TRÒ CHƠI NGUY HIỂM: TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI

Hắn lăn lộn nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp qua con nhóc nào lại hung hăng dữ dội đến vậy. Một người nhỏ đến như vậy, lại có thể dùng mảnh vỡ của chai bia đâm xuyên tay đàn ông. Nếu Lôi tiên sinh nhìn thấy một màn này sẽ có bao nhiêu khiếp sợ đây.

Nhưng mà, nếu bị Lôi tiên sinh thấy cảnh tượng như thế này, tám người kia sẽ không còn sống mà đi ra ngoài…

Nhưng mà...cô nàng này đích xác là một con báo con!

Mạch Khê chớp mi, không cho là đúng nói, “Cái gì, tôi vừa mới nhìn hắn đánh lén anh nên mới ra tay chứ bộ. Anh bảo hắn quá đáng như vậy, khinh thường người nhỏ!”

Nói xong, cô đi đến trước mặt Mia còn chưa hoàn hồn, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, “Cô không sao chứ?”

Sắc mặt Mia có chút tiều tụy, hơi hơi sửa sang lại quần áo hỗn độn một chút. Ánh mắt cô thất thần nhìn thoáng qua Mạch Khê, cúi đầu nói, “Nếu cô muốn châm chọc tôi thì cứ tự nhiên đi.”

Mạch Khê sửng sốt, “Tôi sao lại muốn châm chọc cô? Tôi muốn chọc cô cần gì phải cứu cô chứ?”

Mia không trả lời ngay, thật lâu sau, mới vô lực nói tiếp, “Tôi không cần cô thương hại!”

“Cô…”

Mạch Khê đột nhiên đứng lên, nhíu mày nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, đôi mắt đẹp hơi đảo, “Đúng vậy, tôi đang thương hại cô đấy, thế nào?”

Mia nghe vậy, kích động mà ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán hận nhìn cô...

“Mạch Khê, cô đừng nghĩ lần này cô giúp tôi sẽ cảm ơn. Nếu không phải vì cô, sao tôi có thể đến pub này hát? Rất nhiều công ty đại diện khác nghe nói tôi bị DIO cắt hợp đồng đều không dám ký với tôi nữa, tránh tôi như tránh chuột, vì sao? Chính là bởi vì ông chủ lớn của công ty DIO là Lôi Dận! Là kim chủ của cô! Cô có tư cách gì để thương hại tôi? Tôi còn thấy cô đáng thương hơn mà thôi. Cô chẳng qua chỉ là một con ký sinh trùng dựa vào đàn ông để kiếm ăn!”

Lời của cô còn không khiến Mạch Khê tức giận, ngược lại còn cười cười...

“Đúng vậy, tôi chính là ký sinh trùng dựa vào đàn ông để kiếm ăn thôi, nếu cô tức thì cô cũng có thể làm như vậy. Nếu cô thực sự hận tôi, vậy thì tốt nhất cô phải trở nên mạnh hơn một chút, như vậy mới có thể đối phó được với tôi mới đúng. Nếu cô chỉ có thể ở chỗ này mà kiếm ăn, tôi đây không cần thiết phải thương hại cô, cứ trực tiếp khinh bỉ cô là được. Vậy cô muốn lựa chọn như thế nào đây?”

“Cô, cô..." Mia tức giận đến toàn thân đều phát run.

“Đây là điện thoại của một đại người diện khác, từng muốn tôi thử giọng. Tuy rằng công ty của chị ấy không thể so sánh với công ty DIO ở bất kỳ mặt nào, nhưng ít nhất vẫn có cơ hội để cô bảo vệ danh dự của một ca sĩ. Người đại diện này rất nguyên tắc, cô không cần lo lắng có chuyện tình gì bên trong, an tâm mà hát.” Mạch Khê ném cho cô một cái danh thiếp, ngữ khí lạnh lùng nói.

“Cô cho là tôi sẽ nhận?”

Mia nghi hoặc nhìn Mạch Khê, cô ta không phải rất ghét mình hay sao? Thế nào lại còn có thể giới thiệu người đại diện cho mình quen cơ chứ?

Mạch Khê nhún nhún vai, “Tùy cô đó, tôi chỉ đơn giản chỉ cho cô một cách mà thôi. Dù sao cô cũng không muốn cả đời hát ở đây chứ? Còn nữa, tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô quay lại, ‘đoạt’ fan với tôi. Cơ hội ở trước mặt cô, thích, cô lấy; không thích, cô cứ vứt đi. Tùy cô!”

