TRIỆU HOÁN THIÊN CỔ QUẦN HÙNG TẠI DỊ GIỚI


Diệp Tinh gật đầu một cái, nói: "Phải, nhưng tạm thời nghỉ học.

""Chẳng lẽ chuyện gì xảy ra chuyện gì à? Nếu có chuyện có thể nói một chút, nói không chừng tôi có thể giúp một tay.

" Thạch Lỗi cười nói.

"Một chút chuyện nhỏ thôi.

" Diệp Tinh lắc đầu.

"Diệp Tinh, nhà Thạch Lỗi mở một xưởng giày ở thành phố Thượng Hải, cũng coi như có chút tiền, nếu như có chuyện cứ nói ra, chúng tôi cũng không nói gì đâu.

" Bên cạnh, Hạ Lâm nói.

Diệp Tinh nghiêm túc nói: "Không phải chuyện tiền.

"Thấy hắn nói như vậy, Hạ Lâm không thể làm gì khác hơn là không hỏi nữa cái gì nữa.

Trong lòng cô nhận định rằng Diệp Tinh đang làm cao.

"Ha ha, đồ ăn còn chưa lên, chúng ta uống gì đó trước, chúc mừng chúng ta lần đầu tiên tụ họp! " Thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Chu Cường đứng lên cười nói.

"Cạn ly!" Chín người đồng loạt đứng dậy, bầu không khí lại sôi động trở lại.

Món ăn không ngừng được đưa lên, mặc dù giá hơi đắt, nhưng màu sắc hương vị đều đủ cả.

"Lãnh Huyên, San San, Giai Giai, phòng ngủ chúng ta một nửa đã có bạn trai, còn lại phải xem các cậu rồi.


" Trương Mộng cười hì hì giơ ly rượu trái cây lên nói.

"Tôi và Giai Giai vẫn ổn, tôi phải xem có ai có thể cưa đổ Lãnh Huyên.

" Chu San cười nói.

"Phỉa đó, Lãnh Huyên, cậu thích kiểu nam sinh nào?" Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi.

Rất nhiều nam sinh tỏ tình với Chu Lãnh Huyên, nhưng toàn bộ bị từ chối không có một ngoại lệ.

"Có thể để cho tôi cảm giác an toàn.

" Chu Lãnh Huyên hơi trầm mặc một chút, sau đó lạnh lùng nói.

"Cảm giác an toàn? Như Chu Cường nhà tôi?" Trương Mộng suy nghĩ một chút, cười hì hì nói.

Chu Lãnh Huyên trực tiếp lắc đầu, nói: "Không phải.

""A!"Trong lúc mọi người đang định hỏi tiếp, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai truyền tới.

Nhìn về phía đó, Hạ Lâm và người trên bàn mặt hơi biến sắc.

Phía xa, Triệu Hân đang cầm một cái khay, bên trong còn có hai ly rượu, nhưng một chàng trai rõ ràng uống rượu say bước chân loạng choạng đang đi, bỗng nhiên đụng phải Triệu Hân, mà hai cái ly trong tay Triệu Hân trực tiếp đổ từ trên mâm xuống, rượu bên trong hầu như đổ hết lên người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn bên cạnh.

"Muốn chết à!" Người đàn ông trung niên sắc mặt nhất thời trở nên rất khó nhìn, đứng dậy tức giận quát Triệu Hân.

Dưới cơn giận dữ, ông ta trực tiếp đẩy một cái, Triệu Hân liền té ngã trên đất.


Hạ Lâm thấy vậy, vội vàng rời bàn, nhanh chóng chạy tới trước mặtTriệu Hânnhìn người đàn ông trung niên, tức giận nói: "Quần áo ông bị bẩn, rõ ràng là do chàng trai này uống say tạo nên, tại sao ông lại đánh chị tôi?"Quan hệ của cô và Triệu Han rất tốt, từ nhỏ đã thích đi theo phía sau Triệu Hân, lúc này không nhịn được đứng dậy mắng.

"Nhưng cô ta hất rượu lên người tôi.

” Người đàn ông trung niên Ngụy Hoành tức giận nói: "Cô có biết bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền không?""Quần áo giặt sạch không phải là được rồi sao? Ông lại còn không nói lí?" Hạ Lâm đỡ Triệu Hân dậy, bất mãn nói: "Ông nên tìm chàng trai say rượu mới đúng.

”Từ trước đến nay cô nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy.

"Tiểu Lâm, đừng nói nữa.

" Triệu Hân vội vàng ngăn cản cô, nhìn Ngụy Hoành xin lỗi, nói: "Tiên sinh, thật xin lỗi! Người bạn này của tôi trẻ tuổi không hiểu chuyện.

""Haha, tôi ngồi ở đay, bị rượt tạt lên người, ngược lại lại là t ôi không nói lí?" Ngụy Hoành nhưng trực tiếp cắt đứt lời cô ta nói, giận ngược lại cười ha ha nóiHắn trực tiếp đưa tay túm Hạ Lâm đi.

"Làm gì đó?" Thạch Lỗi ở ngay tại bên cạnh, thấy Ngụy Hoành động thủ với bạn gái anh, nhất thời tức giận nói.

