TRÍ HOÁN HUNG ĐỒ


Chạng vạng tối, Hà Nguy phát hiện Trình Quyến Thanh vẫn đang thảnh thơi nghịch điện thoại bèn đẩy cánh tay anh ta:
– Không sao.

– Hà Nguy chỉ nói hai từ đã thoát được ra, giơ tay lên – Ngủ sớm đi.
– Không đi thu dọn đồ đạc hả?
Hà Nguy không tìm được phương hướng, một mình mò mẫm trong rừng núi đen kịt, cũng không biết đi bao lâu, đi tới nơi nào đều cảm thấy đường giống nhau, cây giống nhau, cơ thể mỏi mệt không chịu nổi.
– Thu dọn gì?
Hình như có gì đó bất thường.
Hà Nguy vừa quay về, vừa gọi.

Nhưng Trình Quyến Thanh như thể biến mất, rừng núi rộng lớn chỉ còn lại mình anh.
– Chẳng phải anh nên tới Phú Thịnh Cẩm Long Viên sao? – Hà Nguy hỏi.
Nghe thấy ba từ “báo cảnh sát”, hai người đều hoảng hốt.

Chị Phương lo lắng về tương lai và danh tiếng của mình, Trình Trạch Sinh sợ thân phận của anh trai bị lộ.

Vì thế chị Phương vội vàng bò dậy xin lỗi Trình Trạch Sinh, sau đó mặt mày xám xịt rời khỏi.

Trình Quyến Thanh nhún vai:
Bọn họ nhìn đèn trong nhà Trình Trạch Sinh tắt rồi mới rời đi, Trình Quyến Thanh còn lẩm bẩm:
Hà Nguy sa sầm mặt, thầm nghĩ nếu bây giờ trong tay có một khẩu súng thật, chắc chắn anh sẽ cho Trình Quyến Thanh một vố.
Trình Quyến Thanh lắc đầu, không đi.

Theo như kế hoạch trước đây, quả thực vào thời điểm xảy ra vụ án anh ta đang ở Phú Thịnh Cẩm Long Viên, thủ sẵn nơi đó, chờ đợi Hà Nguy của vòng tuần hoàn đầu tiên tới tìm anh ta, cùng anh ta bàn bạc.
Rõ ràng Trình Trạch Sinh chưa gặp “cảnh tượng” này bao giờ.

Nhất thời luống cuống chân tay, vội vàng vùng vẫy.

Nhìn vóc dáng chị Phương cũng không phải dạng dễ chọc, cánh tay còn thô hơn bắp chân Trình Trạch Sinh, thoạt nhìn thể trọng phải thuộc hạng nhất.

Rốt cuộc Hà Nguy cũng cảm nhận được sự khách biệt của nghệ sĩ dương cầm và cảnh sát Trình, nếu như đổi thành cảnh sát Trình thì đã sớm thoát khỏi cảnh khốn đốn này rồi.
Chẳng qua tình huống lần này rất đặc biệt.

Nếu như đã không ngừng xảy ra biến số, vậy thì bây giờ cũng không cần thiết phải theo nguyên tắc làm gì, cứ chơi một ván lớn đi… cùng Hà Nguy lên núi Phục Long xem sao.
– Cậu đừng chê nữa, tôi phải lần mò từng tí mới ra được đường này đấy!
– 10 giờ 50 phút.
– Đi chung với tôi à? Anh chắc chắn không? – Hà Nguy nhún vai – Tôi thanh minh trước nhé, có xảy ra chuyện gì bất ngờ tôi không thể bảo đảm an toàn cho anh được đâu.
– Cậu không cần phải quan tâm đến tôi, cậu lo cho mình là được rồi.

– Trình Quyến Thanh đứng dậy – Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn bữa tối cuối cùng nào.
– Thu dọn gì?
Hà Nguy chợt chẳng còn khẩu vị ăn uống gì nữa.

Nói lời xui xẻo gì vậy không biết, bọn họ không nghênh đón đêm khuya vô tận mà là bóng tối trước bình minh.
– Đi, chỗ này có gì đó bất thường!
Chờ khi bọn họ bước ra khỏi nhà hàng, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.

Trình Quyến Thanh ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, chợt hỏi Hà Nguy:
– Hay chúng ta đến xem bây giờ nghệ sĩ dương cầm đang làm gì?
Chờ khi bọn họ bước ra khỏi nhà hàng, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.

Trình Quyến Thanh ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, chợt hỏi Hà Nguy:
– Không thể đợi nữa.

– Hà Nguy cắn răng, ngữ điệu nghiêm trọng Dừng ở nơi ấy, thời gian không hề trôi.
– Trong vòng tuần hoàn trước, lần cuối cùng anh nhìn thấy anh ta cũng là ngày 11 hả?
Sương mù dày đặc thưa dần, trong lúc mơ màng, tựa hồ Hà Nguy nhìn thấy đường nét của một tòa kiến trúc cách đó không xa.
– Lẽ nào cậu không nghi ngờ… là người phe mình?
– Ừ, tôi không dẫn cậu ấy tới Lê Hội Viện, cậu ấy chưa từng gặp cậu.

Cho nên hôm nay cậu ấy vẫn tham gia phỏng vấn bình thường chứ không có tình huống đẩy lùi.
– Nói cách khác, bản thân anh cũng không biết cậu ấy mất tích khi nào.

– Hà Nguy xoa cằm – Vậy làm theo lời anh nói đi.

Bây giờ chúng ta tới nghệ sĩ dương cầm, xem cậu ấy có ở nhà hay không.
– Đã muộn rồi, em khóa cửa vào rồi nghỉ ngơi đi.
Hai người bọn họ gọi taxi đến khu biệt thự mà Trình Trạch Sinh ở.

Trình Quyến Thanh có thẻ qua cửa, ra vào đều tương đối tiện.

Hà Nguy đi theo Trình Quyến Thanh, men theo con đường nhỏ, vòng tới gần nhà Trình Trạch Sinh, núp sau bụi cây.

Chỉ nhìn thấy biệt thự còn sáng đèn, Trình Trạch Sinh đang nói chuyện với một người phụ nữ vóc dáng thấp và mập mạp, dường như đang xảy ra tranh chấp gì đó.

Trình Trạch Sinh đứng bật dậy mở cửa, mời bà ta ra ngoài.
– Người đại diện của cậu ấy, tôi đã từng nhìn thấy trên Weibo.

– Trình Quyến Thanh nhỏ giọng nói.
Trình Quyến Thanh sắp mù mắt đến nơi, anh ta kéo tay Hà Nguy, nhắc nhở anh nên đi rồi.


Thuận tiện dặn dò Trình Trạch Sinh:
Trình Quyến Thanh khẽ ho một tiếng:
Trong đầu Hà Nguy nhanh chóng tìm kiếm lời khai của người đại diện lúc ấy, bà ta nói phỏng vấn xong thì đưa Trình Trạch Sinh về nhà, sau đó mình cũng về nhà luôn, không nhắc tới chuyện xảy ra tranh chấp với Trình Trạch Sinh.

Nếu như người đại diện không nói dối thì đây có lẽ là một trong những biến số.
– Nói cách khác, bản thân anh cũng không biết cậu ấy mất tích khi nào.

– Hà Nguy xoa cằm – Vậy làm theo lời anh nói đi.

Bây giờ chúng ta tới nghệ sĩ dương cầm, xem cậu ấy có ở nhà hay không.
Vừa dứt lời, hai người lại nghe thấy trong rừng sâu vọng tới tiếng “Hú” dài.

Da đầu Trình Quyến Thanh tê dại, hối hận đã không thuận tay cầm theo một khẩu AK từ kho súng của Trình Trạch Sinh.
Người phụ nữ mập mạp cắn môi, hành động tiếp theo nằm ngoài dự đoán của mọi người… bà ta vươn cánh tay ngắn cũn mập mạp, ôm lấy eo Trình Trạch Sinh.
– Không đi thu dọn đồ đạc hả?
– Ừ, cũng giống.

– Hà Nguy gật đầu, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình bóng của cây rừng trước mắt – Tôi cảm thấy giống “Quái vật sương mù” hơn.
“…?”
Người phụ nữ mập mạp cắn môi, hành động tiếp theo nằm ngoài dự đoán của mọi người… bà ta vươn cánh tay ngắn cũn mập mạp, ôm lấy eo Trình Trạch Sinh.
Để giết thời gian, Trình Quyến Thanh lấy thuốc ra, cho Hà Nguy một điếu.

Từng đợt tiếng côn trùng râm ran và tiếng chim lảnh lót truyền ra từ sâu trong rừng cây, thậm chí còn có cả âm thanh của dã thú.

Trình Quyến Thanh quay đầu nhìn:
Hà Nguy và Trình Quyến Thanh liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy sắc mặt Trình Trạch Sinh tái mét, không biết đang tức giận hay giật mình, giọng hắn yếu đuối bất lực:
Hà Nguy chỉ chỉ cổ áo sơ mi của hắn, Trình Trạch Sinh ý thức được áo sơ mi xộc xệch mất hình tượng, nhanh chóng cài khuy áo sơ mi, ánh mắt sáng lấp lánh chưa từng rời khỏi Hà Nguy.
?
– Chị Phương, chị buông tôi ra được không? Chúng, chúng ta thực sự không hợp nhau! Chị cứ coi như tôi chưa từng nói những lời hôm nay, tôi không sửa đổi lưu trình nữa, được chưa?
“…?”
– Trạch Sinh, tại sao cậu lại có thể thích người khác? Còn viết ca khúc cho người đó, tôi đã vất vả lo liệu tất cả cho cậu, tại sao cậu không nhìn thấy?!
– Chị Phương, chị buông tôi ra được không? Chúng, chúng ta thực sự không hợp nhau! Chị cứ coi như tôi chưa từng nói những lời hôm nay, tôi không sửa đổi lưu trình nữa, được chưa?
– Ừ, chúng ta tạm thời không di chuyển, chờ sương tan đi đã.

– Trình Quyến Thanh tìm một tảng đá ngồi xuống, giơ tay xem đồng hồ – Bây giờ vẫn còn sớm, chưa tới 11 giờ.
Lời tỏ tình sâu đậm và nghẹt thở này suýt nữa đẩy hai người đang rình coi ra tận chân trời.
– Chẳng phải anh nên tới Phú Thịnh Cẩm Long Viên sao? – Hà Nguy hỏi.
Rõ ràng Trình Trạch Sinh chưa gặp “cảnh tượng” này bao giờ.

Nhất thời luống cuống chân tay, vội vàng vùng vẫy.

Nhìn vóc dáng chị Phương cũng không phải dạng dễ chọc, cánh tay còn thô hơn bắp chân Trình Trạch Sinh, thoạt nhìn thể trọng phải thuộc hạng nhất.

Rốt cuộc Hà Nguy cũng cảm nhận được sự khách biệt của nghệ sĩ dương cầm và cảnh sát Trình, nếu như đổi thành cảnh sát Trình thì đã sớm thoát khỏi cảnh khốn đốn này rồi.
– Trình Quyến Thanh!
– Có lên giúp không? – Trình Quyến Thanh hỏi.
– Không biết nữa.

– Hà Nguy cũng không chắc chắn – Mong là vậy.
– Muộn thế này vẫn ở trong nhà, chắc sẽ không mất tích đâu nhỉ?
Chị Phương và Trình Trạch Sinh đồng thời ngẩng đầu lên, Trình Trạch Sinh liều chết bảo vệ áo sơ mi của mình.

Nhìn thấy Trình Quyến Thanh xuất hiện thì mắt sáng lên, chờ khi nhìn thấy Hà Nguy, không biết “sức mạnh hồng hoang” nơi đâu trỗi dậy, hắn hất văng chị Phương đang ngồi trên hông mình ra, nhanh nhẹn đứng dậy.
Hà Nguy sững người:
– Ồ, vậy tai sao anh căng thẳng đến mức run tay thế kia!
– Người đại diện của cậu ấy, tôi đã từng nhìn thấy trên Weibo.

– Trình Quyến Thanh nhỏ giọng nói.
– Anh hỏi tôi á? Cậu ấy là em trai anh.
– Bởi vì cậu chưa từng chết vào khoảng thời gian thích hợp như vậy.

Tôi muốn thử làm thế này xem có thể phá giải vòng tuần hoàn không? – Trình Quyến Thanh khẽ cười bên tai Hà Nguy – Cùng lắm thì bắt đầu một lần nữa, tôi đã quen rồi, còn cậu thì chẳng nhớ gì hết.
– Cậu ấy là một… phiên bản khác của người cậu yêu.
– Hai người phải về rồi hả? – Trình Trạch Sinh giữ người lại – Cũng muộn rồi, hay là ở đây qua đêm đi.
Mắt thấy màn “ép buộc mỹ nam” trước mắt ngày càng trở nên nghiêm trọng, chị Phương sắp ép Trình Trạch Sinh xuống sàn nhà, chuẩn bị màn “cưỡng ép”, cuối cùng hai người đứng xem cũng nhảy hàng rào, trèo tường vào trong.
– Sương mù dâng rồi, cẩn thận chút.
– Trong vòng tuần hoàn trước, lần cuối cùng anh nhìn thấy anh ta cũng là ngày 11 hả?
– Này, này! Làm cái gì thế kia! Người ta đã không thích mà chị còn ép buộc là sao?
Hết chương 83
Hà Nguy vươn tay cướp cây súng khỏi tay anh ta, sau khi cởi bỏ lớp vải đen, một cây súng đồ chơi xuất hiện, là loại năm đồng một cái bên vỉa hè.
Chị Phương và Trình Trạch Sinh đồng thời ngẩng đầu lên, Trình Trạch Sinh liều chết bảo vệ áo sơ mi của mình.

