TRÒ CHƠI NGUY HIỂM: TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI

Ngoại truyện 15

15. Điệu nhảy mê hồn (1)

Đôi mắt Phí Dạ đột nhiên sáng lên…

“Rất ồn? Tiểu thư Mạch Khê có thể kể rõ hơn một chút không?”

Mạch Khê cẩn thận nhớ, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, “Như là có tiếng nhạc, xung quanh còn có tiếng nói chuyện tranh cãi ầm ĩ, à…tôi biết rồi!” Đôi mắt cô chợt sáng lên, nhìn về Phí Dạ, “Nếu tôi đoán không lầm thì đó là pub! Nhất định là pub!”

“Pub?” Phí Dạ cả kinh, nơi như vậy sao có thể hợp với Huân Y chứ? Trong hoạt động của tổ chức Ảnh cũng có duy trì nhiều pub lớn, mà có một số pub còn bán thuốc phiện.

Nghĩ đến đây, Phí Dạ không nói thêm gì vội xoay người bước đi. Bất luận thế nào hắn cũng phải tìm được cô.

“Này Phí Dạ…” Mạch Khê gọi hắn lại, “Anh muốn đi đâu? Nhiều pub như vậy.”

Ánh mắt Phí Dạ trầm xuống, “Chỗ nào tôi cũng tìm, tìm cho thấy mới thôi.” Nói xong, hắn sải bước đi.

Trong lòng Mạch Khê kinh hãi, Lôi Dận thì đứng một bên nhẹ giọng an ủi: “Không sao, không sao đâu, nhất định Phí Dạ sẽ tìm được cô bé, yên tâm, anh cũng sẽ phái người đi tìm Huân Y.”

“Ừm.” Mạch Khê gật đầu, nỗi lo lắng trong lòng cũng dịu đi đôi chút…

Tại một pub với quy mô vừa phải, bên trong đều là bóng dáng những thanh niên trai gái đang nhảy nhót…

Phí Dạ ngồi ngay ngắn bên cạnh quầy bar, bàn tay lắc lắc một ly rượu mạnh, bên trong có một viên đá nhỏ. Hắn uống một ngụm rượu, nhìn liếc qua chiếc ly thủy tinh bên cạnh, đôi mắt thâm thúy khóa lấy bóng dáng một người con gái đang phiêu diêu trên sàn nhảy.

Nhíu đôi mày lại, hắn đặt mạnh ly xuống mặt quầy bar. Người pha chế rượu nhìn thấy thế thì rót thêm rượu vào ly, cười nói: “Anh Phí Dạ, anh yên tâm, bọn em biết cô gái kia là người anh muốn tìm nên đã theo dõi rất cẩn thận. Lúc trước cũng có mấy thằng lân la bắt chuyện nhưng đều bị bọn em cho người ra ngăn cản rồi.”

Phí Dạ không nói gì, chỉ hơi gật đầu một cái, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, chăm chú nhìn cô gái không biết trời cao đất dày kia. Cũng may là cô tới nơi quản lý của tổ chức Ảnh, nếu không bị người ta lợi dụng cũng không biết.

Trên sàn nhày, Huân Y chỉ mặc một chiếc áo ngắn màu trắng, một quần jean ngắn có kèm thêm thắt lưng. Bộ quần áo này làm lộ ra vòng eo trắng mịn của cô. Dưới ánh đèn laser, bóng dáng cô trông càng hấp dẫn, mờ ảo.

Đôi mắt long lanh, mị hoặc đến câu hồn người, đôi môi hồng hồng tràn ngập vẻ gợi tình, mái tóc đen hung tung bay theo từng động tác nhảy, tất cả đều khiến cô trông đầy sức sống, thanh tân.

Đối với cô hiện giờ, hắn vừa tức giận, vừa rung động. Phí Dạ không thể ngồi yên chờ được nữa. Chết tiệt, sao lại dám ăn mặc hở hang vậy chứ!

Phí Dạ ngửa đầu, một hơi uống cạn ly rượu, sau đó đi về phía sàn nhảy.

