TRÒ CHƠI NGUY HIỂM XIN ĐỪNG LÚN SÂU!


Khoảng chừng ba ngày, sau khi Đường Chính Nguyên liên tục khẳng định: “Cấp dưới của cậu không sao.”, “Vết thương đã kết thành vẩy và đang tróc ra!”, “Sẹo? Con mẹ nó, sao trước lúc động tay động chân cậu không nghĩ tới việc đó đi!! Để tôi nhắc lại, ‘KHÔNG ĐỂ LẠI SẸO… MỘT VẾT TÍCH CŨNG KHÔNG!!!!” Thì cuối cùng Hoắc Lãng Triết cũng chịu đi làm thủ tục suất viện cho Triệu Uyển Dư.
Mặt khác, kể từ khi nghe được chuyện của Hoắc Lãng Triết từ bác sĩ Đường, cái nhìn của Triệu Uyển Dư đối với anh cũng cải thiện chút ít.

Hơn nữa, sau cái đêm Hoắc Lãng Triết trút giận lên cô, anh bây giờ dường như hoàn toàn biến thành một bảo mẫu, chăm sóc cô từng chút một.

Mỗi ngày Hoắc Lãng Triết đều sai người chuẩn bị một bàn thức ăn đầy đủ dinh dưỡng bày biện ra trước mắt cô.

Đến tối lại cẩn thận xoa thuốc lên vết thương giúp cô.

Hoắc Lãng Triết còn đợi đến khi cô ngủ sau đó mới đóng cửa ra ngoài, để cô ngủ trong phòng, còn bản thân thì ngủ trong thư phòng.

Đáng nói hơn, chỉ cần một tiếng thở dài từ cô thôi cũng đủ để khiến cho Hoắc Lãng Triết trở nên khẩn trương.

Mà Triệu Uyển Dư cũng dần ít nói những lời lạnh lùng với anh hơn.

Tuy vậy, cô vẫn không mấy khi nói chuyện với anh.

Thực tình mà nói, Triệu Uyển Dư cô thật sự không biết nên đối mặt với Hoắc Lãng Triết như thế nào…
———
Cứ như thế, cả tuần lễ trôi qua vô cùng bình yên.
Trời đã chuyển sang cuối thu, chính vì vậy mà sáng sớm sương mù vẫn còn vương bên ngoài cửa sổ.


Ánh mặt trời yếu ớt chiếu rọi lên mái hiên biệt thự khiến những vệt rêu mốc trắng bị xé rách chỉ còn lại những tia sáng rời rạc như đường phân định giữa trời và đất.
Trong phòng ăn, Triệu Uyển Dư đang húp cháo hầm còn Hoắc Lãng Triết thì đang rất nghiêm túc làm việc trước màn hình vi tính.

Bữa sáng Hoắc Lãng Triết vốn ăn rất ít, thường chỉ uống một tách cà phê mà thôi.

Tuy tay liên tục gõ bàn phím nhưng thỉnh thoảng Hoắc Lãng Triết vẫn đưa mắt nhìn xem Triệu Uyển Dư thế nào.
Bầu không khí nhìn vào rất yên tĩnh, rất êm ả nhưng chỉ mình cô mới biết, khung cảnh này khiến cô cảm thấy bị đè nén đến mức nào...
Ăn xong bát cháo, Triệu Uyển Dư đẩy ghế đứng dậy.
“Nước cam rất tốt, em uống một chút rồi lên phòng cũng chưa muộn.” Vừa thấy cô có ý định quay người rời đi, Hoắc Lãng Triết liền nhẹ nhàng lên tiếng.
Triệu Uyển Dư không nhìn Hoắc Lãng Triết, ánh mắt rơi vào ly nước cam trên bàn.
“Không cần.” Triệu Uyển Dư lạnh nhạt nói.

“Tôi còn phải đi làm, nghỉ cả tuần theo ý anh là quá đủ rồi.”
Hoắc Lãng Triết khẽ cười, đứng lên đi về phía cô, lời nói mang theo ý đùa: “Em sợ anh không nuôi nổi em nên mới phải đi làm sao?”
“Hoắc Lãng Triết, tôi không có tâm trạng cùng anh đùa giỡn đâu…”
“Tại sao tâm trạng không tốt?”
Câu hỏi của Hoắc Lãng Triết khiến Triệu Uyển Dư có chút ngạc nhiên, bởi lẽ thái độ nói chuyện của cô đối với anh rõ ràng là chán ghét, vậy mà một người luôn nhìn thấu tâm tư của cô như anh lại không nhận ra.
Nhưng sao có thể….

Là anh không hiểu hay cố tình giả bộ không hiểu đây?

