TRANH TỬ

Đôi mắt y cũng nhuốm một tầng cường khí ngạo nghễ đến đáng sợ, Tranh Tử ngẩn nhìn, giọng nói lạnh toát như vọng từ địa ngục lên:

- Muốn ăn lão tử ta ư? Vậy thì xem bản lĩnh của các ngươi!!!

Lúc tỉnh dậy quang cảnh bên ngoài đã tối đen như mực, đêm đã buông từ lâu, trước đôi mắt mờ của Tranh Tử là ánh lửa bập bùng, tiếng lách tách từ những nhành cây khô cháy trong đêm bấy giờ là âm thanh duy nhất. Trong đây là một căn miếu hoang đổ nát A Nha đang đậu trên cột trần lim dim mắt, Tranh Tử nheo mắt cố gắng thích nghi với ánh sáng lửa cùng lúc nhận ra ngồi bên cạnh có một bóng người. Nhanh như chớp y chộp lấy đào côn nhảy ra xa, bày tư thế phòng thủ, kẻ kia vẫn bình chân như vại không có động tịnh, lát sau mới cất tiếng:

- Phấn của bọn cánh tiên rất độc, ngươi hít quá nhiều nên ngất đi, bọn chúng suýt hút cạn niệm lực của ngươi rồi cũng may có con bạch nha này. Cánh tiên là thức ăn ưa thích của bọn linh điểu, nhưng ăn nhiều như thế vẫn không ngộ độc chết thì coi ra con quạ của ngươi cũng có bản lĩnh.

Giọng nói thật trầm, đạm nhiên không mang theo sát niệm nên khiến Tranh Tử cũng dần buông lỏng. Y dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn, lại nghe kẻ kia nói:

- Tạm thời chưa nhìn được đâu, phấn của chúng rơi vào mắt thì tầm ngày sau mới hồi phục.

Tranh Tử lúc này mới chậm chạp, dò dẫm đi tới ngồi xuống bên cạnh người kia.

- Đa tạ huynh đài, trên đường tiểu đệ gặp phải oán thi, đánh nhau với chúng nên mất cảnh giác với bọn cánh tiên…

- Ta biết, khi ta tới đã thấy ngươi hạ được con oán thi đó rồi, còn đốt chảy cả một mảng rừng.

Kẻ kia đột nhiên dừng một chút lại hỏi:

- Tiểu tử, lúc nãy ta bắt mạch cho ngươi, niệm tượng rối tinh mù lên, như chính niệm lực trong người ngươi tự xung khắc và triệt tiêu nhau vậy.

Tranh Tử hơi cúi đầu, qua loa đáp:

- Chỉ…chỉ là bệnh cũ thôi, đa ta huynh đài quan tâm! À…Tiểu đệ họ Từ, tên Tranh, đến từ làng rượu Đại Chù, đa tạ ơn cứu giúp. Không biết xưng hô với huynh đài thế nào?

Bạch y đáp lại:

- Ta Vu Tịch. - Hắn lại hỏi: - Làng Đại Chù là ở đâu?

- Làng của ta nằm bên cạnh dòng Lộ Sa, dười chân núi Đại Chù nên tên làng cũng gọi là Đại Chù. Mấy mươi năm qua nổi tiếng với nghề nấu rượu…À…huynh là người trên Lũng Bạch Môn phải không?

Tranh Tử dựa vào dáng vẻ đầy tiên khí của người nọ mà phỏng đoán.

Người kia chậm một chút liền nói:

- Mấy năm nay con oán thi này hay bắt, hút lấy niệm lực của đệ tử Lũng Bạch Môn khi xuống núi mà lớn dần, đạo môn vốn nhiều lần truy bắt nhưng cứ cách vài ngày nó lại thay đổi thân xác, rất khó truy vết, hôm nay ta đến đây cũng vì nó. Nhưng ngươi đã sớm thay ta hoàn thành nhiệm vụ, coi như chúng ta giúp đỡ qua lại.

- Ah…

Người kia đột nhiên đưa qua cho Tranh Tử một chén nước đã đun ấm, y nhận lấy liền ngửi ra mùi quỳ thảo rất thơm.

- Quỳ thảo là dược quý, cái này…

- Không quý tới mức khiến ngươi phải sững sờ ra như vậy chứ? - Vu Tịch đăm đăm nhìn Tranh Tử, thấy y cứ ngơ ngẩn nhìn chén nước trong tay như vậy một hồi lâu không khỏi nghi hoặc hỏi.

