TRÒ CHƠI NGUY HIỂM: TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI

Đương nhiên, cũng có người làm mới đến không rõ tình hình thế nào. Một lần, có người kinh hãi chạy đến trước mặt ông nói, cô bé vừa nhìn thấy Lôi tiên sinh hôn tiểu thư Mạch Khê, hai bọn họ không phải cha con sao?

Hiển nhiên, những lời này vừa nói ra, cô bé lĩnh ngay một trận mắng. Từ ngày đó trở đi, những người mới đến làm cũng đại khái hiểu được tình hình. Nhất là mỗi buổi trưa, tiểu thư Mạch Khê cứ xõa tóc che gáy đi. Cũng có khi lúc Mạch Khê lơ đãng cũng sẽ nhìn thấy trên da cô lộ ra những dấu hôn đậm nhạt không giống nhau. Dù có ngốc đến đâu cũng sẽ hiểu rõ vì sao lại như vậy.

Đang lúc ngây ngô cười, Mạch Khê ngẩng đầu thấy Hàn Á đương vừa cười vừa nhìn mình thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên. Cô vội vàng cầm lấy dĩa ăn, hơi mất tự nhiên mà nhét luôn miếng thức ăn vào miệng. Có lẽ là tự nhận thấy có chút thất thố, cô mơ hồ nói, “Có cái gì mà vui vẻ vậy bác? Không phải là ngày nào cũng giống nhau sao?”

“Phải không đó?” Quản gia Hàn Á nhận thấy vẻ ngượng ngùng của Mạch Khê, lại liên tưởng đến bộ dáng ngây ngây ngô ngô của Lôi tiên sinh sáng nay thì cũng đoán ra được bảy tám phần. Vì thế ông cố ý thở dài một tiếng, “Chính là vì sáng nay, Lôi tiên sinh...”

Câu nói vừa mới được một nửa, ông lại dừng lại, bỏ ngỏ đằng sau.

“Anh ta làm sao vậy?” Vừa nghe bác quản gia nhắc tới hắn, tim Mạch Khê liền “thình thịch” một tiếng, cô vội vàng hỏi.

Hàn Á mỉm cười, “Lôi tiên sinh...sáng nay cậu ấy cười híp mắt, từ đây ra đến xe vẫn cười tít. Ta còn tưởng hai người có chuyện gì vui vẻ cơ.”

“Hả? Đâu, đâu có. Con…con với anh ta có thể có chuyện gì chứ…Bác Hàn Á, đừng nói đùa.” Mạch Khê nhìn ra vẻ cố tình của bác quản gia, khuôn mặt nhỏ lại hồng lên, cầm lấy cốc nước hoa quả mà uống một cách máy móc.

“À, ta cũng chỉ đoán thôi mà. Tiểu thư Mạch Khê nói không có thì là không có.” Quản gia tếu táo nói, lại tiếp tục. “À, đúng rồi. Trước khi đi, Lôi tiên sinh còn dặn bọn ta là cứ để cho con ngủ thoải mái, không cho bọn ta quấy rầy con. Cậu ấy nói tối qua nhất định là con đã mệt muốn chết rồi, còn dặn nhà bếp chuẩn bị canh tẩm bổ. Lôi tiên sinh thật sự là càng ngày càng quan tâm đến tiểu thư Mạch Khê.”

Ối...

Tim Mạch Khê suýt nữa thì nhảy ra ngoài, mặt đỏ nóng đến nỗi gần có thể rán chín một quả trứng. Vừa nghe thế thì liền bị sặc nước, ho khan liên tục…

"Tiểu thư Mạch Khê?" Quản gia Hàn Á vội vàng tiến lên vỗ nhẹ sau lưng cô.

Mạch Khê giơ giơ tay lên, mãi sau mới thở bình thường được, "Bác…bác đừng nghe anh ta nói bậy. Con…à…tối qua con ngồi chơi game trên mạng đến khuya nên mới mệt quá ý mà…Khụ khụ…”

Tên chết tiệt, còn dám nói cô như vậy!

“Ai da, tiểu thư Mạch Khê, thì ra là như vậy, bằng không sao nhìn bộ dạng con lại mệt mỏi đến thế này. Con để mọi người chăm sóc một chút đi, Lôi tiên sinh sắp về rồi.”

“Từ từ đã..." Mạch Khê túm lấy cánh tay Hàn Á, khuôn mặt hồng hào hiển lên vẻ khẩn trương, “Anh ta, không phải anh ta đến công ty rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng vừa rồi ta nhận được điện thoại của tài xế, nói là Lôi tiên sinh đang trên đường về đây. Lôi tiên sinh còn hỏi con đã rời giường chưa.” Quản gia Hàn Á nói.

Mạch Khê thu bàn tay lại, sau đó “cách” một tiếng, cô ném dĩa ăn trong tay xuống bàn, đứng dậy bỏ chạy.

“Tiểu thư Mạch Khê, con còn chưa ăn xong mà.”

“À, con…con đột nhiên lại cảm thấy mệt, không cho phép ai quấy rầy con, kể cả anh ta về đây cũng không được nha!” Mạch Khê nhanh như chớp chạy thẳng lên tầng.

Hàn Á nhìn thấy bóng Mạch Khê chạy trối chết thì cười cười.

____________________

Trở lại phòng, từ đầu đến cuối, Mạch Khê không tài nào ngủ được, ngược lại, tâm trí lại có chút hoảng loạn lên mà đi đi lại lại trong phòng. Đi loanh quanh trên thảm một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ mà ngã nhào vào giường, bên gối vẫn còn lưu lại hương thơm của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại hồng lên...

Tối hôm qua, Lôi Dận đã can đảm thổ lộ tình cảm khiến cô vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng. Buổi tối, con người ta thường si mê, mất sạch lý trí, Mạch Khê mới có thể nói lời yêu một lần với hắn. Có điều, ban ngày tỉnh lại, cô ngược lại không biết phải đối mặt với người đàn ông này thế nào. Cô vốn định muốn dùng nguyên ngày hôm nay để bình ổn một chút tâm tình, thế nhưng, hắn lại đang trên đường về tòa thành...

Làm sao bây giờ?

Loại quan hệ này thật xấu hổ quá đi.

Cô chưa bao giờ bối rối như vậy. Quan hệ nam nữ thật là thần kỳ đến thế sao? Khi xác định quan hệ rồi thì tâm lý người ta thay đổi rất nhiều, mà thay đổi như thế nào cô lại không thể diễn tả được. Lúc trước khi có quan hệ yêu đương với Thánh Trạch, cô cũng không như vậy. Nhưng, hôm nay, cứ nghĩ đến bộ dáng hắn thì trong lòng cô bồi hồi không dứt, như thể trái tim trong lồng ngực muốn vọt ra ngoài vậy.

Lát nữa phải đối mặt với hắn thế nào đây? Thật là xấu hổ...

Quá xấu hổ! Nhất là nghĩ đến đêm qua, hắn trầm thấp nói bên tai cô... “Khê nhi, anh hiểu em đang sợ điều gì. Anh yêu em, nhất định sẽ yêu đến khi mọi người trên thế giới này gật đầu chúc phúc. Yêu em, yêu sánh cùng trời đất mãi mãi. Vĩnh viễn không chia lìa!”

Lời nói sâu đậm như vậy sao mà cô không rung động cho được? Hắn là người đàn ông không dễ thừa nhận tình yêu, một khi đã thừa nhận, nhất định sẽ yêu như hắn nói...

Đang lúc miên man suy nghĩ, cô mơ hồ nghe thấy tiếng xe, trong lòng đột nhiên hoảng hốt. Cô vội vội vàng vàng chui ngay vào trong chăn, như là con thú nhỏ đang bị săn tìm.

Qua một lúc, Mạch Khê lại nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ, trong lòng kinh hãi không thôi. Khi tiếng bước chân trầm ổn càng ngày càng rõ, mà cũng càng ngày càng nhanh, cô lập tức kéo chăn trùm kín đầu, như con nhộng nằm trong kén.

