Các cổ đông đều đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời không thể phân rõ ai đúng ai sai.
Lôi lão gia bất đắc dĩ lắc đầu, "Lôi Dận à Lôi Dận, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Thế này đã là gì? Màn phấn khích còn ở phía sau kìa!" Lôi Dận cười lạnh, tiếp tục nói: "Vào thời điểm của cải của Lôi thị tăng đến mức khổng lồ, Sa Ước cũng bắt đầu nổi dã tâm. Ông ta thường xuyên giúp cha tôi xử lý công việc, đương nhiên sẽ hiểu được Lôi thị đạt đến tầm cỡ ‘phú khả địch quốc’ như thế nào. Ông ta bắt đầu tìm cơ hội, thậm chí mượn sức mấy người chủ chốt. Rốt cục, ông ta cũng có một cơ hội ngàn năm khó gặp, chính là mẹ tôi mang thai! Cha tôi rất yêu mẹ tôi, nhưng trong lòng ông vẫn mang tư tưởng của người Hoa, trọng nam khinh nữ. Bởi vậy khi biết mẹ tôi mang thai con trai thì ông không rời mẹ tôi nửa bước. Cứ như vậy, Sa Ước cũng có thời gian ủ âm mưu của mình kỹ hơn."
Hắn xoay người nhìn về phía Lôi lão gia, theo dõi ánh mắt ông ta...
"Có một chuyện Diesfeld nói sai. Đó là lúc ấy đúng là cha tôi gặp tai nạn xe, nhưng trong xe không phải chỉ có một mình ông! Còn có mẹ tôi nữa. Lúc tôi vừa mới đầy tháng, cha mẹ tôi muốn mua một món quà cho tôi. Trên đường đi, xe đột nhiên nổ mạnh, cha mẹ tôi đều qua đời trong tai nạn đó. Còn ông ta lại giả mạo làm cha tôi bị mắc trên cành cây, rồi mua chuộc được bác sĩ, lừa được tất cả cổ đông cùng cảnh sát, sau lại tuyên bố với bên ngoài là mẹ tôi vì khó sinh mà chết. Bởi vì khi ấy cha tôi định đợi tôi đầy tháng xong mới báo tin vui ra bên ngoài, không ngờ như vậy lại tạo thuận lợi cho Sa Ước! Người ngoài cũng không hề hoài nghi lời Sa Ứơc, cũng tin mẹ tôi vì khó sinh mà qua đời. Cuối cùng, ông ta có thể độc chiếm của cải Lôi thị, không ghê tay mà hạ thủ với một đứa bé mới đầy tháng. Có điều, trăm nghìn lần ông ta không thể ngờ rằng, thủ hạ ông ta phái đi còn có lương tâm hơn ông ta, không đành lòng mà nhìn một đứa nhỏ chết oan nên đã lặng lẽ đưa tôi vào rừng, hy vọng có người qua đường sẽ đem tôi về nuôi!"
"Lôi tiên sinh...Sự lên án này của cậu thật sự là hơi quá rồi, chuyện này..." Một gã cổ đông thật sự không nhịn được nên đã lên tiếng.
Lôi Dận lãnh đạm cười, cũng không để ý tới lời gã kia...
"Về sau chính như Diesfeld nói, ông ta thành công giấu giếm được tất cả các cổ đông. Nhưng ông ta cuối cùng thì vẫn phải xuất hiện. Ông ta vốn âm thầm lấy danh nghĩa của cha tôi để hãm hại một số người biết mặt ông ta, đồng thời tuyên bố với bên ngoài rằng bộ dạng ông ta có đôi chút thay đổi sau tai nạn. Thứ nhất ông ta có thể có càng nhiều thời gian để lừa được toàn bộ cổ đông, thứ hai, cho dù ông ta với cha tôi có đôi chút khác biệt nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đó là vì phẫu thuật chỉnh hình! Còn tôi, người mà ông ta muốn thu dọn hậu duệ Lôi gia, chẳng những không chết, ngược lại còn được mẹ sói tha đi, rồi lớn lên trong bầy sói, cho đến khi...tôi bị Huyết Xà phát hiện ra!"
"Kế tiếp thế nào?” Có phóng viên không kìm được bèn hỏi.