Hắn trực tiếp đá một cước về phía Ngụy Hoành.

Nhưng mà, bêncạnh Ngụy Hoành lại có một người đnà ông rất to lớn xuất hiện, cũng đá một cước.

Thạch Lỗi còn chưa đá trúng Ngụy Hoành, liền bị người đnà ông to lớn này đá trúng ngực, thân thể lập tức lui về phía sau mấy bước, đập vào một cái bàn khác.

"Thạch Lỗi.

" Hạ Lâm thét chói tai, muốn đỡ anh ta.


Nhưng người đàn ông to lớn kia lại túm lấy cô.

"Các người ban ngày ban mặt còn dám cưỡng ép ra tay à?" Chu Cường tức giận nói, đi ngăn cản người đàn ông to lớn, nhưng mà nam tử to lớn một đấm đấm tới, Chu Cường lại không đỡ được, thân thể lui lại mấy bước.

"Hừ! Một đám nhóc học sinh dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi, chắc hắn vẫn chưa tiếp xúc với xã hội.

Hôm nay tôi cho các cậu một bài học.

" Ngụy Hoành lạnh lùng nói.

Bên cạnh, Diệp Tinh yên lặng đứng, tâm trạng dường như không có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn đã trải qua ngày tận thế đen tối, đi bên bờ vực tử vong, chuyện trước mắt hắn hoàn toàn là một chuyện nhỏ.

"Hửm?" Bỗng nhiên, trong mắt Diệp Tinh lóe lên một ánh sáng lạnh như băng.

Người đàn ông to lớn bắt Hạ Lâm, cũng ảnh hưởng đến khu vực xung quanh, ảnh hưởng đến Lâm Tiểu Ngư.

Nhất thời, Diệp Tinh bước ra, trực tiếp giơ tay phải ra.

"Diệp Tinh.

" Lâm Tiểu Ngư thấy Diệp Tinh ra tay, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

"Còn dám ngăn cản?" Người đàn ông to lớn cười nhạt, có điều trên mặt anh ta lập tức lộ ra vẻ khó tin.

Nắm đấm của anh bị Diệp Tinh nắm, lại giống như bị một cái kẹp khổng lồ kẹp lại, vùng vẫy không được.

"Sao có thể?" Người đàn ông to lớn mặt hơi biến sắc, lại muốn đá một cước về phía Diệp Tinh, nhưng chân vừa mới đưa ra, Diệp Tinh cũng đưa ra chân, chân phải đá ra.

"Rầm!"Người đàn ông này bị đá trúng trực tiếp đập lên bàn, đập vỡ mấy cái đ ĩa, trên mình dính đầy dầu mỡ.


"Sức lực lớn quá!" Ngụy Hoành nhìn người bạn Đỗ Khuê của mình chịu thiệt, ánh mắt hơi chuyển động một chút.

Người bạn này của ông là quán quân tán thủ* ở tỉnh khác, bình thường một người đánh mấy người căn bản không tốn chút sức nào, nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại ăn quả đắng.

* Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

* Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

"Mọi người có chuyện gì từ từ thương lượng, đừng đánh nhau.

"Bỗng nhiên, xa xa một người đàn ông trung niên mập mạp sải bước đi tới, vội vàng nói: "Ông chủ Ngụy, ngại quá, là khách sạn của tôi sơ sót, toàn bộ chi phí của ông hôm nay đều miễn phí!"Người đàn ông trung niên chính là quản lý đại sảnh, ông ta nghe được tin tức, nhanh chóng chạy đến.

"Hừ! Nể mặt ông, cô ta xin lỗi tôi, chuyện này coi như xong.

" Ngụy Hoành thấy thực lực Diệp Tinh lại mạnh như vậy, vốn cũng không định tiếp tục động thủ, thấy quản lý đại sảnh nói, liền thuận thế bước xuống.

Sức lực lớn như vậy, còn trẻ như vậy, ngay cả quán quân tán thủ của tỉnh cũng tùy tiện bị đá lui, có chút vượt qua tưởng tượng của ông, ông không muốn rước lấy phiền toái không nên có.

"Xin lỗi.

" Triệu Hân vội vàng nói xin lỗi.

Ánh mắt lại liếc một cái đến đám người Hạ Lâm, Ngụy Hoành lạnh lùng nói: "Một đám học sinh con trai, không biết trời cao đất rộng.

Hôm nay tính tình tôi tốt, không truy cứu trách nhiệm của các cậu, tôi có lòng tốt nhắc nhở một câu, dựa vào tinh skhis của các cậu, tương lai chắc chắn sẽ thất bại.

"Nói xong, Ngụy Hoành nhìn Diệp Tinh một cái, cùng bạn mình rời đi nơi này.

Nếu không phải Diệp Tinh, hắn sẽ không nói ra những lời nói phía sau.

Vừa rời đi sau đó, quản lý đại sảnh nhìn Triệu Hân tức giận nói: "Triệu Hân, đối với nghề ăn uống mà nói, khách hàng chính là thượng đế, cô còn dám phát sinh mâu thuẫn với khách hàng? Trừ toàn bộ ba tháng tiền thưởng tiếp theo!”.


Bình luận

Truyện đang đọc