Qua một lúc Tranh Tử mới chợt mỉm cười, sau đó chầm chậm nhấp một ngụm vừa thơm vừa ấm, cảm giác khô ngứa ở cổ họng do phấn của cánh tiên để lại liền giảm đi vài phần. Y nhìn vào mặt nước sóng sánh phản chiếu lại gương mặt mờ ảo của mình, vừa hồi tưởng vừa nói:

- Không có gì, chỉ là tự dưng nhớ lại ca ca của ta. Trước đây rất lâu rồi, ta và ca ca sống cùng nhau ở một nơi không phải cho người ở, ở đó…tồn tại quả thật không dễ dàng gì. Khi đó niệm lực trong người ta rất hỗn loạn, lúc nào cũng bệnh li bì, ca ca bèn đi trộm quỳ thảo về để giúp ta điều tức lại niệm lực, bị bọn chúng bắt được…bị đánh rất nhiều lần nhưng lần nào cũng vậy, huynh ấy đều bảo vệ ta, vết thương trên người ngày một nhiều lên nhưng vẫn luôn giấu diếm. Đến một hôm thì…khi ta tỉnh dậy mọi thứ đã trở thành một sai lầm không thể cứu vãn, ta…cũng không biết huynh ấy còn sống hay không…

- Sau đó thì sao?

Vu Tịch hỏi, đến cả hắn còn bất ngờ không hiểu vì sao mình lại đi tò mò câu chuyện này đến vậy, hắn thoát khỏi trần tục, từ lâu đã không hứng thú tới thế sự nhân gian.

Tranh Tử đảo mắt nhìn sang thật sự muốn thấy rõ mặt kẻ đang ngồi cạnh mình nhưng đáng tiếc đôi mắt vẫn chưa khá lên chút nào, cảnh vật xung quanh đều mờ ảo, nhiều lắm chỉ thấy được người đó mặc y phục trắng vốn có của đạo môn, trông có vẻ rất cao lớn, một thân thẳng tắp, tóc trắng dài quá lưng, bên cạnh có một quyền trượng màu bạc, chuông nhỏ treo đầu trượng thỉnh thoảng rung lên âm thanh tao nhã dễ nghe, cả người đều toát lên một vẻ chính đạo thanh tao. Kẻ kia cũng đang nhìn y như trông đợi y tiếp tục câu chuyện, Tranh Tử lấy thêm que củi khô vùi vào lửa bập bùng, chậm rãi nói:

- Sau đó ta rời khỏi chỗ đó.. Bất cứ ai muốn giữ ta lại thì chỗ đó ta sẽ coi là nhà, nhưng rất ít người muốn vậy, đến rồi đi. Thật lâu sau ta mới có nhà, nhưng mấy ngày trước…lại mất nữa rồi.

Vu Tịch im lặng quan sát thiếu niên trước mặt, một chút thương cảm ập đến bất ngờ khiến hắn không tự chủ được mà tự hỏi: “Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu rồi không?”

Nhưng hắn không hỏi vậy, vẫn một ngữ điệu đạm nhạt hỏi:

- Vì sao ngươi muốn tới Lũng Bạch Môn này?

Tranh Tử nhìn ánh lửa mờ ảo trước mặt, nhặt một que củi khô nghịch trong tay, đôi mắt đen đăm chiêu.

- Để…tìm ra chân tướng! Có rất nhiều thứ ta không hiểu, rất mơ hồ, như mọi thứ trước mặt ta hiện tại vậy. Nhưng ta biết mình nên bắt đầu từ Lũng Bạch Môn, có thứ thôi thúc ta tới đây.

Vu Tịch không hỏi gì nữa, hắn chỉ im lặng nhìn người đối diện mình sau đó khoanh tay trước ngực, chậm rãi thϊếp mắt đi. Giữa đêm khuya thanh vắng chỉ có tiếng gió tuyết rít lạnh ngoài ô cửa ngôi miếu hoang sập xệ, A Nha trên cột trần đã lim dim ngủ.

Đêm đó nghỉ lại căn miếu hoang Tranh Tử lại gặp ác mộng, cái ngày mà làng Đại Chù bị thiêu thành tro bụi, y bị đám ma quỷ truy sát, một giọng nói vang lên từ trong màn đêm gọi y bằng cái tên xa lạ: “Hình Thám …!!!Hình Thám của ta…Hình Thám của ta…chờ ta trở về…đón ngươi…” Giọng nói này, hình như có chút quen thuộc.

Tranh Tử giật mình thức dậy khi trời đã hửng sáng, mắt vẫn chưa khỏi hẳn nên mọi thứ y thấy chỉ là một mảng chói loà. A Nha đang mổ trên lông mày của y, Tranh Tử tiện tay đập một cái khiến con quạ liền rụng vài ba cái lông vũ trắng, nó giận dữ oác oác bay lên đậu trên cột trần mắng chửi um sùm.

Vu Tịch đứng ở không xa, vẫn là dáng vẻ nho nhã đắc đạo, cất tiếng:

- Nhanh chóng lên đường, cuối ngày sẽ có bão tuyết lớn.

Ngày đó hai người một quạ, rời khỏi ngôi miếu hoang từ sớm bình minh.

Bình luận

Truyện đang đọc