TRÊN DƯỚI SƯ MÔN ĐỀU KHÔNG ĐÚNG

Ngày hôm sau, người đã hỏi tên Bùi Vân Thư đã không thấy tăm hơi.

Bùi Vân Thư không có ý định đến giải đấu tu chân nữa, y đàng hoàng ở lại trong phòng, chờ đến khi tiểu đồng sốt ruột chạy đến trước mặt y thì y mới biết là có chuyện xảy ra.

“Sư huynh,” Tiểu đồng nói, “Có người đến tìm Lăng Dã chân nhân, nói muốn trở thành đạo lữ của huynh.”

Bùi Vân Thư cau mày, “Hồ đồ.”

Y tiếp tục nhắm mắt đả tọa, không có hứng thú lắng nghe, trái lại tiểu đồng thì rất quan tâm, ngày nào cũng chạy tới kể.

“Sư huynh, mấy sư huynh đã đuổi người đó ra khỏi Đan Thủy tông, nhưng mà người đó lại bò lên nữa.”

“Sư huynh, Vân Vong sư huynh nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu như sư huynh nhất định phải có đạo lữ, thì đã có hắn làm đạo lữ cho sư huynh rồi.”

“Nhưng đại sư huynh nói hắn hồ đồ, tiểu sư đệ bị cũng các sư huynh khác ngăn lại.”

Vì không muốn bị quấy rối, nơi ở của Bùi Vân Thư sớm đã được y bày kết giới rồi, y càng nghe tiểu đồng nói càng nhiều, thì càng cảm thấy khó hiểu.

Một hôm nọ, tiểu đồng lại đến, còn chưa mở miệng nói chuyện, Bùi Vân Thư đã nói trước: “Ta muốn bế quan.”

Tiểu đồng nuốt hết lời định nói xuống, cậu nhóc đang muốn nói tối hôm qua chẳng biết tại sao các vị sư huynh bỗng nhiên nửa đêm đánh nhau, ai cũng bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, chẳng lẽ là tại thích tiểu sư huynh, âm thầm ăn dấm chua sao?

Nhưng nếu như họ ghen, thì lại đánh nhau làm gì, chẳng phải nên ghen với Vân Thư sư huynh sao?

“Sư huynh, khi nào huynh xuất quan vậy?” Tiểu đồng hỏi.

Bùi Vân Thư nói: “Không xuất.”

Tiểu đồng cho y đang nói đùa, không tin là thật, sau khi chờ Bùi Vân Thư bế quan, thì lại chờ Vân Thư sư huynh trở về. Nhưng chờ mãi đến khi cậu ta già không thể cử động hay di chuyển nữa, thì mới biết lời Vân Thư sư huynh nói lúc đó là sự thật.

Một trăm năm qua, hai trăm năm qua.

Thương hải tang điền, mỗi ngày thay đổi, Đan Thủy tông như không còn một người tên Bùi Vân Thư vậy, chỉ đến khi trời sinh dị tượng thì mới biết được tu vi y lại tinh tiến.

Ngoại trừ người của Đan Thủy tông đang chờ y, ngoại trừ tiểu đồng đang chờ y, còn có một con rắn nhỏ chui vào phòng y, đang chờ y.

Không biết qua bao lâu, một ngày trời đẹp trong xanh. Chân trời Đan Thủy tông bỗng nhiên nổi lên kim quang.

Ánh sáng vàng chiếu thẳng vào nơi Bùi Vân Thư đang bế quan, người nhìn thấy dị tượng xuất hiện sững sờ đứng tại chỗ, không dám tin tưởng những gì mình đang thấy.

Bùi Vân Thư sắp phi thăng rồi.

Toàn bộ người của Đan Thủy tông đứng vây xem, tông môn mở đại pháp ra, chưởng môn mang theo chư vị trưởng lão, cùng nhau chờ ở trước cửa.

Họ nhìn thấy Bùi Vân Thư từ trong kim quang bước ra, chậm rãi bay lên chín tầng trời.