Ngoại hình xuất sắc cùng dáng người cao lớn kéo đến một loạt tiếng hoan hô, những cô gái trẻ đều dồn ánh mắt đến Phí Dạ. Ánh đèn chớp lóe chiếu lên người hắn, kiểu ăn mặc của hắn hiển nhiên là không phù hợp với nơi này, nhưng riêng khí chất đã đủ khiến kẻ khác si mê.

Trên sàn nhảy có tiếng xôn xao khiến Huân Y vừa hòa nhịp nhạc để nhảy thì liền đối diện với một đôi mắt mang vẻ lo lắng, đang nhìn chằm chằm vào cô. Đôi đồng tử kia đen láy, nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Cô chớp mi, đôi mắt phiêu diêu nhìn Phí Dạ, nhưng lại càng nhảy điên cuồng hơn, càng khiến mấy gã trai trẻ bám theo.

Đôi mắt Phí Dạ lạnh đi, tiến nhanh về phía trước, một tay hắn kéo Huân Y từ trong đám thanh niên kia lại, động tác cực nhanh khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

“Theo anh về!” Hắn gần như gầm lên, át cả tiếng nhạc.

Huân Y cũng không hề giận, cũng không phản kháng, ngược lại còn quàng hai tay lên cổ hắn, cười nói: “Anh đã tìm được đến đây rồi, chẳng thà cùng em khiêu vũ đi nha. Có anh ở bên cạnh, em rất an toàn.”

“Huân Y…”

“Đêm nay em muốn ở đây chơi đùa thỏa sức một lần, anh muốn đi cùng em không? Nếu không muốn thì đừng quấy rầy em.” Huân Y cười rất thoải mái, xoay người rời khỏi lồng ngực hắn, lần thứ hai tiến vào đám thanh niên kia.

Đôi mắt Phí Dạ càng thêm tối lại, lần thứ hai hắn kéo Huân Y vào lòng, ngăn cản sự tiếp xúc của mấy tên kia. Nếu đây không phải là địa bàn của chính tổ chức mình, hắn đã sớm dọn sạch đám này rồi.

“Được, anh đi cùng em, chỉ cần em không rời khỏi anh nữa bước.” Hắn cúi đầu xuống, nói nhỏ bên tai cô, tiện đà hít lấy hương thơm thanh mát của Huân Y…

“Em uống rượu?”

Huân Y nở nụ cười, tựa khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, “Đúng vậy…”

“Tại sao lại uống rượu? Em hẳn là biết chỗ như thế này hỗn loạn đến cỡ nào.” Phí Dạ buồn bực nói.

Huân Y ngẩng đầu, nhìn vào cặp mặt đen láy đầy lo lắng của hắn, đôi má lúm đồng tiền nở rộ như hoa lê tươi mát động lòng người. Cô hờn dỗi nói: “Em không thèm sợ, bởi vì em biết nhất định anh sẽ tìm được em mà…”

Vốn đang tức giận nhưng nghe những lời này xong, sự tức giận của Phí Dạ như bóng hơi dần xẹp đi, đáy lòng dần mềm dịu, hắn than nhẹ một tiếng, “Cô bé ngốc này…”

Đang nói dở, trong nháy mắt, ngọn đèn trên sàn nhảy cũng quay chậm lại, điệu nhạc sôi động cũng được DJ đổi thành khúc nhạc êm dịu. Trong tiếng khen ngợi tán thưởng, một ca sĩ cất lên khúc ca quen thuộc…

Tựa như nụ hoa nhẹ nhàng nở rộ trong ngày xuân…mang theo hương vị tình yêu ngọt ngào…

Huân Y nhẹ nhàng ngâm nga theo lời hát, nhìn về phía Phí Dạ, nụ cười cũng cho thấy cô đã ngà ngà say…

Tất cả đều thật hoàn mỹ…

Phí Dạ nhìn đến si mê, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy cô, ôm trọn thân mình quyến rũ vào lòng mình, hai bàn tay nắm lấy vòng eo cô, chậm rãi đong đưa theo điệu nhạc.

Hương thơm nam tính quen thuộc lẫn vào hơi thở của cô, hương thơm này cũng cánh tay hắn đang ôm lấy mình khiến cô rung động sâu sắc.

Huân Y không đẩy hắn ra, ngược lại là đong đưa vòng eo mình trong bàn tay hắn.

“Về sau đừng tùy hứng như vậy, anh rất lo cho em.” Phí Dạ cúi đầu nói bên tai cô.

“Phải không đó? Anh sẽ lo lắng cho em sao?” Cả người Huân Y dựa vào lòng hắn, chậm rãi khiêu vũ theo điệu nhạc, nhưng dù có thế nào đi nữa thì hương thơm nam tính của hắn vẫn như cái bóng cuốn lấy cô.

“Sẽ.” Hắn cười nhẹ.

Huân Y cười cười, không nói gì nữa, trái tim lại nặng trĩu nỗi niềm riêng. Ngẩng đầu nhìn hắn, cô mới phát hiện ra người đàn ông này thực cao lớn, như người mẫu vậy, nhưng đôi mắt đen trong như hồ nước, thâm thúy như muốn hút hồn người ta đã đủ để hấp dẫn một người con gái đến mức mê muội. Giờ khắc này, hắn cũng thở gấp, chính bởi thế mà đáy lòng cô thực rung động.

15. Điệu nhảy mê hồn (2)

Kỳ thật, cô rất thích, rất thích Phí Dạ. Cô lớn như vậy rồi nhưng hắn là người đàn ông đầu tiên khiến cô rung động. Nhưng, hắn có thích cô không? Người phụ nữ kia là ai?

Huân Y tựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, từng bước từng bước chậm rãi theo tiếng nhạc. Cô say sao? Sao cô có thể tha thứ như vậy? Thật ra cô muốn nghe hắn nói một câu, cho dù là giải thích một câu. Nhưng cô lại không chịu được, thấy hắn đến đây, thấy hắn dùng ánh mắt thân thiết nhìn mình thì lòng cô đi mềm nhũn…

“Anh cố ý nói như vậy chứ gì?” Cô rầu rĩ hỏi, “Thật ra anh chỉ muốn đưa em về mà thôi.”

“Không, anh nói rồi, sẽ ở đây khiêu vũ cùng em, cho đến khi em muốn về nhà mới thôi.” Hắn khiêu vũ cực kỳ điêu luyện.

“Anh khiêu vũ giỏi như vậy, có phải là buổi tối thường xuyên đến đây săn mồi không hả?” Ngón tay thon dài của Huân Y chỉ chỉ vào yết hầu hắn, kiều mỵ cười.

Phí Dạ cúi đầu cười, cầm ngón tay mảnh khảnh của cô rồi nhẹ hôn lên, “Con mồi tuyệt nhất mới có thể khiến anh chú ý.”

Hắn không thể không thừa nhận, trong bầu không khí này, cho dù hắn có là người đàn ông kiên định cũng phải nộp giáp đầu hàng.

“Phải không đó? Anh thật tự phụ quá đấy!”

“Tự phụ sao? Anh chỉ vui vẻ làm thợ săn mà thôi.”

Huân Y nhẹ nhàng cười, thật sự say mới có thể to gan đến vậy.

“Thật đáng tiếc, em cũng thích làm thợ săn…” Cô cười hì hì, ngón trỏ lướt nhẹ qua khuôn mặt hắn.

“Huân Y, em say rồi.” Hắn cười khổ, tiếng nói trầm thấp như nhung tơ luẩn quẩn bên tai cô.

Người đàn ông này đúng là có khả năng khiến phụ nữ si mê. Dưới bầu không khí này, thậm chí một cái tên được nói ra từ miệng hắn cũng thành âm thanh tuyệt vời nhất, khiến mọi suy nghĩ của cô đều trở nên trống rỗng.

“Có anh ở đây, em không sợ.” Hai tay cô tự nhiên ôm lấy cổ hắn.

