TRÊU CHỌC - DỮU CHỈ

Cuối năm, Giang Thành lại đổ mấy trận tuyết, tuyết rơi nhiều đến mức giao thông cũng tắc nghẽn, vì thế nhà đài đã đặc biệt thành lập một tổ chuyên môn đưa tin tức liên quan tới vấn đề này.

Mỗi một bộ phận kênh tin tức đều phải tiến cử một người vào nhóm mới, Hạ Tường đề cử Trì Hạ.

Kỳ Tinh Tinh chớp chớp mắt với cô: “Tôi nói cô nghe, loại hạng mục này là cơ hội tốt để rèn luyện đó, có rất ít thực tập sinh mới vào có thể làm ở đó, ánh mắt lão Hạ lại vô cùng tinh ranh, có thể được anh ta đề cử thì chứng tỏ năng lực cô không tồi chút nào, biểu hiện tốt nhá, tương lai sắp sướng rồi!”

Trì Hạ cười gật đầu.

Bởi vì thành viên trong tổ này tới từ rất nhiều kênh khác nhau, kế tiếp phải cùng làm việc trong một khoảng thời gian dài, cho nên giữa trưa mọi người hẹn nhau cùng đi liên hoan để làm quen.

Mùa đông thời tiết rất lạnh, mọi người đặt một bàn lẩu ở tiệm lẩu dưới tầng, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Phần lớn mọi cuộc tụ họp, người đẹp nhất luôn dễ dàng khiến người khác chú ý. Có người nhìn về phía Trì Hạ.

“Em là Trì Hạ bên kênh thể thao phải không?”

“Dạ đúng.”

“Đã sớm nghe qua em rồi, tốt nghiệp đại học thủ đô đúng không, vừa xinh vừa ưu tú thế này, mới ra trường đã có thể vào làm ở tổ hạng mục này rồi, tới tới tới, anh đây kính đồng nghiệp nhỏ một ly nhá!”

“Cùng lên cùng lên đi!”

Mọi người đồng loạt nâng chén.

Có nữ đồng nghiệp tò mò: “Nhìn em xinh đẹp thế này, không biết bạn trai phải xuất sắc thế nào nữa nhỉ?”

“Này còn phải nói sao, chắc chắn là còn tốt nghiệp trường đại học tốt hơn nhiều so với đại học thủ đô rồi, chắc là một anh đẹp trai bác đại uyên thâm đi ha ha ha!”

“Đúng đúng đúng, vừa đẹp trai vừa có năng lực, nói không chừng còn mang kính gọng vàng, cả người tràn đầy hơi thở cấm dục ấy chứ.”

Trì Hạ không nhịn được cười.

Cô cười rộ lên thì vô cùng ngọt ngào, rõ ràng không uống được mấy ly mà các đồng nghiệp nam lại cảm thấy đầu óc choáng váng cả lên.

Sau khi tan tầm, Trì Hạ với đồng nghiệp cùng đi xuống lầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cô phất tay tạm biệt với cô ấy.

Đồng nghiệp một giây trước còn tươi cười nói mai gặp, giây tiếp theo sau khi đảo mắt qua thì nụ cười liền cứng đờ.

Đại học cái mẹ gì chứ.

Cô ấy nhìn thấy người đàn ông cầm lấy túi của cô, sườn mặt lạnh lẽo sắc bén, cả người lộ ra khí chất lạnh nhạt, lại cẩn thận phủi tuyết trên đầu cô gái nhỏ, đem khăn quàng cổ quàng kín hơn cho cô.

Đồng nghiệp kinh ngạc tới trợn to mắt.

Mẹ ơi tình huống gì đây? Sao nói là trẻ tuổi bác đại uyên thâm, đeo kính gọng vàng cơ mà! Sao lại là…

Sáng hôm sau.

Trì Hạ vừa tới cửa văn phòng thì nghe thấy mấy đồng nghiệp kia đang ngồi nói chuyện phiếm.

“Thật hay giả thế? Bạn trai cô ấy lại là cái vị bị cấm thi đấu kia hả?”

“Đúng mà, hôm qua anh ta đã tới đón đồng nghiệp nhỏ tan tầm đó.”

“Ôi gì vậy, tôi còn tưởng là người nào ưu tú lắm chứ…” Muốn nói lại thôi.

“Nhưng mà cũng có sao đâu, nhà họ Bùi có rất nhiều tiền, chỉ là bản thân anh ta không có sự nghiệp mà thôi.”

Một đồng nghiệp nam đúng lúc mở miệng: “Cô không hiểu rồi, cái gì gọi là không có sự nghiệp mà thôi chứ, sự nghiệp đối với đàn ông mà nói là vô cùng quan trọng! Trong nhà có tiền và chính mình có tiền hoàn toàn không giống nhau, là một người đàn ông bình thường thì chắc chắn sẽ không chấp nhận bản thân không làm được trò trống gì, không có một công việc ổn định, đại biểu cho việc không có năng lực nuôi người mình thích, không cho cô ấy được tương lai tốt đẹp, cho nên tôi đoán vị tiểu thiếu gia nhà họ Bùi này có áp lực tâm lý rất lớn nha.”

Trì Hạ ngây ngẩn cả người, cô căn bản không nghĩ tới mấy chuyện này.

Đồng nghiệp nữ không cho là đúng chậc một tiếng, đàn ông trên thế giới này cũng không cần có dã tâm lớn như vậy đâu.

Các cô ấy vừa định phản bác, ánh mắt liếc qua, lập tức không hẹn mà cùng im lặng.

Trì Hạ không nói gì cả, đi tới bàn làm việc của mình.

Nhưng mà vài ngày liên tục, những lời đồng nghiệp nam kia nói không ngừng luẩn quẩn trong đầu cô, thế cho nên cuối tuần Trịnh Dung Dung hẹn cô lên núi Thiên Ngu trượt tuyết, cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này.

Dưới nền tuyết.

Hai người cầm ván trượt đi lên trên núi, Trịnh Dung Dung có thể nhìn ra Hạ Hạ thất thần: “Hạ Hạ nghĩ gì đấy?”

Trì Hạ mím môi, đem lời đồng nghiệp nam kia nói lại cho Dung Dung nghe.

Trịnh Dung Dung nghe xong thì hơi suy tư: “Hồi năm hai tớ có học lớp tâm lý học, lúc ấy thầy giáo của tớ từng nói một câu mà khiến tớ nhớ tới tận bây giờ.”

“Nói cái gì?”

“Người đàn ông càng yêu bạn nhiều thì càng trở nên tự ti, yêu tới cùng cực thì cũng tự ti cùng cực, như vậy sẽ có hai tình huống, một là tự ti tới mức lựa chọn rời đi, hai là dùng hết tất cả mình có níu kéo bạn lại.”

Lông mi Trì Hạ run lên.

Cô bỗng nhớ tới lần Bùi Sí cho cô xem phim [Nếu yêu là ý trời], rõ ràng là một bộ phim tình yêu cảm động, thế nhưng anh lại nói công chúa xinh đẹp đó yêu một người đàn ông không có gì cả.

Ngày đó không có nghĩ nhiều, bây giờ thật cẩn thận nghĩ lại, cô mới hiểu ra chỗ nào không ổn, cho nên lúc đó anh bị những tin tức trái chiều kia quấn thân, lại bị cấm thi, sau đó cho rằng bản thân không có gì trong tay cả… là thế này sao?

Nam chính trong phim vì hai mắt bị mù mà trở nên tự ti, cuối cùng từ bỏ việc ở bên nữ chính, nhưng Bùi Sí đã nói là anh sẽ không như vậy.

Cô dường như hiểu được gần đây anh bận như vậy là vì cái gì.

Năm ấy, ở Chức Cao, thiếu niên nói muốn có một tương lai với cô, thì ra là anh vẫn luôn nỗ lực không ngừng.

***

Hôm nay là Trừ Tịch (Đêm 30), tuyết khó có khi dừng lại.