Nói xong câu đó, cô xoay người rời đi.

Phí Dạ phía sau cũng trầm mặc không lên tiếng, theo sát phía sau.

Bên trong căn phòng, Mia lẳng lặng nhìn tấm danh thiếp thật lâu, nhấc tay lên chậm rãi cầm lại, trên mặt toàn là vẻ phức tạp…

——————————

“Thực sự là hơi quá đáng nha, tôi lần đầu gặp qua người nào vô lương tâm như vậy đó. Giúp không cảm kích thì thôi, còn nói mấy lời vô liêm sỉ như vậy!”

Khi dừng ở bãi đỗ xe, Mạch Khê không ngừng oán ra lửa giận trong bụng, “Sớm biết cô ta không tim không phổi vậy, chúng ta sẽ không cứu.”

Phí Dạ mỉm cười, "Hiện thực chính là hiện thực. Có đôi khi rất nhiều người không phải vì cô giúp mà cảm kích, ngược lại còn cho đó là một loại vũ nhục. Tâm khí Mia kia rất cao ngạo, đương nhiên sẽ có phản ứng này.”

“Tôi chẳng qua bất bình mà thôi, không lẽ ngồi xem cô ta bị đám đàn ông kia làm nhục? Tôi đây cả đời sẽ áy náy.”

Mạch Khê đưa tai xoa xoa thái dương, vô lực nói tiếp, “Nhưng mà hôm nay may mắn có anh, bằng không tôi cũng không dám liều như vậy.”

Phí Dạ mở cửa xe ra, đã thấy sắc mặt Mạch Khê càng lúc càng nhợt nhạt, “Tiểu thư Mạch Khê, cô không sao chứ? Sắc mặt rất khó coi.”

Mạch Khê nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cảm giác choáng váng mê muội tựa hồ càng thêm nghiêm trọng, “Không sao cả, có thể là do vừa nhìn thấy máu, có chút ảnh hưởng.”

Phí Dạ không nói gì, lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Thấy cô nhướng lên, hắn nâng bàn tay lớn che trên đầu cửa xe…

“Cảm ơn…”

Mạch Khê mỉm cười, vừa muốn nói gì, thân thể lại hơi hơi nhoáng lên một cái, ánh mắt có chút mờ mịt, ngay sau đó, hai chân mềm nhũn...

“Tiểu thư Mạch Khê!” Phí Dạ biến sắc, tiếp được thân thể mềm nhũn của cô…

Mạch Khê ngay trước mặt hắn ngất xỉu, mà hắn, lại không hề hay biết…

—————————

Phòng cấp cứu bệnh viện đa khoa thành phố.

Bởi vì Mạch Khê đột nhiên ngất xỉu, Phí Dạ không dám có một chút chậm trễ, sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của cô liền đưa Mạch Khê đến bệnh viện gần nhất để khám.

Ban đêm bệnh nhân hơi ít. Nơi này không phải là bệnh viện tư, tuy điều kiện tuy rằng kém một chút, nhưng trình độ khám và chữa bệnh ở đây vẫn được mọi người công nhận.

Nhóm bác sĩ trong phòng cấp cứu ra ra vào vào nhiều lần, mỗi lần ra vào đều liếc nhìn Phí Dạ một cái. Họ không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông chững chạc, ổn trọng như vậy lại có quan hệ với một cô gái nhỏ phóng túng, ăn mặc “thông thoáng”, trang điểm đậm như vậy.

Hành lang bệnh viện có chút yên tĩnh…

Khi Lôi Dận nhận được thông báo liền tới ngay bệnh viện. Hắn chỉ dùng có phân nửa thời gian, khiến người ta không thể không sợ hãi mà cảm thán tốc độ kinh hoàng của hắn.

Sự yên tĩnh của hành lang bị tiếng bước chân ồn ào đập vỡ. Bộ mặ Lôi Dận lạnh lùng, hơn nữa phía sau hắn còn đi theo vài tên vệ sĩ, khí thế cường hãn như vậy khiến các bác sĩ trực ban nhìn thấy mà sợ, những y tá khác đều bị dọa tới mức muốn bỏ chạy.

Phí Dạ ngồi trên ghế ở hành lang phòng cấp cứu, thấy Lôi Dận vừa tới liền đứng dậy, sải nhanh bước tới, “Lôi tiên sinh.”