Là Lôi Dận.

Hắn đã trở lại, tiếng bước chân quen thuộc cứ một chút lại một chút tiến vào lòng cô. Cho dù là cửa cách âm, cô vẫn có thể nghe thấy được âm thanh này ngày càng đến gần.

Cho đến khi... cửa phòng bị mở ra, tiếng bước chân ổn trọng kia mới thực sự lọt vào tai cô...

Dưới chăn, Mạch Khê đã sớm rối tinh rối mù lên rồi.

Vừa đi vào phòng ngủ, hắn đã bước nhanh đến cạnh giường. Nhìn người con gái tự biến mình thành một cái kén khiến hắn không nhịn được cười, ngay cả đáy mắt cũng tràn ý cười nhẹ.

Lôi Dận đứng bên giường, hệt một pho tượng lù lù bất động, lại như ngọn núi cao cứ đứng yên đó.

Hắn vừa về đã nghe nói đến hành vi trẻ con của cô, hẳn là da mặt mỏng nên xấu hổ khi phải gặp hắn đây mà. Nghĩ đến đây, tim Lôi Dận chợt ấm áp hẳn lên. Có trời mới biết, ngày hôm nay hắn đến công ty nhưng cứ nhớ đến Mạch Khê, thật muốn bỏ cô vào túi áo, lúc nào nhớ cũng có thể nhìn thấy cô một chút.

Trước giờ hắn luôn nổi danh là người cuồng công việc, đã làm thì vô cùng nghiêm túc cùng cẩn trọng, thế nhưng trong suốt cuộc họp ngày hôm nay lại cứ thất thần. Chính là bởi, cô đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí hắn!

“Khê nhi...Ăn trưa xong ngủ tiếp được không em?” Hắn cúi người xuống, vỗ nhẹ lên cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

“Không cần, em buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi.” Cô gái nhỏ rầu rĩ mở miệng.

Lôi Dận nhẹ nhàng nhếch môi. Hắn biết thừa cô đương nói dối, nhưng cũng không trực tiếp kéo chăn ra, ngược lại là ngồi xuống đầu giường, nhẹ giọng nói:

“Vậy làm sao bây giờ? Hai vợ chồng Thiên Kình đến tòa thành làm khách, à, còn con bọn họ nữa, hai đứa nhóc kia rất đáng yêu...”

Lời Lôi Dận vừa xong, Mạch Khê lập tức vùng dậy, bộ dáng giật mình sửng sốt, đôi mắt nổi lên ý nghi hoặc, như ánh trăng mờ ảo mông lung. Cô nhìn chằm chằm Lôi Dận, cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi hé mở...

“Làm sao vậy?” Lôi Dận cực kỳ thích dáng vẻ đáng yêu này của Mạch Khê. Hắn đưa tay thay cô sửa sang lại cái áo mặc ở nhà đang xộc xệch, vừa lòng nhìn dấu hôn rõ ràng trên xương quai xanh của cô, trong lòng cũng dâng lên cảm giác tự hào, thỏa mãn.

Thật ra Mạch Khê không rõ tâm tư của hắn cho lắm, ngay sau đó kéo lấy cánh tay hắn, hàng mi dài cũng chớp liên tục...

“Anh vừa nói gì? Vợ chồng Thiên Kình á? Còn có cả con? Hoắc Thiên Kình kết hôn? Anh ta lấy ai vậy?” Mấy vấn đề liên tiếp được đặt ra.

Ba năm nay, cô gần như chỉ sống trong thế giới của mình. Ngay cả khi ở Provence, nơi đây càng như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Trong đầu cô lập tức hiện ra bao nhiêu hình ảnh...

Bóng hình Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm cứ liên tiếp hiện lên trong đầu, đan xen với nhau...Cô nhớ rõ lần nhìn thấy Úc Noãn Tâm ở Hongkong, đó là lần mà cô đau lòng nhất!