"Tôi bị đưa về tổ chức Ảnh. Thời gian tôi ở lại Ảnh hẳn là truyền thông các vị đã có được thông tin không ít, mà còn là tin chính xác nữa! Tôi ở đâu, lớn lên thế nào, thậm chí cả chuyện giết Huyết Xà rồi ngồi lên vị trí của hắn! Có điều, cho tới bây giờ tôi mới rõ nguyên nhân đích thực tôi ra tay giết Huyết Xà!”
“Phải nói là do ông ban tặng nhỉ, Sa Ước tiên sinh?…” Hắn nhìn về phía Lôi lão gia, giọng nói lạnh như băng.
Lôi lão gia không nói gì, khóe miệng lại thầm rúm lại.
“Cũng là sau này, tôi mới biết được người sáng lập ra tổ chức Ảnh, thì ra chính là cha tôi! Ông ấy là người đàn ông có dã tâm, trong thế giới của ông chẳng những phải có cạnh tranh mà còn phải đổ máu cho nên một tay ông lập nên tổ chức Ảnh. Còn Huyết Xà chính là người lộ diện thay cha tôi xử lý thủ tục trong bang. Huyết Xà cũng không hề phát hiện ra việc Sa Ước giả mạo cha tôi. Khi ấy, hắn ta cũng phải được Sa Ước cho phép nên mới điều động được nhiều thủ hạ đi truy sát như vậy. Đương nhiên, Sa Ước cũng có tư tâm, bởi vì bất an sẽ không diệt tận gốc với tôi. Nhưng tôi đại nạn không chết, được Hoắc gia cứu. Hoắc phu nhân biết tôi chính là người thừa kế bị mất tích của Lôi gia nên đã chủ động đưa tôi về Lôi gia.”
Rồi hắn bắt đầu kể chuyện giết mẹ kế…
Các phóng viên nghe thấy thế thì ào ào xông đến chỗ Lôi lão gia. Vẻ mặt mỗi một cổ đông đều là hoảng sợ. Hiển nhiên, biểu cảm của Lôi Dận không giống như là đang nói dối. So với Lôi lão gia không thể nói được một lời thì lời nói của Lôi Dận càng khiến họ tin hơn, họ đồng loạt lui về sau mấy bước.
Hiện trường cuộc hội nghị đã như đặc mùi thuốc súng.
Cain nhìn chằm chằm Lôi lão gia, lạnh lùng nói: "Ông còn gì muốn nói không?” Gã ta không thể trực tiếp phán ông ta có tội thật hay không, mục đích gã đến đây hôm nay chỉ là phối hợp với Lôi Dận diễn tốt một vở kịch, nhưng giờ ít nhất gã có thể hiểu được những chuyện từ cách đây hơn ba mươi năm của Lôi thị!
Một lúc lâu sau…
"Lôi Dận à Lôi Dận, đây là chuyện mày bịa ra, thật thú vị!” Lôi lão gia vẫn tỉnh bơ như cũ, chỉ thản nhiên nói, “Mày nói nhiều như vậy chỉ là muốn kết luận tao không phải Lôi lão gia. Còn cả cái gì mà ‘một tay lập tổ chức Ảnh’, thật sự là buồn cười! Nếu thật sự là như thế, chẳng thà tao nhanh nhanh truyền vị trí trong tổ chức Ảnh cho mày, việc gì phải bắt mày tranh đấu giết chóc nhiều như vậy làm gì? Quan trọng là, nếu mày có hận tao thì cũng chỉ bởi mày giận tao khi mày còn nhỏ tao đã không làm tròn trách nhiệm của người cha. Nhưng mày không thể phủ nhận một điều, đó là thân phận của tao, tao là cha mày, mày không có tư cách phủ nhận điều này. Nếu như tao là giả, Diesfeld đã sớm nghe ra!”
"Đúng vậy, tôi cũng thấy điểm này rất kỳ quái, có điều…trong khi điều tra, rốt cục tôi cũng đã phát hiện ra một điều rất có giá trị!” Lôi Dận nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lôi lão gia, bên môi nổi lên ý cười thâm sâu, ngay sau đó hắn nhìn về phía truyền thông…
"Các vị, hẳn là các vị rất tò mò trước khi đến Lôi gia Sa Ước đã làm những gì, hoặc chẳng hạn như ông ta am hiểu nhất cái gì?”
