TRÊU CHỌC - DỮU CHỈ

Năm ngoái khi Bùi Sí tới đại học Hong Kong thì chỉ dám đi trên con đường nhỏ vắng người, bây giờ lại có thể quang minh chính đại đứng trong sân trường chờ cô rồi.

Giữa tháng 2, thời tiết Hong Kong hơi lạnh, trước cửa thư viện đại học Hong Kong có một hàng cây phượng, còn chưa tới mùa nở hoa, nhánh cây màu nâu trơ chọi chỉ có vài lá cây xanh lục lưa thưa.

Người đàn ông một tay đút túi đứng dưới tàng cây, xung quanh có rất nhiều sinh viên đi qua đánh giá anh, nhưng ánh mắt lại không phải là sự trào phúng.

Gần đây diễn đàn đại học Hong Kong thảo luận rất nhiệt tình về vấn đề của RFL.

Bọn họ đều tò mò về anh.

Trên diễn đàn nói, RFL đã đăng ký tên công ty, rất rõ ràng không phải chỉ là một câu lạc bộ đơn giản tầm thường, có khả năng cao là muốn tự tạo ra thương hiệu của mình, hoặc là làm theo hình thức chuỗi mắt xích.

Bất luận là thế nào thì ở trong nước đây chính là một khối bánh kem chưa có kẻ nào cạnh tranh, tiền đồ tương lai không thể đánh giá được.

Bất quá, tuy bọn họ khá tò mò, nhưng cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn, căn bản không dám tới gần.

Ông chủ trẻ tuổi này khí chất vô cùng hoang dã, ngũ quan cực kỳ có tính công kích, ánh mắt luôn lộ ra vẻ lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác tính cách anh rất hung bạo. Đám học sinh đi ngang qua căn bản không dám nhìn nhiều, sợ anh không vui thì sẽ đánh người.

Nhưng mà người đàn ông “không vui sẽ đánh người” kia khi nhìn thấy cô gái bước ra từ trong thư viện thì khí chất lập tức thay đổi trong một giây.

Dưới hoàng hôn, anh cong cong khóe môi, cả khuôn mặt không kiềm chế được sự mềm mại.

Trì Hạ đi từ trong thư viện ra, hưng phấn chạy tới bên cạnh anh, Bùi Sí duỗi tay ôm lấy cô, ngữ khí ôn nhu: “Sao rồi? Gần đây chuẩn bị bài cuối khóa có vất vả không?”

Cô lắc đầu: “Lần này anh tới Hong Kong ở bao lâu thế?”

“Đợi tới khi em học xong, sau đó đưa em đi Italy.”

Trì Hạ cũng có thể đoán được tới Italy làm gì, cô xấu hổ rũ mắt.

Thân thể cô mềm mềm, bộ dáng thẹn thùng này khiến anh nhìn tới rung động không thôi, tay không tự giác siết lại, ngay cả hô hấp cũng có chút loạn.

Ánh nắng phía chân trời thiêu thành một mảng hồng lớn, tình cảm của anh cũng vậy.

Một thời gian không gặp, Bùi Sí thật sự rất nhớ cô. Anh thật sự không nhịn được, cúi đầu muốn hôn cô.

Trì Hạ nhanh chóng trốn khỏi cái hôn của anh, chỗ này là trường học đó!

Người đàn ông chửi bậy một tiếng.

Cô không nhịn được, đuôi lông mày mang theo ý cười, cười đến mức đ/âm loạn trong tim anh, đầu lưỡi Bùi Sí chống má: “Sớm muộn gì ông đây cũng bị em chơi đến hỏng, có tin hay không?”

“Anh đừng nói nữa.” Cô duỗi tay đi che miệng anh, người bên cạnh đều có thể nghe được đó, xấu hổ quá đi.

Đệch.

Anh đành phải hôn mạnh mấy cái lên lòng bàn tay nho nhỏ của cô.

Sắc trời dần tối, sân trường bật đèn sáng trưng.

Bùi Sí nắm tay cô đi trên con đường nhỏ trong trường, đưa cô đi ăn cơm chiều.

Đám sinh viên đi ngang qua đều liên tục quay đầu lại nhìn.