“Con gái quá nhiệt tình sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Khóe môi Phí Dạ hiện lên một nụ cười gian manh.

“Thật không?” Cô thân thiết ôm hắn, bàn tay như đang thưởng thức những sợi tóc của hắn, hai má lúm đồng tiền duyên dáng gợn lên.

“Em không biết bản tính của đàn ông chính là chiếm giữ sao?” Hắn véo nhẹ một cái lên chóp mũi cô.

“Không biết, ít ra là em cũng không thấy điều đó trên người anh.” Cô nhẹ nhàng cười.

Tiếng nhạc du dương dừng lại, Phí Dạ liền kéo cô ra khỏi sàn nhảy.

“Em muốn uống thứ gì đó…” Huân Y nũng nịu nói.

Phí Dạ đưa cô đến ngồi trước quầy bar, nhìn về phía người pha rượu, “Cho cô ấy một cốc đồ uống.”

"Dạ, anh Phí Dạ."

Huân Y nghiêng đầu nhìn hắn, mãi sau mới cười nói: "Rốt cục em cũng biết vì sao anh lại tìm đến đây nhanh như vậy, thì ra, chỗ này là của anh..."

"Cô bé ngốc, uống cái này đi." Phí Dạ nhận lấy cốc nước từ trong tay người pha chế, đưa cho Huân Y.

Huân Y chun mũi, "Này, em không phải trẻ con, sao đến đây mà phải uống thứ này?" Nói xong, cô nhìn giá rượu, chỉ chỉ, "Em muốn cái này, Vodka thêm chanh!"

"Chuyện này..." Người pha rượu nhìn về phía Phí Dạ.

Phí Dạ than nhẹ một tiếng, "Huân Y, em còn nhỏ, không thể uống thứ này..."

"Em muốn uống!" Huân Y khăng khăng.

Phí Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng nói với người pha chế, "Cho cô ấy một ly."

Một ly rượu mạnh trực tiếp được đặt trước mặt Huân Y.

Còn chưa chờ Phí Dạ bỏ đá vào, Huân Y đã cầm ly, hào sảng ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Chất lỏng như lửa thiêu đốt thực quản cô, một đường chảy đến dạ dày. Cô nhíu mày, lại thầm nghĩ mình vừa uống phải thứ đồ uống khủng khiếp gì thế này?

Nhưng cô vẫn không buông cốc xuống, khiến Phí Dạ kinh hãi, còn người pha chế rượu thì nhún nhún vai.

Người pha chế không kìm được bèn vỗ tay, nói với Phí Dạ, "Anh Phí Dạ, tửu lượng chị dâu đúng là không tồi!"

Phí Dạ trừng mắt liếc anh ta một cái rồi quay đầu nhìn Huân Y, đáy mắt mang theo vẻ đau lòng, "Cô bé khờ, sao em lại uống như vậy chứ?"

Cô bé này vốn không hay uống rượu, giờ thì sao, uống một hơi cạn sạch.

"Làm sao vậy? Chỉ là một ly rượu thôi mà." Huân Y không hiểu ra làm sao, khi nói chuyện, cứ cảm giác như trong dạ dày đang sôi sùng sục lên...

Phí Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, "Ly rượu này là Vodka 50 độ, nếu thật sự muốn uống ít nhất phải thêm đá cho loãng bớt."

"Á? Còn muốn pha loãng sao? Em cảm thấy còn không ngon bằng rượu đỏ." Huân Y ngây thơ nói.

"Một ly này em uống tác dụng chậm hơn so với rượu đỏ nhiều." Phí Dạ vừa tức vừa buồn cười.

"À…hình như là." Huân Y nhẹ nhàng thở ra, trong miệng đầy mùi rượu.

Phí Dạ cảm thấy thật bất đắc dĩ, lấy cốc nước đã chuẩn bị sẵn, bỏ thêm vài viên đá, "Uống cái này đi, về sau không cho phép ngốc nghếch mà uống một hơi hết như vậy, người không biết còn tưởng tửu lượng em cực kỳ lợi hại."

