TRANH TỬ

Đột nhập vào Đông Trúc Các cuối cùng lại không khó như Tranh Tử nghĩ. Trước khi tới y còn chuẩn bị bảy bảy bốn mươi chín tình huống xấu nhất để đối phó, dù sao chỗ này cũng gọi là cấm địa nghiêm ngặt nhất nhì Lũng Bạch Môn. Nhưng đến rồi mới biết, Đông Trúc Các nằm giữa một rừng trúc xanh bạt ngàn, là một tòa các dựng từ trúc trông cực kì đơn giản nhưng không kém phần kiên cố và tỏa ra uy nghi cao ngất. Quanh đây không có lấy một bóng binh vệ gì ngoài mấy tỳ nữ tới tới lui lui lo việc quét tước để chỗ này lúc nào cũng trông sạch sẽ. Thật sự không giống với nơi ở của bốn vị tôn lão còn lại, giản dị tới mức khác thường càng khiến trong lòng Tranh Tử thêm phòng bị. Điều kì lạ kể đến nữa, chính là sự yên lặng. Ngoài tiếng ngọn trúc xô nhau, tiếng nước chảy dưới khe, lâu lâu có tiếng chuông gió leng keng thì chẳng có lấy một tiếng chim hót hay âm thanh người sống nào, ngay cả dáng điệu đi của tỳ nữ, đi khẽ cứ như một đàn mèo vậy.

Trong lòng Tranh Tử còn đang cảm thán sự im lặng đáng ngờ ở đây thì A Nha lập tức phá vỡ suy nghĩ đó bằng một trận kêu um trời, nó lúc này đang ở trên đầu ngọn trúc…“Oác! Oác!…” kêu lên không ngừng để chứng minh sự tồn tại của nó. Tranh Tử không khỏi giật mình nhìn lên, tức đến nghẹn lời.

Một cơn gió đột nhiên thổi tới, cuốn theo hương hoa đào thoang thoảng trong không khí mặc dù xung quanh đây là một rừng trúc bạt ngàn không có một bóng dáng cây đào nào. Ở phía không xa, nam nhân bạch y nằm trên trúc ỷ kia vừa chậm rãi mở mắt.

Tranh Tử rón rén đi tới nấp phía sau một góc của Đông Trúc Các đột nhiên nghe mấy tỳ nữ nói chuyện với nhau, là kiểu xì xào không dám nói quá lớn. Người nọ nói:

- Gần đây Tịch Lão ngủ không an giấc, lúc nào cũng bảo thật ồn ào. Nhưng các ngươi xem, quanh đây ngoài tiếng gió, trúc lào xào thì cũng chẳng có ai dám nói chuyện lớn. Thật kì lạ…

- Tâm tình ngài ấy gần đây đúng là không tốt lắm, hôm trước Liêu Nhi dâng trà lên thì bị hất đổ hết…Ngài ấy cứ nói chỗ này quá ồn…ồn đến không chịu nổi!

Tranh Tử đi dần ra phía sau quan sát, hậu viện Đông Trúc Các có một con đường nhỏ giữa rừng trúc không biết dẫn đi đâu. Bầu trời phía trên cũng thật kì lạ, là một màu đỏ sậm không hề giống ở chỗ mà Tranh Tử đang đứng, không khí có chút ma quái bất thường. Tranh Tử bước đến thêm một bước, không hiểu sao bỗng dưng y cảm thấy tim đập nhanh liên hồi, cơn đau hốt nhiên ập tới như thể bị ai đó vừa đâm vừa khoét vào thùy tâm, đau đớn và khó chịu vô cùng, như có thứ gì thôi thúc bắt y phải bước vào con đường trước mặt. Tranh Tử mở y phục nhìn xuống chỗ đau thì giật mình thấy ở ngay vị trí thùy tâm của mình có một vết sẹo rách đang đỏ lên. Vết sẹo này trước giờ Tranh Tử không để ý tới, bây giờ như bị rách ra, đỏ đến dọa người.

Từ phía sau bạch y bỗng xuất hiện, hắn dậm trượng xuống đất, niệm khí bùng lên tạo thành một trận gió lốc, cuốn bay lớp lá khô bay mịt mù trong không trung, nguồn niệm lực cường hãng xông tới khiến Tranh Tử thất thế vội lùi ra sau nhiều bước. Y cầm đào côn dậm xuống mặt đất, nội niệm cũng bùng lên xông tới phía đối diện, hai nguồn niệm lực trực tiếp đối đầu nhau, vừa va tới đã tạo ra rung chấn dữ dội, đánh vào rừng trúc va quật vào nhau lào xào, Tranh Tử bị đánh bật trở về, phải ghim đào côn dưới đất một tấc để chống đỡ cơ thể không bị hất văng ra đằng sau. Hỏa niệm đột nhiên trỗi dậy trong người, Tranh Tử cảm thấy cả lồng ngực của mình đang cháy lên vừa nóng vừa rát. Cùng lúc đó dường như y nghe được tiếng gọi, có kẻ nào đó đang gọi y ngâm nga từ phía con đường nhỏ phía trước.

“Hỏa phong tương hồng

Tri kỉ bên ta

Đào rơi, túy lúy say, quy hồi cũng bất phục

Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,

Chỉ hữu tương tư vu tẫn xử”

- Thật ồn ào!!

