Lúc trước, Trì Dao đã xem qua video Tiểu Dã hát.
Khác với vẻ phóng khoáng, ngổ ngáo trên sân khấu, ngoài đời cô bé nhìn rất ngoan, gương mặt không trang điểm lộ ra quầng thâm mắt nhàn nhạt, mái tóc ngắn được nhuộm highlight, cười rộ lên còn có chiếc răng khểnh rất đáng yêu.
Tiểu Dã mang theo cả quà là một chiếc lắc tay tặng cho Trì Dao.
Trì Dao nhìn về phía Trì Thừa, Trì Thừa nhướng mày với cô, mặt đầy vẻ đắc ý, như thể muốn khoe khoang.
Khoe cái gì?
Cô cũng có.
Trì Dao trừng hắn một cái, dắt Tiểu Dã đến phòng ngủ phụ.
“Đêm nay em ngủ ở đây, đừng để ý đến Trì Thừa.” Trì Dao cố ý nói: “Cứ để hắn ngủ phòng khách cũng được.”
Trì Thừa ở trước mặt Trì Dao chưa bao giờ biết đến hai chữ ngại ngùng, hắn lập tức lắc đầu: “Vậy không được, thời tiết thế này ngủ phòng khách lạnh lắm.”
Ban đầu Trì Dao cũng không muốn để hắn ngủ phòng khách.
Nếu hắn ngủ ở đấy, Giang Diễm sẽ không thể sang đây tìm cô.
Trì Dao thì không vấn đề gì nhưng Giang Diễm lại có chút dính cô.
Sau khi Trì Dao nói với hắn cứ sống thật theo ý muốn của mình, Giang Diễm không hề che dấu dục vọng độc chiếm của hắn đối với cô.
Hắn rất thích tiếp xúc cơ thể, nói chuyện cũng chẳng thể nghiêm túc nổi, không tính đến việc ôm cô, lại còn vừa nói vừa hôn, bày ra bộ dạng ngả ngớn, không đứng đắn.
Hơn nữa cánh tay hắn còn rất mạnh mẽ, ôm cô dễ như trở bàn tay.
Đôi lúc, Trì Dao thường tưởng tượng có hắn bên cạnh giống như đang nuôi sủng vật cỡ lớn vậy.
Cô lại nghĩ đến Giang Diễm.
Trì Dao hoàn hồn, mới xa nhau trong chốc lát, cô đã nhớ tới Giang Diễm rất nhiều lần.
Sắp xếp xong cho Trì Thừa và Tiểu Dã, Trì Dao quay về phòng ngủ, khóa trái cửa, thay áo ngủ.
Xong việc, cô liền gọi video cho Giang Diễm.
Con trai bình thường vốn không thích đối mặt trực tiếp với điện thoại, toàn chọn mấy góc chết đến đáng sợ, không phải từ dưới lên thì cũng là tùy tiện chọn một góc nghiêng để quay.
Nhưng Giang Diễm lại đẹp đến không ngờ.
Hắn chỗ nào cũng đẹp.
Cho dù hiện tại hắn đang uống nước, qua màn hình điện thoại chỉ thấy được hầu kết lên xuống đầy gợi cảm, cằm nhỏ thanh mảnh cùng lỗ mũi ẩn hiện.
“Bọn họ ngủ rồi?”
“Không, làm gì ngủ nhanh vậy được.”
Trì Dao tìm tư thế thoải mái để cầm điện thoại, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, bảo hắn đợi cô một chút, sau đó nhắn tin cho Trì Thừa.
【 Em tốt nhất nên thu liễm lại, đừng có làm xằng làm bậy.
】
Gửi xong, Giang Diễm hỏi cô đang làm gì.
Cô thẳng thắn trả lời, sau đó nói: “Trì Thừa vốn là người tùy tâm sở dục*.”
(* Tùy tâm sở dục: làm việc theo ý muốn, theo cảm tính mà không bận tâm đến vấn đề xung quanh có thể phát sinh.)
Giang Diễm trầm ngâm một lát.
“Em cũng là kiểu người như vậy đấy.”
“……” Trì Dao nhịn cười, hỏi hắn: “Vậy cái tùy tâm sở dục của em ở đây là như thế nào?”
“Không phải chị còn biết rõ hơn em à.”
Trì Dao nhạy bén phát hiện ra bẫy, lập tức đổi đề tài: “Chị còn quên chưa hỏi, lúc em còn đi học đã từng có bao nhiêu mối tình rồi?”
“Không có.”
“Không cần nói dối chị.”
“Tại sao em lại phải lừa chị?” Giang Diễm nhìn qua có chút ủy khuất, Trì Dao luôn nghi ngờ về chuyện tình cảm trong quá khứ vốn rất trong sạch của hắn.
“Bởi vì nhìn em không giống lần đầu.” Trì Dao cố suy nghĩ một từ để hình dung hắn: “Em biết rất nhiều thứ.”
“Em chỉ là cảm thấy chị sẽ thích như vậy nên mới làm thế thôi.”
Giang Diễm xấu hổ thừa nhận, lúc mới bắt đầu quen nhau, hắn từng rất sợ Trì Dao sẽ ghét bỏ hắn, vì vậy mỗi lần đều vận dụng mọi khả năng của mình, mục đích chính là muốn cô được thoải mái.
Kết quả không ngờ lại bị cô hiểu lầm.
Trì Dao ngẩn người: “Vậy khoảng thời gian trước đó em thường hay làm gì?”
“Học tập, đây không phải nhiệm vụ chính của học sinh sao?”
Lời Trì Dao muốn nói nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, chẳng biết nên phản bác kiểu gì.
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi Trì Thừa khiến cô sinh ra loại suy nghĩ gần như chắc chắn này.
Hai chị em bọn họ đều được thừa hưởng diện mạo ưu tú từ Trì phu nhân, cũng vì thế mà từ trước đến nay, bà luôn đắc ý cho rằng mình có gen tốt.
Do di truyền vẻ ngoài từ mẹ, từ nhỏ, gương mặt của Trì Thừa cực kì thu hút, đi đến đâu cũng được hoan nghênh, mặc dù tính tình vừa xấu lại vừa ngang bướng nhưng người theo đuổi lại liên tục không dứt, tre già măng mọc, hết người này lại đến người khác.
Giang Diễm cũng giống hắn, hoàn hảo từ trong ra ngoài, so với Trì Thừa chỉ hơn chứ không kém, điều này làm cho cô không tin rằng hắn chưa từng yêu đương bao giờ.
“Chị thì sao?” Giang Diễm hỏi cô.
Trì Dao sờ lỗ tai, bất giác có chút chột dạ.
Cô trả lời: “Chị đã từng có một mối tình.”
Từ cao trung* đến đại học, tốt nghiệp liền chia tay.
(*Cao trung: tương đương với cấp ba hay bậc THPT của Việt Nam.)
“Chỉ có một lần đó thôi à?”
Hắn hỏi như vậy thật kỳ quái, hơn nữa đề tài lại vòng trở về vấn đề ban đầu, Trì Dao không khỏi buồn cười: “Chị lừa em làm gì?”
Giang Diễm rũ mắt, không biết đang nghĩ cái gì, qua một lát, hắn nói: “Em thật sự có chút ghen tị, hai người đã từng ở bên nhau rất nhiều năm.”
Lại lần nữa Trì Dao bị hắn trực tiếp chọc cười, cô lên tiếng trấn an: “Đó là chuyện trong quá khứ rồi.”
“Vậy chị có thích những thứ xảy ra như hiện tại không?”
Trì Dao sờ cằm: “Ý em là? ”
“Chị thích em?”
“……”
Giọng nói của hắn trời sinh vốn trầm thấp gợi cảm, rất thích hợp để hát những bản ballad tình tứ.
Tuy nhiên, loại suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong giây lát, câu nói kia càng có sức mạnh ở chỗ, nó khiến Trì Dao cảm thấy hắn dường như đang kín đáo tỏ tình với cô.
Lòng cô không khỏi hơi dao động, nhìn thời gian.
“Bọn họ hẳn là ngủ rồi, em có muốn sang đây hay không?”
Loại này vấn đề đương nhiên không cần câu trả lời.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trì Dao ra khỏi phòng, bên ngoài rất yên tĩnh, cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, không biết đôi tình nhân nhỏ ở trong đó đang làm chuyện gì.
Cô không quản được bọn họ, cũng không muốn quản, chỉ xác nhận một lần xem cửa nhà đã mở chưa, sau khi nghe được tiếng mở cửa ở đối diện, cô giấu đầu lòi đuôi, trốn về phòng.
Cửa phòng khép hờ, Trì Dao bắt đầu nhẩm đếm.
Vừa đếm tới 50 thì có tiếng bước chân lại gần rồi bỗng nhiên dừng lại.
Trì Dao cảm thấy kỳ quái, định đi ra xem thử, người ngoài cửa hình như đã sớm đoán được cô sẽ làm như vậy, một bàn tay che kín miệng cô.
Cửa phòng đóng lại, không gian bên trong chỉ có ánh sáng mờ nhạt toả ra từ đèn treo tường, tiếng hít thở của hai người hoà vào nhau.
Ánh sáng lả lướt chiếu lên bóng dáng hai người trên tường, đôi nam nữ quấn quýt bên nhau như hoà làm một.
“Em làm chị sợ muốn chết!” Trì Dao yên lặng đánh tay hắn.
Giang Diễm cười khẽ, kéo váy ngủ của cô lên, sờ bờ mông căng tròn: “Ngoại trừ em còn có thể có ai vào đây nữa?”
“Là em cố ý.”
Cố ý dừng lại ở cửa.
Giang Diễm không phủ nhận, cúi đầu hôn cô, cảm thấy không đủ, liền bế Trì Dao lên, trực tiếp đi về phía giường ngủ.
Lúc ngã xuống giường, chân Trì Dao còn treo trên eo Giang Diễm, hai người hôn nhau không rời, Trì Dao vuốt ve lung tung khắp thân thể Giang Diễm, từ trong túi lấy ra một hộp áo mưa.
Hai người đồng loạt bật cười.
Sờ soạng mặc xong áo mưa, khi côn th*t tiến vào, Trì Dao thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Giang Diễm kịp thời hôn lấy cô.
“Chị à, lần này không được kêu lên đâu đấy.”.