TRAO ANH MỘT VÌ SAO

Thực đơn cho tiệc tốt nghiệp của học trò nhà họ Phan được chia làm hai phần. Một phần là những món gia truyền của nhà họ Phan, là thực đơn cố định cho mỗi một bữa tiệc tốt nghiệp, ngụ ý là kế thừa; phần còn lại sẽ do học trò tự quyết định, thường là sở trường của họ, quan trọng ở chỗ đặc biệt, độc đáo, ngụ ý sáng tạo.

Thực đơn cố định rất đơn giản, món riêng của Ninh Tiểu Tinh cũng thuộc sở trường của Phan Khánh Tường, hai thầy trò thảo luận một lát liền quyết định luôn.

Sau khâu xác định thực đơn, việc tiếp theo là phải lên danh sách khách mời. Phan Khánh Tường xem như cũng có tiếng tăm trong ngành, quan hệ với những vị đầu bếp lão làng khá tốt, đối với sự kiện như thế này, đương nhiên đối phương sẽ ủng hộ. Thêm nữa là mời mấy vị khách quen thuộc, tất nhiên, thân phận càng cao quý càng tốt.

Phần việc này không cần Ninh Tiểu Tinh phải nhọc lòng, Phan Khánh Tường đã lên danh sách hòm hòm rồi. Ninh Tiểu Tinh là học trò cuối cùng của Phan Khánh Tường, lại là học trò nữ duy nhất, buổi tiệc tốt nghiệp này, ắt phải long trọng hơn ba lần trước.

“Phải rồi, Tiểu Tinh, ngày trước là người nhà họ Thẩm giới thiệu con cho thầy, tiệc tốt nghiệp của con, hẳn là phải mời họ nhỉ?”, Phan Khánh Tường nói.

Tim Ninh Tiểu Tinh như bị kim châm một nhát. Cô cố điều chỉnh cảm xúc, “Không cần đâu ạ, người như họ, chắc không có thời gian đến tham gia những sự kiện nhỏ như thế này đâu.”

Ngày trước, Thẩm Trầm vẫn chưa được nhà họ Thẩm thừa nhận, người nhà họ Thẩm mà Phan Khánh Tường nói, hẳn là Thẩm Tái Hậu và Thẩm Chí Lễ. Hiện giờ Thẩm Tái Hậu đã mất, vậy chỉ có thể là Thẩm Chí Lễ.

Phan Khánh Tường chép miệng, “Không chắc là có thể mời đến được. Nhưng có đến hay không là chuyện của họ, mình thì vẫn phải làm cho phải phép.”

Lời Phan Khánh Tường nói rất có lý, Ninh Tiểu Tinh không thể giải thích với ông chuyện khúc mắc giữa mình với nhà họ Thẩm nên đành phải nói: “Nghe thầy hết ạ, thầy quyết định là được rồi.”



Từ chỗ Phan Khánh Tường về nhà, Ninh Tiểu Tinh lấy tập kế hoạch của Thẩm Trầm ra xem. Trước kia cô đã nghĩ ra hai phương án, mà bản kế hoạch này của Thẩm Trầm đã kết hợp hai phương án đó lại với nhau. Bản kế hoạch làm vô cùng chi tiết, cảm giác như một bản thuyết minh, mỗi một bước đều được trình bày tỉ mỉ, chỉ cần làm theo là được, hoàn toàn không cần phải động não.

Ninh Tiểu Tinh áp bản kế hoạch vào ngực, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào.

Thì ra đây là cảm giác được yêu.

Thẩm Trầm soạn bản kế hoạch này lúc đang nằm viện, mà nguyên nhân nằm viện là do mấy năm trước anh làm việc quá sức, điên cuồng kiếm tiền. Cho dù không cần đến những thứ nhà họ Thẩm cho, chỉ dựa vào sức mình, Thẩm Trầm cũng có thể tự hào là một người thành công.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Trầm cũng đã sống một cuộc sống vô cùng gian khổ. Cái khác với cô là, anh có mục tiêu rõ ràng, có ý chí kiên định.

Cô đột nhiên nhớ lại hồi cấp Ba, nhớ lại những lời Thẩm Trầm nói lúc kèm cô học. Khi ấy, giọng điệu chế giễu của anh khiến cô giận không ít.

Anh nói: “Ninh Tiểu Tinh, cậu ngốc thế này, nếu không có bố mẹ, sau này chắc cậu đành phải chết đói nhỉ?”

Ninh Tiểu Tinh lơ đễnh nói: “Hừ, ai cần cậu lo. Bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi, họ bảo sau này tất cả tài sản của họ đều là của tôi.”

“Nếu bố cậu phá sản thì sao?”

Ninh Tiểu Tinh tức điên lên, “Thẩm Trầm, cậu… cậu là tên khốn! Tôi không thèm để ý đến cậu nữa!”

Tới giờ, ngoài hiểu tâm ý của anh ra, Ninh Tiểu Tinh còn phát hiện, kỳ thực khi đó Thẩm Trầm đang suy nghĩ, lo lắng thay cho cô. Thời Trung học, Ninh Tiểu Tinh ỷ vào việc có một người cha tốt, căn bản không hề lên kế hoạch cho tương lai, lại càng không ý thức được sự khó khăn gian khổ, chỉ có người luôn dựa vào bản thân như Thẩm Trầm, mới có thể suy tính lâu dài như vậy.

Ninh Tiểu Tinh dụi đôi mắt cay xè, lại giở bản kế hoạch ra đọc một lần nữa, cũng ngẫm nghĩ xem hiện tại cô có thể làm bước nào trước.

Cô cũng có chút may mắn, cho dù vẫn luôn suy nghĩ tiêu cực và bị động, nhưng cô đã từng chủ động học kỹ thuật chỉnh sửa video và mấy thứ linh tinh về công nghệ.

Thế nên, cái thiếu hiện giờ là… địa điểm.

Đúng, chính là địa điểm.

Bất luận là phương án cô vẫn vẽ ra trong đầu, hay là trong bản kế hoạch của Thẩm Trầm, thì đều có một vấn đề quan trọng: Quay ở đâu?

Ninh Tiểu Tinh vắt tay lên trán, khẽ cười khổ. Vấn đề này không giải quyết được thì những cái khác chỉ như lâu đài xây trên cát mà thôi.

Hay là, đổi một phương án khác… Không, Ninh Tiểu Tinh lập tức phủ nhận suy nghĩ này của mình. Cô thừa nhận, những điều Thẩm Trầm nghĩ ra đã quá hoàn hảo rồi, vừa hay bổ sung những lỗ hổng trong ý tưởng của cô.

Không đổi!

Vậy thì chỉ có thể nhanh chóng đi tìm địa điểm.

Ninh Tiểu Tinh vỗ trán, nhỏ giọng than thở: “Phải nhanh lên nào, Ninh Tiểu Tinh. Phải làm kịp trước tiệc tốt nghiệp.”

Ý tưởng của cô là, phải làm xong trước tiệc tốt nghiệp, sau đó mượn “gió đông” của tiệc tốt nghiệp để làm quảng cáo. Đương nhiên, chuyện này phải trưng cầu ý kiến của thầy trước, tuy dựa vào tính cách của thầy, chắc chắn thầy sẽ đồng ý, nhưng như thầy nói, phải làm cho phải phép.



Lúc Thẩm Trầm đến gõ cửa thì thấy Ninh Tiểu Tinh ôm tập tài liệu.

“Đang làm gì thế?”, anh chỉ vào tập tài liệu.

Ninh Tiểu Tinh vỗ vỗ vào bìa tập tài liệu, “Đương nhiên là đọc cái này rồi.”

“Thấy thế nào?”

“Phần lớn thì không có vấn đề gì, nhưng mà…”, Ninh Tiểu Tinh hơi phồng má, “Chưa giải quyết được vấn đề địa điểm quay. Em đang định hỏi thầy, thầy quen nhiều người, hoặc là chị Lâm, chị ấy làm ở công ty truyền thông, chắc là có thể nghĩ ra cách…”

Thẩm Trầm gật đầu rồi nói: “Nhà họ Thẩm có một nông trại ở khu ngoại thành…”

Ninh Tiểu Tinh vừa nghe thấy ba chữ “nhà họ Thẩm”, đầu như bị đâm một cái.

“Em không cần thứ gì của nhà họ Thẩm cả!”

Giọng nói bén nhọn, khiến Thẩm Trầm ngỡ ngàng, ngay bản thân Ninh Tiểu Tinh cũng vậy.

Cô ý thức được mình hơi quá khích nên cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, không phải là em giận anh, em chỉ không muốn…”

“Anh hiểu.”, Thẩm Trầm thử thăm dò xoa đầu cô, thấy Ninh Tiểu Tinh không né tránh, anh mới yên tâm.

“Thật ra anh muốn nói là, nhà họ Thẩm có một nông trường, lúc làm bản kế hoạch này, anh có nghĩ đến nó. Ở vùng ngoại thành, gần căn biệt thự lần trước anh đưa em đến ấy, cũng có một cái tương tự như thế.”

Ninh Tiểu Tinh kinh ngạc ngẩng đầu.

Thẩm Trầm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, “Nếu em muốn xem, lúc nào… Mai đi, ngày mai thì sao? Mai anh đưa em đến xem, hơi nhỏ một chút, nhưng em yên tâm, dùng tiền của anh, không liên quan đến nhà họ Thẩm.”

Đây là điểm bất đồng giữa cô và Thẩm Trầm, nhiều lúc cô chỉ nghĩ suông, còn Thẩm Trầm thì nghĩ là sẽ bắt tay vào làm. Chẳng trách anh thành công hơn nhiều người bạn cùng trang lứa.

Ninh Tiểu Tinh vừa cảm động vừa vui mừng, nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, cô lại hơi ngượng. Cô cắn môi, “Xem ra Tinh Thần của các anh…”

Bỗng nhiên, cô im lặng.

Chần chừ một lát, cô nói: “Tinh Thần…”

Ninh Tiểu Tinh nhìn Thẩm Trầm, “Là ý mà em đang nghĩ, đúng không?”

Thẩm Trầm cười, “Em chưa bao giờ liên tưởng đến à?”

Là cho đến giờ cô chưa từng dám hi vọng xa vời như vậy.

Cảm giác được nâng niu này khiến Ninh Tiểu Tinh rất vui, cứ phát hiện thêm một điều, cô lại hiểu Thẩm Trầm hơn một chút.

Cô vui nhưng không muốn biểu hiện ra. Cô đưa hai tay ra sau, cầm tập tài liệu đập khẽ vào lưng, muốn cười lại nhịn xuống, “Anh cũng không biết xấu hổ nhỉ, công ty lại chẳng phải của mình anh.”

“Họ nghe lời anh.”, Thẩm Trầm đáp ngắn gọn.

Rốt cuộc Ninh Tiểu Tinh không nhịn được nữa, nhoẻn miệng cười.

Điều Thẩm Trầm muốn nhìn thấy lúc này nhất là nụ cười của Ninh Tiểu Tinh. Cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng như vậy thôi, nhưng Thẩm Trầm có thể cảm nhận được, anh đã hiểu câu chuyện phóng hỏa trêu chư hầu ngày xưa[1].

“Thật ra là thuê, nhưng nếu hợp lý thì có thể tính đến việc mua đứt luôn. Mai mình đi xem nhé?”

Người có tiền tính chuyện, đơn giản như vậy đấy. Ninh Tiểu Tinh thì không, cô còn đang lo sẽ làm phiền đến công việc của Thẩm Trầm.

Thẩm Trầm nói: “Không sao, có nửa ngày, chắc chắn có thể sắp xếp thời gian. Nếu em cảm thấy không có vấn đề gì, mình sẽ đăng video lên trước tiệc tốt nghiệp, đến hôm đấy còn có thể quảng cáo luôn.”

Ninh Tiểu Tinh vừa sửng sốt vừa đắc ý, “Em cũng nghĩ thế đấy.”, hiếm có lúc nào lại cùng chung suy nghĩ với Thẩm Trầm.

Thẩm Trầm thu hết vẻ đắc ý của Ninh Tiểu Tinh vào đáy mắt. Một Ninh Tiểu Tinh như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Có phần giống với cô của trước đây.



Vì đang vui nên Ninh Tiểu Tinh chủ động làm bữa tối và giữ Thẩm Trầm ở lại ăn.

Thẩm Trầm xắn tay áo lên đòi hỗ trợ. Trên cánh tay trái của anh, còn nguyên dấu răng đang đóng vảy nâu.

Ninh Tiểu Tinh vừa nhìn thấy nó, ánh mắt chợt hiện vẻ áy náy.

Để ý thấy tâm trạng cô thay đổi, Thẩm Trầm nhìn theo ánh mắt cô, nhìn xuống cánh tay mình.

“Không sao, khỏi rồi mà.”

Ninh Tiểu Tinh mếu máo, “Em xin lỗi.”

Thẩm Trầm vô cùng hưởng thụ vẻ mặt này của cô, “Không sao thật mà. Nhưng mà, em cầm tinh con chó hay sao mà hay cắn người thế hả!”

Ninh Tiểu Tinh bĩu môi, trợn mắt lườm anh, như vậy rõ ràng như đang làm nũng.

Sợ cô ngượng, Thẩm Trầm không vạch trần, chỉ lặp lại câu hỏi: “Có gì cần anh giúp không? Không phải khách sáo với anh đâu.”

Vẻ mặt của Ninh Tiểu Tinh lại thay đổi không lý do. Cô nhìn dấu răng, lại nghĩ đến nguyên nhân cô cắn Thẩm Trầm, cuối cùng lại nghĩ vòng đến Thẩm Chí Lễ, đến tiệc tốt nghiệp.

“Hôm nay thầy nói, em được nhà họ Thẩm giới thiệu đến chỗ thầy, thế nên tiệc tốt nghiệp của em phải mời người nhà họ Thẩm.”

Thẩm Trầm thông minh, lập tức hiểu được cô đang nghĩ gì. Người nhà họ Thẩm này, thật ra là chỉ Thẩm Chí Lễ.

“Nếu em không muốn, anh sẽ bảo anh ấy không phải đi.”

Ninh Tiểu Tinh khẽ lắc đầu.

Cô đang rất mâu thuẫn.

Cô hận Thẩm Chí Lễ, nhưng lý trí lại nói với cô, anh ta cũng không chủ định hại nhà cô, nhiều nhất chỉ có thể tính là nguyên nhân dẫn đến việc đó mà thôi. Ninh Tiểu Tinh không thể nào hoàn toàn hận, lại không sao thoải mái tha thứ được, cho nên cứ mãi rối rắm, tự giày vò mình.

Thẩm Trầm lại nói: “Không thì để anh đến dự vậy.”

Ninh Tiểu Tinh lắc đầu mạnh hơn, “Không được! Anh không được đến!”, bắt gặp vẻ mặt khác thường của Thẩm Trầm, cô vội giải thích, “Anh đừng hiểu lầm, em không nhập anh vào hàng người nhà họ Thẩm. Nhưng mà… anh đến em sẽ căng thẳng.”

Lý do này khiến người ta rất sung sướng. Thẩm Trầm kiềm chế một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được phải cầm tay cô.

Ninh Tiểu Tinh hơi giãy bỏ cho có, không tránh được liền kệ cho anh nắm.

“Thật ra chưa chắc đã mời được, mà kể cả anh ta đến thật… Người kiếm tiền theo giây, bình thường không dễ mời như anh ta, nếu đến cũng coi như quảng cáo hộ em.”