Các phóng viên sôi nổi xì xào. Sự việc ở Lôi thị hôm nay sẽ trở thành tiêu đề nóng bỏng nhất từ trước đến nay!
Lôi Dận nhẹ nhàng cười…
"Có lẽ mọi người đều có nghe nói về cái gọi là ‘chất giọng thiên phú’. Trước lúc Sa Ước đến Lôi gia, ông ta đã từng làm công việc lồng tiếng. Một người có ‘chất giọng thiên phú’ phải có khả năng bắt chước giọng nói và năng lực kiểm sát giọng, mà Sa Ước trời sinh ra đã có biệt tài đó. Ông ta chẳng những có thể bắt chước các kiểu giọng nói, mà thậm chí còn có thể giữ giọng nói đó thành giọng của mình. Phải nói là từ nhỏ ông ta đã là thiên tài về thanh âm, cũng là người lão làng trong giới lồng tiếng, là người có tố chất về giọng nhất! Hiện tại, mọi người phải rõ ràng chứ, ông ta muốn bắt chước giọng nói của cha tôi, quả là dễ như trở bàn tay!”
"Thiên… phú…"
Đám người như sôi sục lên…
“Có điều, ông nói rất đúng, tôi đúng là không có tư cách nghi ngờ thân phận của ông, nhưng có người thì có thể!” Lôi Dận nhìn chằm chằm Lôi lão gia, “Nếu ông không dễ quên thì hẳn là nhớ rõ Bạc Tuyết chứ? Sở dĩ tôi biết được nhiều chuyện như vậy đều là nhờ cô ấy giúp đỡ!”
"Bạc Tuyết?" Lôi lão gia thoáng biến sắc, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, “Cô ta không phải đã chết rồi sao?”
"Đúng là cô ấy đã chết, đây chẳng phải là hy vọng của ông sao? Cái chết của cô ấy là do ông gây ra, chẳng phải ngoài ý muốn, cũng chẳng phải do cô ấy không cẩn thận, mà là do ông sắp đặt!” Lôi Dận lạnh lùng tuyên bố.
Lôi lão gia nhíu mày, “Tao biết mày oán hận thái độ của tao đối với Bạc Tuyết, nhưng những lời này của mày là có ý gì? Cho dù lúc trước tao phản đối hai người nhưng về sau tao cũng không hề đi gặp cô ta!”
“Đúng là ông không đi gặp cô ấy, nhưng khi ông biết chỉ cô ấy mới có thể biết được bí mật của ông thì đã sắp đặt cho cái chết ngoài ý muốn của cô ấy!” Lôi Dận cười lạnh, “Nơi ở cuối cùng của Bạc Tuyết không hề khó tìm, nếu Bạc Cơ có thể tìm thấy được thì đương nhiên ông cũng có thể tìm được. Nhưng ông lại chỉ xem được một nửa cuốn nhật ký, điều này khiến ông luống cuống. Ông cho rằng nửa cuối cùng chắc chắn sẽ ghi lại bí mật của Lôi gia cho nên mới khẩn trương truy tìm mọi manh mối có liên quan. Khi ông biết được Mạch Khê là con gái Bạc Tuyết thì ông sợ rằng Bạc Tuyết sẽ đưa nửa sau của nhật ký cho Mạch Khê. Vì vậy, lần thứ hai ông muốn tạo nên một cái chết ngoài ý muốn cho Mạch Khê!”
"Tao không hiểu mày đang nói gì. Cái gì mà nửa bản nhật ký? Thật kỳ lạ!”
“Ưng Diêm…” Lôi Dận nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm.
Kỳ Ưng Diêm không nói gì, chỉ lấy ra một tập giấy nhìn qua như nhật ký, giơ lên.
Ánh mắt Lôi lão gia thoáng vẻ kinh ngạc!
"Đây là nửa bản nhật ký Bạc Tuyết lưu lại. Bạc Tuyết thật thông minh, cô ấy biết nhất định sẽ có người tới tìm nhật ký nên giấu bản nhật ký này đi. Bí mật nằm ngay trên chìa khóa phòng. Ông không tìm thấy là do ông phá khóa mà vào, còn Bạc Tuyết, đúng thật là có giao bí mật lại cho Mạch Khê! Trên đây có ghi lại rõ ràng thân phận thật sự của cô ấy, cùng mục đích cô ấy vẫn ở lại tổ chức Ảnh. Xem nhật ký rốt cục tôi mới hiểu, thì ra sau khi mẹ tôi mất được vài năm, cô ấy cũng đã phát hiện ra ông có điểm bất thường. Nhưng cô ấy không có cách nào tiếp cận ông, đành phải đi theo Huyết Xà. Đây cũng là lý do vì sao cô ấy không chịu ở lại bên cạnh tôi!”
"Bạc Tuyết phát hiện ra tao có điểm bất thường ư? Thật sự là buồn cười, trước đấy còn chưa gặp nhau, sao cô ta có thể nhận ra tao? Trong mắt tao, cô ta chỉ là con tình nhân của thằng đại ca phản động mà thôi!" Lôi lão gia hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Lôi Dận lóe vẻ sắc bén, khóe miệng lại lộ ý cười lạnh lẽo, hắn gằn từng tiếng nói: "Rốt cục thì ông cũng lộ ra sơ hở, cáo già không hổ là lão hồ ly!"
"Cái gì?" Lôi lão gia kinh ngạc, tiếng kêu vang lên, mang theo vẻ quyền uy, có điều cũng đã khàn khàn...
"Nếu luôn mồm khẳng định thân phận của mình, sao lại không biết một tay mình đào tạo ra sát thủ?"
Mọi người cả kinh, theo tiếng nói kia mà nhìn lại...
Một người phụ nữ trung niên. Khuôn mặt bà rất đẹp, trang phục trên người cũng sang trọng, toàn thân tản ra khí chất quý tộc. Bà bước từng bước một về phía trước, mái tóc vàng óng vấn gọn sau đầu.
Lôi lão gia cau mày, đôi mắt lộ vẻ xa xăm.
Mọi người còn đang bàn luận sôi nổi về thân phận của người này thì đã thấy Lôi Dận chủ động đến trước mặt bà, cung kính gọi một câu, "Mẹ!"
Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, hít vào một ngụm hơi lạnh...
Bà ấy là mẹ Lôi Dận? Bà ấy là Lôi lão phu nhân? Không thể nào, bà ấy...không phải là đã chết từ ba mươi mấy năm trước sao?
Còn Lôi lão gia khi nghe Lôi Dận gọi như vậy thì thân thể rõ ràng run lên, sự xa xăm trong ánh mắt cũng chuyển thành khiếp sợ!
Bà nhìn Lôi Dận rồi gật đầu, khi nhìn đến Lôi lão gia thì ánh mắt sắc bén, rét lạnh...
"Sa Ước, chúng ta đã lâu không gặp. Chủ tớ nhiều năm gặp lại, hẳn là ông phải vui mừng mới đúng chứ, sao mà lại khiếp sợ như vậy?"
Ánh mắt Lôi lão gia trầm xuống, ông ta nhìn người phụ nữ rất lâu, sau đó ngữ khí cũng lạnh xuống, "Lôi Dận, xem ra vở diễn của mày cũng rất hoàn hảo, lại còn tìm người giả mạo mẹ mày nữa. Tùy tiện tìm một người mà dám nghi ngờ tao?"
"Các vị, tôi chính là Y Gia Mông. Nếu còn chú ý đến Lôi gia năm đó thì các vị có thể biết được thân phận quý tộc của tôi! Tôi là phu nhân của Lôi gia. Ngay khi con trai tôi chào đời chưa lâu, người này..." Một ngón tay bà chỉ vào Lôi lão gia, "...cũng là quản gia mà chúng tôi tin tưởng nhất, Sa Ước, đã hại chết chồng tôi. May mắn mạng tôi lớn. Chồng tôi dùng thân mình bảo vệ nên tôi chỉ thoáng gặp tử thần. Đáng tiếc, chồng tôi thì mãi mãi cách xa tôi. Sa Ước, ông là hung thủ!"
"Bà nói bà là Lôi phu nhân? Tôi nghĩ cho dù Lôi phu nhân còn sống cũng không trẻ như bà đâu. Mọi người xem xem, bà ta thì có điểm gì giống Lôi phu nhân?" Lôi lão gia cười sang sảng, ngay sau đó biến sắc, "Phu nhân của chính mình như thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao?"
"Phu nhân của ông phải là y tá của tôi mới đúng. Lúc cô ta hầu hạ tôi, hai người đã có thời gian lén lút rất lâu. Đừng tưởng rằng tôi không biết cô ta thường xuyên bỏ thuốc ngủ vào sữa của tôi, chẳng qua, tôi không ngờ cô ta lại phát rồ đến mức giết con gái tôi!" Y Gia Mông bi thống nói: "Vì sao tôi biến thành cái dạng này, vì sao nhiều năm sau mới có thể xuất hiện mà tố giác ông, tất cả đều do ông ban tặng! Không sai, tôi không nên trẻ như vậy, thậm chí khuôn mặt này hẳn là đã nát thành trăm mảnh! Sau khi tỉnh lại từ tai nạn, khuôn mặt tôi không giống người, cũng chẳng giống quỷ, tất cả đều bị phá hủy. Nhưng Thượng đế phù hộ, tôi còn sống, tôi đang chờ, chờ để có cơ hội trở về tố giác tội của ông! Qua nhiều năm tôi sống ẩn nhẫn, bởi vì dung mạo tôi đã không còn như trước, tôi sợ Dận nhi của tôi sẽ không nhận tôi..."
Bà nhìn Lôi Dận, bàn tay run rẩy áp lên má hắn, "Hiện giờ, rốt cục tôi cũng không phải sợ nữa, Dận nhi của tôi đã trưởng thành, nó biết chính mình phải làm gì!"
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ khiến cho những kẻ làm tổn thương mẹ không được chết tử tế!" Lôi Dận thấp giọng nói, khuôn mặt cương nghị mang theo vẻ lạnh lùng,.
"Đúng là mẫu tử tình thâm. Lôi Dận, mày diễn kịch đủ chưa? Tìm một con đàn bà làm mẹ mày cơ đấy, tao mới là cha mày đây này!"
"Sa Ước, ông đừng giả mù sa mưa. Ông nói ông không biết Bạc Tuyết? Ông tính toán tường tận, đáng tiếc vẫn tính thiếu một chuyện! Đó là những lão nhân trong nhà có biết Bạc Tuyết hay không, có lẽ không nhiều người biết, chỉ có cha của Kenny biết. Lúc Bạc Tuyết còn nhỏ đã được chồng tôi chọn làm sát thủ. Không phải ông không biết chuyện chồng tôi lập nên tổ chức Ảnh, chẳng qua là ông không biết Bạc Tuyết là người của chồng tôi. Cô bé Bạc Tuyết này mặc dù có xuất thân sát thủ những rất trung thành với chồng tôi, cũng hay trò chuyện gần gũi với tôi. Lúc tôi đánh đàn cô ấy đều thích ở bên cạnh. Giấc mơ lớn nhất của cô ấy chính là được bước lên sàn catwalk, cuối cùng chồng tôi cũng đã thực hiện được nguyện vọng của cô ấy. Nhưng, điều kiện là phải hoàn thành việc theo dõi bên cạnh Huyết Xà. Tuy rằng Huyết Xà là người do chồng tôi tuyển chọn nhưng hắn luôn có tiểu tâm. Hơn nữa lực lượng của Ảnh càng lúc càng lớn, chẳng lẽ Huyết Xà lại không có lòng tạo phản? Mệnh lệnh Bạc Tuyết nhận được chính là...trước khi Huyết Xà có lòng tạo phản thì phải giết hắn, tuyển ra người thích hợp tiếp theo! Tôi rất thương cô ấy, nhưng đây là nhiệm vụ của cô ấy, cô ấy không thể không hoàn thành. Đáng tiếc, lúc đó cô ấy thật sự còn nhỏ, tôi thấy mà đau lòng. Trước khi cô ấy đi, tôi đã đưa cho cô ấy một tấm bưu thiếp, trên đó có ghi: ‘Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng - Liễu trùng yên thâm - Bạc Tuyết phi lai vãng - Vũ hậu khinh hàn do vị phóng - Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng....Bạc Tuyết, vận mệnh con người cũng như tên!’ Cô ấy không hiểu vận mệnh mình ra sao, chỉ nói với tôi rằng, Lôi tiên sinh và Lôi phu nhân đã nhận nuôi cô ấy, cô ấy sẽ báo đáp ân tình này! Ông nói xem, một cô gái như vậy thì sao lại không biết sự bất thường của chồng tôi chứ? Thậm chí có thể nói, cô ấy còn hiểu chồng tôi hơn cả ông đấy!" Y Gia Mông cười lạnh.
Lôi lão gia nắm chặt hai tay lại...
"Sa Ước, chồng tôi thật sự đã nhìn lầm người. Ông ấy đã tín nhiệm ông, đáng tiếc, ông lại làm nhiều chuyện sau lưng như vậy. Sau này tôi mới biết, cô tình nhân y tá của ông đã trộm đổi thuốc của tôi, khiến nhịp tim tăng nhanh hơn gây hồi hộp. Đương nhiên, ông chỉ hận không thể giết chết đứa con trong bụng tôi, nhưng ông không dám, ít nhất cũng chưa đến lúc! Một ngày khi đó đối với tôi rất khổ sở, lúc nào cũng bồn chồn lo lắng. May mắn tôi gặp được một bác sĩ tâm lý giỏi, tôi theo đề nghị của ông ta, sáng tác một khúc ca cho con. Ông thấy cảm xúc tôi bình ổn nên mới lén điều tra hành tung của tôi, rồi khiến nhà bác sĩ đó bỗng dưng hỏa hoạn, gặp phải tai nạn oan khốc. Ông thầm muốn hủy bệnh án của tôi, lại làm hai nhà khác cháy. Hành vi của ông đúng là khiến lòng người nổi giận! Bạc Tuyết cũng xem như là người ngoài dự liệu của ông, khi cô ấy phát giác ra manh mối của ông thì ông lại nổi lên dã tâm. Sa Ước, vì có thể có được nhiều của cải, ông thật sự là quá nhọc lòng, bàn tay dính đầy máu!"
Vẻ mặt Y Gia Mông cực độ thống hận, đôi mắt hoàn toàn một vẻ phẫn nộ.
"Sau đó, tôi mới biết rõ chuyện Bạc Tuyết chết. Không ngờ nhiều năm sau, ông lại một lần nữa chú ý đến con trai tôi và con gái Bạc Tuyết, hơn nữa còn muốn hại chết bọn chúng. Tôi tuyệt đối không để ông thực hiện được. Tuy rằng bộ dạng hiện tại của tôi sẽ vì Dận nhi mà xuất hiện nhiều nghi hoặc, thậm chí mọi người trong Lôi thị đều nghi ngờ tôi nhưng tôi sẽ không để cho ông làm tổn thương con tôi! Lúc một cô gái giống hệt Bạc Tuyết xuất hiện bên cạnh Dận nhi thì ông cũng rất sốt ruột, chỉ không nghĩ cô ta lại là người qua đường. Cả đời ông đều quá mức cẩn thận, nhưng như vậy mới khiến cho tôi có cơ hội trợ giúp Dận nhi thông qua cô ấy! Tôi dự đoán ông sẽ không bỏ qua cho cô ấy, nhưng nhắc tới Bạc Cơ, tôi nghĩ có một người đang ngồi ở đây còn sốt ruột hơn ông ấy chứ! Có phải không, ngài James?"
Bà vừa nói xong, liền chính xác nhìn James, khiến lão sợ tới mức giật nẩy mình.
"Bà...tôi, tôi không biết bà đang nói gì?"
"Kỳ quái thật, sao ông lại không biết rõ? Không phải là ông sai khiến con gái nuôi Fanny đẩy Bạc Cơ xuống lầu sao?"
"Bậy bạ, sao tôi lại sai con bé đi giết người chứ? Tôi chỉ bảo nó đi ép hỏi Bạc Cơ về chuyện có liên quan đến Lôi Dận và Mạch Khê mà thôi!"
"A..." Các cổ đông đột nhiên kinh ngạc, các phóng viên cũng ồn ào hẳn lên. Thì ra...trong án còn có án cơ đấy.
James luống cuống, nhất là lúc nhìn vào đôi mắt lợi hại của Cain thì lão cụp ngay mắt xuống, vội vàng thề thốt phủ nhận...
"Không không không, các người đừng hiểu lầm, Bạc Cơ là sẩy chân ngã xuống, nhưng mà đây cũng là do tôi nghe Fanny nói thôi, cô ta không nói tôi cũng không biết..."