"À…" Huân Y dần có cảm giác trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước mặt bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Ngoan, uống cái này đi." Tiếng nói Phí Dạ dừng bên tai cô, dường như cô chỉ còn nghe thấy tiếng hắn.

Cô hồ đồ ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn cốc nước trong tay hắn, "Anh muốn em say sao?"

"Ngốc ạ, đây là nước uống." Phí Dạ đỡ lấy eo cô, lúc ngà ngà say trông cô càng đáng yêu.

"À…" Huân Y nhận lấy, uống một ngụm, lập tức nhíu mày lại, "Cái này cũng có rượu, anh gạt em…" Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dáng vẻ ngây thơ nhìn hắn.

"Đó là hơi rượu trong miệng em." Phí Dạ nở nụ cười, không báo trước mà đặt bàn tay cô bên môi, khẽ hôn.

"Anh thường xuyên đến quán bar tán tỉnh phụ nữ sao?" Ánh mắt cô rất trong, mang theo đôi phần say.

"Không." Hắn tựa trán lên trán cô, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ trên mũi cô, vừa cười vừa trả lời.

"Em không tin…" Ở gần thế này cô mới phát hiện ra, môi hắn thật sự rất gợi cảm.

"Được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta phải về thôi." Phí Dạ biết cô đã say, nhẹ giọng nói.

Huân Y gật đầu. Ly rượu vừa rồi khiến toàn thân cô nóng rực lên, có chút không chịu nổi sự gò bó của quần áo trên người. Từ trên ghế cao nhảy xuống cô có hơi lảo đảo, ngay trước mặt hắn suýt nữa thì ngã xuống.

"Cẩn thận." Hắn kịp thời ôm lấy eo cô.

"Cám ơn…" Cô cười cười, lúc say còn có vẻ bạo dạn hơn.

"Đi ra ngoài thông gió, cho em tỉnh rượu." Hắn dìu cô đi xuyên qua đám đông.

Thất tha thất thểu đi ra xe, Phí Dạ đuổi hết thuộc hạ đi, ngồi vào xe nhìn Huân Y đang dựa một bên. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thay cô cài dây an toàn.

Hương thơm trên cơ thể đàn ông lẫn với hương rượu, dưới điều hòa lại thành một mùi hương độc đáo thu hút giác quan Huân Y. Huân Y giữ chặt cánh tay hắn, miễn cưỡng tựa đầu lên lồng ngực hắn, làm nũng nói: "Em muốn hôn anh… " 15. Điệu nhảy mê hồn (3)

Phí Dạ sửng sốt. Cô bé này từ bao giờ lại trở nên to gan như vậy?

“Em say rồi.”

“Không có đâu…” Cô ôm chặt lấy Phí Dạ, bất mãn nói.

Khi bộ ngực mềm mại của cô chạm vào cánh tay rắn chắc của hắn, cảm nhận được thứ bên trong áo cô, cơ thể Phí Dạ dần nhen lên dục vọng quen thuộc, không ngừng kích thích hắn, đồng thời cũng nhóm lên thứ tình cảm mãnh liệt.

Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng cô nằm dưới thân hắn lần đó…

Hắn là người đàn ông bình thường, là người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường!

“Huân Y, cách xa anh một chút, nếu không anh sẽ xúc phạm đến em.” Hắn không kìm được mà ôm lấy cô, kề môi bên đôi môi đỏ mọng của cô, thân mật ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tinh tế nhấm nháp cánh môi cô.

Hắn rất muốn đẩy cô ra, nhưng…như bị mê hoặc vậy.

“Không…” Nhìn khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, Huân Y hoàn toàn mê muội. Lòng tham khiến cô muốn càng nhiều hơn. Tựa đầu chôn ở cổ hắn, nhân dịp mượn rượu, cô nói: “Phí Dạ, em thích anh…rất thích, rất thích. Nhưng vì sao anh lại nhẫn tâm như vậy, rất lâu rồi mà vẫn không liên lạc với em. Em, em…rất nhớ anh…”

Một câu thôi đã hoàn toàn đánh sập phòng tuyến trong hắn...