Thấy cô không đáp, Hoắc Lãng Triết lại lo lắng, bàn tay to lớn khẽ đưa lên, xoa nhẹ khuôn mặt bé nhỏ, giọng nói tràn đầy thâm tình: “Em xem, em gầy quá rồi, sắc mặt cũng rất xanh xao.

Có phải thức ăn không hợp khẩu vị? Em nói đi, em thích ăn gì, anh lập tức kêu người chuẩn bị cho em.”
“Anh đừng như thế nữa…” Thật sự cô đang rất mệt…mệt vì không biết phải cư xử như thế nào với người đàn ông trước mặt, mệt vì thâm tâm có quá nhiều mâu thuẫn….mệt tới mức chẳng buồn đẩy đôi bàn tay ấm áp đang đặt trên mặt mình ra.

“Đừng cố tỏ ra quan tâm tôi… Tôi và anh đều có công việc của mình.

Anh không thể cứ ở nhà mãi được, và tôi cũng vậy.”
Vừa nói Triệu Uyển Dư vừa rời tầm mắt nhìn ra chỗ khác, cô thật sự không đủ can đảm để đối diện với ánh mắt của anh.
Hoắc Lãng Triết im lặng hồi lâu không lên tiếng.

Triệu Uyển Dư không biết biểu cảm của Hoắc Lãng Triết lúc này ra sao, nhưng trong một khoảnh khắc, dù là ngắn ngủi thôi, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh mang theo chút nặng nề, bàn tay đang đặt trên má cô khẽ run lên…
Khi cô nghĩ rằng Hoắc Lãng Triết sẽ không nói gì nữa thì anh lại nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu vẫn hết sức ôn nhu, thậm trí không giấu nổi sự cưng chiều, hoàn toàn không có một chút giận dữ nào: “Được rồi, công việc là công việc, vậy em lên chuẩn bị đi, anh sẽ đưa em đến công ty…”
Triệu Uyển Dư kinh ngạc nhìn Hoắc Lãng Triết, nếu không phải khuôn mặt kia chỉ có một, Triệu Uyển Dư còn suýt tưởng người đang đứng trước mặt cô đây là một người hoàn toàn khác.
“Nhưng mà…” Hoắc Lãng Triết khẽ cười, tay cầm lấy ly nước cam đưa lên môi cô, “Em phải uống hết cái này.”
Triệu Uyển Dư bất ngờ đơ ra một lúc, giây sau đó liền hành động như một cỗ máy đã được lập trình sẵn:
Đỡ ly nước cam,
Một hơi uống hết sạch!
Dáng vẻ ngạc nhiên tới mức hai mắt tròn xoe của cô khiến Hoắc Lãng Triết bật cười thành tiếng, không kìm được mà nhéo nhẹ mũi cô thốt lên lời tán thưởng:
“Ngoan lắm!”

Triệu Uyển Dư bị nhéo mũi bấy giờ mới bừng tỉnh, cô nhìn người đang tươi cười trước mặt.
Người đàn ông này…có thật là Hoắc Lãng Triết không vậy?
———
Tại phòng làm việc của Triệu luật sư.
Triệu Uyển Dư lúc này đang bận dộn với xấp văn kiện cao ngất ngưởng.

Trong phòng ngoài tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím hiển nhiên là không có bất kì tạp âm nào, nhưng khi gõ đến âm đệm của một nguyên đơn, Triệu Uyển Dư nhất thời ngây ra.
‘Lãng’? Âm đệm của người này trùng với âm điệm của Hoắc Lãng Triết… Triệu Uyển Dư nhìn rất lâu, cô đọc kiểu gì cũng thấy âm ‘Lãng’ trong ‘Hoắc Lãng Triết’ vẫn là phù hợp hơn so với âm ‘Lãng’ trong tên của nguyên đơn kia!
“Phải, chỉ có thể là vậy!” Triệu Uyển Dư vô thức thốt lên, tay đập xuống bàn, ngay giây sau, cô liền giật mình che miệng.
Cô… cô vừa nghĩ gì vậy… không những nghĩ tới tên xấu xa kia… cô lại còn thấy chỉ có tên hắn là đẹp sao??? Ôiiii, Triệu Uyển Dư ơi Triệu Uyển Dư…mày đúng là điên thật rồi!
“Chị không sao chứ sư phụ?” Giọng của trợ lý Tô Hà bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí vốn tưởng yên tĩnh này.
“Hả?” Triệu Uyển Dư giật mình nhìn Tô Hà, ngạc nhiên hỏi: “Sao em vào đây được?… À không, em vào đây từ khi nào vậy?”
Triệu Uyển Dư rốt cuộc cũng không hiểu, tại sao bản thân gần đây lại dễ giật mình tới như vậy.