Có người trợn mắt như muốn nứt ra, “Tứ sư đệ! Ngươi cúi xuống nhìn chúng ta đi, tứ sư đệ!”

Bùi Vân Thư cụp mắt, nhìn họ, y hoảng hốt một hồi, lấy trong người mình ra vài món pháp bảo, ném cho người của Đan Thủy tông.

Những thư mà tiên nhân cho, không cần biết có hữu dụng hay không, cũng có thể trở thành pháp bảo trấn môn.

Tiểu sư đệ nhìn đăm đăm vào Bùi Vân Thư, từ khóe mắt hắn chảy ra hai hàng huyết lệ, rất nhiều người đều đang khóc, nửa buồn nửa vui mà khóc. Bùi Vân Thư bỏ tiếng khóc quăng ra sau, đang phi thăng được một nửa thì y lại thấy gặp phải mấy phần nhân quả.

Y theo nhân quả nhìn lại, thì ra là một con rắn nhỏ mà y đã từng đáp ứng.

Ở một nơi khác của Đan Thủy tông bỗng nhiên nổi lên gió bão mưa to xối xả, cơn mưa này cực kì mạnh, còn kèm theo tiếng rồng gầm.

Một nửa là kim quang đầy trời, một nửa là mưa gió bão bùng.

Tiếng khóc chợt ngừng, sững người nhìn một con rồng đen từ trong mây bay ra, bay về phía Bùi Vân Thư.

Cự long dừng ngay rìa bão, nó chăm chú nhìn Bùi Vân Thư, trầm thấp hỏi: “Trên đời này có rồng không?”

Tiểu sư đệ dưới đất bỗng nhiên tránh khỏi tay các sư huynh, khuôn mặt đẹp đẽ của hắn vô cùng dữ tợn, cuồng loạn nói: “—— không có rồng! Trên đời này không có rồng!”

Nương theo tiếng gào bất lực đó, Bùi Vân Thư nhẹ nhàng nhưng kiên định trả lời, y đáp: “Có rồng.”

Hai chữ vừa dứt, tất cả nhân quả tiêu tán, Bùi Vân Thư đứng trong kim quang chậm rãi phi thăng.

Nửa vùng trời mưa bão chợt dâng lên trong nháy mắt, rồi lại từ từ rút đi. Hắc long nhìn Bùi Vân Thư, sau đó ngửa lên nhìn trời.

Bùi Vân Thư cười nói: “Ngươi và ta bầu bạn, cũng coi như là hữu duyên.”

“Sư huynh —— ”

Một tiếng lại một tiếng, nhưng thanh âm từ từ biến mất, Bùi Vân Thư nghe thấy tiếng của sư phụ mình, không biết người đang gọi ai: “Sư phụ.”

Bùi Vân Thư quay đầu lại, chỉ thấy tiểu sư đệ đã biến thành một người khác.

Y hơi nhếch môi lên, gật đầu với vị sư tổ đang nhìn mình chằm chằm, rồi lập tức quay người đi.

Tiếng người chầm chậm cách xa, kim quang cũng từ từ rực rỡ lên, Bùi Vân Thư rốt cuộc cũng đã lên trên mây.

Thế nhưng trên tầng mây cao, lại chẳng có gì cả.

Không có một tiên nhân nào khác, cũng chẳng có cỏ cây hoa lá, không mặt trời, không ánh trăng.

Bùi Vân Thư ở nơi đó một tháng, hai tháng, đâu đâu chỉ một màu trắng xoá, y bắt đầu thử đi ra ngoài, đi về nơi xa nhất, lại chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng gió thổi cỏ lay nào, cũng không thấy bóng của bất kỳ một ai khác.

Thời khắc này, Bùi Vân Thư mới hiểu được, thứ giày vò người ta nhất, thì ra là cô độc

Y từng thử đi xuống tầng mây này, nhưng không xuống được, y từng thử bay lên trên, nhưng cũng không lên được.

Bùi Vân Thư cứ thế bị nhốt ở một vùng mây trắng.

Ở nơi này đến cơn gió thổi mây cũng không có, Bùi Vân Thư đả tu luyện, nhưng đến khi mở mắt thì vẫn là một màu trắng xóa.

Đến cả đả tọa tu luyện y cũng không làm nổi nữa.

Y lật tung hết tất cả mọi thứ trong túi trữ vật, sách cứ đọc đi đọc lại, pháp bảo phù chú cứ xem đi xem lại.

Bùa truyền âm cũng không thể rời khỏi nơi này, Bùi Vân Thư đã thử hết tất cả biện pháp mà y có thể nghĩ ra, nhưng không có chút tác dụng nào.

Thứ duy nhất bầu bạn với y là Thanh Việt kiếm, nhưng mà Thanh Việt kiếm lại không biết nói.

Bùi Vân Thư bắt đầu tự hỏi vì sao phải phi thăng.

Không biết đã qua bao lâu, suy nghĩ của Bùi Vân Thư dần dần trở nên chậm đi, hồi ức tựa như bị một màn sương mù giăng phủ, từ từ phai mờ trong trí óc.

Y rút Thanh Việt kiếm ra, muốn tự mình kết thúc.

Nhưng một tia chớp đánh lên tay y, đánh rơi thanh kiếm trong tay Bùi Vân Thư.

Thì ra làm tiên nhân thì đến sống chết cũng không thể tự quyết sao?

Cảnh núi sông bạt ngàn chẳng thấy đâu, nếu như Bùi Vân Thư không lên tiếng, thì nơi này chỉ độc có lặng thinh.

Tiếng gió không có, tiếng hoa hé nở, tiếng nhành lá ngọn cây khô héo cũng chẳng có.

Cô đơn lạnh lẽo, cô đơn lạnh lẽo ép chết con người ta.

Những chuyện đã qua trước kia trở thành mộng đẹp, khắc khổ tu luyện cũng trở thành chuyện cười.

Bùi Vân Thư muốn chết, nhưng ngay cả chết y cũng không chết được.

Thời gian của y cũng trở nên chậm rãi, chậm rãi như đang dằn vặt. Y đang chờ có người khác cũng phi thăng lên, rồi lại tự hỏi con rắn đang hóa rồng kia đang ở đâu rồi?

Nhưng cứ đợi lại đợi, lại không chờ được một ai cả.

Đến cuối cùng, Bùi Vân Thư cần dùng lợi kiếm trên người mình cắt ra vết thương, dựa vào cảm giác đau mới có thể tỉnh lại ý thức của mình.

Có lúc y nhìn Thanh Việt kiếm hồi lâu, mới có thể nhớ ra tên của Thanh Việt kiếm. Thậm chí có một thời gian, y đã quên mất họ của mình.

Y tên Vân Thư, nhưng họ của mình là gì?

Họ Trần, Sở? Hay là họ Vương, Lý?

Y suy nghĩ hồi lâu, không chắc chắn lắm, nhưng hình như là họ “Bùi”.

Bùi Vân Thư cảm thấy dường như đã qua trăm năm vậy, những quyển sách đã lật đi lật lại trong tay y kia, đến sau cùng đã không còn nhìn nét chữ nữa.

Cảm giác tan vỡ kéo đến, y không ngừng tự lụi tàn trong đó, nhưng qua mấy ngày, lại một lần nữa tỉnh lại.

Bùi Vân Thư lấy bút lông ra, y phát hiện ra cây bút này có thể vẽ lên được đám mây trắng xóa trên không trung.

Y vẽ hoa cỏ cây lá trên đất, vẽ mây trên trời, hai màu trắng đen dần dần phủ kín nơi này, Bùi Vân Thư còn vẽ một con chim, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem nên hóa giả thành thật như thế nào.

Giữa rừng “hoa thơm chim hót”, cuối cùng y cũng có thể một lần nữa chuyên tâm tu luyện.

