TRÊN DƯỚI SƯ MÔN ĐỀU KHÔNG ĐÚNG

Bùi Vân Thư bịt miệng mũi Chúc Vưu xong, mới nhìn thấy bùn cát trên mu bàn tay mình, trên mặt bất chợt trở nên hơi ửng đỏ.

Nhưng động tác trên tay lại không dừng chút nào, y chăm chú nhìn Chúc Vưu, chỉ lo cách này không có tác dụng với yêu thú.

Một lát sau, hàng mi dài của Chúc Vưu khẽ động, đôi mắt sâu thăm thẳm mở ra, huyết mâu cũng đã thay đổi, không còn là đỏ tươi như máu nữa, mà là trầm lắng như đêm tối, thảng nhiên nhìn lại, dường như con ngươi đã hóa thành màu đen.

Đồng tử đen dựng thẳng nhìn chăm chăm vào Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư bất giác thấy có chút căng thẳng không tên, y buông tay ra, mất tự nhiên cọ cọ mu bàn tay lau đất cát lên y phục, “Chúc Vưu, ngươi còn chưa lột hết da.”

Chúc Vưu ngoe nguẩy đuôi, giọt nước bắn lên rơi vào trên người hai người, Bùi Vân Thư vội vã nhắm mắt lại, nước trong hồ dội từ đầu xuống, thấm ướt nửa mái tóc y.

Chờ tiếng nước không còn, y mới mở mắt ra, giọt nước từ gò má chảy xuống, Bùi Vân Thư không rảnh tính với hắn, cầm túi trữ vật đưa tới trước mặt hắn, “Chúc Vưu, ngươi dùng linh lực ấy đan dược và linh thực bên trong ra.”

Chúc Vưu lẳng lặng nhìn y, một lúc sau, dùng tay chống nửa người trên lên, nửa ngồi nhích đến trước mặt Bùi Vân Thư, duỗi đầu lưỡi ra, liếm đi giọt nước ngọt ngào tròn đầy trên bờ môi mềm mại của Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư mê man nhìn hắn, nhưng lúc này đây y vẫn còn mang theo ký ức trong nước, y đã ôm giao long thật chặt, hai người môi lưỡi quấn quýt, những hình ảnh này quá mức kiều diễm tươi đẹp, khiến y phải vội vàng quay đầu đi, tránh né Chúc Vưu đang rướn người đến gần.

Gương mặt mới đây còn nhợt nhạt giờ đã nhuộm lên một màu đo đỏ, Bùi Vân Thư nghiêng đầu đi, Chúc Vưu nhướng người tìm theo, Bùi Vân Thư đành phải lần nữa nghiêng qua, lần lữ mấy lần như vậy, đã có chút thẹn quá thành giận.

“Đừng làm rộn nữa,” Bùi Vân Thư lườm hắn một cái, cầm lấy tay Chúc Vưu đặt lên túi trữ vật, “Lấy đồ trong này ra cho ta.”

Chúc Vưu không hiểu nhân tình thế sự, nhưng Bùi Vân Thư lại hiểu được luân lý cương thường, trước đó là vạn bất đắc dĩ, còn có thể nói một tiếng thông cảm được. Bây giờ thì hai người đều đang tỉnh táo lại, sao còn… sao còn không biết liêm sỉ như vậy được nữa chứ?

Chúc Vưu đưa tay vào trong thăm dò, đồng tử dựng thẳng vẫn dán chặt lên trên người y, khàn giọng nói: “Cần gì?”

“Tất cả đan dược và linh thực, ” Bùi Vân Thư liếc mắt nhìn y phục trên người mình, vội vã nói, “Cả y phục và giày nữa.”

Chúc Vưu lấy từng thứ một ra, y sam trong túi trữ vật chỉ có đạo bào của Đan Thủy tông, ngoại trừ những thứ y nói, Chúc Vưu còn lấy xà phòng ra.

Bùi Vân Thư nhìn thấy xà phòng xong lập tức cảm thấy ngứa ngáy cả người, cát bụi khắp người đến cả trên tóc còn có, làm y vô cùng muốn tắm.

Do dự mãi nửa ngày, ý nghĩ muốn tắm rửa vẫn là chiếm thượng phong, Bùi Vân Thư ôm lấy y phục sạch, cầm lấy xà phòng trong tay Chúc Vưu, lại tìm một viên đan dược khôi phục linh lực để ăn, đứng dậy, nhìn trúng một góc xó tương đối kín đáo.

Nơi đó một tảng đá chắn lại, chỉ cần không phải cố ý đi nhìn trộm, thì không thể thấy được gì, Bùi Vân Thư quay đầu, nói với Chúc Vưu: “Ta qua chỗ đó tắm rửa, không cho phép ngươi… không cho phép ngươi nhìn lén.”

Chúc Vưu vỗ vỗ đuôi, như có như không gật gật đầu.

Thấy hắn đáp ứng rồi, Bùi Vân Thư mới yên tâm, lại cầm mấy khối hỏa linh thạch, đi sang chỗ mình vừa y.

Nước sau tảng đá cũng rất rong, vì có Chúc Vưu ở đây, nên không phải lo có con thú nào trốn trong nước, Bùi Vân Thư ném hỏa linh thạch xuống, qua một chốc, vùng nước trong, đã hóa thành một ôn tuyền tự nhiên.

Vẻ mặt y giãn ra thoải mái, cởi xuống y hục ô uế trên người, cẩn thận bước xuống nước.

Nước ấm có hơi nóng, khác hoàn toàn với hàn đàm lạnh lẽo trước đó, Bùi Vân Thư cảm thấy vô cùng thư thích, y ngâm mình một lúc, rồi mới bắt đầu thanh tẩy tóc.

Máu và bùn đất dính trên tóc từng chút được rửa sạch đi, qua hơn nửa canh giờ, Bùi Vân Thư mới từ trong nước bước ra.

Đợi y thay xong y phục, lau tóc quay lại thì không thấy Chúc Vưu đang chờ mình đâu cả. Bùi Vân Thư nhìn hai bên xung quanh, mới tìm ra Chúc Vưu đang ngâm toàn thân trong hàn đàm, y ngồi xổm bên bờ, nhìn giao đang chôn mình trong nước, không hiểu rõ, “Chúc Vưu?”

Chúc Vưu càng ngụp xuống sâu hơn, sương mù trên mặt hàn đàm cũng càng ngày càng nhiều, như có cái gì đó đang nóng lên, nóng đến mức nước hồ lạnh lẽo cũng phải bốc hơi.

Bùi Vân Thư thấy hắn không nói lời nào, chỉ cho là hắn vẫn còn phải lột da, đành tự mình kiếm chỗ ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa, định mượn đan dược mới dùng để khôi phục một ít linh lực.

Y vừa mới nhắm mắt lại, Chúc Vưu liền chui ra đầu từ đáy nước, ngón tay khẽ động, hơi nước ẩm ướt trên tóc Bùi Vân Thư đã không còn.

Con ngươi đen láy của Chúc Vưu nhìn chăm chú vào Bùi Vân Thư, đuôi rắn dưới nước không ngừng hưng phấn đong đưa, trên mặt hiện lên yêu văn, đỏ thẫm đến khác thường.

Chỉ sau một khắc yêu văn hiện lên, một luồng dục vọng mãnh liệt bị nặng nề đè nén xuống xoáy tròn giữa đôi đông tử dựng thẳng đồng.

*

Vốn tưởng rằng đan dược sẽ hữu dụng, nhưng chờ đến kết thúc đả tọa rồi, Bùi Vân Thư vẫn là không thể điều động được một chút linh lực nào. Bạn đang

Y thở dà i, nếu như thật sự phải là m theo lời đám hồ ly kia nói, nhất định phải đi bái đường với người khác mới có thể khôi phục linh lực, là m sao y có thể chạy về tìm Trâu Ngu rồi bái đường với hắn?

Bây giờ không có Hoa Nguyệt bên người, mà bí cảnh hồ tộc nà y xác thực rất quỷ dị, chẳng biết lúc nà o đi ra ngoà i được.

Tiếng của Chúc Vưu từ trên mặt nước truyền đến, “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Ta đang nghĩ về cái bí cảnh nà y, ” Bùi Vân Thư khẽ cau mà y, “Hoa Nguyệt đã nói rồi, ở đây thì không phải cần lo lắng chuyện nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là phải bảo vệ thật kỹ…”

Y nói đến đó, tai mới chợt đỏ bừng lên, nhận ra mình đang nói gì.

Chúc Vưu hỏi tới: “Bảo vệ cái gì?”

“… Không có gì, ” Bùi Vân Thư giả bộ bình tĩnh, đứng lên đi về phía rừng cây ngoà i hang, “Ta có hơi đói, đi tìm chút trái cây ăn.”

Chúc Vưu nhìn theo bóng lưng y, đồng tử dựng thẳng không nhúc nhích, mãi đến khi nhìn thấy Bùi Vân Thư bị vị chua của trái rừng là m nhăn mặt, ý cười lướt qua trong mắt, sai khiến và i dòng nước đi săn giết mấy con gà rừng, rửa sạch sẽ đưa đến trước mặt Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư nhìn gà rừng hắn đưa, sững người một lúc, rồi lập tức bật cười.

Coi như y đã biết rõ rồi, Chúc Vưu đặc biệt rất thích ăn gà .

Nhóm lửa lên, Bùi Vân Thư đem gia vị để ở một bên, lại nhớ đến trái dại chua chua ban nãy cũng có thể dùng là m gia vị để ướp, thế là hái hai quả đi rửa sạch, vắt nước lên thịt gà thượng, nước vừa rơi xuống lên thịt, tiếng xì xì vang lên, âm thanh nà y thật sự rất hấp dẫn vị giác, cả Bùi Vân Thư và Chúc Vưu đang ngâm nửa người trong nước, tầm mắt đều cùng chăm chú dán chặt và o thịt gà óng ánh mà u mật ong.

Lúc nà y Bùi Vân Thư cũng chẳng có gì để là m, lại đang thảnh thơi trong lòng, thẳng thắn quyết định đã là m thì phải là m cà ng ngon là nh hơn nữa, y hỏi Chúc Vưu lấy một cây chủy thủ, rạch thịt ra, lại vẩy lên một lớp muối mỏng, “Chúc Vưu, có thể lấy một ít mật ong được không?”

Chúc Vưu nhìn đăm đăm và o thịt gà gật gật đầu, sau một chốc, một tổ ong bị nước đưa tới, hắn còn chủ động hỏi: “Còn cần gì nữa không?”

Bùi Vân Thư nghe được giọng điệu háo hức kích động của hắn, có cảm giác như mình cũng có hơi nóng ruột theo, y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng không thể nhớ rõ được trần gian còn có loại mỹ thực nơi sơn dã như thế nà o nữa, thế là lắc lắc đầu, tiếc nuối nói: “Không còn gì nữa.”

Chúc Vưu không nói, không chớp mắt dõi theo gà nướng.

Mật ong sánh đặc bóng loáng lướt qua gà nướng đang phát ra tiềng xì xì như dầu sôi, thêm và o vị chua ngọt thơm ngát của quả dại, lan tỏa ra một mùi hương thơm nức khác thường, không phải chờ quá lâu, Bùi Vân Thư kéo xuống một miếng thịt, vừa định thử xem có chín chưa, dùng dư quang thoáng nhìn Chúc Vưu bên cạnh đang như hổ rình mồi.

Y lập tức nghiêng đầu, bỏ thịt gà và o trong miệng, chờ nuốt xuống xong mới xoay người lại, dùng tay che môi, hà m hà m hồ hồ nói: “Chín rồi, có thể ăn được.”

Chúc Vưu nhìn theo môi Bùi Vân Thư mấy lần, Bùi Vân Thư cảnh giác nhìn lại hắn, cuối cùng Chúc Vưu cụp mắt lấy gà nướng qua, bắt đầu cạp ăn.

Bùi Vân Thư thở phà o nhẹ nhõm.

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Thư (nghiêm túc): Lần đó hôn trong lúc không tỉnh táo nên không tính là chính thức, sau nà y sẽ không vậy nữa.

Chúc Vưu: … mắt thuồng luồng chết.

__

Bình luận

Truyện đang đọc