TRIỆU HỒI SƯ XINH ĐẸP

“Ta không biết tại sao học viện lại sắp xếp như vậy!”
Hôm nay là ngày thứ chín kể từ ngày ước định với đạo sư cao lớn Hoang Sơn, sau khi giả quỷ dọa ngất Kim Đại Phú, vì hắc châu chứa đựng năng lượng của ám nguyên tố, Yêu Nhiêu vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong ký túc xá tu luyện Tung Thế Phá Thiên Kiếm quyết, có khi gặp mặt Chiến Hổ và Nguyên Phương, biết được Chiến Hổ bị phân đến Học tiền ban hệ chiến đấu, Nguyên Phương bị phân đến Chính ban hệ tổng hợp.(Chính ban: ban chính thức)
Lúc Yêu Nhiêu đến nơi đúng hẹn, tìm được Hoang Sơn lão sư đã quen biết lúc khảo hạch nhập học, Hoang Sơn lại tức giận văng nước miếng tùng toé lên mặt nàng.
“Nhất định Viện trưởng đã bị cửa kẹp đầu!” Hoang Sơn lại tức giận rít gào.
Hắn thương tiếc nhìn thiếu nữ tóc quăn trước mặt(tóc tỷ ấy bị cháy còn chưa hồi phục nhá), ngoại trừ linh lực không tốt ra, trong lần khảo hạch vài ngày trước, biểu hiện ở tất cả các phương diện đều vô cùng xuất sắc. Học viện chẳng những không tập trung bồi dưỡng, lại còn xếp nàng đến Học tiền ban “Luyện đan” này. Chẳng lẽ là bởi vì trong phòng thuần thú nàng triệu hồi ra một tiểu đan lô chỉ có thể dùng để bài trí mà lại sắp xếp một cách không công bằng như vậy sao!
“Luyện đan không tốt sao?” Yêu Nhiêu nhíu mày, lau chùi nước miếng trên mặt.
Tuy rằng quả thực nàng thích làm cường đạo nhiều hơn luyện đan, chỉ là hoá ra ở Bạch Hổ đại lục, luyện đan sư lại là một loại tồn tại không thua gì triệu hồi sư và võ giả, theo góc độ nào đó mà nói, là nghề nghiệp nhận được sự tôn kính bậc nhất trên thế giới.
“Không phải không tốt, luyện đan sư là một nghề nghiệp rất cao quý.” Vẻ mặt Hoang Sơn xấu hổ, nhỏ giọng nói với Yêu Nhiêu: “Chỉ là luyện đan sư của học viện chúng ta là một kẻ lừa đảo, chỉ biết luyện đan dược sơ cấp, ta xem thứ đó chỉ có hiệu quả như là cỏ dại chưa luyện hoá. Hơn nữa...” Sắc mặt Hoang Sơn càng thêm xanh mét: “Hơn nữa... Toàn bộ hệ luyện đan, ngoại trừ đạo sư, cũng chỉ có một người là ngươi mà thôi.”