Nhìn thấy Trình Quyến Thanh xuất hiện thì mắt sáng lên, chờ khi nhìn thấy Hà Nguy, không biết “sức mạnh hồng hoang” nơi đâu trỗi dậy, hắn hất văng chị Phương đang ngồi trên hông mình ra, nhanh nhẹn đứng dậy.
– Này, này! Làm cái gì thế kia! Người ta đã không thích mà chị còn ép buộc là sao?
Chị Phương lăn sang bên cạnh như quả bóng, cánh tay và chân đập vào sofa, kêu oai oái không dừng.

Trình Trạch Sinh cũng không thèm quan tâm, chạy tới trước mặt Hà Nguy, mặt đỏ bừng:
– Tôi, tôi và chị ta…
– Chắc không phải dã thú, nếu không núi Phục Long đã sớm được chăng dây làm thành khu bảo tồn rồi.

– Hà Nguy thảnh thơi hút hết một điếu thuốc.


Nhìn đồng hồ vẫn chưa tới 11 giờ.
– Tôi thấy rồi, cậu bị ép buộc.

– Hà Nguy đi vòng tới cạnh chị Phương, ngồi xổm xuống – Chị Phương, mặc dù xâm phạm nam giới không cấu thành tội hiếp dâm, nhưng vẫn cấu thành tội dâm loạn, nếu tôi báo cảnh sát, chắc chắn sẽ không tránh khỏi tạm giam năm mười ngày.
– Sắp tới rồi.
Hà Nguy túm cánh tay Trình Quyến Thanh, bảo đảm anh ta vẫn ở trong phạm vi tầm nhìn của mình.

Sương mù ngày một dày, rõ ràng nhiệt độ khá cao, nhưng hơi thở vào trong xoang mũi dần trở nên lạnh lẽo.

Trình Quyến Thanh vạch một lùm cây thấp, vẫn còn có tâm trạng cảm thán:
Nghe thấy ba từ “báo cảnh sát”, hai người đều hoảng hốt.

Chị Phương lo lắng về tương lai và danh tiếng của mình, Trình Trạch Sinh sợ thân phận của anh trai bị lộ.

Vì thế chị Phương vội vàng bò dậy xin lỗi Trình Trạch Sinh, sau đó mặt mày xám xịt rời khỏi.

Trình Quyến Thanh nhún vai:
Đương nhiên Trình Quyến Thanh nghe ra giọng điệu châm chọc ấy, cằn nhằn lại với anh:
– Có thế đã đi rồi, tiếc nhỉ.
Hà Nguy và Trình Quyến Thanh liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy sắc mặt Trình Trạch Sinh tái mét, không biết đang tức giận hay giật mình, giọng hắn yếu đuối bất lực:
– Tôi sẽ đổi một người đại diện khác.

– Trình Trạch Sinh vẫn lén nhìn Hà Nguy – Cảm ơn, cảm ơn đã giúp tôi.
– Ầy, tức tới mức mắng người rồi? – Trình Quyến Thanh nhún vai – Chuyện này đâu trách tôi được.

Nhìn sương mù xem, vừa giống “Ngọn đồi câm lặng”, vừa giống “Quái vật sương mù”.

Còn có cả sói tru.

Tôi chỉ muốn khuấy động bầu không khí thôi mà.
– Con quái vật khổng lồ đột ngột xuất hiện ấy hả?
?
Trình Quyến Thanh cảm thấy anh ta giống như chiếc bóng đèn trong bộ phim điện ảnh của ba người, không xứng để có tên họ.
Hà Nguy chỉ chỉ cổ áo sơ mi của hắn, Trình Trạch Sinh ý thức được áo sơ mi xộc xệch mất hình tượng, nhanh chóng cài khuy áo sơ mi, ánh mắt sáng lấp lánh chưa từng rời khỏi Hà Nguy.
– Tôi sẽ đổi một người đại diện khác.

– Trình Trạch Sinh vẫn lén nhìn Hà Nguy – Cảm ơn, cảm ơn đã giúp tôi.
Trình Quyến Thanh sắp mù mắt đến nơi, anh ta kéo tay Hà Nguy, nhắc nhở anh nên đi rồi.

Thuận tiện dặn dò Trình Trạch Sinh:
Trình Quyến Thanh sững người, nhìn kỹ mới phát hiện kim phút vẫn đứng yên ở vị trí ấy.

Hút hết một điếu thuốc nhưng thời gian chẳng hề trôi.
– Đã muộn rồi, em khóa cửa vào rồi nghỉ ngơi đi.
Lời tỏ tình sâu đậm và nghẹt thở này suýt nữa đẩy hai người đang rình coi ra tận chân trời.
– Trạch Sinh, tại sao cậu lại có thể thích người khác? Còn viết ca khúc cho người đó, tôi đã vất vả lo liệu tất cả cho cậu, tại sao cậu không nhìn thấy?!
– Hai người phải về rồi hả? – Trình Trạch Sinh giữ người lại – Cũng muộn rồi, hay là ở đây qua đêm đi.
Anh lập tức quay đầu, chỉ thấy Trình Quyến Thanh ôm bụng cười:
– Không sao.

– Hà Nguy chỉ nói hai từ đã thoát được ra, giơ tay lên – Ngủ sớm đi.
Trình Quyến Thanh cảm thấy anh ta giống như chiếc bóng đèn trong bộ phim điện ảnh của ba người, không xứng để có tên họ.
Bọn họ nhìn đèn trong nhà Trình Trạch Sinh tắt rồi mới rời đi, Trình Quyến Thanh còn lẩm bẩm:
Hà Nguy vô thức nhắm mắt lại, sau đó mới nhận ra âm thanh vừa rồi không tới từ nòng súng mà tới từ miệng Trình Quyến Thanh.
Súng nước đồ chơi chế tạo thô sơ, nhưng sau khi bọc vải đen lên, nhất thời thực sự khó phân thật giả.

Hà Nguy nhét khẩu súng đồ chơi vào trong túi, nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, anh lạnh lùng nhìn Trình Quyến Thanh:
– Muộn thế này vẫn ở trong nhà, chắc sẽ không mất tích đâu nhỉ?
– Không biết nữa.

– Hà Nguy cũng không chắc chắn – Mong là vậy.
***
Đêm khuya, hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng cây.

Trình Quyến Thanh nắm lấy một cành cây khô, mượn lực bước lên tảng đá, thở hồng hộc:
– Sắp tới rồi.
Hà Nguy vấp vào tảng đá, trúng ngay ngón cái không lệch một ly, anh cất lời khen ngợi:
– Không phải là sói đấy chứ?
– Anh có biết bây giờ đang ở đâu không?
– Cậu ấy là một… phiên bản khác của người cậu yêu.
– Sẽ có một người bất ngờ xuất hiện rồi xử lý chúng ta.
Hà Nguy chợt chẳng còn khẩu vị ăn uống gì nữa.

Nói lời xui xẻo gì vậy không biết, bọn họ không nghênh đón đêm khuya vô tận mà là bóng tối trước bình minh.
– Biết, lưng chừng núi, dinh thự ở hướng Đông Nam, chúng ta đi ngang qua đây là tới.


– Trình Quyến Thanh bóp vai – Chẳng còn cách nào, không thể đi đường lớn, đường nhỏ thì bị hai người chiếm rồi, chúng ta còn lối tắt nào khác để đi nữa đâu?
Hà Nguy vấp vào tảng đá, trúng ngay ngón cái không lệch một ly, anh cất lời khen ngợi:
– Đoàng.
– Đường đẹp thật.
– Anh có biết bây giờ đang ở đâu không?
Đương nhiên Trình Quyến Thanh nghe ra giọng điệu châm chọc ấy, cằn nhằn lại với anh:
– Cậu đừng chê nữa, tôi phải lần mò từng tí mới ra được đường này đấy!
Thời gian đang ép bọn họ phải mạo hiểm.
Trong lúc nói chuyện, sương mù dâng lên bốn phía, Hà Nguy cảm thấy không ổn, vội vàng túm cánh tay Trình Quyến Thanh:
Trong đầu Hà Nguy nhanh chóng tìm kiếm lời khai của người đại diện lúc ấy, bà ta nói phỏng vấn xong thì đưa Trình Trạch Sinh về nhà, sau đó mình cũng về nhà luôn, không nhắc tới chuyện xảy ra tranh chấp với Trình Trạch Sinh.

Nếu như người đại diện không nói dối thì đây có lẽ là một trong những biến số.
Mắt thấy màn “ép buộc mỹ nam” trước mắt ngày càng trở nên nghiêm trọng, chị Phương sắp ép Trình Trạch Sinh xuống sàn nhà, chuẩn bị màn “cưỡng ép”, cuối cùng hai người đứng xem cũng nhảy hàng rào, trèo tường vào trong.
– Sương mù dâng rồi, cẩn thận chút.
– Ừ, tôi không dẫn cậu ấy tới Lê Hội Viện, cậu ấy chưa từng gặp cậu.

Cho nên hôm nay cậu ấy vẫn tham gia phỏng vấn bình thường chứ không có tình huống đẩy lùi.
– Ừ, chúng ta tạm thời không di chuyển, chờ sương tan đi đã.

– Trình Quyến Thanh tìm một tảng đá ngồi xuống, giơ tay xem đồng hồ – Bây giờ vẫn còn sớm, chưa tới 11 giờ.
Chị Phương lăn sang bên cạnh như quả bóng, cánh tay và chân đập vào sofa, kêu oai oái không dừng.

Trình Trạch Sinh cũng không thèm quan tâm, chạy tới trước mặt Hà Nguy, mặt đỏ bừng:
Hà Nguy cũng ngồi xuống, trong sương mù, tầm nhìn xa chỉ đạt tới ba mét, không thể nhận biết đây là đâu.

Vốn dĩ Trình Quyến Thanh dẫn đường, nếu như lạc anh ta thì Hà Nguy thực sự không chắc mình có thể thuận lợi tìm được đường đến dinh thự không.
Anh cất bước nhanh hơn, cùng lúc này, sương mù cũng nhanh chóng tan đi.

Cuối cùng Hà Nguy cũng nhìn rõ… đã tới dinh thự núi Phục Long rồi.
Để giết thời gian, Trình Quyến Thanh lấy thuốc ra, cho Hà Nguy một điếu.

Từng đợt tiếng côn trùng râm ran và tiếng chim lảnh lót truyền ra từ sâu trong rừng cây, thậm chí còn có cả âm thanh của dã thú.

Trình Quyến Thanh quay đầu nhìn:
Hà Nguy cũng ngồi xuống, trong sương mù, tầm nhìn xa chỉ đạt tới ba mét, không thể nhận biết đây là đâu.

Vốn dĩ Trình Quyến Thanh dẫn đường, nếu như lạc anh ta thì Hà Nguy thực sự không chắc mình có thể thuận lợi tìm được đường đến dinh thự không.
– Không phải là sói đấy chứ?
– Anh đoán xem.
Trình Quyến Thanh khẽ ho một tiếng:
– Thực ra tôi không sợ, có lần làm nhiệm vụ, tôi đã mai phục ba ngày trong rừng mưa nhiệt đới, một con trăn Miến Điện khổng lồ to như miệng bát nằm ngủ ngay bên cạnh.
Anh đi phía trước, Trình Quyến Thanh theo sau.

Có vẻ anh ta cũng biết mình đùa quá trớn, liên tục lải nhải chuyển đề tài khác.

Hà Nguy chê anh ta phiền phức, chẳng thèm để ý tới anh ta.

Không biết qua bao lâu, âm thanh sau lưng chợt im bặt.

Hà Nguy quay đầu nhìn, phía sau đã chẳng còn bóng người.
– Ồ, vậy tai sao anh căng thẳng đến mức run tay thế kia!
– Tạm biệt cảnh sát Hà nhé, mong rằng lần này tôi cược đúng.
– Ai run tay? Tôi đang búng tàn thuốc.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, 2 giờ 50 phút sáng ngày 14 tháng 4.
Vừa dứt lời, hai người lại nghe thấy trong rừng sâu vọng tới tiếng “Hú” dài.

Da đầu Trình Quyến Thanh tê dại, hối hận đã không thuận tay cầm theo một khẩu AK từ kho súng của Trình Trạch Sinh.
Hà Nguy rất bình tĩnh, nhỏ giọng nói:
– Chắc không phải dã thú, nếu không núi Phục Long đã sớm được chăng dây làm thành khu bảo tồn rồi.

– Hà Nguy thảnh thơi hút hết một điếu thuốc.

Nhìn đồng hồ vẫn chưa tới 11 giờ.
Hình như có gì đó bất thường.
– Đường đẹp thật.
Hà Nguy rút điện thoại của Trình Trạch Sinh ra, thời gian hiển thị trên hai chiếc đồng hồ giống nhau.

Anh mở đồng hồ đếm giờ, hẹn một phút, chờ hết một phút, biểu cảm của anh dần trở nên nghiêm trọng.
Hà Nguy đứng phắt dậy, kéo Trình Quyến Thanh lên cùng:
– Vừa rồi anh xem đồng hồ là mấy giờ?
– Vậy anh có rất nhiều cơ hội giết tôi, tại sao phải kéo dài tới lúc này?
– 10 giờ 50 phút.
Hà Nguy đứng phắt dậy, kéo Trình Quyến Thanh lên cùng:
– Đi, chỗ này có gì đó bất thường!
Trình Quyến Thanh bị kéo dậy lôi thẳng vào trong rừng rậm mù sương, còn không hiểu rõ đầu cua tai nheo:
– Chuyện là sao vậy? Không phải nói đợi sương tan mới đi sao? Nửa đêm nửa hôm không dễ tìm đường đâu.
– Không thể đợi nữa.

– Hà Nguy cắn răng, ngữ điệu nghiêm trọng Dừng ở nơi ấy, thời gian không hề trôi.
– Có thế đã đi rồi, tiếc nhỉ.
Chạng vạng tối, Hà Nguy phát hiện Trình Quyến Thanh vẫn đang thảnh thơi nghịch điện thoại bèn đẩy cánh tay anh ta:
Trình Quyến Thanh sững người, nhìn kỹ mới phát hiện kim phút vẫn đứng yên ở vị trí ấy.

Hút hết một điếu thuốc nhưng thời gian chẳng hề trôi.
Thời gian đang ép bọn họ phải mạo hiểm.
– Cậu không có vũ khí thì chí ít cũng phải chuẩn bị thứ gì dọa người chứ.

– Trình Quyến Thanh xua tay – Cậu mang theo đi, mua cho cậu đấy.
Hà Nguy túm cánh tay Trình Quyến Thanh, bảo đảm anh ta vẫn ở trong phạm vi tầm nhìn của mình.

Sương mù ngày một dày, rõ ràng nhiệt độ khá cao, nhưng hơi thở vào trong xoang mũi dần trở nên lạnh lẽo.

Trình Quyến Thanh vạch một lùm cây thấp, vẫn còn có tâm trạng cảm thán:
Đêm khuya, hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng cây.


Trình Quyến Thanh nắm lấy một cành cây khô, mượn lực bước lên tảng đá, thở hồng hộc:
– Ầy, giống “Ngọn đồi câm lặng” ghê ấy nhỉ?
– Ừ, cũng giống.

– Hà Nguy gật đầu, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình bóng của cây rừng trước mắt – Tôi cảm thấy giống “Quái vật sương mù” hơn.
– Con quái vật khổng lồ đột ngột xuất hiện ấy hả?
– Sẽ có một người bất ngờ xuất hiện rồi xử lý chúng ta.
***
– Lẽ nào cậu không nghi ngờ… là người phe mình?
– Ai run tay? Tôi đang búng tàn thuốc.
Vừa dứt lời, một vật dạng ống dí thẳng vào lưng Hà Nguy.

Cơ thể anh cứng đờ, nghiêng đầu qua nhìn chỉ thấy trong tay Trình Quyến Thanh là một khẩu súng bọc trong vải đen, họng súng chĩa thẳng vào hông anh.
Anh thực sự không ngờ sẽ xảy ra biến số này.

Trình Quyến Thanh tới gần, nhỏ giọng nói bên tai anh:
– Cậu mang em trai tôi tới thế giới này, mấu chốt của vòng tuần hoàn cũng ở trên người cậu.

Cảnh sát Hà, cậu có biết mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của em trai tôi là tôi lại muốn khiến cậu nếm thử mùi vị của đạn thế nào không.
– Tôi thấy rồi, cậu bị ép buộc.

– Hà Nguy đi vòng tới cạnh chị Phương, ngồi xổm xuống – Chị Phương, mặc dù xâm phạm nam giới không cấu thành tội hiếp dâm, nhưng vẫn cấu thành tội dâm loạn, nếu tôi báo cảnh sát, chắc chắn sẽ không tránh khỏi tạm giam năm mười ngày.
Hà Nguy rất bình tĩnh, nhỏ giọng nói:
– Vậy anh có rất nhiều cơ hội giết tôi, tại sao phải kéo dài tới lúc này?
– Bởi vì cậu chưa từng chết vào khoảng thời gian thích hợp như vậy.

Tôi muốn thử làm thế này xem có thể phá giải vòng tuần hoàn không? – Trình Quyến Thanh khẽ cười bên tai Hà Nguy – Cùng lắm thì bắt đầu một lần nữa, tôi đã quen rồi, còn cậu thì chẳng nhớ gì hết.
Mặt mũi Hà Nguy vẫn tỉnh bơ, nhưng trong đầu đang xuất hiện vô số giả thiết: Tất cả giải đáp liên quan tới vòng tuần hoàn đều dựa vào Trình Quyến Thanh – người vẫn giữ nguyên ký ức.

Anh ta có giấu giếm hay lừa gạt gì thì mình không biết được.
Khẩu súng kia di chuyển lên gáy Hà Nguy, tiếng cười tàn nhẫn của Trình Quyến Thanh vang lên:
Cũng như anh ta đã nói, Hà Nguy không có ký ức hoàn chỉnh.

Có lẽ anh đã từng bị Trình Quyến Thanh thử giết hại vô số lần trong quá trình phá giải vòng tuần hoàn, chẳng qua anh không nhớ mà thôi.

Nếu thực sự là vậy, chỉ có thể chứng minh rằng Trình Quyến Thanh có tố chất làm ảnh đế, lừa anh quay mòng mòng luôn.

Và trong lúc anh đang bị chơi đùa trong lòng bàn tay lại chẳng hề phát hiện ra Trình Quyến Thanh có ý đồ mưu hại mình.
– Biết, lưng chừng núi, dinh thự ở hướng Đông Nam, chúng ta đi ngang qua đây là tới.

– Trình Quyến Thanh bóp vai – Chẳng còn cách nào, không thể đi đường lớn, đường nhỏ thì bị hai người chiếm rồi, chúng ta còn lối tắt nào khác để đi nữa đâu?
Khẩu súng kia di chuyển lên gáy Hà Nguy, tiếng cười tàn nhẫn của Trình Quyến Thanh vang lên:
– Tạm biệt cảnh sát Hà nhé, mong rằng lần này tôi cược đúng.
– Đoàng.
Hà Nguy vô thức nhắm mắt lại, sau đó mới nhận ra âm thanh vừa rồi không tới từ nòng súng mà tới từ miệng Trình Quyến Thanh.
Anh lập tức quay đầu, chỉ thấy Trình Quyến Thanh ôm bụng cười:
– Đi chung với tôi à? Anh chắc chắn không? – Hà Nguy nhún vai – Tôi thanh minh trước nhé, có xảy ra chuyện gì bất ngờ tôi không thể bảo đảm an toàn cho anh được đâu.
– Ha ha ha cậu sợ rồi chứ gì? Hiếm có, hiếm có.

Bao nhiêu lần cuối cùng thì tôi cũng được nhìn thấy cậu đổ mồ hôi lạnh rồi, ha ha ha…
Hà Nguy vươn tay cướp cây súng khỏi tay anh ta, sau khi cởi bỏ lớp vải đen, một cây súng đồ chơi xuất hiện, là loại năm đồng một cái bên vỉa hè.
– Cậu không có vũ khí thì chí ít cũng phải chuẩn bị thứ gì dọa người chứ.

– Trình Quyến Thanh xua tay – Cậu mang theo đi, mua cho cậu đấy.
Súng nước đồ chơi chế tạo thô sơ, nhưng sau khi bọc vải đen lên, nhất thời thực sự khó phân thật giả.

Hà Nguy nhét khẩu súng đồ chơi vào trong túi, nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, anh lạnh lùng nhìn Trình Quyến Thanh:
– Mẹ kiếp, anh tẻ nhạt vừa thôi.
– Cậu mang em trai tôi tới thế giới này, mấu chốt của vòng tuần hoàn cũng ở trên người cậu.

Cảnh sát Hà, cậu có biết mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của em trai tôi là tôi lại muốn khiến cậu nếm thử mùi vị của đạn thế nào không.
– Ầy, tức tới mức mắng người rồi? – Trình Quyến Thanh nhún vai – Chuyện này đâu trách tôi được.

Nhìn sương mù xem, vừa giống “Ngọn đồi câm lặng”, vừa giống “Quái vật sương mù”.

Còn có cả sói tru.

Tôi chỉ muốn khuấy động bầu không khí thôi mà.
– Vừa rồi anh xem đồng hồ là mấy giờ?
Hà Nguy sa sầm mặt, thầm nghĩ nếu bây giờ trong tay có một khẩu súng thật, chắc chắn anh sẽ cho Trình Quyến Thanh một vố.
Anh đi phía trước, Trình Quyến Thanh theo sau.

Có vẻ anh ta cũng biết mình đùa quá trớn, liên tục lải nhải chuyển đề tài khác.

Hà Nguy chê anh ta phiền phức, chẳng thèm để ý tới anh ta.

Không biết qua bao lâu, âm thanh sau lưng chợt im bặt.

Hà Nguy quay đầu nhìn, phía sau đã chẳng còn bóng người.
– Trình Quyến Thanh!
– Trình Quyến Thanh!
Hà Nguy vừa quay về, vừa gọi.

Nhưng Trình Quyến Thanh như thể biến mất, rừng núi rộng lớn chỉ còn lại mình anh.
Hà Nguy không tìm được phương hướng, một mình mò mẫm trong rừng núi đen kịt, cũng không biết đi bao lâu, đi tới nơi nào đều cảm thấy đường giống nhau, cây giống nhau, cơ thể mỏi mệt không chịu nổi.
Sương mù dày đặc thưa dần, trong lúc mơ màng, tựa hồ Hà Nguy nhìn thấy đường nét của một tòa kiến trúc cách đó không xa.
– Anh hỏi tôi á? Cậu ấy là em trai anh.
Anh cất bước nhanh hơn, cùng lúc này, sương mù cũng nhanh chóng tan đi.

Cuối cùng Hà Nguy cũng nhìn rõ… đã tới dinh thự núi Phục Long rồi.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, 2 giờ 50 phút sáng ngày 14 tháng 4..


Bình luận

Truyện đang đọc