"Anh cũng rất nhớ em..." Hắn cúi đầu nói, nói ra lời thật lòng trước nay chưa từng nói.

Huân Y ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng dừng trên gương mặt hắn, lại nhìn vào đôi mắt dễ dàng khiến người ta say mê của hắn...

Xe về đến biệt thự, vừa vào phòng, Huân Y liền dựa vào lồng ngực Phí Dạ, cánh tay ôm lấy cổ hắn không buông...

"Phí Dạ...Anh có yêu em không? Có yêu em không?"

Cô như con thú nhỏ làm nũng. Hắn có biết đến nỗi khổ tương tư của cô không?

Thân thể Phí Dạ đã trong trạng thái cứng ngắc, hơi đẩy cô ra, tiếng nói trầm thấp mà khàn đục của hắn vang lên...

"Huân Y, em say rồi." Còn tiếp tục như vậy, hắn sao có thể không xâm phạm đến cô chứ. Thân thể hắn đã dâng lên cơn sóng nhiệt quen thuộc, mỗi một tế bào đều đang kêu gào hắn cứ thế mà chiếm lấy cô. Thân mình trắng nõn của cô lại hiện lên trong đầu hắn, đúng thời khắc này kích thích lý trí hắn.

Hắn phải kiềm chế, ít nhất không thể xâm phạm đến cô. Làm như vậy so với lợi dụng lúc người ta gặp nạn thì có gì khác nhau?

"Phí Dạ..." Huân Y thấy hắn xoay người rời đi thì lập tức ôm lấy hắn từ phía sau, đôi mắt đỏ hồng, có lẽ thật sự là do say rượu nên cô mới có thể nói: "Anh thật sự không cần em sao? Em có bạn trai thì sao? Hay là lấy người khác thì sao? Anh cũng không bận tâm sao?"

"Anh bận tâm!" Rốt cục Phí Dạ cũng không nhịn được mà gầm nhẹ một tiếng. Hắn xoay người, mạnh mẽ kéo Huân Y vào vòng ngực rộng lớn, lại đè cô lên cánh cửa, giam trong phạm vi của hắn.

"Ai nói anh không cần? Em nghe cho rõ đây, anh quan tâm đến em, rất quan tâm đến em!" Càng ngày hắn càng gần cô hơn.

"Nhưng mà, Huân Y, anh thật sự sợ sẽ làm tổn thương em, nhất là hiện tại! Anh sẽ muốn em!"

Huân Y mở to hai mắt nhìn, đôi mắt mê ly phiếm chút nghi hoặc, nhưng lại có chút vui mừng. Dường như cô không nghe thấy câu sau của hắn, mà chỉ biết hắn đã nói, hắn quan tâm đến cô, rất quan tâm đến cô...Trái tim lại nhảy nhót không ngừng...

Ý thức lúc này càng thêm lâng lâng dưới tác dụng của rượu.

Ánh mắt dịu dàng của cô, vừa vô tội vừa đáng yêu, lại như cây thuốc phiện hấp dẫn hắn, khiến hắn rốt cục cũng không thể rời khỏi được, lý trí tại một khắc này hoàn toàn hỏng mất...

"Huân Y, đã quá muộn rồi, giờ em có muốn chạy cũng không thoát đâu!" Nói xong, hắn cúi đầu, mãnh liệt hôn cô, chiếm lấy đôi môi cô, lại khiêu khích cái lưỡi thơm tho của cô.

"A...nhẹ một chút..." Còn chưa nói xong, cô lại bị hắn bá đạo ngậm lấy hai cánh môi.

"Xin lỗi, tại anh không thể kiềm chế nổi!" Đáy mắt hắn như có lửa lớn thiêu đốt, ánh sáng của dục hỏa không ngừng lóe ra.

Hiện tại, tuy rằng ôm chặt lấy thân thể cô nhưng cũng không đủ để thỏa mãn dục vọng của hắn. Đột nhiên hắn nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngửa đầu để đón nhận nụ hôn của hắn tốt hơn.

"Phí Dạ..." Nụ hôn mãnh liệt của hắn khiến cô không nhịn được mà kêu ra tiếng.

"Hôn anh!" Phí Dạ dùng tiếng nói khàn khàn ra lệnh, mạnh mẽ mút lấy môi cô, đầu lưỡi linh hoạt quấy rối cái lưỡi phấn hồng của cô, càng thêm cuồng dã mà đòi sự đáp trả từ cô.

"Ưm..." Huân Y lâng lâng, nhiệt tình đáp lại đôi môi hắn, khi thì mút mát, khi thì liếm nhẹ, khiêu khích mọi giác quan của hắn.

Hơi thở Phí Dạ đột nhiên nóng bỏng vô cùng, ánh mắt rừng rực khóa lại khuôn mặt kiều mỵ của Huân Y.

"Em thật đúng là tiểu yêu tinh, sao lại mê người đến thế chứ..." Hắn trầm giọng tán thưởng.

Vẻ xinh đẹp của cô đã sớm thiêu đốt lý trí người đàn ông ra thành tro bụi. Dục vọng bùng lên khiến mạch máu toàn thân hắn như căng lên. Mỗi hơi thở của cô đều như độc dược, một lần cọ xát đều làm cho dòng lửa nóng dưới bụng hắn dâng lên.

"Phí Dạ...em rất thích...rất thích anh..." Huân Y như đứa nhỏ bất lực, đôi mắt vô tội trong mắt Phí Dạ lại thành hấp dẫn. Cô cảm giác, cảm giác đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó, trong lòng lại chờ mong.

Lời yêu nồng đượm của cô khiến nhiệt huyết trong Phí Dạ sôi trào, bàn tay to không khống chế nổi mà cởi bỏ áo trên người cô, đôi môi nóng bỏng lại mãnh liệt đoạt lấy hương vị ngọt ngào của cô.

"Phí Dạ..." Huân Y không thể áp chế được tiếng kêu khẽ. Cô rõ ràng có thể cảm nhận được huyết mạch hắn đang đập dồn dập cùng với từng hơi thở nặng nề. Đồng thời cô cũng kinh hãi, khuôn mặt đỏ bừng lên, thân thể nóng rực, trong cơ thể trào ra cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng có. Cô nức nở, căn bản là không chịu nổi sự kích thích đến vậy.

Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, gợi tình đến cực điểm. Vừa lòng nhìn bộ dáng thất thần của cô, hắn càng thêm cuồng dã mà hút lấy hương thơm tinh khôi của cô, bàn tay nóng rực điên cuồng vần vò trên bầu ngực cô. Ngón tay hắn châm lên trong cơ thể cô một cơn lốc xa lạ.

Huân Y cảm giác càng ngày càng khô nóng, càng ngày càng khó chịu. Trong cơ thể dâng lên cảm giác trống rỗng không thể tả nổi, hai chân mềm nhũn. Ngay sau đó, cô bị Phí Dạ bế lên, đi thẳng đến chiếc giường lớn trong phòng.

Khi thân mình chạm đến giường thì Huân Y rốt cục cũng hiểu được hắn muốn làm gì...Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ nựng lên.

Ánh mắt Phí Dạ mãnh liệt nhìn dáng người lả lướt của cô, nhìn thân thể hoàn hảo, đôi chân thon dài như thể chỉ có nó khi vây quanh hông hắn mới có thể đem đến khoái cảm sung sướng đến cỡ nào.

Hắn đứng cạnh giường, không nhanh không chậm cởi bỏ đôi xăng đan trên chân cô, hưởng thụ xúc cảm trên da thịt cô. Ngón tay ma mỵ chậm rãi cởi bỏ món đồ cuối cùng trên người cô, rồi hắn đứng thẳng dậy rũ bỏ quần áo của chính mình...

Bình luận

Truyện đang đọc