Con ngươi sắc bén khắc nghiệt của Lôi Dận quét chung quanh một vòng, giọng nói bình tĩnh như trước đã có một tia lo âu, “Mạch Khê đâu?”

“Tiểu thư Mạch Khê vẫn còn trong phòng cấp cứu, lần kiểm tra thứ nhất vẫn chưa làm xong.” Phí Dạ vội vàng báo cáo, ngay sau đó, sắc mặt ngưng trọng nói tiếp...

“Thực xin lỗi, Lôi tiên sinh, là thuộc hạ làm việc tắc trách.”

Lôi Dận vung tay lên, không chờ Phí Dạ nói thêm điều gì nữa, duỗi chân, sải bước đến phòng cấp cứu của bệnh viện, đẩy mạnh cửa vào...

“Này, anh là ai? Ai cho phép anh vào đây! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”

Trong phòng cấp cứu vang lên vài giọng nói bất mãn, ngay sau đó, thân hình cao lớn của Lôi Dận bị vài y tá đẩy ra.

Lôi Dận biến sắc, vừa muốn bước tới, lại bị Phí Dạ ngăn lại...

“Lôi tiên sinh, như vậy sẽ làm chậm trễ việc điều trị của tiểu thư Mạch Khê.”

Gương mặt hàn băng của Lôi Dận cố nén suy nghĩ muốn dùng một cước đá văng cửa phòng cấp cứu ra. Hắn đứng qua một bên, thân hình cao lớn anh tuấn dưới ánh đèn hành lang đổ xuống cái bóng dài. Hắn đặt cánh tay lên bệ cửa sổ. Cảnh đêm đẹp đẽ bên ngoài cũng không thể thu hút sự chú ý của hắn, ngược lại càng làm cho hắn phiền não.

Sau đó, hắn rõ ràng ở trên hành lang đi tới đi lui. Lôi Dận trứ danh với dáng vẻ luôn bình tĩnh trầm ổn, vào giờ khắc này như trở thành con người khác. Ngay cả đôi mày anh tuấn của hắn cũng nhíu chặt vào nhau.

“Phí Dạ!” Hắn rốt cuộc đã mở miệng, giọng nói hoàn toàn lạnh lẽo.

Phí Dạ bước tới, “Lôi tiên sinh, xin phân phó!”

Nói thật ra, hắn đi theo Lôi Dận nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn mất kiên nhẫn như vậy.

“Mạch Khê làm sao có thể ngất xỉu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Ngữ điệu gió êm sóng lặng vốn có của Lôi Dận cũng có chút thay đổi, hơi hơi cao lên, ánh mắt lạnh ngắt như thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ, khiến người ta không dám tiếp cận.

“Tiểu thư Mạch Khê trong thời gian này dùng cơm rất ít, cũng rất kén chọn, ngay cả tay nghề của đầu bếp riêng cũng không hợp khẩu vị của tiểu thư Mạch Khê. Bác sĩ đang kiểm tra, xin Lôi tiên sinh tạm thời không nên gấp gáp.”

Phí Dạ thong thả nói, trong lòng cũng lo lắng cho Mạch Khê không thôi.

Lôi Dận nghe xong nao nao.

Hắn đang sốt ruột sao?

Đang nghĩ tới, đã thấy cửa thang máy ở hành lang chậm rãi mở ra, một nữ bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi đi tới, lại vội vã vào phòng cấp cứu.

Mấy người Lôi Dận nhìn theo vị nữ bác sĩ này cho đến khi vào phòng cấp cứu, thấy vẻ mặt của bà cứ đăm đăm.

Chẳng được bao lâu, vị bác sĩ này lại đi ra, phía sau là một cái giường, nằm trên đó đúng là Mạch Khê.

Lôi Dận thấy thế, ánh mắt trở nên căng thẳng. Hắn sải bước tiến lên, ngay sau đó, Phí Dạ cùng vài tên về sĩ cũng ào ào bước theo sau, khiến nhóm bác sĩ trong phòng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Sao giống y như xã hội đen vậy?

“Trong các anh ai là người nhà của Mạch tiểu thư?” Nữ bác sĩ có chút dũng cảm, gặp lại một màn này, lớn gan cao giọng hỏi.

Lôi Dận không nói gì trực tiếp bước tới, tròng mắt xanh lục vốn như ngâm trong hồ nước lạnh giờ đây lại hiện lên vẻ lo âu.

“Là tôi!”

Nữ bác sĩ bị thân hình cao lớn hơn cả một cái đầu của hắn làm cho hoảng sợ, nhất là toàn thân Lôi Dận cao thấp đều tản ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cho người khác có một loại áp lực. Nhưng cũng rất hiển nhiên, diện mạo anh tuấn của hắn khi đến đây đều thu hút một số ánh mắt mê muội.

“Mấy cô còn trong này thất thần làm cái gì? Còn không đưa bệnh nhân đi?”

Nữ bác sĩ bất mãn quát nhẹ mấy y tá. Mấy cô gái sợ tới mức thè lưỡi, định đẩy giường đi…

“Ba..."

Bàn tay lớn của Lôi Dận đè mạnh lại chiếc giường, con ngươi xanh lục lướt qua hai mắt nhắm chặt của Mạch Khê, đáy mắt hắn chợt trầm xuống một chút. Hắn lại nhìn về nữ bác sĩ kia, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo...

“Muốn đưa cô ấy đi đâu?”

Lực tay mạnh mẽ của hắn làm vài y tá muốn đẩy cũng phải dừng lại, bất lực nhìn về phía bác sĩ cầu cứu.

Nữ bác sĩ thấy thế, lạnh giọng nói, “Nếu anh hy vọng cô ấy có việc gì thì cứ việc để tay ở đó mà giữ lại!”

Lôi Dận nao nao, bàn tay lớn theo bản năng buông ra…

Nhóm y tá cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng càng thêm kính trọng vị bác sĩ này. Người đàn ông kia tuy đẹp đến kỳ lạ, dáng người cao lớn giống như thần đế khiến tâm hồn người khác phải rung động, nhưng mà, toàn thân hắn tỏa ra khí thế thực sự khiến người ta sợ hãi. Dường như hắn là trời sinh cho khí thế vương giả, lại cùng con ngươi băng lạnh đến cực độ kia, khiến người ta không dám nhìn nhiều, càng không dám làm trái với mệnh lệnh của hắn.

Nữ bác sĩ thấy hắn còn phối hợp, lạnh nhạt hỏi tiếp, “Anh là chồng của bệnh nhân?”

Một câu nói, như là sấm sét bổ vào đầu Lôi Dận. Hắn lại giật mình một lần nữa, hơn nửa ngày mới có phản ứng, lạnh lùng hỏi lại, “Bệnh nhân thế nào?”

Không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận.

Nữ bác sĩ nhíu mày, đánh giá Lôi Dận từ trên xuống dưới một phen, sự hồ nghi trong lòng từ từ lan ra…

Trong bệnh án, cô gái kia mới có mười tám tuổi, mà người đàn ông cao lớn trước mặt này nhìn qua hắn khoảng hai mươi tám tuổi, hẳn là quan hệ vợ chồng? Nhưng mà, đây đích xác là bộ dáng quan tâm đến người yêu.

Nữ bác sĩ hắng giọng vài lần, giọng nói lành lạnh tiếp tục, “Anh theo tôi lên lầu.”

Tiếng giày cao gót bước vào thang máy.

Lôi Dận không có chút do dự, cũng bước vào.

Bọn vệ sĩ ở phía sau ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có một tên vệ sĩ nói khẽ với Phí Dạ, “Phí Dạ tiên sinh, cho tới bây giờ cũng không ai dám làm càn đối với mệnh lệnh của Lôi tiên sinh như vậy!”

Phí Dạ có thể hiểu tâm tình của Lôi Dận, nhàn nhạt trả lời, “Ở dưới mái hiên người khác không thể không cúi đầu, ở những nơi như thế này không nên quá mức.”

“Vâng, Phí tiên sinh!” Đám vệ sĩ cũng đi theo Phí Dạ vào thang máy…

Bệnh viện công có quy củ của bệnh viện công, ít nhất phải đợi bác sĩ chẩn đoán xong mới có thể chuyển viện. Nơi này không phải là bệnh viện tư, vì vậy sẽ không giống cách các bác sĩ ở bệnh viện tư đối đãi với bệnh nhân vô cùng khách khí. Bởi ở nơi này, thân phận ai tới chữa bệnh cũng đều như nhau.

________________

Văn phòng của bác sĩ chủ nhiệm khoa, trên biển rõ ràng đề: “Khoa phụ sản.”

Trong văn phòng, Lôi Dận ngồi nghiêm chỉnh trước mặt bác sĩ, tựa như đang dùng toàn bộ sự nhẫn nại trong đời mình chờ bác sĩ mở miệng.