Cô tự hỏi, từ sáng sớm cho tới giờ, số lần bản thân ‘giật mình’ đã đạt tới con số nào rồi!
Trợ lý Tô nhanh chóng đặt cốc coffe nóng xuống bàn, miệng tủm tỉm cười, “Em thấy sư phụ làm việc từ sáng mà chưa ra khỏi phòng nên đã pha một cốc coffe nóng đem vào.

Gõ cửa một lúc nhưng không thấy sư phụ liên tiếng, em sợ sư phụ xảy ra chuyện gì nên đã tự ý đẩy cửa đi vào, vừa đúng lúc chị thốt lên câu: ‘Phải! Chỉ có thể là vậy!’ Làm em giật cả mình, suýt nữa là làm đổ coffe luôn đó ạ!”
Vừa nói, Tô Hà vừa chu miệng ra, dáng vẻ nhõng nhẹo, hai ngón trỏ làm hành động chỉ chỉ vào nhau, “Mà sư phụ…chị có bạn trai rồi đúng không?”
“HẢ!” Triệu Uyển Dư giật mình lên tiếng, thoạt rồi nhanh chóng lắc đầu: “Em nói gì vậy? Chị làm gì có bạn trai chứ!”
“Không có sao? Vậy hoá ra là em nhìn nhầm rồi!” Trợ lý Tô Hà ủ rũ nói.
Triệu Uyển Dư nhìn trợ lý Tô Hà, vừa định nói gì đó thì trợ lý Tô nói tiếp: “Chuyện là sáng nay em có đến công ty sớm vì còn nhiều việc phải giải quyết.

Nhưng được một lúc thì em buồn ngủ quá nên đã đi pha chút coffe, lúc đang nhâm nhi thì ánh mắt vô tình đánh về phía cổng qua cửa kính.


Nhìn từ xa, em đoán được ngay người đó là sư phụ, còn tưởng người đứng đợi sư phụ đi khuất vào trong mới lái xe rời đi là người yêu của sư phụ cơ….”
Vậy là Tô Hà đã nhìn thất cô.

Nhưng nếu từ phòng trà nhìn ra phía cổng, ở khoảng cách đó, nhiên là Tô Hà sẽ không thể biết người đàn ông kia là ai.
Triệu Uyển Dư bị giọng điệu tiếc nuối của Tô Hà làm cho bật cười, “Em không nhìn nhầm đâu.

Nhưng mà…” Triệu Uyển Dư cân nhắc một lúc, thoạt rồi nói tiếp: “Người đó là người quen, tiện chào nhau một chút thôi.”
Trợ lý Tô gật gù, sau đó như nhớ ra hiều gì, Tô Hà liền nói: “Sư phụ, chị đợi em một chút, em có cái này muốn tặng chị!”
Dứt lời, trợ lý Tô nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng chưa đầy 2 phút liền trở lại, tay ôm chiếc hộp nhỏ.

“Sư phụ, gần đây em thấy sức khỏe của chị không được tốt, vừa rồi còn nghỉ cả tuần nữa nên đã rất lo lắng.” Tô Hà nghẹn ngào lên tiếng, thoạt rồi đưa chiếc hộp về phía cô, “Đây là một chút hương liệu em nhờ người quen pha chế.

Nghe nói nó có thể giúp xoa dịu tâm tình mệt mỏi, giảm thiểu căng thẳng, ngoài ra, nó còn hỗ trợ giúp da trở lên mềm mại, khoẻ khoắn hơn.”
Nhìn chiếc hộp được gói gọn một cách tỉ mỉ, Triệu Uyển Dư không khỏi cảm động.

“Tô Hà, cảm ơn em!”
“Sư phụ, chị đừng khách sáo với em như vậy.” Tô Hà khẽ nói, giọng điệu có chút hờn dỗi, “Chúng ta chẳng phải là sư đồ với nhau sao? Đồ đệ lo lắng cho sức khoẻ của sư phụ mình có gì là không phải chứ! Chị đó, phải bảo vệ thân thể thật tốt!”
“Được! Xin tuân lệnh!” Triệu Uyển Dư bật cười thành tiếng, “Chị sẽ dùng nó thường xuyên, đồ đệ yên tâm rồi nhé!”
Nói cười một lúc, trợ lý Tô Hà cũng quay trở lại làm việc của mình.

Nhìn cánh cửa vừa được khép lại, Triệu Uyển Dư nhẹ nhàng ngả lưng vào ghế, trong lòng không khỏi trào lên một hồi ấm áp.
Cảm giác được quan tâm….thật sự rất hạnh phúc!.


Bình luận

Truyện đang đọc