TRÍ HOÁN HUNG ĐỒ


Trên bàn bày bốn tờ rơi quảng cáo gồm khách sạn, siêu thị, cửa hàng thuốc, trung tâm học tiếng Anh, còn cả một xấp ảnh chụp.

Hà Nguy khoanh tay, tổ chuyên án nhìn anh với ánh mắt chờ mong, chờ Chi đội trưởng Hà bắt đầu làm phép.
Hà Nguy ngước mắt lên chợt bắt gặp cảnh tượng lúng túng này:
– Ánh mắt mọi người là sao?
– Đội trưởng, anh đã biết Trình Quyến Thanh đi đâu chưa? – Vân Hiểu Hiểu hỏi.
– Mọi người cảm thấy anh ta sẽ đi đâu? – Hà Nguy nhìn lướt qua những người có mặt ở đây – Nói ra suy nghĩ của mình đi, mọi người chung một tổ, phá án thì phải biết tiếp thu ý kiến quần chúng.
“…”
Nếu như chúng tôi có ý kiến thì đã đi bắt người rồi thưa Chi đội trưởng Hà.
– Trẻ con đầu óc linh hoạt, động não lên.

– Sùng Trăn xoa gáy Hạ Lương – Nào, Edogawa Hạ Lương, bắt đầu màn biểu diễn của cậu đi, cho bọn anh được mở mang tầm mắt biết thế nào là thực lực của hơn bảy trăm tập phim hoạt hình.
– Sùng Trăn, anh đừng đẩy em lên trước họng súng chứ.

– Hạ Lương sắp khóc đến nơi – Em đã xem bản đồ rồi, mấy nơi ấy không gần nhau, hay là đi trên đường gặp phát tờ rơi rồi thuận tay mang về nhà?
– Cũng có khả năng.

– Hà Nguy nhìn Hồ Tùng Khải.

– Nhị Hồ, thứ này do ông mang về, ông có suy nghĩ thế nào.
– Tôi cảm thấy anh ta sẽ đến khách sạn, anh ta đang lẩn trốn, cũng không có chỗ ngủ, thể nào cũng phải tìm chỗ đặt chân chứ?
– Bây giờ kiểm tra nghiêm lắm, gần như không khách sạn nào là không cần thẻ căn cước để đăng ký.

Cho dù thông tin thật hay thân phận giả, một khi đăng ký trên mạng sẽ lập tức bại lộ, Trình Quyến Thanh sẽ không mạo hiểm như vậy đâu.

– Đôi mắt Hà Nguy đối diện với đôi mắt Ngô Tiểu Lỗi – Tiểu Lỗi, cậu cảm thấy chúng ta nên đi đâu?
– Hả? Em, em không có ý kiến gì hay, bình thường ở trong đội đều do Đội trưởng Hoành trực tiếp bố trí nhiệm vụ.

– Ngô Tiểu Lỗi gãi gáy, cười cười xin lỗi.
– Như vậy không được đâu, vậy một hôm nào đó Đội trưởng Hoành vắng mặt thì chẳng phải không có ai đưa ra phán đoán được ư? – Hà Nguy dẫn dắt từng bước – Không sao, chỉ cần liên quan đến vụ án thì cứ phát biểu, có ý tưởng là tốt rồi.
Ngô Tiểu Lỗi sầu não, hiện tại kỹ thuật tiên tiến nhất đề tìm kiếm đối tượng tình nghi là định vị tín hiệu điện thoại, nhưng số điện thoại hỏi thăm được từ huấn luyện thể hình đã tắt máy trước đó một khoảng thời gian, căn bản không nhận được thông tin gì.

Tín hiệu cuối cùng phát ra được định vị ở gần khu Hồ Đào Lý, dường như không có tác dụng.

Mấy tờ rơi kia khiến người ta thật khó hiểu, những địa điểm trên đó cách nhau rất xa, không khoanh vùng được khu vực cụ thể.
Cậu ta được điều tới Đội Hình sự, nói là để giúp đỡ song thực tế Hoành Lộ Chu phái cậu ta tới đây học tập.


Theo như lời Đội trưởng Hoành đã nói, yêu ma quỷ quái gì vào tay Hà Nguy đều phải hiện nguyên hình, bọn họ chỉ cần làm chân chạy vặt đi điều tra, việc động não cứ giao cho Hà Nguy là được.
Mỗi lần Ngô Tiểu Lỗi nhìn thấy Hà Nguy lấy được một chứng cứ nào đó anh đều sẽ đưa ra phán đoán ngay lập tức, hướng điều tra chính xác lạ thường, không biết từ lúc nào cảm giác sùng bái đã nảy sinh trong lòng cậu ta.

Nhưng đến lượt cậu ta mô phỏng thì bỗng thấy vô cùng khó khăn, đầu óc dính như hồ, chẳng khác gì lạc vào mê cung không tìm được đường ra.
– Mọi người đang vắt óc suy nghĩ xem anh ta sẽ đi tới nơi nào trong số những địa điểm này hả? – Hà Nguy cầm tờ rơi lên đong đưa – Đôi khi nhìn đồ vật không thể nhìn bề ngoài.

Trên thứ lòe loẹt này in ấn rất nhiều thông tin.

Việc chúng ta cần làm là tìm được thứ hữu dụng bên trong.
Những người đang ngồi ở đây rửa tai sẵn sàng lắng nghe, chỉ thấy Hà Nguy lấy tờ rơi của hiệu thuốc ra đưa cho Vân Hiểu Hiểu, bảo mỗi người bọn họ xem kỹ lại tờ rơi, còn nhắc nhở đừng chỉ nhìn vào thông tin bề ngoài, cần phải phát hiện ra những chi tiết không dễ phát hiện.
Nhân lúc rảnh rỗi, Hà Nguy pha trà, trong tách trà đựng kim ngân hoa mà Liên Cảnh Uyên đã đưa cho anh trong lần gặp trước.

Con người qua ba mươi tuổi thì bắt đầu vô thức dưỡng sinh rồi, nhớ hè năm nao Hà Nguy ra ngoài chạy một chuyến về nhà còn dội nước lạnh lên đầu.

Giờ tuổi đã lớn, không làm vậy được nữa.
Tờ rơi từ Vân Hiểu Hiểu chuyển tới tay Hạ Lương, trải qua tay ba người.

Hồ Tùng Khải chủ động nhận thua, tự gán cho mình nhãn “Người diễn tấu Nhị Tuyền Ánh Nguyệt”.

Sùng Trăn mắng anh ta không tiền đồ, cam chịu số phận, để anh Sùng ra tay.
(Nhị Tuyền Ánh Nguyệt – Khúc diễn tấu đàn nhị, biệt danh của anh Hồ Tùng Khải là Nhị Hồ, vừa mang nghĩa đàn nhị, vừa ám chỉ ảnh bị ngốc)
Hà Nguy bưng tách trà, cảm thấy hứng thú lắm, Sùng Trăn nhìn chằm chằm tờ rơi mấy giây, đập “bộp” một cái xuống bàn, ngón trỏ chỉ vào tòa nhà phía sau hiệu thuốc trên tờ rơi:
– Đến đây xem thử, chưa biết chừng anh ta đang trốn trong tòa cao ốc này.
Hạ Lương ôm mặt, nơm nớp lo sợ nhắc nhở:
– Anh Sùng, tòa nhà, tòa nhà này là Photoshop.
“…”
Hà Nguy không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Sắc mặt Sùng Trăn rất khó coi, muốn hành quyết Hạ Lương ngay tại chỗ.

Thằng nhãi ranh này, anh mày cũng cần thể diện chứ? Không thể đợi kết thúc rồi mới vạch trần sao?
Hạ Lương cầm tờ rơi lên, lật qua lật lại, xem tới xem lui, không bỏ qua một chữ nào, cũng không phát hiện điều gì bất thường.

Cho tới khi giơ nó lên đối diện với bóng đèn trên đầu.

Giấy tráng vừa mỏng vừa sáng trở nên trong suốt dưới ánh đèn.


Hạ Lương bật ra tiếng nghi ngờ:
– Ủa? Hình như ở đây có vết hằn?
Mọi người cùng ngẩng đầu, chỉ thấy trong đám đèn lồng đỏ sặc sỡ trên tờ rơi có một dòng như vết hằn để lại khi kê tờ rơi bên dưới rồi viết chữ lên.

Sùng Trăn vỗ lưng Hạ Lương:
– Thằng nhóc này tinh mắt thật đấy!
Thấy bí mật trên tờ rơi bị phát hiện, hình ảnh mấy người kia ngửa cổ lên trời đẹp tới mức không thể nhìn thẳng, vì thế Hà Nguy bước tới cầm lấy tờ rơi kia:
– Góc độ này rất khó nhận ra, đã học vật lý chưa? Nguyên lý khúc xạ ánh sáng.
Anh cuộn chỗ có vết hằn, soi trước ánh sáng, mọi người tập trung nhìn, hóa ra là một dãy số.
– Có lẽ viết lên một thứ gì đó khá dày cho nên vết hằn không được rõ nét, số ở giữa và cuối cùng hơi mờ, có thể là 5, 9 cũng có thể là 8,7, gọi thử xem bên đó là đâu.

– Hà Nguy đóng nắp tách trà lại – Còn nữa, đã tìm được thông tin của người đàn ông đăng lệnh thám hiểm chưa?
Hồ Tùng Khải xua tay, đừng hỏi, chưa có kết quả gì đâu mà hỏi.
Ngô Tiểu Lỗi đảo mắt:
– Đội trưởng Hà, hay người đàn ông ấy và Trình Quyến Thanh là một nhỉ?
– Nhìn đặc điểm thì hơi giống, nhưng Hồ Đào Lý và đường Phụ Tân cách nhau nửa thành phố, hơn nữa anh ta còn nhặt được thẻ căn cước của bạn tôi.

Cho nên tôi cảm thấy người đăng lệnh thám hiểm chắc hẳn phải ở gần Hồ Nguyệt Tinh Thần.

– Hà Nguy cười cười – Nhưng suy nghĩ của cậu cũng rất hợp lý, biểu hiện không tệ.

Trước tiên phải bắt được Trình Quyến Thanh về đây, như vậy sẽ giải quyết được không ít vấn đề.
Ngô Tiểu Lỗi phấn chấn tinh thần:
– Rõ!
***
Kết thúc cuộc họp, Hoàng Chiêm Vỹ gọi Trình Trạch Sinh lại, bảo anh tới văn phòng một chuyến.
Trình Trạch Sinh cũng không biết lão cáo già này muốn chơi chiêu gì, đành cẩn thận hỏi:
– Cục trưởng Hoàng, chú tìm cháu có chuyện gì?
– Ồ, không có gì, hỏi cháu gần đây thế nào thôi ấy mà.

– Hoàng Chiêm Vỹ ngồi xuống cạnh Trình Trạch Sinh, nói với vẻ hiền từ – Trạch Sinh này, nếu như cháu gặp chuyện gì thì nói ra, đừng giữ trong lòng, không tốt cho sức khỏe đâu.
– Cục trưởng Hoàng, cảm ơn chú đã quan tâm.

– Nhìn thấy gương mặt tươi cười của ông, Trình Trạch Sinh cứ có cảm giác như thể chồn chúc Tết gà, ngoài cười song trong lòng chẳng hề cười – Chú còn chuyện gì nữa không ạ? Không còn chuyện gì thì cháu về trước nhé.

– Có, có, có.

– Hoàng Chiêm Vỹ kéo cánh tay hắn – Trạch Sinh này, từ khi cháu vào Cục đến giờ thấm thoát cũng đã bảy năm rồi nhưng chưa được nghỉ phép lần nào đúng không?
Trợ lý đứng cạnh bổ sung thêm:
– Chi đội phó Trình vất vả, tôi đã xem qua bảng chuyên cần của cậu, số phép năm cũng đã tích lũy được cả tháng.
– Một tháng cơ à, nhiều thế, để đó cũng không biến thành tiền được, hay là nghỉ đi? – Hoàng Chiêm Vỹ cười cười, đôi mắt híp thành một khe hở – Nhân cơ hội thả lỏng thoải mái, bàn bạc với bố mẹ cháu xem cùng nhau đi du lịch ở đâu cho khuây khỏa?
Trình Trạch Sinh lắc đầu:
– Tạm thời chưa cần, cháu còn vụ án chưa phá, thầy cháu cũng đang nằm viện, cháu nghỉ ngơi nữa thì giao cho ai làm?
– Chuyện này có gì đâu, giao cho đồng nghiệp khác cũng được mà.

Cục thành phố chúng ta cứ bóc lột một mình cháu… phá án đâu có được.

– Hoàng Chiêm Vỹ đứng dậy, rút một tờ đơn xin nghỉ trong ngăn kéo ra – Nào, cháu điền luôn, chú ký cho, về bàn giao công tác rồi nghỉ ngơi.
Trình Trạch Sinh đứng dậy, rảo bước tới ấn tay Cục trưởng Hoàng:
– Chú Hoàng, rốt cuộc đây là đơn xin nghỉ phép hay từ chức.

Chú nói rõ ràng đi.

Đừng đợi cháu chơi một chuyến thỏa thích trở về lại nói đuổi việc cháu.
Tình huống thảm hơn là bị điều tới Sở tỉnh.
Hoàng Chiêm Vỹ kinh ngạc, thằng nhóc này bị sao thế, người ta khóc lóc đòi nghỉ ngơi, đây chủ động cho nghỉ còn không cần, điên rồi hả?
Trình Trạch Sinh hừ lạnh, tự dưng ân cần, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Ngành công an luôn trong trạng thái thiếu nhân lực, mỗi lần họp đều phải an ủi các đồng chí cảnh sát nhân dân, cảnh sát nhân dân vì dân, làm việc nhiều thêm một ngày, xã hội sẽ an toàn thêm một ngày.

Bây giờ lại cho hắn – thành viên cốt cán của Đội Hình sự nghỉ phép, rõ ràng có vấn đề gì rồi, tưởng mắt hắn mù chắc?
– Cục trưởng Hoàng, cháu không biết rốt cuộc cháu đã mắc sai lầm gì trong công việc hay có vấn đề khác mới bị đình chỉ công tác kiểm điểm bản thân.

Nhưng Trình Trạch Sinh cháu đây làm việc không thẹn với lòng, nếu chú không yên tâm có thế báo cáo lên Ủy ban Thanh tra tới đây điều tra.
Hoàng Chiêm Vỹ hốt hoảng, ông thực sự chỉ muốn tốt cho Trình Trạch Sinh nên mới cho hắn nghỉ ngơi, tại sao tính tình hắn lại bướng bỉnh vậy nhỉ? Như cùng một khuôn đúc ra với anh trai, khuyên thế nào cũng không nghe.
Thái độ của Trình Trạch Sinh rất kiên quyết, không nghỉ là không nghỉ, hắn phải tiếp tục phá án.

Không thể ép buộc hắn nghỉ ngơi, trừ phi cắt chức hắn.
Hoàng Chiêm Vỹ chắp tay phía sau, thong thả đứng dậy, tức giận nói:
– Trình Trạch Sinh, chú thấy cháu trúng tà thật rồi đấy!
– … Hả? – Trình Trạch Sinh hoang mang.
Trợ lý mang trà của Cục trưởng qua, giải thích cho hắn nghe:
– Chi đội phó Trình, Cục trưởng Hoàng thực sự quan tâm đến cậu.

Gần đây áp lực tinh thần của cậu rất lớn, trạng thái dường như… không được ổn, hay là về nhà nghỉ ngơi chút.

Bảo bà Trình dẫn cậu đến miếu thắp hương đuổi tà cũng được.

Cuối cùng Trình Trạch Sinh mới hiểu có chuyện gì xảy ra, tóm lại thì vẫn nghi ngờ hắn trúng tà! Hắn bùng nổ:
– Chú Hoàng, lần trước cháu đã nói mình chỉ đùa thôi, tại sao chú lại không nghe lời cháu nói vậy?! Nói với bố mẹ cháu thì thôi đi, bây giờ còn ép cháu nghỉ, cháu trúng tà gì cơ? Làm cảnh sát chính trực, tà ma nào dám đến gần!
Hoàng Chiêm Vỹ đập bàn:
– Vậy cháu còn nói mình có bạn cùng phòng, còn đi làm đánh giá tâm lý, đêm hôm khuya khoắt chạy tới hiện trường án mạng, gọi tên người bị hại trong ấy, để làm gì?! Gọi hồn à?
– … Tại sao chú biết chuyện này?
– Chú biết rất nhiều! – Hoàng Chiêm Vỹ tức giận, uống ừng ực hết sạch cả tách trà sau đó lại đưa cho trợ lý.
Trình Trạch Sinh im lặng hồi lâu mới hít sâu một hơi:
– Chúng ta nói chuyện cẩn thận đi, không phải cháu có vấn đề mà bản thân của vụ án này có vấn đề rất lớn.

Nhưng hiện tại cháu có manh mối rồi, cháu sẽ cố gắng phá án, chú yên tâm đi.

Chú cũng đừng nhắc tới chuyện nghỉ nữa, để khi nào cháu kết hôn sẽ dùng.
Hai mắt Hoàng Chiêm Vỹ sáng lên:
– Đã xem ngày rồi à?
– Cháu còn chưa có người yêu.
Hoàng Chiêm Vỹ chỉ vào Trình Trạch Sinh, cứng họng không nói được lời nào.

Trợ lý vội vàng rót tách trà khác lên, khuyên Cục trưởng bớt nóng, nhìn Chi đội phó Trình rất tinh thần, đừng lo lắng.
Trình Trạch Sinh sảng khoái tinh thần trở về văn phòng.

Nhạc Chính Khải nhìn thấy khóe môi hắn không giấu được ý cười là biết hắn đã thành công bắt chẹt chú Hoàng.

Trình Trạch Sinh ở Cục thêm mấy năm nữa, có lẽ Hoàng Chiêm Vỹ sẽ từ hói thành trọc luôn.
– Chú Hoàng tự dưng kiếm chuyện, tưởng tôi trúng tà, ép tôi nghỉ ngơi.

– Trình Trạch Sinh càm ràm chẳng khách sáo – Đã tuổi ấy rồi thì cũng phải có tinh thần hướng về khoa học chứ.
Khi nói ra câu này, hắn hoàn toàn không nghĩ đến bản thân sự xuất hiện của Hà Nguy đã chẳng khoa học tí nào.

Nhưng trong mắt hắn, chuyện không khoa học này đã biến thành bình thường.
Tối hôm qua gặp mặt với Hà Nguy qua cửa kính, tâm trạng Trình Trạch Sinh rất vui, tối đến trên đường về nhà với Nhạc Chính Khải, đi ngang qua một cửa hàng món kho, hắn vào mua chân gà, sụn đùi gà và đầu cánh.

Nhạc Chính Khải ngạc nhiên:
– Đã ăn cơm tối rồi ông còn ăn thêm được nữa hả?
– Mang về cho người khác.
– Ai cơ? – Nhạc Chính Khải cười xấu xa, huých vào cánh tay Trình Trạch Sinh – Vị cố vấn kia à? Quan hệ không tệ nha.
Trình Trạch Sinh không phủ định, Nhạc Chính Khải tiếp tục lải nhải:
– Là nam hay nữ? Trông thế nào?
– Còn nhớ Hà Nguy không? Cứ tưởng tượng áp mặt anh ta vào.
“…”
Trong đầu Nhạc Chính Khải xuất hiện gương mặt người chết tái xám, anh ta đẩy Trình Trạch Sinh:
– Thần kinh, tôi thấy ông thực sự bị trúng tà rồi đấy..


Bình luận

Truyện đang đọc