Nữ bác sĩ ký xong bệnh án của Mạch Khê mới ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Dận, ánh mắt khắc nghiệt tựa hồ như muốn so găng với Lôi Dận, giọng điệu cũng trở nên không chút khách khí...

“Thấy rõ nơi đây là văn phòng gì không?”

Lôi Dận ngẩn người. Từ khi hắn nắm trong tay tổ chức “Ảnh”, không có bất kỳ ai dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với hắn. Câu hỏi thình lình này khiến hắn phản ứng không kịp, một lúc lâu sau mới thản nhiên hỏi lại, “Xin hỏi, kết quả của bệnh nhân thế nào?”

Nữ bác sĩ cầm bệnh án của Mạch Khê ném lên bàn, “Anh tự mình xem đi.”

Ánh mắt Lôi Dận căng thẳng, vội vàng lấy qua bệnh án, lại thấy bên trên viết toàn những ký tự loằng ngoằng. Hắn nhíu nhíu mày, “Cái này...tôi xem không hiểu.”

Chữ bác sĩ có vẻ như luôn luôn rất khó để đọc được.

Vị bác sĩ không lấy lại bệnh án, ngược lại còn tựa thân mình vào ghế ngồi, sắc mặt lãnh đạm nhìn Lôi Dận, “Anh đã là chồng của vị tiểu thư này, làm sao có thể sơ ý như vậy? Cô ấy đã mang thai hai tháng, dinh dưỡng lại không đủ? Anh làm chồng kiểu gì vậy? Lấy vợ về nhà không phải dùng để trang trí!”

Bà nói lớn, lại nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lôi Dận thì “cộp cộp cộp” gõ một chút lên mặt bàn, “Vị tiên sinh này, anh có nghe tôi nói gì không đấy?”

“Hả?”

Lôi Dận hơn nửa ngày mới nhìn về phía bác sĩ, gò má như điêu khắc từ cẩm thạch lại có vẻ cứng ngắc dị thường, giọng điệu cũng trở nên chậm chạp...

“Bác sĩ vừa mới nói cái gì?”

“Tôi vừa mới nói, vợ lấy về nhà không phải dùng để trang trí!” Nữ bác sĩ thật sự không hiểu vẻ mặt của người đàn ông này, cứng ngắc giống như một khối gỗ vậy.

“Không, tôi hỏi câu trước!”

“Anh đang nói nhảm gì đấy?”

Bác sĩ không kiên nhẫn trừng mắt. Đối với loại đàn ông không tôn trọng phụ nữ, không chăm sóc tốt vợ mình, bà rất có thành kiến. Hơn nữa, tên này còn dám ở trong bệnh viện này rống loạn lên với trưởng khoa là bà?

“Anh lớn lên cũng thành người chứ hả? Chẳng lẽ không biết chuyện phòng the không có phòng tránh thì sẽ khiến phụ nữ mang thai hay sao?”

Bà đứng bật dậy, lạnh giọng quát, “Vợ anh đã mang thai hai tháng, anh làm chồng còn không biết hả?”

Lời nói sắc bén của bác sĩ như máy khoan điên cuồng xiên qua lòng Lôi Dận. Hắn hốt hoảng, rồi đột nhiên như muốn nổ tung...

“Cái gì?”

Thân hình cao lớn của hắn đột ngột đứng dậy, ước chừng cao hơn bác sĩ rất nhiều, âm điệu ngoài ý muốn cũng cao hơn so với bình thường.

Nữ bác sĩ chưa từng cùng người như hắn so găng. Người đàn ông cao lớn như vậy nếu một cái tát giáng xuống, chắc chắn bà sẽ cách cái chết không xa. Hơn nữa còn có đám vệ sĩ sau lưng hắn…

Ông trời ơi, không phải là đang đóng phim đấy chứ?

“Vợ anh mang thai, gần hai tháng rồi.” Giọng của vị bác sĩ trở nên bình thản, bà ngồi xuống, kéo bệnh án lại.

Hô hấp của Lôi Dận có chút dồn dập, ngay sau đó, bàn tay lớn kéo mạnh cánh tay của bác sĩ, gấp gáp hỏi, “Bà nói cô ấy mang thai? Thật hay giả?”

Nữ bác sĩ bị hắn siết đến phát đau, cả khuôn mặt đều nhăn lại. Lôi Dận thấy thế, vội vàng buông lỏng tay, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bác sĩ.”