Sau khi mở mắt ra y đảo mắt nhìn xung quanh mình, đầu ngón tay điểm nhẹ nhành cỏ mà y đã vẽ bên người, ngọn cỏ đen chậm rãi lớn lên, trở thành cỏ thật.

Bùi Vân Thư biến tất cả những thứ mình đã vẽ thành thật, chim bắt đầu hót vang, từng cụm mây bắt đầu di chuyển, tiếng nước suối chảy róc rách.

Nhưng vẫn còn là màu đen, trong lòng Bùi Vân Thư ôn hòa, lần thứ hai nhắm chặt mắt lại.

Đến lúc y mở mắt ra lần nữa, phát hiện trên người mình đã bị cây cỏ màu đen quấn đầy.

Cỏ mọc lan dần ra ngoài, trải rộng đến nơi cuối tầm mắt, Bùi Vân Thư nhìn cái cây mình đã vẽ, cành lá xum xuê, đã thành một cánh rừng.

Y đứng dậy, lại đột nhiên cứng đờ không thể cử động.

Y nhìn thấy một con bướm mà y chưa từng vẽ bao giờ, xuất hiện trước mặt y, bay lên một đóa hoa.

Bùi Vân Thư lảo đảo, y đi về phía dòng nước, trong khe nước có con cá nhảy lên mặt nước, rong dưới đáy hồ nhẹ nhàng đong đưa, cá con luồn người trong đám rêu đùa nghịch.

Có gió kéo đến, thổi tóc Bùi Vân Thư bay bay.

Bùi Vân Thư đưa tay ra, đầu ngón tay run run, chạm nhẹ lên dòng suối.

Màu đen của nước suối từ từ tan đi, bắt đầu từ đầu ngón tay Bùi Vân Thư lan ra bên ngoài, dòng nước trở nên trong suốt, rong chuyển thành xanh lục, màu hoa kiều diễm.

Màu đen nơi chân trời rút đi, trời xanh mây trắng tái hiện.

Y thành công rồi.

*

Bách Lý Qua và Thanh Phong công tử hộ pháp cho Bùi Vân Thư năm ngày, đến ngày thứ năm, linh lực quanh người Bùi Vân Thư tăng vọt, trong dòng luồng chảy linh lực tăng vọt đó, Hoa Nguyệt lại hoá hình.

Con hồ ly hừ nhẹ một tiếng, còn nói mơ, “Vân Thư… không muốn…”

Triền triền miên miên, sắc mặt ửng đỏ, tiếng nói mơ làm cho người ta mặt đỏ tim đập, chỉ nhìn thôi, đã biết con hồ ly này đang mơ cái gì.

Nhưng điều mà Bách Lý Qua và Thanh Phong công tử quan tâm lúc này là, Hoa Nguyệt ngủ năm ngày, thật sự hoá hình được rồi?

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là nghi ngờ không thôi.

Sắc mặt Thanh Phong công tử nghiêm nghị: “Nếu đã như vậy, đợi họ tỉnh rồi, thì đến phiên ngươi với ta ngủ.”

Bách Lý Qua nặng nề gật đầu, quay đầu nhìn về phía Bùi Vân Thư, chỉ thấy linh khí quanh người Vân Thư càng lúc càng đậm, tràn vào trong cơ thể y.

Sau một chốc, Bùi Vân Thư mở mắt ra.

Ánh mắt y sững sờ trong chốc lát, nhìn một vòng xung quanh, khi ánh mắt lướt qua Bách Lý Qua, trong mắt y đột nhiên trở nên ướt át, chợt đứng dậy tiến lên trước, ôm chặt lấy Bách Lý Qua.

Sau khi Bách Lý Qua kinh ngạc, cũng giơ tay ôm lấy Bùi Vân Thư.

Mùi hướng thơm ngát khiến người ta thay lòng đổi dạ, nhưng tâm tình Bách Lý Qua vẫn phẳng lặng, hắn vỗ về mái tóc dài của Bùi Vân Thư, dùng giọng điệu quan tâm nói: “Vân Thư trong tâm ma gặp chuyện không tốt sao?”

