TRIỆU HỒI SƯ XINH ĐẸP

Ôm tín niệm sau khi biến cường có thể giết sạch Trùng Vương đã ức hiếp đồ điên, ôm mục tiêu lẫn vào học viện Xuất Vân tìm kiếm lực lượng giống hắc châu, Yêu Nhiêu bắt đầu cuộc tuyển chọn.
Khảo hạch chiêu sinh của học viện Xuất Vân có ba hạng mục, không phải vượt qua cả ba hạng mới trúng tuyển mà chỉ cần thông qua một hạng khảo hạch là có thể tiến vào "Học tiền ban".(học tiền ban: chưa chính thức)
Cho nên Yêu Nhiêu hoàn toàn không tốn tâm tư đi tìm hiểu hạng mục khảo hạch thứ hai, thứ ba đến cùng là nội dung gì.
Bởi vì hạng mục khảo hạch thứ nhất là - linh căn!
Một tảng đá lớn màu đen cao ngất trong mây đặt tại trước mặt tất cả thí sinh, cảm giác giống như là đột ngột mọc lên từ mặt đất, đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn.
Chỉ cần đặt tay lên mặt ngoài của tảng đá lớn màu đen, trên tảng đá sẽ biểu hiện ra tỷ lệ thức tỉnh linh lực và ưu khuyết điểm của linh lực.
Chữ số biểu hiện trên tảng đá, chia làm hai loại màu sắc, một là màu trắng, là dấu hiệu linh lực chưa thức tỉnh, từ một đến mười, biểu hiện tỷ lệ khả năng thức tỉnh linh lực của một người, tứ đại học viện yêu cầu cao một chút, chữ số phải vượt qua “sáu” mới có khả năng trúng tuyển, mà Xuất Vân học viện chỉ yêu cầu vượt qua số“năm” là đạt, đây là cửa thấp nhất để tiến vào "Học tiền ban".
Nhưng nếu chữ số kia từ màu trắng biến thành màu đỏ, ai ya, đó là dấu hiệu linh lực đã thức tỉnh, sau khi trải qua nghi thức thông linh thì lập tức ván đã đóng thuyền trở thành một gã tân thủ triệu hồi sư cấp 1! Một thiếu niên nếu kiểm tra ra chữ số màu đỏ, sẽ trực tiếp chính thức được nhận vào học viện đào tạo sâu!(tân thủ: người mới)
Yêu Nhiêu thu hồi ý cười trên khóe miệng, liều mạng nhắc nhở bản thân phải làm người khiêm tốn, bởi vì từ lần đầu tiên mở mắt ở Chu Tước đại lục, nàng cũng đã là như đinh đóng cột thiếu nữ thiên tài chữ đỏ, linh lực nồng đậm.
"Sáu bốn tám tám tám!” Lão sư kêu lên số báo danh của tân sinh.(tân sinh: học sinh mới)