Ngay lúc đó, Úc Noãn Tâm gần như một người mất đi linh hồn, sắc mặt trắng bệch dọa người. Khi đó, Hoắc Thiên Kình phái rất nhiều vệ sĩ đứng canh ở cửa, không cho cô ấy ra khỏi phòng nửa bước!

Cô càng nhớ rõ hình ảnh như sắp phát điên của Úc Noãn Tâm, điên cuồng mà cầm mảnh thủy tinh kề sát lên cổ mình. Cảnh tượng đó, cả đời cô cũng không quên. Khung cảnh hoang tàn, khắp nơi đầy máu...chân chị ấy, tay chị ấy đều bị rạch đứt...

Cô đã khóc, tiến lên nói với Úc Noãn Tâm... “Chị Noãn Tâm, tay chị là để đánh đàn dương cầm, ngón tay đứt, về sau sao có thể chơi đàn được đây?”

Từ lúc cô biết Úc Noãn Tâm, lúc nào cũng thấy cô ấy mang một vẻ u buồn. Cô ấy bị Hoắc Thiên Kình bức đến đường cùng. Tuy rằng cô không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bộ dáng tuyệt vọng của Úc Noãn Tâm cũng khiến cô đau đớn lây!

Thời điểm đó, sao cô lại không tuyệt vọng cho được? Lúc cô cầm con dao nhỏ cứa vào cổ tay mình thì bao niềm hy vọng cũng theo dòng máu chảy hết đi, không còn sót lại.

Nếu nói Hoắc Thiên Kình là một người đàn ông bá đạo thì Lôi Dận chính là một người bá đạo và thêm cả tàn nhẫn!

Có điều, ba năm sau, Hoắc Thiên Kình lại đến tòa thành? Còn đưa cả vợ cà con đến? Hắn kết hôn ư? Vợ hắn là ai? Là chị Noãn Tâm sao? Hay là một người khác?

Bộ dáng như mộng du của Mạch Khê khiến Lôi Dận không nhịn được cười. Trước hàng loạt câu hỏi của cô, hắn đưa tay vỗ nhẹ đầu cô, dịu giọng nói: “Đúng vậy, Thiên Kình đã kết hôn. Cậu ấy kết hôn từ ba năm trước, vợ cậu ấy còn sinh một đôi long phượng. Xe đang đến tòa thành đó. Bởi vì họ nghe nói em đã trở về nên muốn đến đây vui vẻ, náo nhiệt một chút.”

“Hả…” Mạch Khê chớp chớp mắt, chăm chăm nhìn hắn, “Sinh một đôi long phượng? Vậy…vậy còn chị Noãn Tâm thì sao? Hoắc Thiên Kình có buông tha cho chị Noãn Tâm không?”

Lôi Dận hơi nhướng mày, buồn cười mà nhìn cô, “Vì sao lại nói vậy?”

“Bởi vì Hoắc Thiên Kình thiếu chút nữa bức chết chị Noãn Tâm đó. Lần trước ở Hongkong, anh không được nhìn thấy cảnh tượng kia đâu, chị Noãn Tâm như phát điên luôn. Em nghĩ, chị ấy sẽ không cùng với Hoắc Thiên Kình một chỗ đâu.”

“Đúng là nha đầu khờ dại.” Lôi Dận nhịn không được nhéo cái mũi nhỏ của cô một cái, cười vẻ cưng chiều, “Em trù ẻo Thiên Kình không có được hạnh phúc phải không?”

“Hừ, nếu anh ta đối đãi với chị Noãn Tâm tốt một chút, nói không chừng chị ấy có thể đồng ý gả cho anh ta. Anh biết không, lúc trước ở công ty, ai cũng nói Hoắc Thiên Kình là kim chủ của chị Noãn Tâm. Em không tin! Chị Noãn Tâm xinh đẹp như vậy, nhất định là do Hoắc Thiên Kình nổi sắc tâm, không biết là dùng thủ đoạn gì để ép buộc chị ấy nữa.” Mạch Khê bày ra vẻ mặt khinh thường.

“Ngộ nhỡ hai người họ yêu nhau rất sâu đậm thì sao?” Lôi Dận thấy cô ngồi xếp bằng, giống hệt như một bà đồng liền không nhịn cười nổi, chỉ hận không thể ôm cô trong ngực cả đời.

Mạch Khê nghe vậy thì như thể là nhìn thấy người ngoài hành tinh, cô nhíu mày lại, “Đừng đùa em có được không? Anh nói kể chuyện cười cũng chẳng ai muốn nghe đâu. Chị Noãn Tâm yêu anh ta sao? Còn nữa nha, nếu Hoắc Thiên Kình thực sự yêu chị Noãn Tâm, sao phải bày ra bộ dáng hùng hổ dọa người như vậy? Không thể suy nghĩ một chút vì chị ấy sao?”

“Đàn ông có lẽ là như vậy, càng yêu bao nhiêu thì lại càng độc đoán bấy nhiêu, cuối cùng...dùng một phương thức sai lầm, khiến cho hai người yêu nhau mà vẫn phải đi một vòng xa cách quá lớn.” Lôi Dận nhìn cô, cúi đầu nói, như đang nói Hoắc Thiên Kình, lại như đang nói về chính bản thân mình.

Mạch Khê nâng tầm mắt, chuẩn bị phản bác lại thì đã thấy đôi mắt thâm trầm kia không chớp mà nhìn mình, như là đang giãi bày bao tâm sự. Ánh mắt dần sâu như đại dương khiến lòng cô nổi lên từng đợt sóng ngầm. Cô cụp mắt, hàm răng tinh tế cắn lên cánh môi…

“Có câu ‘Lưỡng tình tương duyệt’, quý là ở chữ ‘duyệt’ [1], không thể dùng thủ đoạn khủng khiếp để thực hiện chứ...”

“Phải không?” Đôi mắt thâm trầm của Lôi Dận chứa đầy ý cười, sự ấm áp đan xen nét lạnh lùng trên mặt kéo dài đến bên môi. Giờ phút này, dáng vẻ ngượng ngùng của Mạch Khê khiến tim hắn đập nhanh không thôi. Cô tựa như nhành lan trắng, sau khi nhấm nháp hương vị của cô rồi thì sẽ không muốn buông tay.

Nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, sâu trong đáy mắt hắn đọng lại vẻ thâm tình, tiếng nói phát ra từ đáy lòng cũng rất chân thành, “Ba năm trước đây, nếu anh xác định được tình yêu với em, anh cũng không buông tay.”

“Anh...” Tim Mạch Khê lại bắt đầu đập liên hồi, sắc hồng hồng phủ kín hai má. Đầu ngón tay người đàn ông còn mang theo hương thơm dịu nhẹ khiến cô như bị lạc lối, nhất là lời nói của hắn, táo bạo mà rất nồng nàn cứ thế mê hoặc cô...

“Đáng ghét...”

Dường như cô chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung ấn tượng về Lôi Dận! Hắn chọc cho người ta phải giận sôi máu, rồi lại xấu xa cướp đi trái tim cô...khiến cô biết rõ là mối quan hệ này sẽ bị nhiều người dị nghị, nhưng vẫn không kìm chế được mà trầm luân, mà yêu…

Khóe môi Lôi Dận gợn lên ý cười nhẹ, khuôn mặt anh tuấn càng tiến lại gần cô hơn, mang theo hương nước hoa nhàn nhạt, “Thích không?”

“Không…em không biết…” Thân mình Mạch Khê lui về đằng sau, lui dần lui dần. Mà thân mình cao lớn của Lôi Dận lại cứ tiến về trước, cho đến khi cả người Mạch Khê nằm luôn ra giường.

“Em không biết ư? Anh không muốn nghe ba chữ này. Bé con, nói xem, thích hay là không thích, hả?” Khuôn mặt trước sau lạnh lùng của hắn lại gợn lên một vẻ xấu xa. Bàn tay to lớn rời khỏi cổ Mạch Khê, dần luồn vào trong áo cô...

“Đừng, đừng mà…Em nói, em nói. Thích! Thích rồi còn không được sao?” Mạch Khê liên tục cầu xin tha thứ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng giống quả táo đỏ hơn.

Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, đè thấp giọng xuống...

“Từ nay không cho phép nghe thấy anh trở về liền trốn đi, biết chưa?”

Ầy...

Mạch Khê thè lưỡi. Không thể lừa được người đàn ông này điều gì cả. Ánh mắt hắn như máy dò kim loại vậy, khiến người ta khiếp sợ.

Cái lưỡi phấn hồng ướt át nhẹ nhàng lướt qua cánh môi non mềm, càng làm cho cánh hoa đó như vừa được tưới nước, sáng bóng trong veo. Lôi Dận dịu dàng cười nhẹ. Bàn tay ấm áp vén sợi tóc trên trán cô ra, hành động tràn ngập sự chiều chuộng, trìu mến.

Tiểu nha đầu này vĩnh viễn không biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Cô thè cái lưỡi phấn hồng ra, đối với hắn mà nói là một sự hấp dẫn trí mạng. Hắn khẽ thở dài một hơi, cố gắng áp chế khát vọng đối với cô.

Hắn chưa bao giờ biết mình lại khó kiềm chế với cô đến vậy!

Mạch Khê thấy hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm mình, có chút mất tự nhiên mà dịch người ra.

Cùng với tiếng cười từ cổ Lôi Dận phát ra, Mạch Khê cảm thấy eo mình bị ôm càng chặt...

“Bảo bối, em có biết làm như vậy là dụ dỗ anh không, hả?” Đôi mắt xanh lục của Lôi Dận trở nên cực kỳ nóng bỏng, chóp mũi anh tuấn xuyên qua làn tóc Mạch Khê, dụi dụi bên tai cô.

Tim Mạch Khê như đang nhảy lên thùm thụp, lại bởi hành động đó của Lôi Dận mà run rẩy.

“Đừng…” Không đợi cô giãy giụa, cánh môi đỏ thắm liền bị Lôi Dận ngậm lấy, ánh mắt thâm trầm của hắn cũng dần trở nên khác thường. Bàn tay Lôi Dận qua lớp vải quần áo càng trở nên bóng bỏng hơn...

Mạch Khê ngượng đến đỏ mặt, liếc mắt một cái lại nhìn thấy đôi mắt tràn dục vọng của Lôi Dận thì kinh hãi. Lại bởi sức mạnh khổng lồ của hắn đang đặt trực tiếp dưới người cô, khiến cô có thể dễ dàng cảm nhận được biểu tượng nam tính của hắn đã sớm tỉnh thức bừng bừng!

“Này...anh đừng như vậy, khách sắp đến rồi đó…” Mạch Khê muốn đẩy Lôi Dận ra, chỉ bởi cánh tay hắn siết quá chặt nên cô không thể rời khỏi lồng ngực hắn được.

“Gọi anh là gì?” Lôi Dận bất mãn nhíu lại mày. Cả ngày cô gọi hắn là “này này ê ê” thì còn ra cái gì nữa?

“Dận…” Mạch Khê miễn cưỡng kêu lên một tiếng, sau đó lại làm nũng, bổ sung một câu, “Gọi anh là Dận còn không được sao? Còn không mau buông người ta ra nha?”

Điều Lôi Dận không chịu nổi nhất chính là Mạch Khê làm nũng. Số lần cô làm nũng rất ít, nhưng mỗi lần đều khiến hắn như mất hồn. Chỉ cần cô vui, hắn có thể thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của cô.

“Bé con, trước mắt tha cho em một lần…” Lôi Dận hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh nhịp thở rối loạn đôi chút. Mạch Khê đối với hắn như liều thuốc độc vậy, chỉ cần ngửi thấy mùi hương của cô là hắn liền như đứa trẻ tham lam, không khống chế được muốn cuồng dã chiếm giữ lấy cô.

