắm chặt nắm đấm duy trì tỉnh táo. Lần thứ hai va đập, cậu tìm được cơ hội phản kích, không để cho đối phương thành công. Hai bên giằng co chốc lát, Faun giơ tay phải lên bắn vào lưng đối thủ. Nắm tay hắn nới lỏng, Faun xoay người nhìn, nhưng đằng sau trống không.

Đó là một đôi bàn tay của đàn ông, cứng cỏi mà mạnh mẽ, ngay cả ngón tay đều tràn ngập bạo lực. Faun nhanh chóng nhớ lại danh sách Lính Gác, muốn tìm người có khả năng ẩn mình.

Cái tên Camp Nelson xuất hiện trong đầu.

Đây là một đối thủ khó nhằn, Faun nhìn quanh, Steven lăn lộn trên đất đã nhịn được cơn đau lần nữa giơ cánh tay không bị thương chĩa ngay cậu. Faun nâng chân lên, một cước đạp hắn ngất xỉu.

Không được do dự. Cậu tiếp tục nhắc nhở chính mình, đây không phải thế giới bên ngoài, một giây do dự sẽ vạn kiếp bất phục*.

*Vạn kiếp bất phục: không thể phục hồi.

Hiện tại cậu không thể nhìn thấy vị trí kẻ địch, cũng không biết hắn giây tiếp theo từ đâu chui ra.

May mắn thay, Nelson cũng phải tuân thủ Nguyên tắc trả giá, không thể ẩn núp xung quanh quá lâu. Faun lắng nghe âm thanh bốn phía, đầu bị va đập khiến cậu cảm thấy nôn mửa, cho cậu thấy sức mạnh của đối phương.

Ngay lúc này, Lukes xuất hiện ở cầu thang trên lầu. Anh nghe thấy tiếng súng vội vàng chạy ra, Faun hét lên với anh: "Quay lại!"

Lukes lập tức nghiêng người nấp ở ngã rẽ cầu thang.

Bọn họ bỗng nghe được một âm thanh kì quái.

Faun không biết đồ vật sắc bén đâm thủng cơ thể thực sự phát ra tiếng động, luôn cho rằng đó là hiệu ứng điện ảnh, nhưng trong nháy mắt đó cậu đã nghe được thanh âm, tiếp đó là đau đớn. Cậu thấy một thanh sắt sắc nhọn xuyên thấu lồng ngực, cậu không kinh ngạc, mà là tức thì sáng tỏ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ là lúc này thân thể không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa.

Người đứng sau lần thứ hai nắm lấy cậu, cậu thống khổ ngã quỵ xuống đất, thế nhưng như một kì tích, cậu không cảm thấy khó thở. Cơn đau quá mãnh liệt, cũng khiến tâm trí cậu đặt biệt tỉnh táo, choáng váng từ cú va đập vừa nãy cũng biến mất.

"Chẳng cần đến năng lực Chúa tể giao cho, mày sẽ cho bọn tao hiểu rõ thế nào là đánh đổi. Đây là mày nói đúng không?"

Người đằng sau đi về bên trái cậu, Faun thấy được hắn, hắn chuyển từ một bóng mờ nửa trong suốt sang bộ dáng thật thật. Cánh tay của Camp Nelson được bọc bởi đủ loại hình xăm sâu nông, mỗi khi hắn biến mất, trên người sẽ có một hình xăm khi xuất hiện trở lại. Hắn trông giống như bức graffiti bọn trẻ nguệch ngoạc vẽ.

"Faun!" Lukes đứng ra.

Từ lúc nghe thấy âm thanh đâm thủng thân thể Faun anh bắt đầu phát run. Anh không bị thương, êm đẹp đứng đây, nhưng nhìn dòng máu tuôn ra từ vết thương của Faun, nhìn thấy ánh mắt của cậu vì đau nhức mà tan rã, anh cảm nhận được nỗi đau kịch liệt này, thần kinh xé toạc tàn nhẫn, đau như vạn tiễn xuyên tâm.

"Hắn chưa chết." Nelson nói, "Xin chào, Sứ Giả. Anh có thể yên tâm, hắn sẽ không chết. Harold đã nhìn xuyên qua hắn, tôi có thể đảm bảo rằng nó chỉ xuyên cơ thể của hắn, nhưng tránh được tất cả các cơ quan và chỗ hiểm, miễn là kịp thời điều trị, hắn sẽ khỏe mạnh như trước đây."

Ánh mắt Lukes luôn đặt tại Faun. Khuôn mặt Faun đầy mồ hôi, nhưng đôi mắt cậu điềm tĩnh. Cậu đang ám chỉ điều gì sao? Lukes rõ ràng tâm tư cậu, đôi mắt ấy vĩnh viễn nói, cậu đang nói cậu không muốn chết, cậu yêu cuộc sống hơn bất luận người nào, và hơn bất luận người nào cậu tin tưởng anh, cậu đã sẵn sàng. Đến đây đi.

Lukes bình tâm lại.

"Anh muốn tôi làm gì?" Anh hỏi Nelson.

"Theo tôi."

Lukes bước xuống cầu thang, đi đến bên Faun. Nelson vô cùng cảnh giác với anh, Lukes liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên hắn cảm thấy trời đất điên đảo, không ổn. Nelson không ngờ chúng chưa bắt đầu đàm phán, Lukes đã sử dụng năng lực với hắn. Cơn choáng váng kéo dài, hắn dứt khoát buông Faun ra, biến mất trong không khí. Lukes ngay lập tức nhìn sang phía bên kia, Faun giơ súng lên, dọc theo ánh nhìn bắn một phát bắn súng. Nelson rít gào, đùi trúng đạn, đau đớn ngã ngồi trên mặt đất.

Faun vẫn đang quỳ, cú giật của phát bắn không làm cậu ngã, toàn bộ tinh thần cậu đều đặt vào trong trận giao chiến này. Lukes sử dụng năng lực hai lần, làm cho đùi phải cậu đau nhức, tay trái nứt ra một vết thương sâu. Khi Lukes duỗi hai tay về phía cậu, cậu chỉ lắc một cái, ý thức vẫn còn đó, khó thể tin vì sao cậu còn có thể duy trì tỉnh táo.

"Chúng ta phải rời khỏi đây." Faun gắng sức nói, "Tìm một chỗ trốn, không cần về nhà."

Cậu thử một chút, đi không nổi. Lukes ôm lấy cậu, miễn cho đụng tới vết thương. Anh không thể chắc chắn xung quanh không còn Lính Gác nào khác, bọn họ cứ thế rời đi mặc kệ đi đến đâu cũng sẽ làm người khác chú ý. Lukes ra khỏi cửa, băng qua đường phố, đi sâu vào rừng cây.

Faun bắt đầu sinh ảo giác, cậu luôn cố giữ mình tỉnh táo, nhưng điều đó thật khó. Vừa đập vào tầm mắt cậu là một bầu trời trắng xóa, cành cây trên đỉnh đầu bắt đầu chuyển động, sau đó mọi thứ trở nên tăm tối. Cậu nhìn thấy giấc mơ của Joey Barenque, trong bóng tối có một lối thoát, ban đầu chỉ là muôn hình vạn dạng tỏa sáng, dần dần có tay chân. Nó thoạt nhìn như một con người, như một con rối bóng[1], một cánh tay trên có cái ký hiệu rất giống đôi mắt, một cánh tay khác là một đoàn bóng đen.

Nó càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng. Cậu nghe nó hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Tôi không biết, để tôi trở về," Cậu trả lời.

"Trở về nơi nào?"

Trở về nơi nào? Cậu có thể yêu cầu quay trở lại thế giới cũ không? Có cuộc sống của cậu ở đó, không có dị nhân siêu năng lực cổ quái, có cộng sự của cậu Alex và vô số án treo cần người phá, có thức ăn ngoài, có quán bar cùng trận bóng, có ngày cuối tuần và ngày làm việc, còn có...

Cậu nói: "Để tôi trở về."

Nó lại hỏi: "Trở về nơi nào?"

"Trở về bên Lukes."

Cậu tỉnh lại, như thể vừa mới ngủ trong vài giây, cơn đau tức thì như sóng biển nhấn chìm cậu, cậu rên rỉ thống khổ.

"Faun, Faun." Lukes đang gọi cậu.

Faun mở mắt ra, phát hiện họ đang ở rìa của màn sương dày, Lukes đặt cậu trên nền đất trống được bao quanh bởi những cái kẹp sắt.

"Không ai sẽ tìm thấy chúng ta ở đây, hơn nữa bây giờ là ban ngày, sẽ không có quái vật." Lukes nói, "Chờ đến buổi tối, chúng ta lại đi tìm một nơi an toàn hơn."

Faun giơ tay lên chạm vào vết thương của mình, thanh sắt đã bị rút ra, Lukes dùng quần áo để chặn vết thương của cậu.

"Tôi chỉ có thể làm cho máu chảy chậm chút, nhưng không thể chữa trị nó, bằng không cậu sẽ bị thương nặng hơn."

Lukes nhìn cậu bất lực. Faun có một lỗ hổng rộng nửa inch trên người (~1.3cm), khắp nơi bê bết máu, mặc dù Nelson nói đã tránh được những chỗ mấu chốt của cậu, thoạt nhìn vẫn cực kỳ kinh khiếp. Lukes không thể kiềm chế bản thân ngừng run rẩy, bộ dáng của Faun khiến anh nhớ lại quá khứ, lo lắng người trước mắt sẽ biến thành một vũng máu ngay dưới ánh mắt mình.

"Không sao, tôi đã tốt nhiều rồi." Faun nói, "Đây là lần đầu tiên tôi tận hưởng năng lực của anh, mặc dù anh làm tôi rất đau, đầu gối của tôi sắp nứt ra rồi, tay cũng không thể cử động được. Nhưng có vẻ như ở đây lại tỏa nhiệt." Cậu đặt tay Lukes lên ngực chính mình.

"Như vậy là đủ." Faun nói, "Chúa tể chính là tên cuồng ngược đãi, sẽ không để cho chúng ta dễ chịu."

"Cậu bị thương nặng quá, tôi phải đi tìm hộp thuốc."

"Không được." Faun nắm lấy cánh tay anh nói, "Chúng nhất định tìm thấy chúng ta ở khắp mọi nơi trong thị trấn. Sử dụng năng lực của anh, bảo đảm tôi không chết là được."

Lukes không còn cố thuyết phục cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng quần áo chính mình làm băng quấn quanh vết thương. Đầu gối của Faun bị trật khớp, bởi vì trả giá mà sưng đỏ, nhưng cậu dường như đã trải qua giai đoạn đau đớn ban đầu, hô hấp thong thả hơn rất nhiều.

Faun cho biết: "Chúng ta vốn ước hẹn đến đây để thám hiểm."

"Nhưng chúng ta không có ước hẹn ở đây nhìn cậu máu chảy đẫm đất."

"Tôi sẽ không chết, anh không cần phải lo lắng đến thế." Cậu nói được thoải mái, có thể trải qua một trận liền mỏi mệt ngủ.

Lukes cũng biết cậu sẽ không chết, anh đã giảm tốc độ chảy máu cho cậu, cậu có thể kiên trì dựa vào chính mình ngừng máu chảy. Anh trải một chiếc áo khoác trên mặt đất khô ráo, đặt Faun nằm thoải mái nhất có thể, tận lực giữ cậu ấm áp. Lukes đang nghĩ, chúng sẽ không để cậu chết, sẽ không để cậu mất tác dụng nhanh như vậy. Nhưng chúng lại làm cho cậu chịu đau đớn như vậy, cậu ngủ tuyệt không an ổn.

Lukes vẫn lén lút đi lấy hộp thuốc của ông Barenque, mặc dù quá trình này rất mạo hiểm, nhưng nó tột cùng đáng giá. Anh tiêm gây mê và kháng sinh cho Faun rồi khâu vết thương. Tận đến lúc này cuối cùng anh mới thở phào nhẹ nhõm.

-----Hết chương 23-----

[1]Rối bóng là một môn nghệ thuật của Trung Quốc, có lịch sử lâu đời, được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của thế giới. Nghệ nhân sẽ căng một tấm vải trắng đằng trước ánh đèn, di chuyển các con rối được cắt từ bìa hoặc da tạo nên một vở kịch.

Bình luận

Truyện đang đọc