Lần đầu tiên, hắn trong trạng thái lo lắng vì hành vi của mình!

Nữ bác sĩ nâng một cánh tay lên, nhẹ nhàng xoa. Ông trời ạ, khí lực của người đàn ông này thật quá lớn, vừa một giây trước bà còn cho rằng cánh tay mình sắp đứt ra rồi…

“Tôi là bác sĩ, phải nói dối với anh sao?”

Người đàn ông này đúng là ngu xuẩn, phản ứng vô cùng kỳ cục.

Ngực Lôi Dận chỗ cao chỗ thấp phập phồng, tròng mắt thâm thúy như trời đêm bên ngoài, rồi đột nhiên có một chấm nhỏ thắp sáng. Tay hắn cào mạnh mái tóc, thân hình cao lớn đột ngột xoay lại, mở cửa văn phòng bác sĩ ra...

“Anh ngồi xuống, tôi còn chưa nói xong!”

Giọng nói không một chút khách khí của bác sĩ lại một lần nữa vang lên từ phía sau. Loại thái độ không thân thiện này khiến bọn vệ sĩ đang canh giữ bên ngoài vô cùng sửng sốt…

Hôm nay Lôi tiên sinh bị sao vậy? Thế nào mà lại bị một bác sĩ kêu đến kêu đi? Bác sĩ này thật không biết trời cao đất rộng.Nhưng mà, mọi người một lần nữa lại được mở rộng tầm mắt.

Lôi Dận vậy mà ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt bác sĩ, cẩn thận hỏi, “Tôi bây giờ đi xem cô ấy được không?”

“Có thể, nhưng không phải là bây giờ!”

Bác sĩ lấy ra một tờ giấy, không biết viết cái gì, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi tiếp, “Muốn giữ hay không giữ?”

Một câu hỏi đến Lôi Dận, hắn đần ra sửng sốt nửa ngày mới hỏi ngược lại, “Cái gì là giữ hay không giữ?”

Vị bác sĩ bất đắc dĩ ngẩng đầu, người đàn ông này sao mà ngốc như vậy chứ?

“Tôi hỏi anh, đứa trẻ này muốn phá hay là muốn giữ lại? Nếu muốn, tôi sẽ kê thuốc dinh dưỡng cho bệnh nhân, còn nếu không muốn, bây giờ phải nhập viện, dù sao đứa trẻ cũng đã hai tháng, nếu cái thai lớn hơn..."

“Giữ, đương nhiên phải giữ!”

Lôi Dận biến sắc, không chờ bác sĩ nói xong, bàn tay lớn liền “Rầm” một tiếng, đập mạnh trên mặt bàn, chấn động khiến ống đựng bút trên đó cũng đổ xuống...

“Cô ấy mang thai con tôi, ai dám phá bỏ nó, tôi sẽ lấy mạng của kẻ đó!”

“Rầm” một tiếng, vị bác sĩ kia cũng nổi giận, đột ngột đứng dậy, tay cũng vỗ mạnh vào mặt bàn, khiến bọn vệ sĩ bên ngoài cửa hoảng hốt, ngay cả Phí Dạ cũng kinh sợ…

“Vị tiên sinh này, anh tốt nhất là chú ý cho tôi! Nơi này là bệnh viện, không phải là chỗ của xã hội đen các anh!” Bà vô cùng bất mãn, giọng nói cao vút lên!

“Bây giờ đã hiểu được phải che chở đứa trẻ hả? Sớm sao không làm gì đi? Vợ anh mang thai, chuyện lớn như vậy, gần hai tháng mới biết được? Dù cho người đàn ông độc đoán cũng không thể coi nhẹ sức khỏe của vợ mình chứ? Hôm nay may mắn mà đưa cô ấy tới kịp thời, bằng không anh còn chẳng có cơ hội thấy được đứa trẻ này mà vợ anh sẽ trực tiếp được đưa vào phòng hộ sinh!”

Trưởng khoa lạnh giọng quát lớn, khiến tất cả mọi người bên ngoài văn phòng đều giật mình ngây ngẩn cả người, nhất là vệ sĩ của Lôi Dận. Trời ạ, vị bác sĩ này thật đúng là muốn chết!

Không khí như ngưng đọng lại…

Sắc mặt Phí Dạ cũng chợt trở nên nghiêm trọng, không phải vì cái gì khác, đơn giản là vì nghe được tin Mạch Khê đã làm mẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc