TRAO ANH MỘT VÌ SAO

Bên ngoài nhà họ Phan có một con hẻm, chỉ rộng hơn bề ngang của một chiếc xe một chút, nếu hai chiếc xe cùng lao vào hẻm thì rất mất thời gian. Nhiều người ngại phiền phức nên đỗ luôn xe ở ngoài, đi bộ vào trong.

Thẩm Trầm chọn cách đi bộ vào trong.

Ninh Tiểu Tinh đứng ở trước cổng, mặc áo len hở cổ và quần jeans, thân hình mảnh khảnh lọt thỏm giữa khung cửa cao lớn, giữa đêm gió trông lại càng mỏng manh. Chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên hắt một vệt sáng đỏ xuống khuôn mặt cô.

Đây là lần thứ hai Thẩm Trầm đến chỗ này. Lần trước là đến cùng Thẩm Chí Lễ. Hôm ấy, ba ông anh mang món ra cho khách thử, chỉ còn mình Ninh Tiểu Tinh nấu ở bếp sau, mùi dầu mỡ mùi khói bếp hun cho cô đổ đầy mồ hôi. Cô biết Thẩm Trầm ở ngoài, nhưng không hề ra xem.

Thật ra Phan Khánh Tường đã nói trước với Ninh Tiểu Tinh, rằng hôm nay người nhà họ Thẩm đến, có muốn ra chào hỏi hay không. Nhưng Ninh Tiểu Tinh nói: “Còn có những người khác mà, ngộ nhỡ không tiện thì sao, cứ lỗ mãng xông ra thì không hay cho lắm. Để xem đến lúc đấy họ có nhắc không đã ạ.”

Phan Khánh Tường ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.

Sau đó, Thẩm Trầm không hề nhắc đến người quen là cô, mặc dù là chính anh giới thiệu cho cô vào đây, anh biết cô cũng đang ở chỗ này.

Ngẫm ra, hẳn là anh đang lặng lẽ vạch ranh giới với cô, không muốn cho người khác biết anh và cô quen nhau. Ninh Tiểu Tinh thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không tự chuốc lấy hổ thẹn.

Hồi cấp Ba, cô vứt bỏ hết thể diện để theo đuổi Thẩm Trầm, là vì có chỗ dựa vững chắc, tự tin vô cùng. Hiện giờ thì không thể. Sự lảng tránh của Thẩm Trầm, đã khiến cho cô không khỏi cảm thấy buồn bã.



Thẩm Trầm bước tới, Ninh Tiểu Tinh vội cất điện thoại đi.

“Đi thôi.”

Thẩm Trầm hỏi: “Xe của em đâu?”

Ninh Tiểu Tinh bị anh hỏi mà ngỡ ngàng, “Tôi không lái xe, ngồi tàu điện ngầm đến đây.”

Thẩm Trầm cho cô một chiếc xe để đi mua đồ ăn, nhưng hôm nay cô làm việc riêng, chẳng có lý do gì để dùng chiếc xe kia.

Thẩm Trầm cúi đầu, lấy điện thoại ra.

Nghe anh hỏi vậy, Ninh Tiểu Tinh mới hiểu là anh tưởng cô lái xe đến nên đã cho tài xế của mình về rồi.

Tắt máy, Thẩm Trầm nhìn Ninh Tiểu Tinh, giọng điệu điềm tĩnh như thường, “Phải đợi một chút tài xế mới quay lại được. Anh vào chào thầy Phan cái đã.”

Ninh Tiểu Tinh theo Thẩm Trầm đi vào trong, rồi lẳng lặng nhìn anh trò chuyện với thầy.

Thẩm Trầm cảm ơn Phan Khánh Tường vì trước kia đã nhận Ninh Tiểu Tinh làm học trò, mà Phan Khánh Tường cũng nhân cơ hội khen Ninh Tiểu Tinh không ngớt.

Ninh Tiểu Tinh ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn tay mình.

Có một chút xấu hổ.

Những ưu điểm thầy nói, trong mắt Thẩm Trầm, thật ra đều chẳng đáng là gì cả. Không biết anh có thầm chê bai trong lòng hay không.

Hồi cấp Ba, Thẩm Trầm thích nhất là dùng kiểu nửa cười nửa không đó để cười nhạo cô, nhìn cô như một đứa thiểu năng. Hiện giờ anh càng trầm mặc kiệm lời hơn trước, dù có chế giễu thầm trong lòng cũng chẳng để lộ ra ngoài.

Thầy khen xong, đến lượt cô chê.

“Tiểu Tinh hiểu chuyện ngoan ngoãn như thế, chẳng trách được thầy nó khen. Nhưng mà có một cái này là không thể khen được này, lớn như thế rồi mà chẳng kiếm bạn trai đi. À đúng rồi, Tiểu Tinh, Phan Lâm vừa gọi điện về, bảo là có mấy đồng nghiệp nhìn thấy ảnh của con xong muốn làm quen với con đấy, hỏi cô có thể giới thiệu cho con hay không. Cô bảo chuyện này phải hỏi Tiểu Tinh cái đã. Chờ một lát, chắc chắn nó gọi lại ngay đấy.”

Bà cứ nhớ mãi chuyện chồng con của Ninh Tiểu Tinh. Hôm trước, Ninh Tiểu Tinh vừa bảo đồng ý xem mặt, bà liền gọi điện ngay cho Phan Lâm. Nhưng vì Thẩm Trầm ở đây, nên bà cố ý nói là đối phương chủ động muốn làm quen.

Lời vừa dứt, điện thoại của Phan Lâm đến luôn. Hai mẹ con này tính nóng nảy y như nhau, lúc nói chuyện ăn khớp vô cùng.

Ở bên kia, tiếng cười của Phan Lâm cực kỳ lớn.

“Cưng à, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Nào nào nào, nói chị nghe, em thích kiểu như thế nào? Có yêu cầu đặc biệt gì không?”

Xấu hổ kinh khủng, hình như tất cả đang cố ý diễn tuồng trước mặt Thẩm Trầm vậy. Ninh Tiểu Tinh không dám nhìn Thẩm Trầm, đành phải quay đầu đi, đưa lưng về phía anh.

“Không có yêu cầu gì đặc biệt cả, hợp mắt hợp duyên là được.”

“Rồi, hiểu rồi, thích đẹp trai.”

“Không phải.”, Ninh Tiểu Tinh dở khóc dở cười, “Diện mạo không phải là quan trọng nhất.”

“Thế cái gì quan trọng? Có tiền, hay là có tài?”

“Cũng không phải.”, Ninh Tiểu Tinh nhỏ giọng nói. Ba đôi tai đang nghe, khiến cho cô rất không thoải mái, “Chị Lâm, lát nữa em với chị nói chuyện qua Wechat đi.”

“Được. Thích kiểu gì thì cứ nói thẳng nhé, chị sẽ chọn cho em một người phù hợp nhất.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Ninh Tiểu Tinh liền đưa mắt nhìn về phía cô.

Bà bảo: “Có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng, để chị nó chọn cho một người nhé.”

Ninh Tiểu Tinh cười, “Vâng ạ.”

Yêu cầu của cô…

Có lẽ là chịu nói chuyện với cô, chịu chia sẻ chuyện của mình, có thể phát hiện ra ưu điểm của cô, bao dung cho khuyết điểm của cô.



Rời khỏi nhà họ Phan, hai người im lặng đi về phía trước. Con ngõ chật hẹp tối tăm, quá tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân một nặng một nhẹ của cả hai.

Gió lùa vào dọc con hẻm, Ninh Tiểu Tinh lại mặc áo len hở cổ, về tối mới thấy hơi lạnh.

Thẩm Trầm cởi áo vest ra, vừa định khoác lên người cô thì bỗng Ninh Tiểu Tinh vội lùi lại mấy bước.

“Không cần đâu. Trên người tôi toàn mùi dầu mỡ, cẩn thận làm bẩn áo cậu.”

Cô đã rửa tay rồi, nhưng vẫn chưa tắm, cô cứ có cảm giác quần áo mình ám mùi kỳ lạ.

Mà Thẩm Trầm, thì lại có bệnh sạch sẽ. Hoặc cũng không phải là bệnh sạch, chỉ là chú trọng sạch sẽ hơn những người đàn ông bình thường mà thôi.

Hồi cấp Ba, cùng là bộ đồng phục như nhau, nhưng mặc lên người Thẩm Trầm sẽ đẹp hơn hẳn, vả lại, quần áo anh luôn luôn có mùi thơm ngát của một loại bột giặt quen thuộc.

Thẩm Trầm vẫn kiên trì, Ninh Tiểu Tinh lại lùi về sau, cho đến khi va phải vách tường.

Không còn đường để lui.

Thẩm Trầm bước lại gần, một tay cầm áo vest, một tay chống lên tường, giam cô lại giữa bức tường và lồng ngực anh. Anh hơi khom lưng, ghé lại gần cổ Ninh Tiểu Tinh.

“Ừm, đúng là có mùi thật.”, anh khẽ cười, “Toàn là mùi đồ ăn, anh ngửi mà thấy đói. Anh vẫn chưa ăn tối đây này.”

Chuyện khiến cô xấu hổ, mà anh lại miêu tả nhẹ nhàng đến vậy.

Ninh Tiểu Tinh mềm lòng, cô vội hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Thẩm Trầm cười khẽ, “Chuyện này về nhà nói sau, nói chuyện quan trọng trước đã. Em chuẩn bị đi xem mặt à?”

Ninh Tiểu Tinh vốn định phủ nhận, nhưng bỗng nhiên lại gật đầu, “Ừm, ý tốt của cả nhà thầy mà. Tôi cũng không thể độc thân mãi được.”

Thẩm Trầm thu bàn tay đang chống trên tường lại, đứng thẳng dậy, đồng thời kéo vai Ninh Tiểu Tinh, khoác chiếc áo vest vào người cô.

Hai tay anh nhân thể nắm lấy hai bả vai cô, “Thế em thích mẫu người như thế nào? Cao một chút? Đẹp trai một chút? Có tiền một chút? Hay là… kiểu mà vừa vào cấp Ba đã thích?”

Ninh Tiểu Tinh bỗng thấy lòng nghẹn ngào. Thật ra Thẩm Trầm nhìn thấy quá rõ ràng, chút tâm tư này của cô, gần như trở nên trong suốt trước mắt anh.

“Bắt đầu lại từ đầu đi, Ninh Ninh. Em cứ coi như hôm nay mới quen anh đi.”

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo vest cho cô, động tác này như chứa đựng sự dịu dàng vô hạn.

Giọng nói anh cũng dịu dàng, hệt như ánh đèn đường dìu dịu bên cạnh, “Trước kia anh đã khiến em ấm ức nhiều, nhưng em cũng nói rồi, anh từng giúp em, cho nên coi như huề nhau. Sau này, anh sẽ theo đuổi em. Em cứ suy nghĩ kĩ càng, anh sẽ cho em thời gian, nếu em muốn trả thù, đòi lại hết những gì trước kia anh nợ em, anh sẽ dốc sức phối hợp. Nhưng có một điều, không được đi xem mặt.”

Anh khẽ khàng tì trán lên trán cô, giọng nói khi cúi đầu nghe có chút nặng nề, “Ninh Ninh, em không thể trong lòng thì nghĩ đến anh mà lại đi làm quen với người khác được.”

Bình luận

Truyện đang đọc