“Anh, anh buông em ra đi mà…” Giữa hai chân Mạch Khê vẫn còn cảm nhận được ‘anh bạn nhỏ’ của hắn, hai má càng đỏ hơn, cô chỉ biết cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

“Không nên cử động!” Lôi Dận thấp giọng mệnh lệnh, vùi cả khuôn mặt anh tuấn vào mái tóc cô, lẳng lặng điều chỉnh dục hỏa đang không thể khống chế nổi.

Trong không khí có hơi yên lặng..

Cho đến khi, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa lễ phép...

“Lôi tiên sinh, xe của nhà Hoắc tiên sinh đã đến đây rồi.” Là giọng nói của quản gia Hàn Á.

Lôi Dận hít sâu một hơi, mãi sau mới dặn dò vài câu với người ngoài cửa, sau đó lại nói với Mạch Khê, “Đi thôi, chúng ta nên ra đón khách.”

“Từ từ đã... " Mạch Khê níu chặt cánh tay Lôi Dận lại, “Em…em hơi hồi hộp…”

“Em hồi hộp cái gì?” Lôi Dận hiểu lầm ý của cô, “Không phải là em hồi hộp vì sẽ được nhìn thấy Thiên Kình đấy chứ?”

“Không, kỳ thật là em sợ…anh ta cưới người khác, mà em lại không biết người phụ nữ kia là ai…” Mạch Khê chu cái miệng nhỏ nhắn, “Thật ra…em vẫn hy vọng Hoắc Thiên Kình cùng với chị Noãn Tâm đó.”

Lôi Dận buồn cười, “Em đúng là quá mâu thuẫn. Lúc thì hy vọng Úc Noãn Tâm rời khỏi Thiên Kình, lúc lại mong hai người họ kết hôn là sao?”

“Kia chỉ là lời em càu nhàu mà thôi.” Mạch Khê trừng mắt nhìn hắn, “Kỳ thật em cũng ít nhiều đồng ý với anh, cũng cảm giác, Hoắc Thiên Kình rất thích chị Noãn Tâm. Mà chị Noãn Tâm, nói không chừng cũng thích anh ta. Nếu hai người thực sự yêu nhau, cuối cùng lại không ở bên nhau thì thật đáng tiếc nha…”

Lôi Dận thật sự bị cô làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng vỗ vỗ đầu cô, “Con gái luôn mâu thuẫn vậy sao? Xuống nhà đi, đừng để khách đợi lâu.”

Mạch Khê gật đầu, để mặc hắn ôm vào lòng.

Trong không trung, tuyết bay như múa, cảnh tượng xa hoa mà thật mộng ảo.

Cánh cửa chính của tòa thành được mở ra, đoàn người liền đi vào. Không có nhiều vệ sĩ mà chủ yếu là người làm của tòa thành.

Cảnh tượng Mạch Khê thấy được khiến cô hoàn toàn kinh ngạc!

Nhóm người làm sau khi dẫn khách tiến vào liền chủ động đứng sang hai bên. Ngay sau đó, người đàn ông cao lớn xuất hiện!

Là Hoắc Thiên Kình! Hắn mặc một chiếc ba-đờ-xuy dài bằng lông lạc đà, quần áo mặc phía trong cũng rất phù hợp. Hắn không đeo cravat, cũng không dùng mấy phụ kiện như cúc tay áo rời, kẹp cravat, nhìn qua cực kỳ thoải mái.

Đương nhiên, điều làm cho Mạch Khê kinh ngạc không phải là hắn mặc gì mà chính là bởi phong thái nam tính quyến rũ, đôi mắt cũng thấy rõ vẻ hạnh phúc. Trong lòng hắn ôm một cô bé. Cô bé kia nhìn qua cũng chỉ chừng hai đến ba tuổi, dáng vẻ ‘phấn điêu ngọc mài’, vô cùng đáng yêu!

Ba năm không gặp, không ngờ người đàn ông này lại thay đổi nhiều như vậy! Khuôn mặt anh tuấn ngoài vẻ từng trải qua bao thăng trầm của thời gian, còn mang theo nét mị lực chỉ có ở người đàn ông của gia đình, đầy tính trách nhiệm.

Mà người phụ nữ khoác tay hắn thì duyên dáng yêu kiều, cũng mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng hòa hợp cùng với màu tuyết đương phiêu đãng trên không trung. Mái tóc dài mềm mại được vấn lên, thật dịu dàng nhưng không che đi vẻ quý phái, tao nhã. Một tay kia của cô ấy còn dắt theo một cậu bé. Cậu bé này nhìn rất giống với cô bé kia, có điều đôi mắt đen láy cứ tò mò mà nhìn ngó quanh tòa thành, ngũ quan quả thực chính là phiên bản của Hoắc Thiên Kình!

Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Úc Noãn Tâm mà ngày đêm Mạch Khê vẫn không thể quên được! Trong lòng Mạch Khê đột nhiên dâng lên cảm giác thật vui mừng. Thì ra, cô ấy thật sự lấy Hoắc Thiên Kình, lại còn sinh một đôi long phượng. Cả gia đình họ nhìn thật hạnh phúc…

“Người anh em, đã lâu không gặp. Khỏe không hả?” Hoắc Thiên Kình giao đứa nhỏ trong lòng cho Úc Noãn Tâm, sải bước tiến lên rồi ôm lấy Lôi Dận. Tiếng cười sang sảng vang lên quanh quẩn trong phòng khách.

Úc Noãn Tâm lẳng lặng đứng đó, mỉm cười nhìn mọi thứ trước mắt. Lúc nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mạch Khê, nụ cười của cô càng như đóa hoa nở rộ, chỉ có thể dùng từ ‘tuyệt thế’ để hình dung!

Mạch Khê quả thực không thể tin vào hai mắt mình!

“Chị Noãn Tâm…” Cô bước tới, đôi mắt cũng tràn vẻ vui sướng, “Là chị sao? Đúng là chị sao?”

“Tư Khuynh, đừng chạy lung tung với anh đó.” Úc Noãn Tâm dịu dàng đặt con gái trong lòng xuống, sau đó đứng dậy nhìn Mạch Khê, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai cô rồi khẽ ôm...

“Mạch Khê, là chị! Cũng đã ba năm rồi. Chị nghe nói em bỏ đi ba năm. Đúng là nha đầu bốc đồng, sao em lại nhẫn tâm rời khỏi chỗ này những ba năm?” Giọng nói của Úc Noãn Tâm nghẹn ngào, mang theo nỗi xúc động.

“Chị Noãn Tâm…” Lòng Mạch Khê cũng nghẹn lại, ôm chặt lấy Úc Noãn Tâm. Cô có ‘thiên ngôn vạn ngữ’ muốn nói, nhưng trong lúc nhất thời không biết phải nói gì…

Từ cao đến thấp trong tòa thành đều trở nên náo nhiệt. Người làm trong thành đều đã chuẩn bị tốt trà thượng hạng đem lên tiếp khách. Trong không khí còn vương đầy hương trà nhàn nhạt, thơm dịu.

Hoắc Quân Nghị và Hoắc Tư Khuynh đúng là hai đứa nhỏ đáng yêu. Bởi là lần đầu tiên đến tòa thành, chúng không khỏi tò mò mà chạy chỗ nọ chạy chỗ kia. Cuối cùng, cả hai bị Úc Noãn Tâm kéo đến bên cạnh, mỗi đứa ngồi một bên. Bộ dáng đáng yêu của cả hai khiến Mạch Khê vô cùng thích thú.

“Quân Nghị, Tư Khuynh, mau đến chào đi.” Hoắc Thiên Kình gọi hai đứa nhỏ một tiếng, cả hai lập tức líu ríu đến trước mặt Lôi Dận và Mạch Khê. Hai đứa nhỏ đứng rất có bài bản, bộ dáng dễ thương xinh đẹp khiến ngay cả người làm cũng nhịn không được mà phải đứng nhìn mấy lần.

Bình luận

Truyện đang đọc