Không phải cô đã nghĩ thông, mà là do tiệc tốt nghiệp cũng như tâm huyết của thầy, cô không thể tùy hứng được, thế nên càng hoành tráng càng tốt.



Ngày hôm sau, Thẩm Trầm đưa Ninh Tiểu Tinh đi thăm nông trại. Khu nông trại cách căn biệt thự kia khoảng hai mươi phút đi đường, do một đôi vợ chồng được Thẩm Trầm thuê đến trông coi. Thẩm Trầm gọi người đàn ông là “anh Lâm”, người phụ nữ là “chị Cầm”, nhìn tướng mạo thì đều là người thật thà, chất phác.

Thẩm Trầm từ chối để anh Lâm dẫn đi, một mình anh đưa Ninh Tiểu Tinh đi thăm quan xung quanh.

Tuy Thẩm Trầm nói địa điểm hơi nhỏ, nhưng Ninh Tiểu Tinh đến rồi mới biết là nó lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Trong vườn trồng rất nhiều loại rau, phía trong hàng rào còn nuôi hai con lợn, mấy con gà đang mổ cỏ, đàn vịt đang thong dong bơi trên mặt ao. Ninh Tiểu Tinh ngạc nhiên phát hiện ra, trong ao còn có cá nữa.

“Thẩm Trầm, chỗ này giống hệt chỗ của ông bác em mới đi thăm dạo trước!”, Ninh Tiểu Tinh hít sâu một hơi, lập tức “wow” một tiếng, “Đến không khí cũng giống nữa!”

Thẩm Trầm đút hai tay vào túi quần, khẽ mỉm cười, “Nếu em thích, sau này anh sẽ thường xuyên đến đây cùng em.”

Ninh Tiểu Tinh gật đầu, rồi lại lắc đầu ngay lập tức, “Không được, anh bận thế cơ mà.”

Thẩm Trầm cười một cách thoải mái, “Không thành vấn đề, anh sẽ sắp xếp. Phải rồi, nếu thích, có thể suy nghĩ đến việc mua mảnh đất này.”

Ninh Tiểu Tinh bị lối suy nghĩ “đại gia” của anh dọa. Nói mua là mua được luôn sao?

“Anh sẽ lượng sức, em yên tâm, không vét hết của cải đâu, sau này không nuôi gia đình được.”

Nụ cười của Thẩm Trầm có ẩn ý.

Mập mờ thật!

Ninh Tiểu Tinh cúi đầu tránh đi, rồi lại ngẩng đầu, thay đổi chủ đề, “Vấn đề địa điểm đã giải quyết xong, còn lại là chủ đề của mỗi một số phát sóng. Kế hoạch của em là…”

“Đưa di động cho anh.”, Thẩm Trầm giơ tay.

Ninh Tiểu Tinh ngớ ra, đưa điện thoại cho anh mà không hiểu ra làm sao.

Thẩm Trầm nhận lấy điện thoại, “Mật mã là gì? Vân tay hay số?”

Bỗng Ninh Tiểu Tinh trở nên ngượng nghịu, “Số.”

Thẩm Trầm đưa mắt qua, “Bao nhiêu?”

Ninh Tiểu Tinh mím môi, xấu hổ đọc sáu con số.

Hai mắt Thẩm Trầm sáng thêm mấy phần, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình, mở khóa. Anh thao tác trong chốc lát rồi trả điện thoại lại cho Ninh Tiểu Tinh.

“Em xem đi, có cái gì cần cải thiện thì bảo anh.”

Ninh Tiểu Tinh nhận lấy điện thoại, phát hiện ra trên màn hình có thêm một ứng dụng hình một miếng dưa hấu đỏ tươi.

— Hết chương 23 —

***

[1] Điển tích về Chu U Vương thời Tây Chu đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu chỉ để đổi lấy một nụ cười của người đẹp Bao Tự.

Bình luận

Truyện đang đọc