Trì Hạ bỗng nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu lại nói: “Bùi Sí, ban nãy em thấy có rất nhiều người trong thư viện đang thảo luận về RFL của anh đó.”

Gió đêm thổi tới trên người cô, có mùi hương nhàn nhạt phiêu tán trong không trung.

Bùi Sí nhìn cô, nhìn thế nào cũng không đủ. Anh phụ họa: “Ừ, nói gì thế?”

“Mô hình không giống với bên nước ngoài, hình thức của RFL mới mẻ độc đáo hơn nhiều, trong tương lai có khả năng lớn sẽ dẫn dắt bộ môn đua xe ở trong nước hòa vào đường ray quốc tế.”

Bùi Sí cười, dẫn dắt cái rắm mà dẫn dắt, anh chẳng nghĩ nhiều thế đâu, chỉ muốn kiếm tiền nuôi cô mà thôi.

Thanh âm cô mềm mại bổ sung: “Bọn họ còn khen anh có mắt nhìn về lâu về dài, rất có đầu óc.”

Đồng tử đen nhánh của Bùi Sí nhìn cô, trầm mặc một lát rồi nói: “Em thì sao? Em cũng cảm thấy vậy sao?”

Trì Hạ mím môi cưới, ánh sáng lấp lánh của hoàng hôn rơi vào trong ánh mắt cô, linh động xinh đẹp.

Qua một hồi, cô nhẹ nhàng gật đầu, phải nha, anh rất lợi hại đó.

Người đàn ông không chịu được nhất chính là lời khẳng định của cô gái mình yêu, cho dù chỉ là một cái gật đầu thôi cũng là trí mạng.

Anh nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Đừng nịnh anh.”

Cô ngước mắt oán trách trừng anh, không có nhé, có thể có chút tự tin được không!

Bùi Sí không nói chuyện.

Cô gái này không biết nói dối, ánh mắt của cô không lừa được người khác, anh sắp bị cảm giác ngọt ngào này làm chết chìm rồi…

Khóa huấn luyện lần này dù sao cũng là tập huấn chuyên sâu, có thể tới tham gia huấn luyện thì đều là nhân tài ưu tú, bài thi cuối cùng cũng không quá nghiêm khắc, vẫn làm theo hình thức tổ hợp nhóm làm bài như trước kia.

Cho nên lúc Bùi Sí kiến nghị cô tới chỗ anh đọc sách thì Trì Hạ cũng không do dự nhiều đã đồng ý luôn.

Nếu như tới thư viện thì anh sẽ không thể vào, mà dù sao anh cũng là cố ý tới Hong Kong với cô mà.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Bùi Sí tới đại học Hong Kong đón cô, anh đặt phòng khách sạn cách chỗ này rất gần, bọn họ đi bộ qua đó.

Từ đại học Hong Kong tới khách sạn sẽ ngang qua một tòa Lost Central*, mặt tiền cửa hàng trang hoàng theo phong cách riêng, có chút giống như một cái kho hàng cỡ lớn.

*Trung tâm chơi trò Trốn thoát khỏi mật thất

Trì Hạ tò mò nhìn nhiều thêm vài lần.

“Muốn vào chơi không?” Bùi Sí dừng chân hỏi.

Trì Hạ mím môi, sau đó gật gật đầu.

Bây giờ trò trốn thoát khỏi mật thất mới được thịnh hành chưa được bao lâu, cho nên có rất nhiều người chưa từng chơi trò này, Trì Hạ cũng không ngoại lệ, nhưng cô nghe Vưu Tịnh và Mạnh Tư Tư nhắc tới cái này thì hình như là rất vui, cũng muốn thử một chút.

Trốn thoát khỏi mật thất đều yêu cầu cần sáu tới bảy người một đội mới có thể chơi, tòa Lost Central này là mới mở, bên trong có rất nhiều chủ đề để chọn, lượng người rất lớn, cho nên chưa tới một hồi đã gom đủ một đội ngũ.

Mới đầu Trì Hạ chơi rất vui vẻ.

Trốn thoát khỏi mật thất có rất nhiều câu hỏi thú vị, cô đối với mấy cái này rất hứng thú, cảm thấy so với lúc trước học toán giải đề thì hay hơn nhiều.

Nhưng mà tới khi bọn họ làm nhiệm vụ đơn, Trì Hạ vui vẻ không nổi nữa.

Hiện tại toàn bộ nhóm của bọn họ đang ở trong một căn phòng nhỏ, mà nhiệm vụ đơn yêu cầu Trì Hạ một mình đi ra ngoài, tìm được đạo cụ yêu cầu rồi trở về.

“Nhưng mà hành lang tối lắm, còn có rất nhiều thanh âm kỳ quái.” Mặt cô trắng bệch cả ra rồi.

Những người khác trong nhóm cũng cảm thấy rất khủng khiếp, chủ đề của nhà này có tiếng là kinh dị, so với phim kinh dị thì còn kinh dị hơn ấy.

Có người còn chưa nói ra, ban nãy hắn nhìn thấy một bóng đen hiện lên trên hành lang đó, đi ra ngoài chắc chắn không tránh khỏi bị dọa cho một trận nha!

Bùi Sí nắm tay cô: “Không sao, đừng sợ, anh đi với em.”

“Ừ ừ…” Cô hoảng sợ gật gật đầu.

Trong đội ngũ đương nhiên không có ai phản đối, một mình cô gái nhỏ ra ngoài bị dọa rồi lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao, vẫn là nên để bạn trai theo cùng.

Chủ quản cũng nắm một mắt mở một mắt.

Tòa mật thất này được trang trí cảnh tượng vô cùng chân thật.

Ánh đèn lúc sáng lúc tối, ven tường màu trắng in đầy dấu tay màu đỏ, bên cạnh còn có căn phòng trang trí như linh đường, bên trong thậm chí còn đặt một cỗ quan tài…

Lông mi Trì Hạ bất an run lên.

Cô còn chưa từng xem phim kinh dị bao giờ, huống chi bây giờ còn đang là người trải nghiệm trong phim kinh dị.

Không lâu sau, ánh đèn lúc sáng lúc tối chuyển qua, trực tiếp biến thành ánh đèn đỏ như máu.

Cô sợ tới mức trốn vào trong ngực anh.

Bùi Sí bỗng nhiên ý thức được, nơi này mẹ nó đúng là chỗ tốt mà. Anh xoa xoa đầu cô: “Anh cõng em đi nhé?”

Cô lắc đầu, không được, ở sau càng khủng bố hơn.

Nhưng mà vừa mới lắc đầu thì đã có một thanh âm âm trầm vang lên, có người ở phía sau vỗ vai cô.

Trì Hạ quay đầu lại, một tên có bộ dáng như xác chết đang lặng yên không tiếng động đứng trước mặt cô, trên mặt đắp một tầng phấn trắng, trên trán còn dán lá bùa màu vàng.

Tim cô như sắp ngừng đập tới nơi, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào “xác chết”.

Lúc sợ thì con người sẽ theo bản năng tiết ra nước mắt sinh lý, dưới ánh đèn mờ ảo, trên khóe mắt cô lấp lánh ánh nước.

Bùi Sí nhanh chóng kéo cô vào trong ngực, đen mặt nhìn về phía “xác chết”.

“Mẹ nó ai bảo mày đột nhiên nhảy ra? Thử dọa cô ấy lần nữa xem, cút.”

“…”

“Xác chết” rất vô tội, NPC lên sàn thôi mà??

Hai người này căn bản không cư xử như lẽ thường, không chạy thì thôi đi còn mẹ nó đe dọa hắn nữa chứ.

Hơn nữa tên nhóc này ăn nói không lịch sự chút nào, nhìn còn hung hơn cả cái “xác chết” là hắn đây này, hắn cảm thấy bản thân mới là kẻ sắp bị dọa cho khóc thét đây.

“Xác chết” ấm ức chạy đi.

Bùi Sí lau nước mắt cho cô, vỗ vỗ lưng cô: “Đừng khóc, không còn ai nữa đâu, em nhìn đi.”

Cô nào dám đi nhìn chứ, đầu chôn càng sâu vào trong ngực anh hơn.

“Đó đều là giả thôi biết chưa? Sợ gì chứ.”

“Em biết… nhưng mà hoàn cảnh này, ban nãy anh ta đột nhiên nhảy ra, thật sự dọa người mà…” Thanh âm cô run rẩy không xong.

“Đừng sợ, anh ôm em đi nhé?”

“Ừ ừ…” Cô bất chấp xấu hổ.

Anh cong môi, một đường ôm cô hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ.

Trì Hạ sợ muốn chết, nhưng cô không biết là dưới ánh sáng mờ ảo, khóe môi Bùi Sí cong lên chưa từng hạ xuống.

Anh thích cái cảm giác được cô ỷ lại như thế này, quả thực mẹ nó đúng là một loại hưởng thụ mà.

Đám “Xác chết” còn lại trốn ở trong góc phòng nhìn tới đần cả ra, bọn họ chưa từng thấy qua người chơi nào như vậy, hơn nữa người đàn ông kia nhìn qua không dễ chọc chút nào, bọn họ căn bản không có cơ hội lên sàn nữa.

Trì Hạ sau khi đi ra thì tâm tình vẫn chưa thể bình phục được.

Trí nhớ của cô tương đối tốt, cái gương mặt trắng bệch như phấn kia còn đang lắc lư trong đầu cô.

“Bùi Sí, anh nói xem tối nay em có gặp ác mộng không?” Cô ngước mắt, trong mắt có sự bất an.

Bọn họ đã đi tới khách sạn.

Bùi Sí ấn thang máy xong nhìn qua, ánh mắt cứng đờ.

Đôi mắt to của cô vẫn ướt át như cũ, nước mắt đọng lại trên mặt nhỏ còn chưa có lau sạch, không hiểu sao có chút câu người, cố tình ánh mắt còn con mẹ nó vô tội nữa chứ.

Anh lập tức dời mắt, hầu kết kịch liệt lên xuống. Mẹ nó nhìn một cái thôi là có phản ứng, đệch.

“Bùi Sí, Bùi Sí?”

Bây giờ trong đầu Bùi Sí toàn nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn, anh lại một lần nữa suýt không kìm nén được, đôi mắt đen nhánh, khóe môi mím thẳng.

“Ban nãy anh không sợ chút nào sao?”

Thấy anh không nói lời nào, cô lại hỏi.

Dáng người cô gái nhỏ rất tốt, hai con thỏ nhỏ trước ngực phình ra phập phồng theo hô hấp.

“Không sợ, đàn ông đến cái thứ trẻ con kia cũng sợ thì còn dùng cái rắm gì được.” Anh cắn răng, tầm mắt nhanh chóng đảo qua phía trên, trong cơ thể có một cỗ khô nóng tán loạn.

Cô chớp chớp mắt.

Bùi Sí nắm tay cô ra khỏi thang máy, yên lặng mở cửa khách sạn: “Vào đi.”

“Dạ.” Cô gật đầu, ngoan muốn chết.

Trì Hạ không để ý tới sự khác thường của anh, vẫn còn đắm chìm trong ký ức khủng bố kia.

Nhưng mà cái linh đường ban nãy ấy, trong quan tài thật sự có người nằm đó, anh có thấy không?”

Cô quay đầu, còn chưa có kịp nhìn thấy anh thì giây tiếp theo đã bị đè lên trên tường.

Một chân Bùi Sí đạp cửa cái rầm.

Trì Hạ hoảng sợ, đồng tử trợn to.

Cửa sổ trong khách sạn là loại sát đất, ánh dương ấm áp xuyên thấu qua cửa kính pha lê chiếu vào bên trong, nhiễm lên một vầng sáng nhu hòa trên làn da trắng như sứ của cô, cũng chiếu sáng vẻ táo bạo trần trụi trong đáy mắt người đàn ông.

Bùi Sí đè vai cô lại, không nói một lời nghiêng đầu hôn qua.

Động tác hôn môi của anh rất gợi tình, lướt từ môi đến xương quai xanh.

Hô hấp nóng rực.

Trì Hạ hoàn toàn ngây dại, cô có cảm giác tay anh trượt xuống, vén áo cô lên, trực tiếp đẩy nội y của cô lên trên.

Trong đồng từ trong trẻo sâu thẳm của cô lập tức xuất hiện vẻ hoảng loạn cùng vô thố.

“Bùi Sí…”

Bùi Sí nhìn chằm chằm cô, có thể nhìn ra cô đang sợ hãi, thân thể đều phát run cả lên.

Gân xanh giữa trán anh nảy lên.

Một hồi lâu sau, anh cưỡng chế cỗ xúc động kia, thả môi cô ra, vén lại áo cho cô, lại hôn mạnh một cái lên khóe môi cô, thở dốc cứng ngắc nói: “Được rồi không làm gì cả, không cần sợ, đi đọc sách đi.”

Anh xoay người trực tiếp vào phòng tắm.

Trì Hạ nhìn bóng dáng người đàn ông, sửng sốt mất một lúc.

Cô đọc sách cả một buổi trưa, nơi này thậm chí còn an tĩnh hơn so với trong thư viện, hiệu suất vô cùng cao.

Ăn xong cơm chiều, lại tắm rửa một lượt, Trì Hạ tính trước khi ngủ sẽ đọc thêm một quyển nữa, Bùi Sí lại lấy sách của cô ra: “Không vội xem cái này, lại đây chúng ta đọc sách khác được không?”

“Sách gì ạ?”

Anh nắm tay cô ngồi xuống sofa, sau đó từ dưới bàn trà lấy ra một quyển sách.

Sau khi nhìn thấy tên của nó, tim Trì Hạ đập vọt lên tận cổ, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu. Người này thế mà lại cho cô xem sách giáo dục giới tính!

Cô rất muốn che mắt lại.

Bùi Sí nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cô mới vừa tắm xong, mái tóc mềm mại nhu thuận thơm thơm, anh sờ sờ đầu cô: “Biết trong này nói về cái gì không?”

Anh cảm thấy cô chắc chắn là không hiểu mấy chuyện nam nữ, học sinh ngoan chỉ biết có học tập, không giống loại người giang hồ như bọn anh, chưa thành niên đã xem không ít phim người lớn, đã sớm lão luyện rồi.

Nói ra chỉ sợ cô sẽ tức chết.

Từ lúc niên thiếu tới bây giờ, anh từng vô số lần đè cô ở trong mộng mà lăn lộn qua lại, hung hăng bắt nạt cô tới phát khóc.

Bùi Sí thật sự thích, thực sự quý trọng cô, nhưng một người đàn ông bình thường thì ai cũng đều có dục vọng, anh đã cực lực khống chế bản thân không để cô phải sợ, nhưng sẽ luôn có một ngày không thể nhịn được nữa.

Cô gái này ngây thơ trong sáng như vậy, hôn một cái còn mẹ nó sợ bị người ta nhìn thấy, nếu như anh thật sự không quan tâm dạy dỗ cô thì không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.

Cho nên, những gì cô giáo trong trường không dạy cô, mẹ của cô chưa nói cho cô nghe, thì để anh tới dạy cho cô biết.

Trì Hạ ngước mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.

Môi cô sắp bị cắn nát rồi.

Bùi Sí rũ mắt lật sách, ngữ khí cứng ngắc nói với cô: “Nghiêm túc đọc đi, đọc không hiểu chỗ nào thì hỏi.”

Cô bỗng nhiên cảm thấy rất muốn cười.

Anh còn không biết, lần ở nhà anh xem Sắc giới, loại chuyện này cô đã xem từ đầu tới cuối rồi.

Mặt cô đỏ lên: “Em có thể không xem không?”

Bùi Sí hôn trán cô: “Không có gì là không thể xem, mua ở hiệu sách đứng đắn, cũng đều là khoa học mà thôi.”

Cô sắp tức chết rồi.

Sách đúng là rất đứng đắn, là một ít lý thuyết mà thôi, nhưng anh lại không đứng đắn chút nào! Cô ngồi trên đùi anh cũng có thể cảm giác được hạ thân như cái bàn ủi của anh đang chọc vào cô đó!

Bình luận

Truyện đang đọc