Tranh Tử dùng một tay che tai mình, dù đã có đào côn trong tay nhưng vẫn khó mà trấn áp hỏa niệm trong người, đây là lần đầu tiên y có cảm giác mãnh liệt và kì lạ đến vậy. Vu Tịch vừa vẽ ra một cái phù tự, dậm gậy xuống đất, nguồn thủy lưu tích tụ lại trong không trung sau đó bay tới tạt thẳng về phía Tranh Tử. Cả người y một khắc sau liền ướt sũng, như đóm lửa bị nước tạt qua liền tắt rụi. Tranh Tử ngơ ngác, mắt ngước lên đã thấy đối diện là một bạch y.

Kẻ kia mi phụng mắt rồng, dáng vẻ cao lớn một thân hiên ngang phong nhã, đôi mắt đen xám lạnh lùng nhìn về này sau đó lại lặng lẽ quay đi. Tranh Tử ý thức được tình trạng nhếch nhác, xiêm y vừa bết dính vào người lại không mấy chỉnh tề nhưng cũng không lấy làm xấu hổ. Giận dữ vì bị tạt nước, y một tay cầm đào côn vẽ ra một phù tự chữ “Sinh”, dậm một cái đầy uy lực, gọi ra một đám dây leo từ dưới đội mặt đất trồi lên tấn công kẻ nọ.

Vu Tịch vẫn đang nhắm mắt không làm gì cả, nhưng sau đó đám dây leo của Tranh Tử chỉ chậm chạp bò lên người, quấn quanh mà không hề tấn công hắn. Tranh Tử lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng như vậy liền không tin vào mắt mình, nhưng cho dù y có điều khiển cách gì cũng không thể tấn công được người kia. Trong lòng liền bối rối một phen.

Vu Tịch vừa mở mắt, tay nâng một nhánh dây leo thả nó bò chui lại mặt đất, mắt vẫn không nhìn lại, nói vọng tới chỗ của Tranh Tử.

- Thực vật không có suy nghĩ nhưng mang niệm cảm, ta không có sát niệm đối với ngươi…chúng đương nhiên không tấn công ta.

Tranh Tử bước lên một bước, gió thổi tới khiến vạt áo của y một nửa bị nước thấm bết dính vào người, một nửa thì hất tung bay, hầu như đều làm lộ ra hết vùng ngực, bụng cân đối không quá gầy cũng không quá cường tráng, kiểu chớm lớn tuổi thiếu niên tràn đầy nhuệ khí tinh anh. Đạo khí hiên ngang không hề biết sợ sệt, y đứng đó hỏi kẻ nọ:

- Ngươi là ai?

Vu Tịch dậm trượng Đồ La trong tay, nguồn niệm lực giận dữ bùng lên lần này chỉ hất tới chân của Tranh Tử thì dừng lại.

- Còn ra thể thống gì!!

Tranh Tử nghe người kia giận dữ quát, cùng lúc nhìn thấy A Nha từ đầu ngọn trúc là đà bay qua liền đậu trên vai của kẻ đó, kêu lên một tiếng như thể người kia mới là chủ của nó chứ không phải y.

Đông Trúc Các chìm trong hoàng hôn ấm áp, gió nhẹ thổi va ngọn trúc lào xào ngã vào nhau, thoảng tới mùi trúc xanh và đào hoa trong nắng khô hắt nhẹ. Phía bên trong, Vu Tịch nằm trên trường ỷ nhắm mắt gác tay tựa đầu, mắt mở hờ lười biếng nhìn phía trước là thiếu niên vừa nãy còn hùng hổ đòi tấn công mình, bây giờ lại quy quy cũ cũ mà quỳ mọp, trán áp sát mặt sàn.

Tranh Tử đã thay ra bộ xiêm y ướt sũng, mặc lại trên người y phục màu trắng tinh khôi, hơi rộng, cũng không biết từ đâu mà nữ tỳ đem tới. Thập phần cung kính nhu thuận, dập đầu nói:

- Đệ tử biết lỗi xin Tịch Lão xử phạt nhẹ cho!

Vu Tịch cất giọng hỏi:

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi đến chỗ của ta muốn quậy cái gì đây? Còn không nhận ra ta?

Tranh Tử vẫn chưa ngẩn đầu, ngoan ngoãn đáp:

- Trước đó có duyên gặp được Tịch Lão dưới núi, được ngài giúp đỡ ba lần, tiểu đệ tử lấy làm cảm kích vô cùng!

- Ba lần? Là bốn lần, ban nãy ta không giúp ngươi trấn áp niệm hỏa thì một nửa thùy tâm của ngươi đã sớm bị đốt thành đống tro rồi. Định Tâm chuông đâu?

Tranh Tử nghe thấy người kia hỏi liền mò mẫm trong người lấy ra cái chuông nhỏ dâng lên.

- Là do ta sợ sẽ gây ra tiếng động nên liền cất đi…

- Ngươi vừa đặt chân tới thì đã đã phát hiện rồi, ngươi nghĩ chỗ này là chỗ nào? Sau này còn tháo chuông ra, cái chuông này ta liền lấy lại.

- Đa tạ Tịch Lão đã ban chuông…

Vu Tịch hừ lạnh một tiếng sau đó ngồi dậy cầm theo Định Tâm chuông, một tay buộc gọn vào đầu đào côn, còn thắt thêm mấy cái nút thắt vô cùng chắc chắn, sau đó hắn sang ngồi bên chiếc bàn bệt. Liêu Nhi đi qua hầu trà, Vu Tịch ngửi được mùi này liền cau mày phất tay nói:

- Sau này bỏ loại trà hoa đào này đi, thật gắt mũi!

- Dạ Tịch Lão!

Tranh Tử đón ấm trà từ tay Liêu Nhi, tỏ thái độ tự tay muốn làm thay.

- Để ta…

Bình luận

Truyện đang đọc