TRÒ CHƠI NGUY HIỂM: TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI

Ngoại truyện 16

16. Tình yêu (1)

Nhìn thứ bên dưới quần lót hắn thật lớn, Huân Y không kìm được liền hít mạnh một hơi vẻ kinh hãi, lại nhìn thân thể hắn...mặt càng đỏ hơn. Cô biết dáng người hắn sẽ rất tuyệt, chỉ không ngờ là tận mắt nhìn sẽ càng khiếp đảm hơn! Da thịt hắn rắn chắc, đường nét cứng cỏi, so với khi ở Provence...thứ cô thấy được càng trực tiếp hơn!

Tiếng hít sâu của cô khiến hắn thực thỏa mãn sự tự tôn của một người đàn ông.

"Huân Y, em thật sự là người con gái khiến đàn ông đắc ý!"

Thân thể rắn chắc màu đồng áp lên thân thể mềm mại của cô. Ánh mắt mơ hồ, trong veo như nước của cô giờ phút này càng thêm mông lung.

Đôi môi nóng rẫy của người đàn ông không nhanh không chậm chiếm lấy cánh môi đỏ hồng của cô, chậm rãi giao hòa hai môi, chậm rãi cuốn hút. Đầu lưỡi hắn linh hoạt chơi đùa trong miệng cô, bàn tay nóng hập hưởng thụ trên da thịt mềm mại của cô.

"Huân Y, em thật đẹp..." Gương mặt cương nghị của hắn kề sát cô, hắn nói nhỏ.

Vẻ dịu dàng xa lạ của hắn khiến toàn thân cô mềm nhũn đi, sự vuốt ve, âu yếm nhẹ nhàng khiến lý trí cô mông lung, cả người rơi vào lời lẽ êm ái của hắn.

"Ưm..." Nụ hôn của hắn bức cô thở hắt ra, cả người như bị lửa đốt, khiến cô không ngừng cong người lên, dùng sức tóm lấy cánh tay hắn, muốn chính mình càng gần hắn hơn, để chính mình càng thoải mái hơn.

"Huân Y, mở mắt ra, anh muốn em nhìn anh, muốn em biết rõ người chiếm lấy em là ai."

Huân Y chậm rãi mở đôi mắt mờ mịt ra, nhìn sâu vào mắt hắn.

"Tốt lắm!" Phí Dạ cong khóe môi lên, nặng nề hôn cô, lại đẩy cô xuống giường, tách hai chân thon dài của cô ra, sau đó thắt lưng đột nhiên động một cái...sức mạnh to lớn trong nháy mắt đã tràn ngập trong cô!

"Đau quá..." Động tác không báo trước khiến cô đau đớn như bị xé rách ra vậy, cô không nhịn được mà thét lên thất thanh.

Khi Phí Dạ cảm nhận được thứ cản trở trong cô thì lập tức dừng lại động tác xâm chiếm, như là có người hung hăng đánh tỉnh hắn. Chết tiệt, sao hắn lại quên, cô là...lần đầu tiên chứ?...

Trong lòng bỗng dâng lên nỗi áy náy, tiện đà hắn ôm chặt lấy cô...

"Huân Y, xin lỗi em...là anh không tốt, làm đau em."

"Phí Dạ..." Cô khó chịu, ôm chặt lấy hắn.

"Bé con, nhẫn nại nhé, lần đầu tiên thường là như vậy." Bàn tay to đỡ lấy mông cô, để cô dần thích ứng với sự tồn tại của hắn.

"Đau...ô...ô..." Huân Y căng cứng cả người lên, đau đến mức cô có thể cuộn tròn người lại.

"Xin lỗi...là anh...không thể khống chế được." Tiếng kêu khẽ của Huân Y càng khiến huyết mạch hắn sôi trào. Hắn nhẫn nại kiềm chế dục vọng của mình. Nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, trong hắn đang có tiếng kêu gào mạnh mẽ, đồng thời cũng có nỗi đau lòng, hắn hơi nhổm dậy.

"Không...Đừng rời khỏi em." Huân Y ôm lấy cổ hắn, hai chân quắp lấy hông hắn.

"Vì anh chịu đựng có được không?" Động tác của cô khiến hắn không khỏi thở hổn hển.

Huân Y không hiểu ý trong lời nói của hắn, chỉ có thể mở to đôi mắt đã giăng đầy sương mù, bất lực nhìn hắn.

"Kiên nhẫn một chút, anh không thể kiềm chế được nữa rồi..." Rốt cục, Phí Dạ vẫn không thể khống chế được dục vọng, điên cuồng mà rong ruổi trong cơ thể cô...

Sáng sớm hôm sau...