Choáng váng! Một hệ chỉ có một đệ tử, đây cũng không phải là đãi ngộ gì của đệ tử xuất sắc, Yêu Nhiêu bị lời nói của Hoang Sơn triệt để nướng thành ngoài khét trong sống(ý là như bị sét đánh á). Vứt bỏ trắng trợn, học viện vứt nàng vào một hệ mà người người nghe tên đã bỏ chạy!
“Ngươi cũng không cần quá để ý.” Hoang Sơn đồng tình vỗ vai Yêu Nhiêu: “Nửa tháng sau, học viện sẽ khảo thí thuộc tính thân thể của các ngươi, chờ ngươi khảo thí xong, ta sẽ xếp ngươi vào phòng có ma tinh linh khí tốt nhất, nhất định có thể khiến ngươi thức tỉnh linh lực! Chuyển tới hệ chiến đấu của chúng ta.”
Mỗi thân thể của triệu hồi sư đều có một loại thuộc tính, phong, thủy, hỏa, thổ, quang, ám. Sáu đại thuộc tính, quang và ám là hiếm nhất, ám trực tiếp đại biểu cho ma tộc, nếu trong nhân loại có hài tử thuộc tính ám tồn tại, đó tuyệt đối chính là con của Ác Ma, là đối tượng mà tất cả triệu hồi sư liên thủ truy giết. Mà Chu Tước đại lục, 60% người, thân thể đều là thuộc tính “Hỏa“. Chỉ có phối hợp với chiến thú cùng thuộc tính hoặc tương xứng thì mới có thể phát huy sức chiến đấu lớn nhất của triệu hồi sư.
Một đời này, Yêu Nhiêu đã sớm chắc chắn thân thể của bản thân là thuộc tính hỏa, bởi vì mỗi lần ngâm mình trong linh cơ dịch, nàng đều có thể cảm nhận được bụng dưới của bản thân có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.
“Phòng ma tinh linh khí” trong miệng Hoang Sơn đạo sư, Yêu Nhiêu cũng biết là cái gì. Chỉ là đối với sự hào phóng của Hoang Sơn, trong lòng Yêu Nhiêu vẫn thầm giật mình.
Phải biết rằng, linh lực chậm chạp không thức tỉnh, phương pháp thường xuyên nhất dùng để kích phát không phải là uống linh cơ dịch, mà là minh tưởng ở trong phòng ma tinh linh khí của huyễn thú phù hợp với thuộc tính thân thể của bản thân, tìm được linh nguyên tiềm tàng ở bên trong thân thể.(minh tưởng: kiểu như ngồi thiền á)
Nghĩ lại xem, muốn bố trí một trăm viên ma tinh cùng thuộc tính trong một căn phòng, chẳng khác nào phải g.iết ch.ết một trăm huyễn thú phổ thông, ma tinh của huyễn thú cấp bậc càng cao, hiệu quả tu luyện càng tốt. Đây là loại đại bút tích như thế nào chứ!

Cho nên mặc dù linh lực không thức tỉnh, kẻ có tiền cũng chen vỡ đầu để đưa con cái vào học tập trong những học viện có quy mô lớn, chính là vì gian phòng ma tinh linh khí xa xỉ lại thần kì trong học tiền ban này.
Vào học tiền ban, không phải là cả đời có thể sử dụng phòng ma tinh linh khí để tu luyện, nếu trong vòng một năm, linh khí vẫn không thức tỉnh, phải trực tiếp nghỉ học, phế vật không xứng đáng sử dụng loại tài nguyên này.
Chỉ có giống những người giống như Nguyên Phương, ngay từ lần khảo thí đầu tiên, vì linh lực đã đủ để triệu hồi chiến thú, mới được học viện coi như đối tượng bồi dưỡng chân chính. Bọn họ không cần sử dụng phòng ma tinh linh khí để thức tỉnh linh lực, mà sẽ trực tiếp được phân phát một khối thông linh thạch có thể kết nối với Thần Hộ Mệnh(mỗi đại lục đều có một thần thú được tôn kính gọi là thần hộ mệnh nha, như Chu Tước, Bạch Hổ,...), trải qua nghi thức nhận được sự tán thành của Thần Hộ Mệnh, sau đó khế ước với huyễn thú, để linh lực của bản thân và khế ước thú cùng trưởng thành.
“Cảm ơn Hoang Sơn lão sư.” Tuy rằng thực tế thì Yêu Nhiêu cũng không cần tu luyện, linh lực trong cơ thể cũng đã dư thừa. Nhưng nàng vẫn là rất cảm kích sự quan tâm của triệu hồi sư cấp bốn cường đại này đối với nàng.
“Đúng rồi, ta vẫn muốn hỏi ngươi.” Mặt Hoang Sơn đỏ như tôm luộc: “Lúc người đối chiến với khô lâu binh sĩ có sử dụng một bộ đả kĩ, đó là chiến kỹ sao?” Hỏi đệ tử loại vấn đề này khiến vị cao thủ cấp bốn này có chút xấu hổ.(đả kĩ: kỹ thuật đá)
“Không phải, là do ta luyện được khi đá chó trông nhà nhà ta.” Yêu Nhiêu cực kì ngây thơ đáng yêu trả lời.

“A....” Hoang Sơn rầu rĩ trả lời.
Từ đó về sau, ở ngọn núi phía sau học viện, mỗi đêm khuya thường xuyên truyền tới tiếng chó săn kêu thảm thiết, nhưng mà đây là chuyện sau này.
Bởi vì hệ luyện đan chỉ có một đệ tử là Yêu Nhiêu, Hoang Sơn vừa dẫn Yêu Nhiêu đi xung quanh làm quen cảnh vật của học viện vừa đi về phía hệ luyện đan.
Toàn bộ Học viện Xuất Vân còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Yêu Nhiêu, không hổ danh là học viện triệu hồi sư xếp thứ năm của Đại Hồng đế quốc, có thể sở hữu vài mảnh đất lớn bằng một đỉnh núi tại trung tâm của một chủ thành phồn vinh, từ đó có thể nhìn ra trình độ coi trọng của đế quốc đối với học viện.
Phía Đông của học viện là hồ nước mà Yêu Nhiêu đã sớm quen thuộc. Phía Nam là nơi ở của đệ tử và đạo sư, phía Tây là nơi học tập chính thức, Nguyên Phương đã thức tỉnh linh lực đang học tập ở nơi này, mà lúc này, Hoang Sơn đạo sư dẫn Yêu Nhiêu chậm rãi đi về phía bắc của học viện. Phía Bắc nơi cằn cỗi nhất mới là nơi mà tân sinh tu luyện.
Đi qua một toà lại một toà kiến trúc đầy khí thế.
“Nơi này là hệ chiến đấu!” Hoang Sơn tự hào chỉ vào một toà nhà to lớn cỡ một bãi bóng nói: “Ta chính là đạo sư của nơi này, bằng hữu Chiến Hổ của người cũng ở nơi này...”
“Nơi này là hệ phụ trợ... Có một nữ đạo sư xinh đẹp tên là Hồng Liên...”

“Hệ sinh hoạt... Đây là hệ sinh hoạt... Bọn họ dùng thú hỏa nướng được bánh thịt ngon nhất...”
Không biết giới thiệu qua bao nhiêu hệ kì lạ cổ quái, Hoang Sơn luôn thao thao bất tuyệt rốt cuộc cũng bắt đầu thở hổn hển.
“Đây là hệ luyện đan.” Ngón tay của Hoang Sơn chỉ về phía một dãy nhà thấp bé, nếu không phải đã đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu khi giới thiệu, Yêu Nhiêu còn tưởng rằng trước mắt là một tòa nhà bỏ đi.
Dường như phối hợp với lời giới thiệu của Hoang Sơn, một cánh cửa của căn nhà chậm rãi mở ra, một lão đầu gầy nhom đi ra từ trong bóng tối của căn nhà.
Thần của ta! Đạo sư gầy yếu như vậy thật sự là người sống sao? Một cơn gió đã có thể thổi bay hắn lến trời rồi! Yêu Nhiêu thầm giật mình.
“Đây là Pháp đạo sư.”
Hoang Sơn nhìn thấy bóng người bước tới, dường như vô cùng chán ghét, chào một tiếng rồi xoay người rời đi. Chỉ là lúc sắp đi vẫn không quên vỗ vai Yêu Nhiêu, từ ái nói:
“Nhớ kỹ khảo thí thuộc tính vào nửa tháng sau, ta nhất định sẽ cho ngươi phòng ma tinh linh khí tốt nhất, nếu linh lực của người vẫn chưa thể thức tỉnh, ta sẽ giới thiệu ngươi với học viện võ giả tốt nhất Bạch Vân Thành!”


Bình luận

Truyện đang đọc