Edit - Beta: Aochongdansieucap
- ------
Sau khi ngồi xuống, Trì Dao lập tức nhận ra tâm trạng ủ dột của Giang Diễm.
Cô lấy khăn ướt lau qua tay.
"Đừng nghĩ nhiều."
Giang Diễm nhìn cô, mấp máy môi, sau cùng vẫn không nói gì.
Hắn có thể cảm nhận được người đàn ông tên Trần Sở Nhiên kia luôn để ý đến bàn của họ.
Trì Dao làm như không thấy, chậm rãi ăn uống, nói thầm: "Phương nam rất hay mưa." Cô lại không thích trời mưa.
"Vậy lần sau chúng ta đến mấy thành phố phía bắc chơi nhé! " Giang Diễm nói.
Bánh hồ điệp rất giòn, Trì Dao tay cầm bánh, cười nói: "Lần này còn chưa chơi xong đã tính đến lần sau rồi cơ à?"
"Không được sao?"
Hắn không chỉ muốn đi du lịch cùng cô thêm lần sau nữa, mà trong tương lai, mỗi một lần đi chơi cũng đều muốn đi cùng cô.
Trì Dao ngẫm nghĩ một lúc, trả lời: "Có thể."
Ăn xong, hai người đứng dậy đi đến cửa quán trà, mưa phùn triền miên không dứt, Trì Dao không mở ô, che chung ô với Giang Diễm.
Trước khi họ rời khỏi, Trần Sở Nhiên cùng bạn đúng lúc ra tới cửa, hắn dùng giọng điệu quen thuộc như một người bạn cũ hỏi thăm Trì Dao: "Cậu đang ở chỗ nào?"
Giang Diễm nhìn trời mưa, yên tĩnh lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.
Trì Dao nói: "Gần đây có một khách sạn, tôi đang ở đấy."
Khóe miệng Giang Diễm hơi nhếch lên, rất nhanh lại hạ xuống.
Hắn ôm vai Trì Dao, bung dù bước vào màn mưa, lúc nước vào ngõ quành cố ý quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Trần Sở Nhiên đang nói chuyện với người bên cạnh nhưng đúng vào khoảnh khắc Giang Diễm nhìn sang đây, hắn quay đầu, nhìn thẳng về phía Giang Diễm.
Hai người giằng co trong yên lặng.
Giang Diễm không thích tên Trần Sở Nhiên này.
Sau khi trở về, Trì Dao kêu mệt nên ngủ một giấc.
Cô mơ thấy một giấc mộng, trong mơ cô bị một toà núi đè chặt, ép tới mức không thở nổi.
Trì Dao cố gắng mở mắt, tỉnh lại mới biết thứ đè trên người cô không phải núi mà là Giang Diễm.
Hắn vén váy ngủ trên người cô lên, đẩy lên tận xương quai xanh, hai đầu v* bị một tay hắn nắm lấy, gương mặt hắn lúc này lại chôn giữa hai ch ân cô.
Trong lúc mơ màng cô không nhận ra cảm giác ngứa ngáy, sau khi tỉnh ngủ, kh0ái cảm ập đến từ bốn phương tám hướng, rõ ràng đến đáng sợ.
Cả người Trì Dao bứt rứt, cô nâng chân lên, gót chân giẫm lên vai Giang Diễm.
Giang Diễm ngẩng đầu: "Chị tỉnh rồi."
"Mấy giờ rồi?"
Trì Dao kéo cái đầu ở dưới thân lên, nghiêng người hôn môi Giang Diễm.
Chân cô mở rộng, Giang Diễm thọc một ngón tay c ắm vào, mơ hồ nói: "11 giờ."
Vậy mà cô đã ngủ lâu như vậy.
Hô hấp Trì Dao nặng nề, nhấc chân quấn lấy eo hắn, quy đ@u cọ qua cửa huy3t, nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khơi lên ngọn lửa d*c vọng trong cô.
"Buổi bắn pháo hoa hủy rồi à?"
"Không biết."
Có lẽ là không bị hủy.
Bởi vì giờ cơm chiều Trì Thừa có đến đây.
Giang Diễm không mở cửa, chỉ dùng điện thoại Trì Dao nhắn cho Trì Thừa một tin nhắn: Chị mệt không ra ngoài được, hai đứa cứ đi chơi đi.
Trì Thừa rời đi không bao lâu, chiếc điện thoại khác đặt ở đầu giường cũng vang lên.
Cập ????hậ???? ????????????yệ???? ????ha????h ????ại [ ???????? ùm????????????yệ????.V???? ]
Giang Diễm nhận điện thoại, kiên nhẫn nghe Trì Thừa nói chuyện, sau đó mặt không đổi sắc hỏi: "Trì Dao có đi hay không?"
"......" Trì Thừa thẳng thừng trả lời: "Không đi."
"Vậy tôi cũng không đi."
Từ khi chuyến đi chơi này bắt đầu, Giang Diễm đã vờ như hắn với Trì Dao không yêu nhau.
Đại khái hắn có thể hiểu được nguyên nhân vì sao Trì Dao không muốn công khai chuyện giữa hai bọn họ.
Nhưng hiểu được là một chuyện, thỉnh thoảng nghĩ đến trong lòng hắn vẫn tránh không khỏi có chút ủy khuất.
Không công khai nghĩa là không được ủng hộ.
Đặc biệt là vào buổi chiều, sau khi người tên Trần Sở Nhiên kia xuất hiện, phần không ủng hộ này dường như lại bị phóng đại lên vài lần.
Suốt mấy tiếng qua, Giang Diễm nằm bên cạnh Trì Dao, hắn ngủ không bao lâu đã tỉnh, từ đó liền ngắm gương mặt say ngủ của cô đến phát ngốc.
H@m muốn chiếm hữu tràn ngập trong ánh mắt.
Chỉ có tiến vào thân thể cô, hắn mới chắc chắn đây là sự thật.
Lúc đang tìm áo mưa, Trì Dao che mặt lại, lẩm bẩm nói: "Chị đói."
Tốc độ trên tay Giang Diễm nhanh hơn.
Hắn đặt mắt cá chân của cô lên vai mình rồi ôm chặt Trì Dao trong lòng ngực.
"Em cũng đói."
Nói xong, hắn đi vào.
Trì Dao cắn môi, rên khẽ một tiếng: "Nhẹ chút......"
Giang Diễm vờ như không nghe thấy, hắn gắt gao vùi sâu trong cơ thể cô: "Trì Dao, nói gì đó đi."
Hắn ôm rất chặt, gấp gáp đến mức côn th*t đâm vào rất sâu.
Sống lưng Trì Dao run rẩy, kêu không ra tiếng.
Cô nắm tay lại, cào thành mấy vết xước sau lưng hắn.
Mồ hôi mỏng chảy ra, dính vào những vệt đỏ mới xuất hiện, đau đớn đến phát ngứa.
Thân mình Giang Diễm run lên, ra vào càng thêm ác liệt.
Hắn dùng ngón tay vuốt v e môi cô: "Chị nói đi, em muốn nghe."
Trì Dao không biết nên nói gì vào thời điểm hiện tại.
côn th*t c ắm vào vừa sâu lại vừa mạnh mẽ, cô bị thao đến mơ hồ, đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay hắn đưa vào trong miệng, gương mặt ửng hồng.
Giang Diễm nhìn cô, ngón tay ướt át làm tim hắn đập loạn xạ.
Hắn cảm thấy dường như mình đã về lại hồi còn nhỏ, bướng bỉnh muốn làm cho món đồ chơi trong tay đáp lại mình.
Nhưng Giang Diễm đâu phải kẻ dễ bị kích động như vậy?
Chẳng qua là tưởng tượng đến mấy năm Trì Dao đã từng ở bên tên Trần Sở Nhiên kia, nghĩ đến việc cô còn không thèm trốn tránh quá khứ đó lại khiến hắn khó chịu đến nỗi hít thở không thông.
Ghen tuông làm hắn muốn chiếm thế thượng phong, chỉ một mực nghĩ đến việc phải dày vò cô, làm chết cô!
Trì Dao cảm thấy eo mình bị nhấc lên.
Cả người cô tê liệt ngã xuống giường, mông tròn nhếch cao, hoàn toàn l0ã lồ trước ánh mắt nóng bỏng, chăm chú của người đàn ông.
Cái tát đầu tiên giáng xuống, cô kêu lên một tiếng.
Theo sau là không biết bao nhiêu cái nữa, Trì Dao lắc mông, tiểu huy3t rung động, muốn hắn càng thêm vui vẻ, cô buột miệng kêu bật lên: "Anh ơi, cho em."
Bàn tay đang xoa trên mông cô đột nhiên siết chặt, côn th*t trong tiểu huy3t nhảy lên từng nhịp.
Sự thỏa hiệp của Trì Dao làm Giang Diễm không kiểm soát nổi h@m muốn tình d*c trong mình.
Hắn mở ra cánh cửa d*c vọng, liều mạng đâm vào hoa huy*t nhỏ đáng thương.
Vô số nụ hôn dịu dàng rơi xuống tấm lưng trơn bóng của Trì Dao.
Giang Diễm dùng tay xoa cánh hoa bị thao đến mềm nhũn, gảy nhẹ â m đế mẫn cảm làm cô liên tục kêu r3n.
Trì Dao không nhớ rõ đêm đó mình đã hét lên bao nhiêu lần, cô tinh ý nhận ra dường như Giang Diễm đã thay đổi.
Hắn biến hoá từng chút từng chút một.
Mà người gây ra việc này lại chính là cô!
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
- ------------
11/01/2023
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.