Bùi Sí nhận được thông báo tới cục cảnh sát một chuyến.

Tội d/âm loạn sau khi được điều tra lần nữa rốt cuộc đã có tiến triển, nữ sinh năm đó đã được tìm thấy. Nhiều năm trôi qua, cô ta lại một lần nữa ngồi trong phòng thẩm tra, tường thuật lại toàn bộ quá trình cấu kết với hiệu trưởng vu hãm anh như thế nào.

Lưu đội nói với anh: “Trước mắt thì đã tìm được kha khá chứng cứ rồi, thư tố cáo bên phía tòa án, cảnh sát cũng sẽ cực lực phối hợp, danh dự và tiền bồi thường thiệt hại tinh thần kia đều sẽ được bồi thường lại cho những tổn thất cậu phải chịu.”

Bùi Sí nói: “Không cần.”

Vào năm mười mấy tuổi đó, anh đã sớm tự dựa vào bản thân mà báo thù rồi, cái thứ đồ kia của hiệu trưởng bị anh đập cho tàn phế rồi, cũng không thể làm đàn ông bình thường được nữa, không bao lâu sau vụ đó thì vợ của ông ta cũng đưa theo con mình chạy trốn. Hiện tại anh chỉ cần một lời sáng tỏ mà thôi.

Lưu đội và anh cùng đi từ phòng chờ ra, vỗ vỗ vai anh, có chút cảm khái.

“Năm đó không có camera theo dõi, có rất nhiều lúc đều phải dựa vào nhân chứng, cũng không biết là cảnh sát bọn tôi đã làm ra bao nhiêu án sai nữa.”

Bùi Sí nhìn về phía Lưu đội, trầm mặc một hồi: “Vất vả cho các anh rồi, Tết mà vẫn phải làm việc.”

Lưu đội có chút cảm động, cười cười: “Còn tốt lắm, so với mấy năm trước phải thu dọn cục diện rối rắm của cậu thì nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Bùi Sí cũng cong môi cười.

Ra khỏi cục cảnh sát, Bùi Sí trực tiếp đi vào đầu hẻm quen thuộc.

Sau trận tuyết rơi, buổi trưa, bầu trời xanh thăm thẳm, mấy đứa trẻ con đang ở dưới gốc cây hòe nô đùa chơi pháo bông.

Trì Hạ đi từ trên lầu xuống, giày đạp lên tuyết đọng in lên dấu chân nhàn nhạt. Dưới ánh mặt trời, trên mặt cô có nụ cười xán lạn, cười lên xinh đẹp muốn chết. Bùi Sí duỗi tay ôm cô vào trong ngực.

Cô ngước mắt, nghi hoặc nhìn anh: “Sao anh lại ra đây rồi? Không phải giữa trưa phải lên máy bay sang Italy ăn Tết sao?”

“Không vội, dù sao Trừ Tịch cũng phải tới thăm ba mẹ vợ trước chứ. Anh có mua chút quà Tết, có thể lên gặp họ không?” Anh câu môi, cười có chút hư.

Trì Hạ giật mình trợn to mắt.

“Anh, anh… Sao không nói với em trước một tiếng chứ.” Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt, mặt đỏ tim đập.

Bộ dáng khẩn trương của cô vừa ngốc vừa đáng yêu.

Bùi Sí cười khẽ, xoa xoa cái ót của cô: “Đừng lo lắng, đùa em thôi.”

Bây giờ anh còn chưa có gì trong tay, dù muốn tới ra mắt ba mẹ vợ thì cũng chưa phải lúc.

Bùi Sí buông tay đang ôm vai cô ra, từ trong túi lấy ra một món đồ, khom lưng đeo lên cái cổ trắng nõn tinh tế của cô.

Trì Hạ rũ mắt, có chút kinh ngạc: “Đây là cái gì?”

“Bùa bình an đó, Trừ Tịch vui vẻ.”

Cô ôm mặt cười: “Anh cũng tin vào thần phật sao! Hoàn toàn nhìn không ra nha.”

Bùi Sí tin cái con khỉ, từ nhỏ tới lớn anh đều không tin vào mấy người đó. Nhưng mà tối qua mơ một ác mộng, cô chết đuối, anh liều mạng cũng không cứu được, vì thế nên cả đời này của anh, đây là lần đầu tiên anh mê tín.

Sau khi tỉnh lại liền lập tức lên chùa thắp hương bái phật cầu nguyện, hy vọng bảo bối của anh mãi mãi bình an, vạn sự như ý.

Bùi Sí nhẹ nhàng nhéo khóe môi cô: “Đừng cười, nghiêm túc đó, bùa bình an phải luôn mang theo có biết chưa? Đừng để mất.”

Cô cười lớn hơn nữa. Anh còn dong dài hơn cả bà ngoại cô nữa!

Ngày 30 Tết, cô gái nhỏ mặc áo khoác màu đỏ rực, lại nhan sắc chói lóa mù mắt người nhìn này mặc trên người cô lại cảm thấy không khí vui vẻ của ngày lễ, càng tôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô hơn.

Anh nhịn không được hôn lên gương mặt trắng nõn phấn nộn của cô, sau đó đem bùa bình an nhét vào trong cổ áo khoác của cô.

Nếu một đời người cần phải trải qua phong ba bão táp, vậy anh hy vọng những nguy hiểm trong sinh mệnh của cô sẽ chuyển dời hết lên người anh.

“Hạ Hạ, cả đời bình an suôn sẻ nhé.”

Trì Hạ rũ mắt, trong lòng ấm áp.

Qua một hồi lâu, cô ngước mắt: “Bùi Sí, mới nãy anh gửi tin nhắn bảo em xuống đây, em đang xem phim với bà nội đấy.”

“Ừ, xem phim gì thế?”

“Chính là cái phim [Nếu yêu là ý trời] mà lần trước chúng ta xem ấy.”

Đôi mắt đen nhánh của Bùi Sí nhìn chằm chằm vào cô.

Cô cong mắt, trong mắt ánh lên vô vàn vì sao, vành tai nổi lên một tầng hồng nhạt.

“Bà ngoại không nói giống anh chút nào, bà nói nam chính kia rất ưu tú, nữ chính có thể được anh thích quả thực là vô cùng may mắn.”

Bùi Sí mím chặt môi không nói chuyện.

Người già không có khả năng sẽ xem cái loại phim tình cảm sến sẩm này, càng sẽ không nói mấy lời này, anh không cần nghĩ cũng biết cô cố ý nói vậy cho anh nghe.

Một lúc lâu sau, ngón tay Bùi Sí run lên, xoa xoa mái tóc xù lên của cô ôm vào trong ngực: “Ừ…” Anh sẽ trở nên rất rất ưu tú.

Tuyết đọng lặng yên không một tiếng động tan ra.

Trong ngực người đàn ông rất nóng, một lòng kịch liệt nhảy thình thịch.

*** 

Ăn Tết xong, Trì Hạ và đồng nghiệp cùng đài truyền hình lại sang Hong Kong tập huấn. Chương trình học bên đó khoảng hai tháng nữa sẽ kết thúc, năm mới tới, bọn họ căn bản cũng không còn phải lên lớp nữa, cũng chỉ là chuẩn bị một chút để thi mà thôi.

Lúc Trì Hạ ngồi ở trong thư viện đại học Hong Kong lật xem từng cuốn sách chuyên ngành thì tin tức một câu lạc bộ đua xe tên là RFL được ra mắt trên thị trường đã lên thẳng đầu tin tức chính.

RFL đưa ra những sản phẩm đều là của những nhãn hàng đua xe nổi tiếng quốc tế, thị trường xe máy trong nước lại tương đối hạn hẹp cho nên mọi người liền cảm thấy tò mò, thật mới mẻ và độc đáo.

“Nghe nói ban tổ chức CSBK cũng đang bàn chuyện hợp tác với RFL đấy, sau lưng RFL thậm chí còn đã đăng ký tên công ty luôn rồi, trong tương lai sẽ hoạt động đơn lẻ luôn.”

“Bình thường mà, rốt cuộc thì trong tay nó có rất nhiều tài nguyên của nhãn hàng quốc tế, những tài nguyên đó đều là nguồn tài trợ tiềm năng của CSBK đó.”

“RFL đang tính toán gì nhỉ?”

“Ai biết chứ.”

Mọi người còn chưa rõ hình thức hoạt động của RFL thì đã có tin tức tuôn ra nói ông chủ đằng sau nó chính là vị tuyển thủ đua xe bị CSBK cấm thi đấu kia.

Cùng lúc đó, cảnh sát của Giang Thành cũng cùng lúc đăng thông báo đính chính, công bố cho toàn dân sáng tỏ vụ án d/âm loạn năm đó đã phán án sai, mà về kết quả nhiễm ma túy của tuyển thủ đua xe trẻ tuổi kia cũng đã có kết quả, ý tứ của cảnh sát cho thấy kết quả không giống như những gì được đồn thổi.

Những tin tức quan trọng liên tục đập vào mắt mọi người khiến họ trợn mắt há mồm.

Vưu Tịnh ôm điện thoại, ánh mắt trợn to: “Tư Tư, cậu mau véo tôi cái đi, tôi có cảm giác mình đang nằm mơ!

Mạnh Tư Tư nói: “Không có mơ đâu, Bùi Sí căn bản không có phạm tội d/âm loạn gì hết, cũng không có hút ma túy, còn có trước kia có người bảo anh ta làm người ta có thai xong phá gì gì đó đều là lời đồn thôi, anh ta cũng quá oan uổng rồi! Chúng ta còn học ngành báo chí đấy, tốt nhất là không nên nghe mấy lời đồn thổi gió thoảng mây bay này.”

Vưu Tịnh gật gật đầu, Tư Tư nói rất đúng, hu hu cô ấy sai rồi!

Người ngoài giới đều cảm thấy rất hứng thú với RFL, thế cho nên vài ngày sau, việc CSBK ký hợp đồng với RFL đã hấp dẫn không ít truyền thông tới. Bọn họ hỏi rất nhiều, nhưng mà ông chủ trẻ tuổi kia trước sau vẫn một bộ biểu tình lãnh đạm.

Thẳng đến khi có người hỏi: “Cái tên RFL này là viết tắt của từ gì sao?”

Lúc này người đàn ông mới nâng mắt nhìn lên màn ảnh.

Dưới ánh đèn flash, anh nghiêm túc nói: “Riding For Love, vì yêu mà lao tới.”

“Là niềm yêu thích đam mê sao?”

“Không phải, là tình yêu cả đời.” Anh cười.

Năm ấy bắt đầu vì cô mà thắng được chiếc váy công chúa, ý nghĩa khi đua xe của anh đều chỉ là vì cô.

Người đần ông cười rộ lên như vậy thì không hung dữ như ban đầu nữa.

Đám phóng viên vốn đang an tĩnh ngồi trong đại sảnh lập tức cũng cười vang lên một trận. Bọn họ cảm thấy ông chủ trẻ tuổi này đúng là đủ thẳng thắn nha!

Atwood nhớ tới lúc trước ở Italy, Bùi Sí lật cuốn từ điển tiếng Anh cả một đêm mới tìm ra được cái tên này, lúc đó ông ta cười muốn điên luôn.

Câu lạc bộ được khai trương thuận lợi, xem như đang bước lên quỹ đạo chính, theo lý thuyết thì tiếp theo Bùi Sí có thể tới Anh Quốc chuẩn bị thi đấu Mạn Đảo TT rồi, chuyện đánh cược giải quán quân của Mạn Đảo TT với đám nhãn hàng kia chính là mấu chốt cho sự thành bại của anh.

Nhưng anh lại tới Hong Kong trước.

Cuối tháng này, Trì Hạ sẽ kết thúc kỳ tập huấn, anh muốn đưa cô đi Italy gặp bà ngoại trước.

Bình luận

Truyện đang đọc