Kim Đại Phú hai má sưng phù thành đầu heo tiến về phía trước, năm trước hắn kiểm tra ra số "bốn" màu trắng, thi trượt, lão cha mắt nhỏ của hắn thấy có hi vọng, liền cắn chặt răng, buộc chặt dây lưng, cầm điền sản, dùng bảy tám tầng quan hệ mới mua được cho hắn một bình nhỏ linh cơ dịch, cho nên năm nay, dù gì hắn cũng có thể tiến vào số "năm" màu trắng.
Quả nhiên, chỉ thấy bạch quang nhấp nhoáng, số “bốn” mơ hồ còn chưa thành hình giật giật hồi lâu, cuối cùng thật vất vả mới dừng ở số “năm”, không còn nhấp nháy.
“A...a...a! Thiếu gia uy vũ! Thiếu gia uy vũ!”
Một đám người làm điên cuồng hét lớn , khẩu hiệu này dường như đã sớm huấn luyện nhiều ngày, mà một nam nhân đôi mắt nhỏ xíu còn mập hơn so với Kim Đại Phú ôm ấp một tiểu nữ tử cùng nhau khóc rống.
Hừ! Kim Đại Phú đắc ý đung đưa bụng mỡ, ném cho Yêu Nhiêu ánh mắt không có ý tốt. Lão tử là triệu hồi sư chính thức! Nha đầu xấu xa, dám đánh ta hai lần! Ngươi chờ chết đi!
Tầm mắt Yêu Nhiêu tự động xem nhẹ ánh mắt đáng khinh của Kim Đại Phú, nếu nàng sớm biết như vậy ngày hôm qua trực tiếp đánh cho tên mập mạp chết tiệt kia không thể động đậy thì tốt rồi!
Nhưng mà lúc này Yêu Nhiêu chú ý một vấn đề khác: Không nói đến đệ tử quý tộc thường xuyên có dược vật tẩm bổ, không cần tham gia khảo hạch, tựa như trong thí nghiệm khảo hạch linh căn hiện tại, cũng đã có năm sáu trăm thiếu niên dự tuyển vượt qua số "năm", gần một trăm thiếu niên có tiềm lực vượt qua số "bảy", trừ bỏ những người đó, thậm chí còn xuất hiện hai thiên tài chữ màu đỏ !
“Không tệ, có hai thiên tài chữ đỏ mới xuất hiện, linh lực của ta cũng sẽ không quá mức rêu rao.” Yêu Nhiêu âm thầm ghi tạc trong lòng hai thiên tài chữ đỏ mới xuất hiện, một người là A Mạc có cánh tay rất dài, một người khác thì người cũng như tên, khuôn mặt xinh đẹp, tóc xanh phát phới, tên là - Mỹ Lam.
“Tám tám tám tám!”(sao hồi nãy đến năm số rồi giờ lại bốn số nhỉ???)

Thiếu niên tham tài nghe được dãy số của bản thân, khẩn trương trợn mắt, miệng lảm nhảm tế bái thần tài, chạy chậm đi.
Yêu Nhiêu ngất, tên tham tiền này ngay cả rút cái dãy số khảo hạch vận may cũng tốt như vậy: “Phát phát phát phát”! Hắn không phát tài, vậy cũng thật xin lỗi trời đất chứng giám.
“Đỏ một!”
Thật không ngờ tên tham tiền không có cốt khí này cũng là một nhân vật thiên tài!
Lại một thiếu niên thiên tài tư chất siêu phàm xuất hiện! Thiếu niên tham tài sợ tới mức té xỉu trực tiếp bị một đạo sư trong đại sảnh sắc mặt vui sướng kéo đi ngay tại trận. Hắn mỗi ngày chỉ biết kiếm tiền, hoàn toàn không biết dòng khí ấm áp trong cơ thể sau khi nhìn thấy tiền đồng mới chính là linh lực.
“Một chín tám sáu.” Đây là dãy số của Yêu Nhiêu.
Trí nhớ của phụ thân điên còn chưa hoàn toàn khôi phục, cái gì “Thánh hỏa” cái gì “cách tân” nhất định là chuyện rất quan trọng, nàng nhất định phải nỗ lực trở nên cường đại, tìm được bảo vật mà phụ thân điên là có khí tức tương đồng với bản thân, giúp đỡ phụ thân diệt trừ đối thủ cường đại!
Đứng trước tảng đá màu đen vĩ đại , Yêu Nhiêu cũng có một chút khẩn trương, trong lòng bàn tay toát ra một chút mồ hôi.

Nàng mặc niệm dưới đáy lòng: “Tuân theo nguyên tắc trong lòng "Làm người phải điệu thấp", tuyệt đối không thể bởi vì bản thân là một thiên tài linh lực nồng đậm mà tự mãn, tuyệt đối không tuỳ ý ức hiếp đạo sư trong học viện, tuyệt đối khoa trương rêu rao trong học viện, tuyệt đối sẽ không đánh tên Kim Đại Phú mập mạp chết tiệt kia răng rơi đầy đất! Ừm!” Yêu Nhiêu tận tình ám sảng, bàn tay dán lên tảng đá màu đen ôn hoà.
“Chữ đỏ! Điên cuồng phát ra cho ta!” Giờ phút này tâm tình của nàng bạo phát, đây là cái gọi là điệu thấp của Yêu Nhiêu, nhất định phải điệu thấp đến mức bất luận kẻ nào cũng không có quyền cao điệu !
Tảng đá đen vĩ đại cao ngất trong mây, tựa như bị nước đá đánh cái giật mình, quái dị run rẩy một chút, vậy mà lại phát ra âm thanh "ông ông".
Sao lại thế này? Ý cười trên miệng Yêu Nhiêu im bặt đình chỉ.
Sương trắng không đổi màu, mà là một chữ màu trắng bạc đột nhiên rõ ràng thật sâu làm đau đớn hai mắt mọi người ở đây!
“Linh!” ( Không)
Lớn! Vô cùng to lớn! So với chữ màu đỏ còn cao hơn không chỉ ba lần, ở mặt ngoài toàn bộ cự thạch màu đen lóe lên yêu dã !
Linh! Đây là cảnh giới gì? Ảo tưởng đại trướng của Yêu Nhiêu vừa rồi, toàn bộ đều không tiếng động tan biến .
Linh lực đã bắt đầu vận chuyển, tại sao có thể là "linh"? Nàng cởi bỏ áp chế đối với linh lực, điên cuồng hướng dẫn chúng theo lòng bàn tay mạnh mẽ truyền hướng cự thạch màu đen!
“Ngươi cái thúi cứt chó, không cần bãi công bây giờ!” Yêu Nhiêu thiếu chút nữa kêu lên.
Ầm vang! Cự thạch lại run rẩy một phen, đỉnh chóp vậy mà lại xuất hiện một đường nứt, nhưng mà không có người phát hiện, bọn họ chỉ chú ý chữ trên thạch bích đang biến sắc, ánh sáng màu mãnh liệt chiếu trên mặt nhóm đạo sư một mảnh xanh đậm!

Không cần hiểu lầm, bởi vì nó lại xuất hiện hai chữ lớn hơn nữa, đúng là màu oánh lục xanh mượt.
Đúng vậy! Màu lục, chữ viết màu lục vạn năm chưa từng xuất hiện:
“Âm năm!”
Số âm! Tất cả đạo sư và đệ tử ở đây đều cười lăn lộn.
Một đạo sư tóc trắng xoá không thể tin được hai mắt của mình, lập tức đẩy ra Yêu Nhiêu trên mặt cứng ngắc, đặt bàn tay của mình trên thạch bích.
Đỏ “bảy”!
Cự thạch kiểm tra linh căn không có vấn đề nha? Đạo sư tóc trắng xoá không hề nhớ lầm thực lực hiện tại của bản thân. Hắn thu hồi ánh mắt đờ đẫn, vô cùng thương hại liếc mắt nhìn Yêu Nhiêu một cái, muốn nói lại thôi, chỉ để lại một tiếng thở dài thương tiếc.
Âm năm, vậy không phải ý nghĩa thiếu niên này, cho dù là luân hồi trùng sinh năm thế, cũng không có quan hệ gì với từ ngữ "linh lực" cao quý này?
Phế vật! Phế vật mà! Ông lão tóc bạc ngửa cổ thở dài, học viện Xuất Vân thành lập trăm năm, từng xuất hiện đỏ "ba", đỏ "bốn", lại chưa từng có người làm ra chữ màu lục, vậy mà lại là âm năm! Vậy có nghĩa là nó còn hi hữu hơn cả đỏ "bốn".
Dựa theo độ hi hữu mà nói, thiếu nữ mặc áo gai tóc rối bù trước mặt thật đúng là nhân vật thiên tài vạn năm không gặp!(hi hữu: hiếm lạ)


Bình luận

Truyện đang đọc