Bùi Vân Thư gật gật đầu cọ vào cần cổ Bách Lý Qua, lập tức buông lỏng ra Bách Lý Qua, lại đi ôm Hoa Nguyệt nằm một bên đang mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Hoa Nguyệt còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, hắn bị Bùi Vân Thư ôm vào trong ngực, còn tưởng rằng mình vẫn còn đang trong mộng, liền leo lên cổ Bùi Vân Thư, làm nũng: “Chỗ kia của người ta vẫn còn đau, sao ngươi vẫn cứ muốn người ta mãi vậy.”

Hắn hếch nửa người trên, bĩu môi, “Nơi này cũng sưng lên rồi, ngươi một chút cũng không đau lòng, ta đã nói là đừng rồi mà.”

Bùi Vân Thư: “Hoa Nguyệt?”

Hoa Nguyệt chợt tỉnh lại, hắn nóng tới vội vã từ trong ngực Bùi Vân Thư lui ra, trên mặt đỏ bừng, không thể tin được lúc nãy mình vừa mới nói.

Sao hắn mơ như thế chứ?!

Như vậy, như vậy thì quá hoang đường!

Hắn che mặt, mơ hồ không rõ giải thích: “Vân Thư mỹ nhân, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta chỉ vừa mới mơ thôi. Trong giấc mơ có người cứ vuốt lông của ta mãi, làm dựng hết lông của ta lên.”

Bùi Vân Thư cười vài tiếng, “Nếu Hoa Nguyệt nói như vậy, thì ta tin.”

Hoa Nguyệt qua khe hở ngón tay nhìn Bùi Vân Thư, trong lòng hắn ngọt ngào, Vân Thư mỹ nhân sao lại, sao lại chiều hắn như thế chứ?

Thanh Phong công tử kế bên hừ lạnh một tiếng, “Các ngươi thật là loạn vô cùng.”

Bùi Vân Thư nghe vậy, không khỏi phì cười.

Sau khi y tỉnh lại, khí tức quanh người trở nên ôn hòa vô cùng, tu vi dường như cũng được ẩn đi, nếu như không cố ý dò xét, thì không thể nhìn ra được tu vi của y bây giờ.

Bách Lý Qua vui mừng nói, “Giờ ngay cả ta cũng không biết được thực lực của Vân Thư nữa.”

Bùi Vân Thư mỉm cười: “Ta mất bao nhiêu ngày để kết anh?”

“Chỉ có năm ngày mà thôi.”

“Năm ngày, ” Bùi Vân Thư thất vọng, “Ta sống trong tâm ma, qua ít nhất cũng phải năm trăm năm.”

Đối với y mà nói, không phải chỉ thoáng qua là qua, mà là từng ngày từng ngày trôi đi.

Trong tâm ma, những năm tháng như muốn giày vò y đến phát điên đó, đã giúp đạo tâm của y trở nên mạnh mẽ, vững vàng hơn.

Cho dù là ngay lúc nà y, sư phụ xuất hiện ngay trước mặt y, nói một trăm câu “Vân Thư, đạo tâm người bất ổn”, Bùi Vân Thư cũng sẽ không vì thế mà lay động nữa.

“Năm trăm năm?” Bách Lý Qua hít và o một ngụm khí lạnh, “Ngươi ở trong tâm ma lâu như vậy!”

Trong lòng Thanh Phong công tử cũng cùng nhấc lên cơn sóng thần, miệng theo bản năng sửa lại: “Hắn nói ít nhất là năm trăm năm.”

Bùi Vân Thư cười cười, nói với Hoa Nguyệt còn đang chui trong chăn: “Hoa Nguyệt, mau mặc y phục và o, chúng ta đi tiếp nữa.”

Tóc của Hoa Nguyệt lướt xuống bả vai, hắn ôm chăn, ngượng ngùng lén lút nhìn Bùi Vân Thư, “Được.”

“Khoan đã,” Bách Lý Qua nói, “Ta với Thanh Phong công tử còn chưa ngủ năm ngà y ở đây.”

Bùi Vân Thư ngơ ngác, xoay người nhìn về phía bọn họ, “Ngủ năm ngà y?”

Bách Lý Qua gật gật đầu, sắc mặt hắn nghiêm chỉnh, không giống như đang nói đùa: “Ngươi ngủ ở đây năm ngà y liền kết anh, tiểu hồ tôn cũng ngủ năm ngà y rồi hóa hình, nhất định là do chỗ nà y có cơ duyên rất lớn, không thể để bọn ta không kiếm được gì đã đi.”

Bùi Vân Thư ngước mắt nhìn qua hắn, lại đưa mắt nhìn sang Thanh Phong công tử, tuy không đà nh lòng, nhưng vẫn nói ra: “Ta kết anh đúng là hữu duyên, năm ngà y đó là do linh hồn của ta sử dụng một viên long quả.”

“Một viên long quả có thể tăng thêm một trăm năm tu hà nh, nên ta mới bắt đầu kết anh.”

“Còn Hoa Nguyệt,” Bùi Vân Thư nói, “Hẳn là do hắn cũng sắp hoá hình rồi, đúng lúc ta kết anh thì linh khí nồng nặc, linh khí trong cơ thể hắn đủ rồi, thì bắt đầu hoá hình thôi.”

Bách Lý Qua đăm chiêu, “Tuy rằng Vân Thư nói hợp tình hợp lý, nhưng qua vẫn muốn thử một lần.”

“Vậy thì thử, ” Bùi Vân Thư ngồi xuống đất, “Ngươi và Thanh Phong công tử cùng ngủ năm ngà y đi, cũng nhân lúc nà y nghỉ ngơi luôn, ta với Hoa Nguyệt canh cho các ngươi.”

Bách Lý Qua thoải mái nằm bịch lên giường của Hoa Nguyệt, nhẹ nhà ng thiếp đi.

Thanh Phong công tử thấy hắn mặt dà y như thế, cũng móc đệm chăn ra theo, nằm xuống ngủ.

Nếu như ngủ hết năm ngà y rồi mà không có tác dụng gì, thì khó chịu cũng là tên ma yêu đó, không phải hắn.

Ai bảo cái tên ma yêu đó không chịu nghe lời phu quân của hắn.

Chờ hai người họ ngủ rồi, Bùi Vân Thư thầm kêu Chúc Vưu một tiếng, nhưng không nghe được tiếng đáp lại của Chúc Vưu.

Con rồng bạc đó muốn hắc long giao phối với tộc nhân của mình, có thể ép buộc Chúc Vưu hay không, liệu có dùng sức mạnh không?

Mà nhìn hắc long như thế, chắc là sẽ không bị ép đâu.

Nhưng mà hắn thật sự sẽ giao phối với con rồng cái khác sao?

Bùi Vân Thư nhăn mà y lại, lại nghĩ tới câu rồng vốn tính dâm, nhiều con rồng cái đẹp như vậy cứ đảo qua đảo lại trước mặt, là m sao hắn có thể nhịn được.

Quả đúng là sắc long, sắc giao.

Cái gì cũng đổi, chỉ có bản tính là không đổi.

“Vân Thư mỹ nhân,” Hoa Nguyệt kế bên nhỏ giọng nói, “Chân của ta đau quá, hình như bị trật rồi.”

Bùi Vân Thư lấy lại tinh thần, nhìn xuống chân Hoa Nguyệt, chỉ thấy Hoa Nguyệt nhấc vạt áo lên, cẳng chân trắng nõn lộ ra.

Cẳng chân của hắn xinh đẹp tinh xảo, da như mỡ đông, hồng y phủ trên, so với ngọc còn đẹp hơn.

Hoa Nguyệt đỏ mặt, bỏ chân lên người Bùi Vân Thư.

“Đau quá, Vân Thư mỹ nhân, ngươi có thể giúp hồ ly xem thử không?”

__

Bình luận

Truyện đang đọc