TRIỆU HOÁN THIÊN CỔ QUẦN HÙNG TẠI DỊ GIỚI


"Ừm?" Đi tới một chỗ, Diệp Tinh bỗng nhiên ngừng lại, hắn nhìn về phía xa xa khóe miệng lộ ra một tia tươi cười.

Ở đó, một thanh niên đang đi bộ, bên cạnh anh ta có hai đứa trẻ trông chỉ khoảng sáu tuổi tay ôm một cái hộp nhỏ, dường như hy vọng người khác quyên góp tiền.

"Vương Tam Đại là người ở cô nhi viện?" Diệp Tinh thầm nghĩ.

Vị thanh niên kia chính là Vương Tam Đại, kiếp trước Vương Tam Đại là một sát thủ, còn chưa từng nói qua thân thế của mình.

Hắn suy nghĩ một chút, nhanh chóng đi qua.

"Diệp Tinh.

" Nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt Vương Tam Đại lộ ra một tia tươi cười, đi tới.

Lúc trước hắn nợ Diệp Tinh 1000 tệ, mấy ngày nay đã trả xong.

"Anh đang gây quỹ à?" Diệp Tinh tò mò hỏi, nhìn hai tiểu hài tử đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

"Đúng vậy.

" Vương Tam Đại cười gật đầu, nói: "Tiểu Nam, Nhất Nhất, cùng anh Diệp Tinh chào hỏi nào.

""Xin chào anh Diệp Tinh, anh Diệp Tinh em biết ca hát.


" Cậu nhóc Tiểu Nam nhất thời nói.

"Anh Diệp Tinh em biết múa ạ.

" Tiểu cô nương Nhất Nhất cũng không cam lòng yếu thế nói.

Hai đứa trẻ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trông rất hiểu biết, giọng nói dễ thương.

Sau đó, cậu bé bắt đầu hát, còn cô bé bắt đầu nhảy múa.

"Diệp Tinh, Tiểu Nam, Nhất Nhất đều là mấy đứa trẻ trong cô nhi viện, trước kia tôi cũng lớn lên ở cô nhi viện, nhưng mà mười tám tuổi liền rời đi, hiện tại hy vọng có thể quyên góp được một ít tiền, cải thiện cuộc sống của mấy em ấy.

" Vương Tam Đại cười nói, không có chút ngượng ngùng nào.

Gật gật đầu, Diệp Tinh trực tiếp lấy điện thoại di động ra, sau đó chuyển qua một ít tiền.

Điện thoại di động của Vương Tam Đại vang lên, anh ta kiểm tra một chút wechat trên điện thoại di động, thấy nhận được một vạn nhân dân tệ, nhất thời kinh hãi nói: "Diệp Tinh, cám ơn lòng tốt của cậu, nhưng mà không cần quyên góp nhiều như vậy.

"Một vạn nhân dân tệ không phải là một con số nhỏ.

"Không có việc gì đâu.

" Diệp Tinh cười nói.

Vương Tam Đại trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích, anh ta vội vàng nói: "Tiểu Nam, Nhất Nhất, mau cảm ơn anh Diệp Tinh.

"Hai đứa trẻ cũng biết Diệp Tinh đã quyên góp khá nhiều tiền, rất hiểu chuyện nói với hắn: "Cám ơn anh.

""Không cần khách sáo.

" Diệp Tinh xoa đầu hai đứa nhỏ.

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Tam Đại đột nhiên vang lên, anh ta vừa mở ra xem, mặt liền biến sắc.

" Diệp Tinh, hôm khác chúng ta nói chuyện, bây giờ tôi có việc phải đi xử lý một chút.

" Nói xong anh ta liền ôm hai đứa trẻ cấp tốc chạy về phía xa.

"Xảy ra chuyện rồi?" Diệp Tinh nhìn phía xa, vừa rồi hắn đã nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của Vương Tam Đại.

Nghĩ một chút, hắn liền chạy theo.

"Oa oa.


" Không không được bao xa, có tiếng khóc của trẻ con truyền đến, Diệp Tinh nhìn lại, thấy trên mặt đất có hai đứa trẻ đang khóc lớn.

Một đứa trẻ trong đó đang được một cô gái hơn hai mươi tuổi bên cạnh dỗ dành, lúc này Vương Tam Đại đang bên cạnh cô ta.

Mà bên cạnh cô bé còn lại thì có một thanh niên đang trông chừng, người thanh niên kia Diệp Tinh cũng quen biết, đó chính là Tôn Việt.

Hắn rất coi trọng việc khai trương cửa hàng, Tôn Việt thường xuyên đến cửa hàng quay phim chụp ảnh thay hắn tuyên truyền.

Một chỗ khác, có hai thanh niên đang đứng, một người trong tay cầm một con vẹt trắng nhỏ, người còn lại tay cầm hộp quyên góp tiền.

Diệp Tinh nghĩ một chút, đi tới bên cạnh Tôn Việt.

"Anh Diệp.

" Tôn Việt kêu lên khi thấy Diệp Tinh.

Em gái của anh ta Tiểu Đồng Đồng dường như cũng nhận ra Diệp Tinh, tiếng khóc sụt sùi nhỏ dần đi.

"Sao vậy?" Diệp Tinh hỏi.

"Anh Diệp, vừa rồi ở đây tổ chức quyên góp, em gái em vừa tới nơi này không cẩn thận đụng phải người một người, làm điện thoại của người đó rớt xuống, hắn nói điện thoại của mình rơi vỡ rồi, muốn Đồng Đồng bồi thường, còn nói Đồng Đồng và những đứa trẻ được giúp đỡ quyên góp ở đây là cùng một phe.

" Tôn Việt sắc mặt khó coi nói: "Bọn họ còn lấy con vẹt trắng của Đồng Đồng và cả hòm quyên góp của đứa trẻ đi rồi.

"Diệp Tinh nhìn con vẹt trắng kia, đây chính là con mà Tôn Việt mua ở cửa hàng hắn.

"Ồ, giờ lại đông hơn vài người rồi, nhưng mà không sao.

Tiểu tử, bồi thường đi, điện thoại ta mới mua đã rơi vỡ rồi, điện thoại ta mua 5000 tệ, ngươi bồi thường ta 5000 tệ là được rồi.


" Một người đàn ông cao to mặc áo cọc cười nói.

"Nói bậy, điện thoại của người chẳng qua chỉ là nứt một đường mà thôi.

" Tôn Việt tức giận liền nói.

Người đàn ông cao to mặc áo cọc kia bĩu môi nói: "Điện thoại của ta có hỏng hay không chẳng lẽ không biết sao? Cô nhi viện quyên góp vừa nhìn đã biết là lừa đảo, xem ra các ngươi quyên góp cũng được không ít rồi? Lấy ra có 5000 tệ không phải quá dễ dàng sao?""Các ngươi thật quá đáng.

" Vương Tam Đại tức giận nói: "Ngươi nói quyên tiền là giả, ngươi đi điều tra một chút là sẽ biết.

""Chúng ta không có thời gian.

" Một người đàn ông cao to khác nói theo.

Hắn nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay cậu bé Tiểu Nam nói: "Xem ra đã lừa được một ít tiền, đưa cái hộp nhỉ đây cho ta.

"Hắn cứ thế mà đi thắng đến phía của Vương Tam Đại.

Vương Tam Đại giận dữ, trực tiếp tiến lên vung một đấm về phía người đàn ông kia.

Thế nhưng người đàn ông cao to nhẹ nhàng né được, hắn gồng cơ bắp, tay phải nắm chặt, vung ra một đấm cực nhanh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc