TRÒ CHƠI NGUY HIỂM XIN ĐỪNG LÚN SÂU!


Thấy vẻ mặt còn nặng hơn cả tấn sắt của Hoắc Lãng Triết, Đường Chính Nguyên cũng chẳng còn sức mà nói thêm nữa, anh xua tay, chán nản lên tiếng: “Cũng chỉ là vết thương ngoài da, cậu muốn vào lúc nào thì vào.

Chuyện ở đây coi như tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, giờ tôi mệt lắm rồi, lúc khác gặp lại.” Nói rồi Đường Chính Nguyên liền quay người rời đi, được mấy bước liền ngoảnh lại nói tiếp: “Vừa tôi tiêm thuốc an thần giúp cô ta ngủ ngon giấc hơn nên khả năng ngày mai mới tỉnh.

Muốn ở lại hay không thì tuỳ cậu, tôi đi đây.”
Bóng của Đường Chính Nguyên rất nhanh đã khuất sau ngã rẽ hành lang.

Trước cửa phòng bệnh, Hoắc Lãng Triết dường như bất động, qua phần kính nhỏ trên cánh cửa, ánh mắt anh không dấu nổi sự hối hận mà chăm chú nhìn vào người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.

Xin lỗi….thật sự xin lỗi em.
————
Khi Triệu Uyển Dư tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.
Mặt trời lên cao, ánh nắng cơ hồ chiếu qua rèm cửa phòng bệnh phả xuống chiếc giường nơi Triệu Uyển Dư đang nằm.

Cô mệt mỏi mở mắt, cảm giác nơi lưng truyền tới cơn đau buốt thấu xương, hình ảnh đêm qua lại lần nữa hiện ra trước mắt cô.
Rõ ràng Hoắc Lãng Triết đã có vị hôn thê, rõ ràng anh ta là người che giấu đi mọi sự thật vậy mà lại coi cô là người sai, thậm chí còn ra tay đánh cô?
Rốt cuộc thì cô đã làm gì chứ?
Triệu Uyển Dư chậm rãi ngồi dậy.

Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân lại trở nên yếu đuối như thế này, huống chi vết thương lại ở lưng, cử động thôi đã có cảm giác đau đớn.

Dù vậy cô vẫn rất muốn xem vết thương của mình nhưng trong phòng bệnh căn bản là không có gương, việc nhìn vết thương lúc này ra sao là điều không thể.


Tuy hiện giờ vết thương đã được bác sĩ xử lý và quấn băng gạc, nhưng cô vẫn sợ nó sẽ để lại sẹo.
Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng nói chuyện, ngay sau đó cửa phòng bệnh được mở ra.
Bước vào phòng không ai khác chính là Hoắc Lãng Triết - kẻ khiến cô ra nông nỗi như thế này.

Thấy cô đã tỉnh, vẻ mặt Hoắc Lãng Triết lộ rõ sự vui mừng, anh đem hộp cháo vừa kêu người mang tới đặt xuống bàn rồi cúi đầu nhìn cô cười nhẹ.

“Em thấy trong người thế nào rồi?”
Triệu Uyển Dư cau mày nhìn Hoắc Lãng Triết, không đáp.
Hoắc Lãng Triết thấy vậy cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ cười nhẹ một tiếng, thoạt rồi vươn tay ra.
Triệu Uyển Dư nổi giận trừng mắt nhìn Hoắc Lãng Triết, ngay khi cánh tay anh vừa chạm đến, Triệu Uyển Dư liền mạnh mẽ vung tay.
“Đừng chạm vào tôi!”
Hoắc Lãng Triết trước sau vẫn rất dịu dàng, anh không giận cô, bởi chính anh đã khiến cô có phản ứng như này.
“Bác sĩ nói em cần bôi thêm thuốc, bôi xong sẽ không để lại sẹo.” Hoắc Lãng Triết dịu dàng nói.
“Hoắc Lãng Triết, tôi không cần anh ở đây giả bộ quan tâm.

Anh lo sẽ để lại sẹo? Thật khiến người ta buồn cười.” Triệu Uyển Dư lạnh lùng mở miệng.

Hoắc Lãng Triết, anh tưởng rằng dùng thái độ đó là có thể khiến tôi quên hết mọi chuyện sao? Tên khốn vũ phu nhà anh!
“Dư!” Hoắc Lãng Triết ngồi xuống cạnh giường, anh đưa hai tay lên giữ lấy cằm cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đối điện với mình: “Mới sáng sớm đừng cáu kỉnh như vậy, cả ngày sẽ khiến tâm trạng không tốt?”
Triệu Uyển Dư không buồn quan tâm đến những lời thốt ra từ miệng của anh.

Tâm trạng của cô có tốt hay không cũng không liên quan tới anh!

Cô không muốn đôi co thêm với Hoắc Lãng Triết nữa, trực tiếp ấn nút thông báo y tá.
Thấy vậy, Hoắc Lãng Triết cũng không có ý định cản cô, ngược lại còn nở nụ cười hết sức cưng chiều.
Chưa đầy 5 phút sau, một cô y tá gõ cửa bước vào, vừa thấy cô, nữ nhân viên y tá liền nhẹ nhàng lên tiếng: “Xin lỗi, chị thấy chỗ nào không khoẻ sao?
Triệu Uyển Dư lắc đầu: “Tôi không sao, bác sĩ nói tôi cần bôi thuốc, cô có thể bôi thuốc giúp tôi không?” Triệu Uyển Dư chậm rãi lên tiếng, coi Hoắc Lãng Triết đang đứng ở kia là người vô hình.
“Dạ vâng, vậy phiền chị nằm xuống giường.” Nữ y tá khẽ cười đáp.

Triệu Uyển Dư nghe y tá nói vậy thì ngoan ngoãn, nhanh chóng nằm sấp xuống.

Thấy cô đã nằm xuống, nữ y tá nhìn về phía Hoắc Lãng Triết, thoạt rồi nói tiếp: “Dạ, bệnh nhân cần bôi thuốc, phiền anh ra ngoài đợi một chút.”
Hoắc Lãng Triết cau mày nhìn nhân viên y tá, anh không lên tiếng, chỉ đứng yên một chỗ, hướng cặp mắt như chim ưng đang săn mồi mà nhìn nữ y tá.
Mà Triệu Uyển Dư lúc này đang nằm sấp, căn bản là không biết lúc này ánh mắt của anh có bao nhiêu là sát khí.
Nữ y tá bị ánh mắt cùng vẻ mặt lạnh như băng của Hoắc Lãng Triết doạ cho phát sợ, khi cô ta còn tưởng người đàn ông này sẽ không lên tiếng thì anh đột nhiên nói: “Còn rất nhiều bệnh nhân khác đang đợi người chăm sóc, cô cứ đứng như vậy không phải là đang làm tốn thời gian của mọi người sao?”
Nữ y tá khẽ giật mình, lời người đàn ông vừa nói đặc biệt được nhấn rất mạnh ở vế đầu tiên.

Nhân viên y tá dè dặt nhìn người đàn ông, nhất thời chưa hiểu rõ ý tứ trong câu nói của anh, lại thấy anh đánh mắt về phía cửa, bấy giờ mới kịp vỡ lẽ.

Triệu Uyển Dư đợi mãi mà vẫn chưa thấy Hoắc Lãng Triết rời đi, bèn mất kiên nhẫn ngồi dậy.

Thất vẻ mặt của y tá trở nên khó xử bèn cất tiếng: “Y tá, cô sao vậy?”
“À…” Nhân viên y tá nhìn sắc mặt của Hoắc Lãng Triết cùng ánh mắt ra hiệu của anh thì lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng, “Tôi chợt nhớ ra ở phòng vừa rồi cũng có bện nhân cần tôi giúp đỡ.


Người đó sức khỏe hiện đang không tốt.

Hơn nữa vết thương của cô cũng may là chỉ ở ngoài da nên sau một đêm đã lành lại rất nhanh, việc bôi thuốc không nhất thiết phải cần tới y tá.” Vừa dứt lời, y tá liền quay người đi nhanh ra khỏi phòng.
Trước hành động lạ lùng của nhiên viên y tá, Triệu Uyển Dư không khỏi sững người đến nửa ngày.

Sau đó Triệu Uyển Dư không khỏi bất mãn, cô quay ra nhìn Hoắc Lãng Triết, tức giận lên tiếng chất vấn: “Vừa rồi là anh đã giở trò đúng không”
Cô đâu phải kẻ ngốc, cái tên điên kia chắc chắn đã làm gì đó nên mới khiến y tá sợ hãi bỏ chạy như thế kia!
“Triệu luật sư, em đừng dùng ánh mắt chán ghét như vậy mà nhìn anh nữa.” Tâm tình của Hoắc Lãng Triết lúc này trở lên rất tốt, anh cười cười giơ hai tay làm bộ dạng đầu hàng.

“Em cũng vừa nghe rồi đó, việc bôi thuốc rất đơn giản nên không cứ gì y tá hay bác sĩ, người bình thường như anh vẫn có thể làm được.”
Nghe những lời này, Triệu Uyển Dư tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhảy lên đá cho anh ta một cái: “Đừng giả bộ đối tốt với tôi, chuyện xảy ra tối qua, tôi nhất định sẽ không bao giờ quên! Hoắc Lãng Triết, nói thật, bây giờ tôi chẳng muốn nhìn thấy bản mặt của anh một chút nào!”
“Được! Em nói gì cũng phải hết.” Khoé môi Hoắc Lãng Triết khẽ cong lên, mặc cho cô đang rất khó chịu, lời nói trở nên rất khó nghe nhưng anh vẫn nhẹ nhàng xoay người cô lại để phần lưng quay về phía anh.

“Không muốn quên thì đừng quên.

Mèo con, bây giờ em phải bôi thuốc thì mới mau lành được, đợi đến khi đó, em muốn đánh anh, hành hạ anh như thế nào cũng được.”
“Anh đừng tưởng nói vậy tôi sẽ tha cho anh…..”
Triệu Uyển Dư còn chưa kịp nói xong đã thấy Hoắc Lãng Triết kéo áo của cô xuống.
Vết thương nơi lưng của cô hoàn toàn hiện ra trong mắt anh.

Do vết thương còn mới nên vẫn rất hồng, thậm chí có vài chỗ còn bị rộp lên.

Da cô vốn đã mỏng, lần này lại bị anh dùng dây lưng đánh xuống, thật sự là quá tàn nhẫn rồi! Trái tim Hoắc Lãng Triết như thể bị hàng vạn mũi dao cứa vào, càng nhìn những vết hằn lên tới mức ứa máu của cô, Hoắc Lãng Triết càng cảm thấy hận chính bản thân mình.

“Đường Chính Nguyên nói vết thương của em không đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày sẽ bình phục.” Hoắc Lãng Triết không để ý tới tâm trạng đang hết sức mâu thuẫn của cô, vừa bôi thuốc vừa nói.


“Đường Chính Nguyên?” Triệu Uyển Dư vô thức lên tiếng.
“Phải, có lẽ em cũng từng gặp anh ta rồi, đó là bác sĩ riêng của anh.”
Nghe tới đây, Triệu Uyển Dư dường như nhớ ra.

Người mà Hoắc Lãng Triết đang nói tới có lẽ chính là vị bác sĩ mà trước đây cô gặp ở biệt thự.

Mặc dù chỉ gặp qua hai lần, nhưng cô dám chắc, anh ta không ưa gì cô.

Cũng phải, trong mắt cậu những người khác, cô chẳng khác nào một người phụ nữ mặt dày bám lấy tiền đồ của người thừa kế Hoắc gia.
Bởi vì vết thương của cô chủ yếu nằm ở phần lưng cho nên áo bệnh nhân cơ hồ bị anh kéo hết xuống, tấm lưng nhỏ nhắn không chút che đậy mà hiện ra trước mắt Hoắc Lãng Triết.

Vết thương dài hiện trên làn da trắng mịn khiến người ta nhìn vào mà không khỏi đau lòng.

Triệu Uyển Dư không có ý phản kháng, bởi lẽ việc để lộ thân thể giữa họ sớm đã không còn xa lạ rồi, huống chi lúc này chỉ là phần lưng.

Hơn nữa vào lúc này, cô cũng không thể làm gì khác được, bởi nếu cô cử động, sẽ rất dễ ảnh hưởng tới vết thương, vậy nên đành cứ thế để mặc cho nửa người trên của mình không chút che đậy mà hiện ra trước mặt Hoắc Lãng Triết.
Không biết có phải do cô đang khẩn trương mong cho việc bôi thuốc của anh diễn ra nhanh hay không mà chờ mãi hồi lâu, cũng không cảm thấy nước thuốc rót vào miệng vết thương.

Triệu Uyển Dư nghi hoặc quay đầu, lại bất ngờ phát hiện ra Hoắc Lãng Triết không bôi thuốc cho cô ngay mà lại ngồi sững ở đó, không hề chớp mắt nhìn vào vết thương trên lưng cô.

Triệu Uyển Dư kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt của anh không chút che đậy mà tràn ngập sự đau lòng cùng với tội lỗi.
Anh ta đang hối hận? Hối hận vì đã ra tay với cô sao?
Dưới tận đấy lòng Triệu Uyển Dư không khỏi dấy lên một hồi đau đớn.

Có trời mới biết, tâm trạng của cô bây giờ mâu thuẫn tới nhường nào..


Bình luận

Truyện đang đọc