Khi Huân Y tỉnh lại, trong đầu dâng lên từng đợt co rút, cô cựa mình liền cảm giác như khung xương đều nát vụn ra. Đau đớn không nói, toàn thân còn vô lực. Cảm giác nửa người dưới bị đè nặng, cô nghi hoặc mở mắt ra, đập vào mắt chính là hình ảnh người đàn ông quen thuộc!

Tình cảnh này khiến cô sợ tới mức trợn tròn mắt, bàn tay nhỏ bé vội che miêng lại, đè nén không cho tiếng thét vọt ra khỏi miệng.

Ánh mắt lại bị vết máu đỏ sậm bên cạnh người đàn ông thu hút, dòng hồi tưởng lập tức như ngựa phi hiện lên trong đầu cô, đồng thời hành vi to gan tối qua của mình lại như đang nhảy nhót trong óc cô.

Cô từng mơ có thể cùng người đàn ông này qua một đêm đẹp đẽ, kết quả, hắn thật sự đã cho cô một lần khó quên.

Suốt cả đêm, hắn gần như không cho cô cơ hội nghỉ ngơi...

Huân Y thật cẩn thận nhấc cánh tay hắn đang ôm mình ra, thấy hắn vẫn ngủ say thì tim đập thình thịch mới thả chậm tốc độ một chút.

Nhẹ chân nhẹ tay nhặt chỗ quần áo rơi dưới đất, chỉ có một thứ cô không sao tìm được...

Cắn môi đi tìm, cuối cùng lại nhìn thấy quần lót của cô đang ở dưới người hắn, trong một khắc, vẻ mặt cô tối sầm lại. Quần lót của cô lại ở dưới người hắn, làm sao cô lấy được đây? Chỉ cần cô nhích người hắn ra, khẳng định là hắn sẽ tỉnh dậy.

Cô nuốt nước miếng, phải làm sao giờ? Cô cũng không thể cứ thế mà đi ra ngoài. Nhưng ngộ nhỡ đánh thức hắn, vậy thì xấu hổ đến mức nào đây...

Rón ra rón rén đưa tay tóm lấy viền quần lót, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lôi ra...không ngờ... "A..." – một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó, cô không hề lấy được quần lót, trái lại bị một pho tượng rắn chắc áp chế, nửa người không thể nhúc nhích nổi.

"Em muốn tìm cái này?" Thì ra Phí Dạ đã sớm tỉnh lại rồi. Hắn giơ giơ cái quần lót lên, buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô.

"Này, anh đưa cho em..." Huân Y đưa tay định cướp lấy, lại bị Phí Dạ lập tức ném ra tít xa trên thảm.

"Phí Dạ, anh..." Huân Y trừng mắt với hắn, lại thấy hắn không hề chớp mắt mà nhìn thân thể cô, lúc này mới ý thức được liền đưa tay che mắt hắn lại, "Không cho phép nhìn!"

"Không cho phép nhìn cũng nhìn, em che mắt anh cũng vô dụng thôi." Phí Dạ ôn tồn cười, kéo bàn tay cô xuống, lại tiện đà cúi đầu, cắn cắn lên vành tai cô.

"Đừng…" Huân Y khẽ run rẩy. Cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu. Khi tỉnh lại, thật sự cô không biết nên đối mặt với người đàn ông này thế nào. Tuy rằng có đôi khi cô cũng rất to gan nhưng không đủ to gan để làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Huân Y, em đã là người phụ nữ của anh rồi." Phí Dạ nói càng thẳng thắn hơn, tiếng nói trầm thấp lại mang đặc vẻ chiếm hữu.

"Em..." Huân Y ngoảnh mặt đi, cắn cắn môi, "Tối hôm qua...tối hôm qua chúng ta đều uống rượu, em..."

"Anh sẽ chịu trách nhiệm với em!" Phí Dạ nhếch môi cười, đáy mắt thoảng qua vẻ khoan khoái.

Huân Y ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn vẫn mang vẻ thong dong tự nhiên, còn có vẻ kiên quyết, như...không hề nói dối.

"Huân Y, em có nghe rõ không, anh sẽ phụ trách với em! Anh rất rõ ràng chuyện gì đã xảy ra tối qua!" Phí Dạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ xinh của cô, gằn từng tiếng nghiêm túc.

Trong lòng Huân Y như đang dậy sóng, mơ hồ không ngừng, mãi sau cô mới nói: "Phí Dạ, em...không cần anh phải chịu trách nhiệm gì cả, em...chúng ta đều đã trưởng thành rồi, loại chuyện này..."

"Anh yêu em!" Phí Dạ không đợi cô nói xong đã dõng dạc tuyên bố tâm tư!

Huân Y run lên...

"Cái, cái gì?"

Cô không nghe nhầm chứ? Hắn yêu cô? Hắn thừa nhận yêu cô? Vì sao chỉ qua một đêm mà người đàn ông này như thay đổi hẳn vậy? Không phải hắn luôn ẩn nhẫn, che giấu tình cảm sao?

16. Tình yêu (2)

Phí Dạ thấy cô như bị hù dọa thì cười cười, nâng khuôn mặt cô lên, "Huân Y, em không hề nghe nhầm, anh yêu em! Anh đã yêu em từ lâu rồi."

"Không..." Huân Y không thể tin mà lắc đầu, "Anh, chính vì anh cảm thấy áy náy..."

"Trong lòng em, anh là loại đàn ông này sao?" Phí Dạ không hề giận mà là dịu dàng nhìn cô, "Huân Y, em phải hiểu rằng, nếu anh không có quyết tâm yêu em, thì nhất định sẽ không chạm vào em!"

Huân Y sửng sốt...

"Huân Y, anh biết em đang lo lắng điều gì. Em sợ rằng anh xuất phát từ sự áy náy nên mới muốn chịu trách nhiệm với em. Không phải thế đâu, so với sự lo lắng của em, anh mới càng phải lo lắng hơn." Phí Dạ than nhẹ một tiếng, nghiêng người để cô nằm sấp trên lồng ngực mình, nhẹ vuốt mái tóc cô.

"Anh lo lắng? Lo lắng cái gì?" Huân Y có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của hắn, như tiếng trống vọng vào tai cô.

"Anh lo rằng anh cũng không phải người đàn ông em yêu." Trong mắt Phí Dạ tràn ngập vẻ yêu thương, "Em mới chỉ mười tám tuổi, mà anh thì đã ba mươi ba. Đối với em mà nói, tình cảm của anh đã là chín chắn, đương nhiên biết mình muốn người phụ nữ nào sẽ đi cùng mình hết cuộc đời. Nhưng em còn nhỏ, một khi giữ em bên cạnh anh, sau này nếu em gặp được người đàn ông em thực sự yêu thì phải làm sao? Bởi vì anh biết rất rõ ràng, một khi giữ em lại chính là chuyện cả một đời, anh sẽ không buông tay, cho dù em có yêu người đàn ông khác anh cũng sẽ không buông tay. Nhưng khi đó, em sẽ không còn vui vẻ nữa, thậm chí sẽ hận anh cả đời. Anh không muốn như vậy, anh cũng không muốn mạo hiểm. Cho nên, anh tình nguyện chờ đợi, đợi cho tình cảm của em cũng trưởng thành, để em hiểu được chính mình muốn gì. Đến lúc đó, anh sẽ đường đường chính chính yêu em..."

Thì ra...

Huân Y như bị nghẹn ở cổ, tình cảm trong lòng cũng như nước sông trào ra. Cô không biết nên nói gì, nhưng cũng không muốn nói gì. Cô chỉ muốn nghe hắn nói, nghe hắn nói yêu cô...

"Huân Y à..." Phí Dạ than nhẹ một hơi, "Em có tin anh không?"

Huân Y ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, theo bản năng liền gật đầu như bị mê hoặc vậy. Cô không biết vì sao lại gật đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn hiện tại với trong quá khứ có gì đó rất khác nhau..

"Tất cả những gì đã làm với em tối qua, đều là qua suy nghĩ cặn kẽ của anh rồi." Phí Dạ nói ra lời từ đáy lòng, thân mình dựa ở đầu giường, hắn hôn nhẹ lên mũi cô, "Khi anh thấy em bị một đám thanh niên vây trong vũ trường, anh biết là anh không thể trốn tránh hay chờ đợi được nữa. Anh không thể chịu được kiểu bọn đàn ông khác thèm em đến nhỏ dãi, cũng không có cách nào để em yêu người đàn ông khác. Cho nên, anh không muốn cho em thêm thời gian nữa. Cho dù anh ích kỷ cũng được, anh muốn giữ em bên cạnh anh!"

Tim Huân Y đã như muốn nhảy ra ngoài. Thì ra...hắn là người đàn ông bá đạo như vậy...

"Anh... chính vì nghĩ như vậy, cho nên tối hôm qua mới bắt nạt em phải không?" Cô ngượng ngùng mãi, nói xong câu đó, khuôn mặt đỏ như táo chín cây.

Phí Dạ khẽ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng cười, "Đúng là bởi vì quyết định nhất định phải yêu em cho nên mới muốn em! Không phải em cũng yêu anh sao?"

"Em..." Huân Y có vẻ mất tự nhiên, xoay khuôn mặt đi, "Sớm biết rằng anh hư hỏng như vậy, em sẽ không yêu anh đâu."

"Anh hư hỏng? Anh hư hỏng thế nào hả?" Phí Dạ nhếch môi, cười đến tà mị, cố ý thấp giọng hỏi.

"Anh còn hỏi?"

"À, anh hiểu rồi, tối qua làm đau em, lát nữa anh sẽ nhẹ nhàng."

Huân Y mở to hai mắt nhìn, chỉ vào hắn...

"Anh, anh...cái gì mà lát nữa chứ, anh..." Cô còn chưa nói xong, Phí Dạ đã xoay người một cái đè lên cô, cúi đầu nói bên môi cô.

"Bé con, em đừng có coi thường người đàn ông của em như vậy chứ?"

"Nhưng mà...nhưng mà tối qua anh mới..." Huân Y thật sự xấu hổ, bàn tay đè lên ngực hắn, "Đừng như vậy..."

"Giờ cũng biết xấu hổ? Tối hôm qua em rất nhiệt tình." Đáy mắt Phí Dạ hàm chứa ý cười, nâng cao cánh tay cô lên đỉnh đầu, "Em phải biết, là đàn ông thì đều tham ăn."

Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên vành tai cô, thành thục khẽ vuốt chỗ mẫn cảm của cô.

Huân Y liền thở hổn hển, cô biết không thể cự tuyệt được người đàn ông này. Nhưng...trong đầu lập tức hiện lên người phụ nữ trong ảnh kia, tim lại ‘thình thịch’ một tiếng...

"Từ từ..." Cô khẽ đẩy hắn, đôi mắt theo dõi hắn.

Phí Dạ cũng không ép buộc, trái lại là kiên nhẫn đối diện với cô, "Làm sao vậy?"

"Người phụ nữ trong bức ảnh kia là ai?" Cô chỉ chỉ vào ngăn tủ cách đó không xa, giờ khắc này hai người họ đang nằm ở phòng ngủ Phí Dạ.

Kỳ thật cô biết là phải tin tưởng hắn, ít nhất theo tính cách người đàn ông này, nhất định không phải loại bắt cá hai tay. Cũng vì tình cảm của hắn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi cứng nhắc, nhưng...ở kia rõ ràng có ảnh chụp phụ nữ.

Phí Dạ thuận thế nhìn lại, một lúc sau thu hồi tầm mắt nhìn về cô, trong mắt rốt cục cũng nổi lên vẻ như đã hiểu chuyện...

"Em nhìn thấy bức ảnh kia nên mới bỏ đi?"

Huân Y cụp mắt, gật gật đầu, không dám ngẩng đẩu lên nhìn hắn...

"Em, em không cố ý xem chỗ riêng tư của anh, nhưng mà...chỉ là em rất tò mò." Nói tới đây, cô giương mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không hề chớp mắt nhìn mình thì lại cụp mắt xuống, "Thật ra...anh cũng không phải nói đâu, em..."

"Bà ấy là mẹ anh." Phí Dạ thấp giọng nói.

"Hả?" Huân Y như nghe được tin tức bất ngờ, chỉ chỉ lên bức ảnh, "Anh, mẹ anh? Sao trẻ hơn anh nhiều thế?"

"Cô bé ngốc..." Phí Dạ giơ tay lên vỗ nhẹ đầu cô, "Đó là ảnh chụp lúc mẹ anh còn trẻ, lúc đó anh còn rất nhỏ, đương nhiên là mẹ anh trẻ rồi."

Huân Y cắn môi, xấu hổ muốn chết đi được...còn tưởng là...

"Vậy bác gái hiện giờ..."

"Bà đã qua đời rồi, đây là bức ảnh duy nhất của bà." Vẻ mặt Phí Dạ trầm xuống, ngữ khí cũng có vẻ đượm buồn.

Huân Y mở to hai mắt nhìn, "Tại sao có thể như vậy?"

Phí Dạ than nhẹ, đem tất cả những chuyện đã xảy ra kể cho Huân Y nghe...Đây là lần đầu tiên hắn kể cho một người con gái chuyện của chính mình.

Một lúc lâu sau...

Trên mặt Huân Y đã ướt đẫm nước mắt, đến cuối cùng, chỉ còn thấy tiếng nấc nghẹn ngào.

"Sao vậy?" Phí Dạ thấy thì thì xót xa ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt của cô, "Được rồi, sao lại khóc hả?"

"Phí Dạ..." Huân Y ôm chặt lấy hắn, nước mắt lưng tròng, "Thì ra anh phải chịu khổ nhiều như vậy...Em nhất định phải đối tốt với anh, quan tâm đến anh, bảo vệ anh, để anh không bị tổn thương nữa..."

Đối với câu chuyện của Phí Dạ, cô hoàn toàn không biết gì cả. Khí cô biết hắn có một quãng hồi ức khủng khiếp như vậy thì trong lòng dâng đầy nỗi thương tiếc. Người đàn ông này, cô phải trân trọng mà yêu hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc